“Em là thư ký đời sống của tôi thì có quyền lợi nhất định có thể ký tên thay tôi.”
Giang Ứng Hoài nói mà không có biểu cảm gì, trên bàn chồng chất một xấp tài liệu cao cao.
Dựa theo cách thức trước đó tôi dạy em, kiểm tra từng cái rồi ký tên, có vấn đề gì thì em tự sửa, sau đó đưa cho tôi xem.”
Tôi nghẹn họng trân trối: “Anh sẽ không nhân cơ hội để em gánh chịu tội kinh tế gì chứ?”
“Trong đầu em toàn cái gì vậy?” Vẻ mặt Giang Ứng Hoài không biểu cảm: “Còn nói chuyện ngu ngốc nữa thì cút ra ngoài.”
Tôi sờ mũi, ngượng ngùng ngồi xuống, bắt đầu xem tài liệu.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng trang giấy lật qua lật lại.
Tài liệu có thể được đưa tới tay Giang Ứng Hoài phần lớn đều đã trải qua sự sàng lọc tầng tầng lớp lớp, có ekip pháp vụ và nhân viên cấp cao chuyên môn theo dõi.
Tôi cũng chỉ xem sơ qua rồi ký tên, dù sao thì cho dù tình huống này thật sự có vấn đề, với năng lực của tôi cũng chưa chắc có thể nhìn ra được điều gì.
Giang Ứng Hoài ngược lại rất thảnh thơi thoải mái, ở bên cạnh pha trà, xem hết một quyển sách giải trí được bọc da.
Hay cho bộ mặt xấu xa của chủ nghĩa tư bản.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây.
Cho đến khi ngoài cửa sổ chẳng biết đổ mưa từ lúc nào, tiếng càng lúc càng lớn, có xu thế mưa như trút nước.
Gió mạnh tàn phá nện vào cửa sổ.
Tôi cố gắng chống đỡ, giả vờ điềm nhiên như không có chuyện gì: “Thức khuya sẽ khiến làn da của em trở nên kém đi, bây giờ em nhất định phải quay về ngủ dưỡng da.”
Chẳng biết Giang Ứng Hoài đã dừng đọc sách từ lúc nào, đang nhìn theo tôi.
Hình như muốn nhìn ra được thật giả từ trong lời nói của tôi.
Đúng vào lúc này, một tia chớp đánh xuống.
Ánh sáng chói lóa chiếu sáng tất cả như ban ngày, tôi đã không có cách nào tự khống chế được mà bắt đầu đổ mồ hôi, cắn chặt răng.
Giang Ứng Hoài cuối cùng cũng nói: “Em về trước đi.”
Tôi như được đại xá, bật dậy khỏi ghế chạy ra ngoài.
Nhưng tia sấm chớp thứ hai lại đánh xuống vào lúc này, tiếng vang khiến hai chân tôi mềm nhũn, quỳ thẳng xuống đất.
Giang Ứng Hoài kéo lấy tôi.
Cánh tay anh nóng hổi mà mạnh mẽ, vững vàng ôm lấy tôi.
“Em…”
Anh nhíu mày, dường như muốn nói gì đó.
Nhưng tôi không chút do dự mà đẩy anh ra, vội vàng chạy về phòng của mình.
…
Thật ra đã rất lâu rồi tôi không phát bệnh, có lẽ là nhà họ Giang này lại khơi gợi hồi ức nào đó của tôi.
Tôi vùi sâu mình vào trong tủ, mở to mắt phát run, mãi đến khi cơn mưa to dừng lại.
Lúc này, cửa phòng bị ai đó gõ nhẹ.
Giọng nói ấm áp của dì Tần truyền đến: “Thưa cô, cậu Giang bảo tôi chuẩn bị nước mật ong cho cô, đợi lát nữa cô nhớ uống nhé.”
Nhịp tim của tôi dần ổn định vào giờ phút này.
Năm năm trôi qua, anh vẫn giống như người anh trai không có quan hệ huyết thống vụng về, nói một đằng nghĩ một nẻo đó.
*
Ngày hôm sau, tôi bưng cái chén không đi tìm dì Tần lôi kéo làm quen.
Dì ấy nói ra lời lẽ chí lý mà người làm trong nhà Tổng giám đốc nhất định sẽ nói ra: “Cô là người phụ nữ đầu tiên cậu Giang đưa về nhà đó.”
Tôi cười ha ha hai tiếng, nói: “Anh ấy là anh trai cháu.”
Tôi biết,” Dì ấy vừa làm việc luôn tay luôn chân vừa nói: “Không có quan hệ huyết thống, đều là những đứa trẻ do ông cụ Giang nhận nuôi.”
Tôi trợn to hai mắt: “Chuyện này mà gì cũng biết à?”
Dì Tần nói: “Trước khi ông bà chủ qua đời, trong nhà vẫn bày hình cả cô, thỉnh thoảng trong nhà có khách tới, bọn họ vẫn sẽ nói về cô.”
Tôi tò mò hỏi: “Nói tôi cái gì?”
Dì Tần liếc tôi một cái: “Nói cô là con gái để thu hồi vốn, kẻ vô ơn có nuôi cũng không thân thiết, thứ rẻ mạt trời sinh.”
