Từ ngày Lưu Thiên Tước trở về thành phố A cũng đã hơn hai tháng. Mạch Hiểu Nặc chỉ có thể liên lạc với anh qua điện thoại , theo như anh nói thì Lưu Thiên Tước đã tìm được công việc , cũng đã thuê một căn hộ nhỏ ở trung tâm thành phố. Thỉnh thoảng anh cũng sẽ về thăm Mạch Hiểu Nặc nhưng càng lúc anh càng ít thời gian để về hơn. Những buổi hẹn hiếm hoi của hai người thường bị vô số cuộc gọi từ công việc của anh làm gián đoạn.
Mạch Hiểu Nặc không muốn làm Lưu Thiên Tước bận tâm, cô chỉ còn biết cố gắng học thật tốt chuẩn bị cho kỳ thi đại học sắp tới. Cô tự nhủ với lòng chỉ cần đến thành phố A , rút ngắn khoản cách không gian giữa hai người , nhất định mọi chuyện sẽ tốt đẹp.
Mấy tháng ngắn ngủi chậm rãi trôi qua , Mạch Hiểu Nặc cố gắng hy vọng ở tương lai còn Lưu Thiên Tước càng lúc càng bận rộn cho những dự định của anh.
Cuối cùng kỳ thi đại học của Mạch Hiểu Nặc cũng đến , cô tập trung hết sức lực hoàn thành bài thi của mình. Theo Mạch Hiểu Nặc dự đoán kết quả có lẽ sẽ rất khả quan.
-Nặc Nặc.
Vừa ra khỏi cổng trường đại học , cô đã thấy Lưu Thiên Tước chờ phía trước. Theo như anh nói nếu có thời gian sẽ đến đón cô , Mạch Hiểu Nặc chạy nhanh về phía anh.
-Thiên Tước, cuối cùng em cũng thi xong rồi.
-Chúc mừng em. Nào , anh đưa em đi ăn cơm.
Mạch Hiểu Nặc lúc này mới để ý một người đứng cạnh Lưu Thiên Tước, anh ta vừa có nét rất quen vừa thấy hơi lạ. Cô hỏi nhỏ anh
-Người này là ai?
Lưu Thiên Tước nhìn sang bên cạnh cố nhịn cười
-Thật ra anh cũng không biết, anh ta cứ đi theo anh mãi.
Mạch Hiểu Nặc hoảng sợ kéo tay Lưu Thiên Tước sang một bên
-Có thể nào là kẻ bám đuôi không?
-Rất có thể.
Người bên cạnh nãy giờ dỏng tai nghe , anh ta tức tối không nhịn được quát lớn
-Hai người vừa phải thôi. Mạch Hiểu Nặc em cũng quá vô tình đi , mới ngày nào còn khóc nức nở nói không có an hem không sống nổi. Bây giờ mới mấy tháng đã quên luôn anh là ai rồi?
Cô nheo mắt nhìn kỹ anh chàng , vội bịt miệng trố mắt
-Bạch Tử Chí ?
-Chứ em nghĩ là ai?
Mạch Hiểu Nặc càng ngạc nhiên hơn , anh ta đúng là hơi khác khác so với trước đây. Không lẽ cô học nhiều đến điên rồi , ngoài Lưu Thiên Tước thì không nhớ ai nữa?
-Bạch Tử Chí anh đừng nói là anh lại mới đi phẫu thuật thẩm mỹ đó.
-Ai nói em thế? Anh chỉ đi chỉnh lại cái mũi xíu xiu thôi.
Mạch Hiểu Nặc quan sát Bạch Tử Chí một lượt tự hỏi “Có thật là chỉ chỉnh mũi thôi không?”
Lưu Thiên Tước cố nhịn cười. Anh kéo Mạch Hiểu Nặc đi, không quên bỏ lại một câu cho bạn Tử Chí
-Cậu đúng là tên biến thái nghiện dao kéo mà.
-Này, đợi tôi với.
Cả ba đến một quán ăn ở trung tâm thành phố , quán khá thưa người. Mạch Hiểu Nặc nhìn vào thực đơn , thấy giá cả cũng không quá đắt đỏ cô mới dám gọi món.
Trong lúc trò chuyện Mạch Hiểu Nặc bỗng thắc mắc hỏi
-Tử Chí làm cùng công ty với anh sao?
Lưu Thiên Tước vừa gắp thức ăn vừa bình thản trả lời.
-Đúng thế, bọn anh làm cùng công ty, cùng phòng ban nữa nên gặp nhau
thường xuyên lắm.
Mạch Hiểu Nặc gật gù, như thế cô có phần an tâm hơn , dù sao cũng có Bạch Tử Chí bên cạnh anh. Mạch Hiểu Nặc vui vẻ
-Em thi xong rồi , thời gian này không bận nữa nếu có thời gian em sẽ đến thăm anh thừng xuyên.
Lưu Thiên Tước hơi khựng lại hai ba giây, rất nhanh anh lấy một xâu chìa khóa đưa cho Mạch Hiểu Nặc
-Em lên nhớ báo trước cho anh. Còn đây là chìa khóa nhà, chút nữa anh sẽ ghi địa chỉ cho em, nếu anh không về kịp em tạm thời về nhà chờ anh.
