Cả hai bật cười. Sau này nhớ lại chưa một ai khiến họ hạnh phúc như lúc này, dưới ánh đèn lãng mạn. Cùng ăn bánh ngọt. Cùng nói những chuyện thường ngày, cùng vẽ ra tương lai bình dị nhất.
-Nặc Nặc, tới đây.
Lưu Thiên Tước dẫn cô đến giữa hai kệ sách cao. Anh với tay lên lấy một quyển vở vẽ đưa cho Mạch Hiểu Nặc.
-Hãy lấp đầy quyển vở này bằng những ý tưởng, những điều em mong muốn, những sáng tạo khiến em thích thú.
Mạch Hiểu Nặc ôm quyển vở vào lòng mỉm cười. Món quà giản dị nhất, nhưng lại làm cô vui sướng nhất. Lưu Thiên Tước đưa tay đặt lên cổ Mạch Hiểu Nặc, một tay chống lên kệ sách , giam cô gái nhỏ trong lòng. Anh nhìn cô, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết.
-Nặc Nặc, hôm nay anh chỉ có thể cho em một quyển vở. Sau này anh nhất định cho em tất cả những thứ em vẽ lên trong đó.
Trong lòng Mạch Hiểu Nặc giăng đầy hạnh phúc, đôi mắt to tròn long lanh dưới ánh đèn bắt đầu ươn ướt.
-Thiên Tước, cám ơn anh. Cám ơn anh vì đã xuất hiện trong thời điểm đẹp nhất cuộc đời em, cám ơn anh vì đã nhận ra em , cám ơn anh đã chủ động đi về phía em để em có thể theo đuổi tình cảm của mình. Cám ơn anh đã để em yêu anh.
Nhìn hai má Mạch Hiểu Nặc ửng hồng, những hạt long lanh chảy dài trên má con tim mạnh mẽ của Lưu Thiên Tước như nổ tung trong lồng ngực.
Anh cúi xuống , môi anh tìm đến bờ môi mềm mại của cô. Mạch Hiểu Nặc như muốn ngừng thở. Cô ôm chặt quyển vở nơi ngực, hai mắt nhắm tịt. Lưu Thiên Tước khẽ cười, vì khoảng cách quá gần Mạch Hiểu Nặc nghe như giọng nói anh đang phát ra từ chính người cô
-Đừng mím môi. Để anh hôn em.
Lưu Thiên Tước siết nhẹ eo Mạch Hiểu Nặc, môi anh ngậm lấy cánh môi thơm ngát của cô. Anh giữ môi mình sát môi Mạch Hiểu Nặc thì thầm.
-Nặc Nặc. Đừng cắn anh nhé.
Không đợi Mạch Hiểu Nặc kịp tò mò, Lưu Thiên Tước nhẹ nhàng tách bờ môi cô, đưa lưỡi anh vào miệng Mạch Hiểu Nặc. Anh muốn cảm nhận tất cả, từng hơi thở của cô anh cũng muốn chiếm hữu cho riêng mình.
Không biết mấy phút trôi qua. Mạch Hiểu Nặc chỉ cảm thấy thời gian như ngừng lại, cả người cô lâng lâng cảm xúc. Hai tai nóng bừng. Lưu Thiên Tước véo má cô.
-Thật tốt,cuối cùng chúng ta đã có nụ hôn đầu ở không gian lãng mạn rồi.
Mạch Hiểu Nặc mỉm cười ngọt ngào
-Anh vui vậy sao?
-Tất nhiên, sau này anh có thể hôn em bất cứ nơi nào dù nó không có lãng mạn cũng chẳng sao.
-……
Mạch Hiểu Nặc tắt ngay nụ cười , thẳng chân đá một cái vào chân Lưu Thiên Tước.
-Đau quá.
-Đau chết anh đi. Em về đây
Lưu Thiên Tước nhảy một chân đuổi theo
MỘT ĐỜI YÊU EM – ANN
-Bạn gái Nặc Nặc, em thích khuynh hướng bạo lực một chút không?