Tôi: “…”
“Nhưng mà, mỗi lần bọn họ nói như vậy, sắc mặt của cậu Giang luổn rất khó coi.” Dừng lại một chút, dì ấy thở dài rồi nói: “Khi đó, không khí trong nhà vẫn áp bách. Có lẽ là vào khoảng ba năm trước, bọn họ đột nhiên qua đời, cậu Giang liền cất hết tất cả những thứ liên quan đến cô.”
Tôi im lặng một hồi rồi nhẹ giọng hỏi: “… Bọn họ chết như thế nào?”
Dì Tần nói: “Tai nạn giao thông.”
Đại não tôi ong ong một hồi.
Trong trí nhớ của tôi, năm thứ ba sau khi tôi rời khỏi nhà họ Giang thì từng gặp mẹ Giang một lần.
Sau lần đó, mẹ Giang lái xe, cùng bố Giang về nhà, trên đường đi xảy ra tai nạn giao thông, cùng bỏ mình.
Từ đó, Giang Ứng Hoài kế thừa nhà họ Giang, mà tôi đã thành con chuột cống trốn trong khe, ẩn náu khắp nơi.
Đây là bí mật lớn nhất mà tôi giấu trong lòng.
*
“Giang Thư Ý, đi ra ngoài hít thở, năm phút sau, nếu như em vẫn ở trong trạng thái này thì tôi sẽ cho em biết, phương pháp tra tấn người khác của tôi trong truyền thuyết rốt cuộc có phải thật hay không.”
Nửa tiếng trước bữa tiệc từ thiện của Giang Thiện, Giang Ứng Hoài nói mà không có biểu cảm gì.
Tôi cười gượng hai tiếng, xách váy đi ra ngoài.
Nói là tiệc hội đồng quản gì, thật ra gọi là tiệc nhà thì thích hợp hơn.
Giang thị có sản nghiệp khổng lồ, các gia tộc nhánh bên cũng rất nhiều, sau khi bố Giang và mẹ Giang chết, không ít người kích động muốn kéo đứa con trai nuôi là Giang Ứng Hoài xuống.
Nhưng ý chí và thủ đoạn của Giang Ứng Hoài đã quậy đến mức toàn bộ nhà họ Giang gió tanh mưa máu, mãi đến khi tiếng phản đối hoàn toàn biến mất, nói chung là anh đã ngồi vững trên cái ghế này.
Giang thị bây giờ đều do Giang Ứng Hoài quyết định.
Năm nào nhà họ Giang cũng sẽ tổ chức bữa tiệc từ thiện, ngoại trừ người nhà họ Giang, các nhân vật có máu mặt khác trong giới cũng tới, tính chất xã giao rất mạnh.
Bình thường có quyết sách gì trọng đại thì đều sẽ lựa chọn công bố vào lúc này.
Giang Ứng Hoài bảo dì Tần chọn cho tôi một chiếc váy đỏ chói lộng lẫy, thậm chí còn đặt làm riêng trang sức cho tôi cùng anh dự tiệc.
Tôi vừa đau thịt, trong lòng vừa phỉ nhổ cách thưởng thức của anh.
Cho tôi sự phú quý như thế, tôi áp lực lắm đó được không.
Chiếc váy này siết rất chặt, mặc vào ngay cả thở cũng khó khăn.
Tôi chạy vào nhà vệ sinh, muốn nới lỏng khóa kéo để thở một hơi.
Chỉ nghe thấy bên ngoài truyền đến một hồi tiếng bước chân lộn xộn, hình như có mấy người đi vào.
“Sự phô trương năm nay của nhà họ Giang là lớn nhất trong bao năm qua đó… Ôi, cô nghe nói gì chưa?”
“Tôi biết, hình như hai ngày nay cậu Giang luôn tới lui khắp nơi, hai ngày tới cũng tới hỏi thăm bố tôi.”
“Hình như là đã lấy được hạng mục gì đó, muốn dẫn người mới vào Giang thị, muốn khiến mấy người có lai lịch lâu năm chia nhau làm.”
“Trang trọng như thế à? Tôi nhớ hình như là… hạng mục mở rộng thành phố B nhỉ?”
Rầm —
Tôi đẩy cửa nhà vệ sinh ra.
Hai cô gái bên ngoài bị tôi làm cho giật mình.
Tôi không ngẩng đầu, xách váy nhanh chóng đi vòng qua bọn họ.
Bước chân của tôi càng ngày càng nhanh, đi ra khỏi hành lang, hòa vào trong đám người.
Chiếc váy của Giang Ứng Hoài chọn cho tôi quá lộng lẫy, ở trong đám người có vẻ vô cùng chói mắt.
Tôi nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc, thậm chí là tiếng chụp hình.
Nhưng tôi không để ý đến chuyện gì khác.
Tôi giống như một cô dâu đào hôn, trực tiếp rời khỏi hội trường bữa tiệc, đứng ở cửa ra vào tùy tiện tìm chiếc xe taxi rồi lên xe.
Sau lưng hình như có âm thanh gì đó truyền đến, xuyên qua kính chiếu hậu, tôi nhìn thấy Giang Ứng Hoài đang chạy bước lớn tới.
Tài xế đạp chân ga, bóng dáng anh dần biến mất.
Tôi cuối cùng cũng biết Giang Ứng Hoài muốn làm gì.
Anh điên rồi.
— Cái gọi là hạng mục mở rộng thành phố B, là do tôi ký tên.