Nhận ra là Hứa Giai Nghi , Lưu Thiên Tước thu lại nụ cười. Anh cũng không biết từ lúc nào đối với Hứa Giai Nghi bỗng trở nên khách sáo.
-Anh không sao chứ?
-Chỉ bị thương nhẹ , làm phiền em đến tận đây.
Mạch Hiểu Nặc không biết không khí căng thẳng ở phòng kế bên. Cô đang “thăm bệnh” Bạch Tử Chí.
-Em gái, không phải tìm anh đây tính sổ chứ?
-Tại sao anh phải phẫu thuật mặt?
-Nếu gặp em sớm hơn anh nhất định có chết cũng không trùng tu nhan sắc.
Mạch Hiểu Nặc không để ý lời ong bướm của Bạch Tử Chí. Cô nhập đề ngay.
-Khi nãy tôi nhận nhầm, có nói vài câu, anh đừng kể lại cho Thiên Tước.
Bạch Tử Chí ồ lên, anh ta chắp tay sau lưng, đi xung quanh Mạch Hiểu Nặc một vòng rồi đứng trước mặt cô.
-Ồ. Em gái của chúng ta, yêu đơn phương tên Thiên Tước?
-Tôi là Mạch Hiểu Nặc. Và tôi không phải của anh.
Bạch Tử Chí cố nhịn cười. Cơ mặt anh ta không cho phép nếu không từ khi cô nhận nhầm anh đã cười chết rồi. Bạch Tử Chí quả thật có suy nghĩ
“Khi nào tháo băng, nhất định phải nhớ lại chuyện hôm nay cười một trận cho đã”
-Được, được. Em không phải của anh. Là của Lưu Thiên Tước.
Mạch Hiểu Nặc lườm anh ta. Bạch Tử Chí giơ tay ra hiệu đầu hàng.
-Nói vậy, tên đần đó không biết em thích hắn?
-Anh ấy không cần biết.Nên tôi mới nhờ anh giữ kín một chút.
Bạch Tử Chí ngồi xuống mép giường. Anh ta xoa nhẹ cằm.
-Em xem,không biết tháo băng xong anh có được như thằng ngốc đó không?
Lúc đầu là Hứa Giai Nghi, sau lại là Mạch Hiểu Nặc em.
-Anh cũng biết Hứa Giai Nghi?
-Tất nhiên. Em tưởng anh chỉ là “bệnh nhân phòng bên” thôi à.
Nói rồi anh ta giơ mười ngón tay lên , ánh mắt đắc ý.
-Xui xẻo làm bạn thằng đó mười năm tuổi đời rồi.
Mắt Mạch Hiểu Nặc lóe sáng, bạn mười năm. Như vậy nếu muốn biết gì về Lưu Thiên Tước chỉ cần hỏi Bạch Tử Chí sẽ ra ngay.
-Ưm…Tử Chí. Anh có thể kể cho tôi về mối quan hệ giữa Thiên Tước và cha anh ấy không?
Bạch Tử Chí không cười cợt nữa. Anh ta ngẫm nghĩ rồi mới nói
-Em biết về Hứa Giai Nghi mà không biết chuyện nhà cậu ta à? Yêu thầm thì như vậy có vẻ hơi mù thông tin rồi nhỉ?
-Hứa Giai Nghi là bạn cùng lớp với tôi.
Một lần nữa Bạch Tử Chí muốn tháo băng rồi trợn mắt cho người khác biết anh đang ngạc nhiên tới mức nào.
-Chà chà. Hiểu Nặc, em đã lựa chọn xong chưa?
Cô nhìn Bạch Tử Chí khó hiểu, anh ta tự trả lời:
MỘT ĐỜI YÊU EM – ANN
-Em muốn làm người can đảm theo đuổi tình yêu, hay là người vô sỉ cướp người yêu của bạn mình đây?
