An Thế Trúc liếc cô một cái, không đáp hỏi lại: “Em nghĩ là thế nào?”
Cố Thiến Thiến rất phiền điểm này của An Thế Trúc, trước đây luôn ỷ vào anh ta lớn hơn so với cô, luôn ra vẻ kiêu căng cùng thái độ giáo huấn, sau khi anh ta lớn lên, cái loại kiêu căng này bị anh ta dấu đi, nhưng dung nhập vào trong người, một chút cũng không thay đổi, đợi sau khi cô lớn lên, chung quy cô mới biết, đức hạnh này của anh ta gọi là bức ép.
Cố Thiến Thiến ở trước mặt anh, cũng không chiếm được tí ưu thế nào, trừ bỏ dựa vào khóc, khóc là một ưu thế, nhưng bây giờ, cô cũng không thể giống như trước đây, không có mặt mũi khóc cho anh ta nhìn đi?
Cô hừ một tiếng, nói: “An Heo Nhỏ, không phải là anh không tìm được bạn gái nên lấy tôi góp đủ số chứ? Chúng ta quen thuộc thì quen thuộc thật, loại chuyện này tôi không làm đâu.”
“Anh với em rất quen thuộc sao?” Anh không chút để ý cắn bánh bao, cảm giác đó hoàn toàn không giống như là ăn bánh bao, mà là ngồi ở nhà hàng Pháp ăn đồ cao cấp.
Cố Thiến Thiến bị anh hỏi vặn lại nói không nên lời, cho dù cô từng nói vài lần là mình với anh ta không quen thuộc, người đàn ông này có thèm để ý không chứ? Cô lập tức lấy lời nói anh từng nói lúc ấy, thấp giọng phản bác, “Quả thật là không quen thuộc, chỉ là hôm kia chúng ta còn ngủ trên một cái giường đấy.”
An Thế Trúc cười đến ý vị thâm trường: “Em nhớ rõ là tốt rồi.”
Cố Thiến Thiến: “…”
Vì sao lúc An Thế Trúc lấy lời này vặn lại cô, cô nói không ra lời, khi cô lấy lời này vặn lại anh ta, anh lại một lần nữa vặn lại khiến cô không còn lời nào để nói.
Cô kịch liệt nghĩ, đây là chỉ số thông minh khác biệt, không đề cập tới chuyện trước đây, lịch sử đen tối, chỉ là cô ở trước mặt anh, bị động như vậy, cô không muốn cùng anh ta…
Bằng không, về sau chẳng phải là bị bắt nạt cả đời?!
NO!!!
Vẫn là Lâm Thanh tốt, vừa thấy về sau chính là sẽ bị cô bắt nạt.
Ăn xong bữa sáng, Cố Thiến Thiến ra một quyết định, muốn tận lực rời xa An Thế Trúc, diệt hết nhuệ khí của anh ta cũng rất tốt, đừng bày dáng vẻ mọi chuyện đã thành.
Chỉ là An Thế Trúc vừa đưa cô đến dưới lầu phòng học, bỗng nhiên từ trong túi quần lấy ra một cái hộp gấm, trán Cố Thiến Thiến nổi gân xanh giật giật một cái, sẽ không phải như cô nghĩ chứ?
Anh vô cùng thuần thục đeo nhẫn vào ngón tay cô. Thật ra Cố Thiến Thiến muốn giãy dụa, nhưng khi An Thế Trúc cầm lấy ngón tay cô, khí định thần nhàn nói: “Em kêu đi, có muốn anh ở trước mặt mọi người cầu hôn em hay không?”
Đeo xong, anh mỉm cười nói: “Lần sau lại để cho anh nhìn thấy em tháo nhẫn xuống, anh nhìn thấy một lần thì sẽ cầu hôn thêm một lần.”
Cố Thiến Thiến: “…”
…
Cô ưu thương ngồi ở phòng học, nhịn nửa ngày, vẫn không tháo xuống, cùng Ngôn Tĩnh lên án về hành vi cường đạo của An Thế Trúc một chút.
Ngôn Tĩnh nghe thấy cằm cũng nhanh rớt xuống, kích động hỏi: “Vậy khi nào thì hai người kết hôn?”
Cố Thiến Thiến cắn răng lên án mạnh mẽ Ngôn Tĩnh tam quan bất chính(*): “… Đây là cường bạo thiếu nữ nhà lành! Đây là bức hôn! Chừng nào thì cậu cũng hóa thân thành chó săn của thế lực ác?”
