Chết rồi, chết rồi, chết rồi….. Chú Hoắc xinh đẹp lái Bugatti, chết chắc rồi. Nhiều người như vậy giết một mình hắn, không bị đâm thành tổ ong là tốt lắm rồi.
Sự thông cảm của Ngũ Y Y dâng trào, vẽ thánh giá trước ngực, nói thầm, “Cầu xin Thượng đế cho chú Hoắc được chết nguyên vẹn.”
Hàn Giang Đình sợ đến mức toàn thân run rẩy, dùng tay che mắt Ngũ Y Y, lo lắng cô bị sợ hãi, ai ngờ, Ngũ Y Y kéo tay anh xuống, còn thò đầu ra nhìn trái nhìn phải.
Hoắc Phi Đoạt ngồi, không biết đã làm gì, đá bay bốn năm người, nhìn qua anh thật nhàn nhã.
Anh chậm rãi đứng lên, bởi vì anh rất cao, nhìn như hạc giữa bầy gà.
Khiến cho người khác một phen kinh sợ rồi!
Ngũ Y Y nhìn qua, Hoắc Phi Đoạt nhanh nhẹn mạnh mẽ xông lên, vỗ tay hoan hô, đấm, đá, vung quyền, so với phim võ thuật trên tivi còn đẹp hơn, một phút, mười mấy người ngã trái ngã phải, không còn chút sức để đánh tiếp.
Mà Hoắc Phi Đoạt, ánh mắt vẫn chứa tia cười lạnh, toàn thân không dính hạt bụi, giày da bóng loáng.
Ồ…. Ồ….. Không phải là thật chứ?
Mắt Ngũ Y Y mở to.
Ông chú Bugatti….. Đáng sợ như vậy!
Không chỉ khí chất đáng sợ, năng lực thật sự lại càng lợi hại a! Thật giống như cỗ máy giết người!
Cô vừa rồi đã cầu xin với thượng đế cái gì vậy? Cô muốn hủy bỏ a ~! Thật khủng khiếp, cô đã đắc tội một cỗ máy giết người a…!
Chân dài của Hoắc Phi Đoạt bước nhanh về phía Ngũ Y Y, Ngũ Y Y suy nghĩ trì độn, cô có nên nhanh chân chạy trốn không a.
Hoắc Phi Đoạt khẽ vươn tay, đem Ngũ Y Y túm lại, nhíu mày thấp giọng hỏi, “Cô như thế nào? Không có việc gì chứ?”
“Không, không…….” Ngũ Y Y lắp bắp lắc đầu.
Hàn Giang Đình mở to miệng khen ngợi, “Anh hai! Anh thật lợi hại! Tôi muốn bái anh làm sư phụ! Anh thu nhận tôi đi!”
Hoắc Phi Đoạt không thèm liếc mắt nhìn Hàn Giang Đình, giống như ở đây không có sự tồn tại của anh ta.
Anh nhìn Ngũ Y Y kiểm tra từ trên xuống dưới, kiểm tra xem cô có bị thương hay không, nói ngắn gọn, “Nhanh chóng rời khỏi chỗ này, không được nói chuyện ở đây ra ngoài.”
“Được, được…..” Ngũ Y Y vẫn ở trạng thái ngẩn ngơ.
Đột nhiên, một luồng nhiệt bay tới, Ngũ Y Y bị ôm vào một lồng ngực ấm áp nóng rực, còn chưa rõ ràng, cô đã bị mang đến sau quầy.
Hàn Giang Đình túm lấy chân Hoắc Phi Đoạt leo lên.
Pằng pằng pằng pằng pằng…. Tiếng súng vang lên liên tục, đinh tai nhức óc.
“A a a…….” Ngũ Y Y trốn trong lòng Hoắc Phi Đoạt, sợ hãi kêu.
Là đạn thật! Không phải là đang đóng phim!
Âm thanh to thật, mẹ nó, so với tiếng pháo còn lớn hơn.
Thậm chí có người ở ngay trung tâm thành phố sử dụng súng tiểu liên!
Chính phủ không làm gì sao? Tự ý tàng trữ vũ khí vì bất kỳ lý do gì cũng không bị ngồi tù?
Ngũ Y Y dựa vào ngực Hoắc Phi Đoạt, nhưng lạ lẫm nghe tiếng tim đập vững vàng trong ngực hắn, thật là có lực!
Dựa vào, người kia có phải là con người không vậy? Tình huống nguy hiểm như vậy, tim của anh còn có thể đập bình thường?
“A, thật kích thích a! Quá kích thích rồi!” Hàn Giang Đình gần bên Ngũ Y Y, kích động đên kỳ lạ.
Hoắc Phi Đoạt dán môi mỏng bên tai Ngũ Y Y, nói, “Đừng lộn xộn!”
Sau đó một tay che chở Ngũ Y Y, một tay lấy ra từ trong ngực vật gì đó, Ngũ Y Y vừa nhìn thấy, bị dọa không nhẹ.
Mẹ ơi, chú Hoắc cũng có súng!
Là một khẩu súng vô cùng xinh xắn.
Những người này là ai a, tại sao đi ăn điểm tâm mà cũng mang theo súng?