Cô chau mày. Ngược lại Bạch Tử Chí quan sát Mạch Hiểu Nặc rất kỹ. Không phải anh ta không biết Hứa Giai Nghi không thích hợp với bạn mình, mà còn biết hai người đã chia tay nữa. Chỉ là, cô gái này sẽ làm thế nào đây? Bạch Tử Chí vô cùng hứng thú.
-Vậy theo anh. Nên làm cách nào thì anh ấy vui hơn?
-Mạch Hiểu Nặc. Tên đó bỏ bùa em rồi?
-Tôi đi đây.
-Em gái đừng đi, anh ở đây cô đơn lắm.
Mạch Hiểu Nặc không để ý tới Bạch Tử Chí một mạch bỏ về phòng bệnh của Lưu Thiên Tước. Bạch Tử Chí ríu rít đuổi theo.
Bàn tay Mạch Hiểu Nặc dừng lại giữa không trung. Cô nghe tiếng Hứa Giai Nghi bên trong. Bạch Tử Chí cũng im lặng chờ xem kịch.
-Thiên Tước anh quá cố chấp. Chẳng lẽ vì việc này mà chấm dứt tình cảm của chúng ta? Em chỉ muốn tốt cho anh thôi.
-Giai Nghi, nói cho anh mục đích của em. Em muốn tình yêu hay muốn dự án?
Hứa Giai Nghi thở dài. Dịu giọng ngồi xuống bên Lưu Thiên Tước, dựa vào ngực anh
-Em tất nhiên muốn giữ tình yêu của chúng ta. Nhưng nếu anh giúp cha em , sau này chúng ta sẽ không bị ngăn cấm nữa.
Lưu Thiên Tước cười cười. Anh đẩy Hứa Giai Nghi ra khỏi người. Giọng anh trầm ấm, nhưng tĩnh lặng như dòng nước.
– Cha em muốn hợp tác, anh không thể giúp được. Bây giờ em muốn tình yêu , anh càng không thể cho em.
Hứa Giai Nghi sững người. Cô ta nghĩ giữa hai người chỉ là bất đồng quan điểm, giận nhau lâu ngày. Không nghĩ Lưu Thiên Tước thật muốn chia tay. Giờ anh nói thế chẳng lẽ tình cảm đối với Hứa Giai Nghi cô cũng cạn rồi.
-Thiên Tước, anh nói gì thế? Anh đang lừa em đúng không? Em biết anh lừa em thôi. Anh yêu em mà đúng không?
Lưu Thiên Tước im lặng. Bên ngoài cửa Mạch Hiểu Nặc hồi hộp không kém Hứa Giai Nghi. Chỉ một câu trả lời của anh, Mạch Hiểu Nặc sẽ tự động quay về phòng tuyến đơn phương của mình.
-Đúng
Lưu Thiên Tước cuối cùng cũng trả lời. Hứa Giai Nghi thở phào nhẹ nhõm. Bên ngoài Mạch Hiểu Nặc không nán lại thêm một giây nào, cô nhanh chóng rời khỏi.
Nhưng Hứa Giai Nghi chưa kịp vui mừng Lưu Thiên Tước dập tắt hy vọng của cô ta
-Anh yêu Giai Nghi của trước kia. Giai Nghi của bây giờ, làm bạn anh cũng không muốn.
Những lời quá tàn nhẫn của anh khiến Hứa Giai Nghi nóng mặt. Cố gắng nén những giọt nước sắp tràn ra khóe mắt Hứa Giai Nghi chất vấn
-Lưu Thiên Tước. Anh cũng thay đổi rồi. Cả con người lẫn lòng dạ, lẫn tình cảm. Anh nói xem, anh chuyển tình cảm sang ai rồi?
-Không liên quan em. Em về đi. Anh mệt rồi.
-Mạch Hiểu Nặc
Hứa Giai Nghi thăm dò. Lưu Thiên Tước theo phản xạ nhìn về phía cửa nhưng không thấy ai. Anh nhìn Hứa Giai Nghi chau mày nhưng không nói gì.
-Người bạn anh vội vã đến mừng sinh nhật. Là Mạch Hiểu Nặc?