(*)Tam quan bất chính: Tam quan gồm thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan; “tam quan bất chính” là hệ tư tưởng cải cách lại những quan niệm cũ về thế giới quan, nhân sinh quan, giá trị quan dưới cái nhìn Mát Xít ở Trung Quốc.
Ngôn Tĩnh lập tức ra vẻ người từng trải khuyên giải: “Đàn ông tốt cần phải nắm chặt!”
Vấn đề là, anh ta là đàn ông tốt sao? Cố Thiến Thiến lại một lần nữa đau lòng vì mình trước đây đã bị bắt nạt, cùng cảnh ngộ bây giờ bị ăn gắt gao, Ngôn Tĩnh im lặng 2 giây, từ trong ngăn kéo lấy ra một quyển sách, đồng tình nói: “Đọc quyển truyện này, cậu xem có thể học được chút kinh nghiệm hay không?”
Cố Thiến Thiến nhận quyển truyện vừa thấy tên truyện: Nhà có hãn thê.(*)
(*) Nhà có hãn thê: Một truyện khác cũng của tác giả Bạc Hãn Khinh Y Thấu. Mọi người có thể tìm đọc nếu muốn
Cô đọc một lát xong, có chút ưu thương hỏi: “Bây giờ mình đi học Taekwondo còn kịp không?”
Ngôn Tĩnh nghĩ nghĩ, giọng nói càng thêm đồng tình: “Ước chừng là không kịp, nếu không cậu cũng học người ta mặt tê liệt? Ít nhất ở phương diện đấu võ mồm đã thua, bất luận anh ấy nói cái gì, cậu cũng làm mặt tê liệt cho anh ấy xem?”
Giữa trưa An Thế Trúc tìm cô đi ăn cơm, dọc theo đường đi Cố Thiến Thiến cũng chưa lên tiếng, nếu không nghiêng đầu ngắm phong cảnh, thì cũng là cúi đầu nhìn đường, dù sao thì cũng coi An Thế Trúc là không khí.
“Em làm sao vậy?”
Cố Thiến Thiến cúi đầu đếm gạch ô vuông, bỗng nhiên cổ tay bị anh nắm lấy, Cố Thiến Thiến cũng không hất tay anh ra giống như trước, anh ta thích nắm, dù sao cả ngực cũng đã sờ soạng, cô còn sợ nắm tay? Cô như trước cúi đầu đếm gạch ô vuông, trong lòng thầm nghĩ, cho anh ép buộc tôi này! Tỷ không quan tâm ngươi!
Đầu cô bị anh giữ lại cằm bị nâng lên, anh ninh mi, ánh mắt sắc bén quét qua quét lại vài lần trên gương mặt của cô.
“Dì cả mẹ đến à?”
“Khụ khụ khụ…” Cố Thiến Thiến thiếu chút nữa bị sặc nước miếng của mình mà chết, cô trừng mắt nhìn An Thế Trúc một cái, ngoài canteen người đến người đi, An Thế Trúc cũng không truy cứu nhiều như vậy, anh kéo cô lên tầng hai canteen, Cố Thiến Thiến nâng cằm, đợi An Thế Trúc mua đồ ăn trở về.
Một lát sau, anh bưng một cái khay to trở về, Cố Thiến Thiến liếc mắt một cái thấy được có một bát cháo gan heo táo đỏ.
Anh đẩy cháo đến trước mặt cô, lại đẩy cà rốt hầm thịt bò đến trước mặt cô, khác nhau đó chính là đồ ăn cô thích ăn, Cố Thiến Thiến liếc anh một cái, anh hỏi: “Bụng đau không?”
Lúc buổi sáng cô nghĩ tất cả đều là chuyện anh bắt nạt cô thế nào, kỳ thật anh ta cũng vẫn thật sự chăm sóc cô, Cố Thiến Thiến rầu rĩ nói: “Tôi chưa có tới.”
“Ừ, anh biết.” An Thế Trúc không chút sợ hãi nói, đổi lại đến phiên Cố Thiến Thiến kinh ngạc, vậy hóa ra khi nào dì cả mẹ cô đến cũng biết? Cô bỗng nhiên có loại cảm giác không đành lòng nhìn thẳng.
“Vậy anh còn mua gan heo?” Cô ghét nhất gan heo.
An Thế Trúc thôi cười: “Ít nhất em cũng trừng mắt nhìn anh một cái.”
