“Người bạn nhỏ, ba mẹ em đâu? Tại sao chạy ra ngoài một mình?”
Ngũ Y Y ngồi xổm xuống, lấy xuống một cọng cỏ từ trên tóc đứa bé.
Đứa bé đáng thương nói, “Mẹ em bị bệnh, em muốn xin ít tiền để mua cho mẹ ly sữa đậu nành nóng.”
Ngũ Y Y liền cảm thấy buồn, đôi mắt nóng lên, răng trắng cắn chặt môi dưới, mới kiềm chế được không rơi nước mắt.
“Này! Số tiền này cho em, em đi mua đồ ăn, mua thuốc cho mẹ.” Ngũ Y Y vội vàng lấy tất cả tiền trong túi đưa cho đứa bé, nhét vào tay nó, nước mắt đã tràn mi.
“Chị, cảm ơn chị, chị thật tốt.”
“Đi đi, em nhỏ, em thật hạnh phúc, em còn có mẹ…… Chăm sóc cho mẹ em thật tốt……” Ngũ Y Y nhìn đứa bé đi xa, nước mắt rốt cuộc nhịn không được nữa rớt xuống.
Đứa bé này còn mẹ……..
Mà cô đã không còn…….
Mẹ, mẹ có biết không, con rất muốn, rất nhớ mẹ……
Ngũ Y Y đưa mắt lên, nhìn những ngôi sao trên trời, cô biết, mẹ nhất định đang ở trên trời nhìn cô.
“Ngũ Y Y! Mày không thể yếu đuối như vậy! Khóc cái gì! Mày đã đồng ý với mẹ, cho dù như thế nào, đều phải thẳng lưng sống cho thật tốt! Mày đồng ý với mẹ, thì phải nói được làm được!” Ngũ Y Y giơ nắm tay nhỏ, hung hăng lau nước mắt.
Khi Hàn Giang Đình mặc áo choàng tắm ra mở cửa, thật sự không thể tin vào mắt mình.
“Fuck! Ngũ Y Y, cậu mới từ chỗ tị nạn về à? Sao lại lôi thôi như vậy? Tóc của cậu rồi bù rồi! Như là mới chạy ra từ bãi rác! Cậu tới cùng là làm sao vậy?”
Hàn Giang Đình thật đau đầu, nhìn Ngũ Y Y từ trên xuống dưới.
“Trong nhà có người quần áo không chỉnh tề không? Không có, vậy mình không khách khí đâu.” Ngũ Y Y lách qua người Hàn Giang Đình đi vào, đem giầy đá qua một bên, “Đúng rồi, mình đói bụng, có gì cho mình ăn không. Còn nữa, đem quần áo cho mình, mình phải đi tắm trước, cả người đều là mồ hôi, khó chịu muốn chết.”
Nháy mắt hàn Giang đình đóng cửa lại.
“A a a a……” Từ phòng ngủ một người phụ nữ chạy ra, mặc áo lót cực kỳ gợi cảm, áo ngủ ren có thể nhìn xuyên qua, nhìn thấy Ngũ Y Y, cô ta sợ đến mức hét ầm lên.
Ngũ Y Y nhăn mặt, “Kêu cái gì, tôi cũng đâu phải đàn ông! Đều là phụ nữ, không phải đều giống nhau sao, ai mà không biết chứ, ngậm miệng lại!”
Người phụ nữ bị Ngũ Y Y dọa cho sợ tới mức che miệng.
Khóc nức nở chạy tới làm nũng với Hàn Giang Đình, “Giang Đình……. người phụ nữ đó…….”
Hàn Giang Đình tùy ý phất phất tay, “Đây là người thân nhất của tôi! Cô nhanh chóng đi đi! Đêm nay không xem phim kinh dị!”
“A? Giang Đình, anh sao lại như vậy, nói chuyện không tính toán gì hết, đêm nay không dám……”
Người phụ nữ tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu nhìn Hàn Giang Đình.
Ngũ Y Y thật chán ghét, đem áo khoác vứt lên sofa, vừa đi lên lầu vừa nói, “Không cần để ý mình, hai người muốn làm gì thì làm, mình coi như không nghe không thấy gì hết.”
Hàn Giang Đình có chút xấu hổ, hạ giọng cáu kỉnh nói với người phụ nữ, “Bảo cô đi thì cô đi đi, còn ở đây nhiều chuyện cái rắm! Vợ lớn của tôi về rồi! cô không sợ bị đánh chết sao?”
Hàn Giang Đình bịa chuyện để nói, cầm quần áo che lên người phụ nữ.
“A? Vợ lớn? Hàn Giang Đình, anh kết hôn lúc nào? Anh kết hôn sớm như vậy sao? Anh gạt em phải không?”
“Ừ, là vợ lớn, là con dâu nuôi từ bé! Cô đi nhanh đi, đi đi!”