Từ khi chính thức hẹn hò,hôm nay lần đầu Lưu Thiên Tước đến trường đón Mạch Hiểu Nặc. Nếu không phải Lưu Thiên Tước đến bất ngờ Mạch Hiểu Nặc nhất định không để anh đến, trong lòng cô vẫn còn một chút gì đó e ngại với Hứa Giai Nghi.
Mạch Hiểu Nặc chạy nhanh về phía Lưu Thiên Tước, cô kéo tay anh rảo bước gần như chạy.
-Sao anh đến mà không báo trước với em. Chúng ta đi thôi.
Lưu Thiên Tước biết ý, giữa họ luôn tránh không nhắc đến Hứa Giai Nghi , nhưng anh biết trong lòng Mạch Hiểu Nặc nỗi áy náy luôn thường trực mặc dù cô không có lỗi gì. Anh đan năm ngón tay vào tay cô.
-Nặc Nặc, ban đầu là anh bước đến bên em. Nên dù có việc gì anh cũng vẫn ở đây, em cứ ngẩng cao đầu thong thả mà đi.
Bàn tay to , ấm áp và mạnh mẽ của anh siết nhẹ tay cô. Mạch Hiểu Nặc cũng siết lấy tay anh.
-Em không muốn anh rơi vào tình trạng khó xử.
-Bạn gái Nặc Nặc , em phải tin tưởng bạn trai A của em chứ.
Cô mỉm cười, cả hai chậm rãi rảo bước trên đường. Lưu Thiên Tước tâm trạng vui vẻ
-Ngày mai được nghỉ, mẹ anh muốn gặp em.
-Cái gì? Anh kể cho mẹ nghe chuyện chúng mình sao?
Mạch Hiểu Nặc há hốc, cái này có phải là ra mắt mẹ chồng không đây? Quen nhau chưa đến nửa năm như thế có phải quá nhanh rồi không?
Anh cốc đầu cô
-Bạn gái Nặc Nặc, thái độ của em là sao? Anh không phải người dễ dãi. Không phải ai anh cũng đưa về nhà đâu nhá.
-…..
Đạo lý gì thế này, đáng lẽ cô nên nói câu này mới đúng chứ. Nhưng Mạch Hiểu Nặc cô mới học năm cuối cấp ba, đi ra mắt mẹ chồng thế này có ổn không? Mẹ anh có chê cô tướng mạo quá bình thường, học lực cũng bình thường, gia cảnh thì khỏi nói.
Nhìn ra cả ngàn tâm sự trong mắt Mạch Hiểu Nặc , Lưu Thiên Tước xoa đầu cô.
-Em yên tâm, mẹ anh rất hiền. Chỉ cần anh thích là được.
-Nhưng có phải hơi sớm không? Em sợ gặp mẹ anh lắm.
Lưu Thiên Tước thả tay Mạch Hiểu Nặc ra, anh chau mày nhìn cô.
-Anh sắp ra trường rồi, em cũng sắp xong cấp ba. Anh ra trường lập tức mang em về nhà.
Mạch Hiểu Nặc tròn mắt, miệng cô không khép lại được. Lưu Thiên Tước chống nạnh nhìn cô
-Mạch Hiểu Nặc, chẳng lẽ em đang đùa giỡn tình cảm của anh. Không định lấy anh?
-Lưu Thiên Tước, anh có biết mình đang nói gì không hả?
Anh xoay người bỏ đi.
-Anh chỉ biết em đã hôn anh rồi, em phải chịu trách nhiệm đi.
-Lưu Thiên Tước.
Mạch Hiểu Nặc đuổi theo anh. Đây là bạn trai cô sao? Sao lúc đầu không thấy anh ngang ngược như thế. Mạch Hiểu Nặc ngơ ngác, thế giớ đúng là đảo điên rồi mà.