Cố Thiến Thiến cảm thấy sự thật dạy cho cô một đạo lý, khi cô ở cùng An Thế Trúc, chỉ số thông minh quyết định địa vị. Vì thế, cô lại không muốn để ý đến anh ta , cô đẩy bát cháo đó ra, quyết định muốn đem im lặng là vàng tiếp tục phát huy.
An Thế Trúc mím môi nhìn cô, trên mặt thong dong, trong lòng lại vô cùng phiền chán, trước kia tâm tư của Cố Thiến Thiến hết sức dễ đoán, nhưng mà từ lúc sau khi quan hệ của bọn họ phát sinh biến hóa, bây giờ càng ngày anh càng không rõ rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì.
Anh liếc mắt nhìn cô một cái, cô dùng chiếc đũa không chút để ý chọc chọc cơm trong bát, tựa như không có chút thèm ăn nào.
Cứ như vậy mà không thích anh sao? Anh giữ cô hơn mười năm, cô chẳng lẽ không có một chút cảm giác sao? Hay là vì rất đột ngột, nên trong lúc nhất thời cô không tiếp thụ được?
Ánh mắt của anh trầm xuống, mặc kệ cô thích cũng tốt, không thích cũng được, cô đều là của anh.
…
Buổi chiều, Cố Thiến Thiến và Lâm Thanh ở lễ đường lớn tập luyện tiết mục ở tiệc tối chào đón sinh viên mới, năm giờ An Thế Trúc gọi điện thoại không có người nhận, gọi tới ký túc xá Cố Thiến Thiến, được Ngôn Tĩnh báo cho biết, anh vừa đến lễ đường lớn, đã trông thấy Cố Thiến Thiến và Lâm Thanh đang đứng ở bên cửa sổ nói chuyện gì đó, ánh chiều tà rơi trên sườn mặt và tóc cô, dưới tầng ánh sáng nhạt, cô đứng đối diện với chàng trai kia, cười đến vô cùng xinh đẹp.
An Thế Trúc lặng im vài giây, hai tay nhét trong túi quần, nhìn chằm chằm.
Cũng thật can đảm, coi anh là người chết sao?
Anh đi ra chỗ cô, Lâm Thanh phát hiện ra anh trước, sau đó Cố Thiến Thiến cũng nhìn thấy anh lại đây, ý cười trên khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức biến mất sạch sẽ.
Tầm mắt An Thế Trúc dừng ở trên ngón tay cô, không có nhẫn.
Anh cười cười với cô, từ trong túi quần lấy ra một cái hộp gấm tơ lụa, ở trong lòng bàn tay thưởng thức. Trong nháy mắt Cố Thiến Thiến cảm thấy cả người đều rối loạn, không phải anh ta mua cả một tá nhẫn chứ? Cô nhìn xung quanh lễ đường lớn một chút, anh ta sẽ không ở trước mặt công chúng cầu hôn chứ? Chuyện này, An Thế Trúc tuyệt đối làm được, nhưng lại sẽ dùng phương thức quỳ gối tao nhã ôn nhu.
“Lại đây.” Hộp gấm tơ lụa trên ngón tay thon dài của anh, hết sức rõ ràng.
Nếu An Thế Trúc thật sự không biết xấu hổ cầu hôn… Cô sẽ từ chối!
Bị cô từ chối, An Thế Trúc có xấu hổ không? Cố Thiến Thiến có thể khẳng định, anh sẽ là một người như không có việc gì xảy ra. Còn cô, tất cả mọi người đều biết, sau đó cô chỉ muốn đào cái hố chôn mình luôn.
Cố Thiến Thiến yên lặng đến trước mặt anh. Kỳ thật, cô và anh ta dễ dàng phân cao thấp như vậy, trừ chỉ số thông minh, còn bởi vì anh ta thật sự không biết xấu hổ!
Không thể không nói, Cố Thiến Thiến không thể mặt dày như cái người kia.
An Thế Trúc đem hộp gấm tơ lụa cất vào trong túi quần, nắm tay cô, mười ngón đan xen.
Anh nghiêng đầu cười dịu dàng với cô, sau đó nói: “Buổi tối chúng ta về nhà ăn cơm, mẹ anh nói muốn dẫn em đi dạo phố.”
Cố Thiến Thiến nhìn Lâm Thanh một cái, cô cảm thấy cô cùng Lâm Thanh, hoàn toàn đã xong.