Mạch Hiểu Nặc cầm lấy xâu chìa khóa , cô để ý thấy Lưu Thiên Tước vẫn thản nhiên như không nhưng Bạch Tử Chí có phần ngạc nhiên , anh ta trố mắt nhìn Lưu Thiên Tước muốn nói gì đó lại thôi.
MỘT ĐỜI YÊU EM – ANN
-Tử Chí, có chuyện gì sao?
Mạch Hiểu Nặc tò mò nhìn hai người , Bạch Tử Chí vừa lùa thức ăn vừa cười
-Không , không có gì. Em ăn đi ,ăn xong bọn anh dẫn em đi tham qua thành phố nhé.
-Ăn xong em phải về , hôm nay em có hẹn cùng Á Dung rồi.
Lưu Thiên Tước một tay nhắn tin trên điện thoại , anh đồng tình với Mạch Hiểu Nặc
-Nếu thế để Nặc Nặc về , dù sao tôi cũng bận rồi. Cậu cũng phải về công ty với tôi.
Mạch Hiểu Nặc cười , nhưng trong lòng cô hơi thất vọng. Dù không ở lại được nhưng Mạch Hiểu Nặc vẫn mong anh thử giữ cô. Đúng là cô không quen với hình ảnh một Lưu Thiên Tước bận rộn thế này.
Cô gắp thức ăn sang chén anh
-Thiên Tước , anh ăn đi. Đừng vừa ăn vừa nhắn tin như thế.
Anh tắt điện thoại ngước lên cười với cô.
-Xin lỗi em , chúng ta ăn thôi.
Nhưng cả ba vừa ăn vừa trò chuyện không được bao lâu thì điện thoại Lưu Thiên Tước lại đổ chuông. Lần đầu anh không nhận điện thoại , lần thứ hai Lưu Thiên Tước có hơi khó xử
-Chắc là có việc gấp , anh nghe đi .
-Thật xin lỗi , anh ra kia nói chuyện một lát.
Lưu Thiên Tước áy náy rời khỏi bàn. Bạch Tử Chí nãy giờ quan sát sắc mặt Mạch Hiểu Nặc , anh ta phân trần
-Mới vào làm nên rất bận , hôm nay cậu ấy khó khăn lắm mới xin nghỉ được để đi gặp em.
Cô cười cười gật đầu. Mạch Hiểu Nặc gắp một miếng thịt cho Bạch Tử Chí cô thản nhiên trò chuyện
-Công việc ở phòng phát triển sản phẩm của các anh hình như rất bận rộn.
Bạch Tử Chí vừa ăn vừa gật đầu như giã gạo.
-Đúng thế, bận không kịp thở. Nên em hãy thông cảm cho Thiên Tước một chút.
-Thế sao anh không bận như anh ấy?
Nhìn Mạch Hiểu Nặc không biết cô đang nói thật hay đang đùa , Bạch Tử Chí cười gượng
-Em đừng làm anh buồn chứ, chỉ những người có năng lực mới bận rộn. Anh
chỉ làm việc vặt nên đương nhiên rãnh rỗi hơn.
Thấy cô cười khúc khích Bạch Tử Chí mới thở phào tin chắc cô đang chọc anh ta. Quả nhiên chén cơm này nuốt không trôi, Bạch Tử Chí viện lý do
-Anh đi vệ sinh một lát , sẵn xem xem tên kia làm gì mà lâu thế.
Bạch Tử Chí đi khỏi , Mạch Hiểu Nặc tắt hẳn nụ cười. Giữ bình tĩnh quả nhiên cũng không khó lắm , thảo nào khi Lưu Thiên Tước nói với cô anh làm ở phòng kinh doanh nét mặt có thể bình thản như không.
“Hai người này nói dối cũng không chịu bàn bạc với nhau”
Lưu Thiên Tước vừa tắt điện thoại thì Bạch Tử Chí đã tìm tới nơi.
-Cậu đang giở trò gì vậy? Bỏ tôi một mình , ngồi với em gái Hiểu Nặc quả thật là cân não mà.
-Cậu chỉ cần im lặng là được , hoặc tìm chuyện gì vui kể cho cô ấy nghe.
Bạch Tử Chí vò đầu bứt tóc.
-Còn nữa , cậu có điên không? Tự nhiên đưa chìa khóa nhà tôi cho em gái, lỡ
như em ấy biết tôi đồng lõa với cậu thì sẽ hận tôi đến chết.
Lưu Thiên Tước chau mày nhìn thằng bạn như đau khổ như khỉ ăn phải ớt
-Cậu động não một chút đi, có nhân viên văn phòng nào mới đi làm vài tháng liền mua được nhà riêng ba phòng ngủ chưa?
Ngẫm nghĩ thấy Lưu Thiên Tước có lý thật Bạch Tử Chí đành chấp nhận bị lợi dụng. Anh ta nhớ đến nét mặt Mạch Hiểu Nặc không khỏi thương cảm
-Cậu định đến khi nào mới nói cho Hiểu Nặc?
-Chưa biết , nhưng không phải bây giờ. Lúc này Nặc Nặckhông cần biết nhiều.
Bạch Tử Chí vỗ vỗ vai Lưu Thiên Tước
-Chúng ta vào thôi
Đi được vài bước Lưu Thiên Tước thoáng thấy bóng dáng Mạch Hiểu Nặc phía sau góc tường. Nếu thật sự là cô thì…Lưu Thiên Tước ra hiệu cho Bạch Tử Chí im lặng, anh lặng lẽ đến gần.