Một Đời Vui Vẻ

Chương 7: Tam Khuê và Tam Vũ



Tam Khuê tám tuổi, Tam Vũ bốn tuổi. Tam Vũ cực kỳ yêu quý người chị của mình, chị luôn dịu dàng với bé, còn dịu dàng hơn cả mẹ Tam,chưa to tiếng với bé bao giờ. Tam Vũ thích nhất là lúc được gối đầu vào lòng chị, nghe chị kể truyện.

“ Con đi học về” Nghe thấy giọng nói trong trẻo quen thuộc, Tam Vũ dùng đôi chân ngắn cũn của mình hấp tấp chạy ra, chị gái đáng yêu về rồi.

“ Chị chị” Tam Vũ toe toét cười

“ Loa Nhỏ ngoan, hôm nay đi học vui không?” Tam Khuê xoa xoa bàn tay nhỏ xíu của của Tam Vũ

“Loa Nhỏ ngoan lắm nha, được cô giáo thưởng thêm một viên kẹo sữa, Loa Nhỏ một cái, Bánh Bao một cái nha”

“ Loa Nhỏ ngoan lắm” Tam Vũ vui vẻ khi được Tam Khuê khen.

“ Bánh Bao, mẹ xin lỗi, hôm nay mẹ và ba con không ở nhà với hai đứa được, nhưng mẹ sẽ về nhà ngay, con trông em được không?” mẹ Tam không khỏi lo lắng, ông xã mới đi công tác sáng nay, cô lại có việc do đàn chị nhờ gấp khó từ chối được, gia đình họ Cố thì đang có kì nghỉ cách xa nửa vòng trái đất không nhờ vả được, thật không biết xoay sở thế nào cho phải, ông bà hai bên lại ở cách hai thành phố rất xa.

“Mẹ đừng lo, Bánh Bao lớn rồi, con sẽ chăm sóc cho Loa Nhỏ”

Mẹ Tam lúc này mới thở phào, Bánh Bao thì cô hoàn toàn tin tưởng , nó đã tự lập từ bé, nhưng để hai đứa nhỏ một mình mẹ Tam vẫn không yên lòng, dặn dò kĩ lượng đủ điều mới chạy vội đến công ty.

“ Loa Nhỏ ăn cơm tối nào, hôm nay mẹ nấu rất nhiều món ngon cho hai chị em mình nha”

Mẹ Tam đi Loa Nhỏ có hơi buồn, nhưng có chị gái ở đây Loa Nhỏ buồn một chút rồi lại tươi tỉnh ngay, hai chị e chơi rất ngoan. Không hiểu vì sao một lúc sau trời đổ mưa rất to, còn có sớm chớp đùng đùng, Tam Vũ còn rất nhỏ, nghe tiếng động lớn toàn thân sợ hãi bật khóc oa oa, chạy ngay tới chỗ chị gái, rúc vào lòng cô bé. Tam Khuê cảm thấy thân hình bé nhỏ của em trai run rẩy thì thương vô cùng, nó ôm rất chặt, nước mắt nước mũi vào hết váy của cô bé. Tam Khuê cũng cảm thấy hơi sợ với tiếng sấm, dù gì cũng là chỉ là bé gái tám tuổi, nhưng em trai còn đang khóc, cô bé phải vững vàng thì mẹ và em trai mới yên tâm được. Tam Khuê không ngừng vỗ về Tam Vũ: “Loa Nhỏ ngoan, Bánh Bao ở đây, Loa Nhỏ đừng sợ, Loa Nhỏ mà khóc, Bánh Bao sẽ buồn, sẽ khóc theo loa nhỏ”

Loa Nhỏ đương nhiên không muốn chị gái buồn, một chút cũng không, mím chặt môi không cố không tạo ra tiếng, Tam Khuê chỉ nghe tiếng hức hức sụt sùi của em trai, mũi cô bé cũng đỏ lên vì cảm động. Dỗ được Tam Vũ nín khóc, Tam Khuê liền nhanh trí lấy con rối hình gấu Pool ra chọc cho Tam Vũ cười.

Gấu Pool : “Chào Loa Nhỏ, mình là Pool”

Tam Vũ mắt ngập nước: “ Chào Pool”

Gấu Pool: “ Loa Nhỏ rất ngoan, hôm nay bác sấm và bác sét hư quá, cãi nhau rất to, làm Loa Nhỏ sợ rồi phải không?

Tam Vũ gật gật

Gấu Pool: “ Ông mặt trời sẽ phạt bác sấm và bác sét ngày mai, Loa Nhỏ ngoan nên ông mặt trời sẽ mời cho cô bầu trời xinh đẹp đến, không cho bác sấm bác sét đi chơi với cô bầu trời nữa, được không~?”

Tam Vũ gật mạnh

Gấu Pool: “ Bây giờ Loa Nhỏ nghe lời chị Bánh Bao lên giường đi ngủ nhé, mẹ Diệp Diệp sắp về nhà rồi”nói xong Tam Khuê dắt tay Tam Vũ về phòng, mặc kệ mưa gió bão bùng bên ngoài, trong phòng bé nhỏ của Tam Vũ mười phần ấm áp. Tam Khuê kể chuyện cổ tích cho Tam Vũ đến khi cậu bé ngủ say, Tam Khuê đắp chăn ngay ngắn cho Tam Vũ rồi nằm bên cạnh bé,chính cô bé thiếp đi lúc nào không biết.

Diệp Mẫn Chi và Tam Phong đội gió đội mưa lập tức trở về nhà, nhìn thấy hai cục cưng ngủ ngon lành bên nhau, Diệp Mẫn Chi cảm thấy thực muốn khóc, Tam Phong nhẹ nhàng ôm bà xã, gia đình anh thật hạnh phúc, có hai đứa con ngoan ngoãn thếnày, làm cha làm mẹ còn mong muốn gì hơn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.