Ngũ Y Y thành tâm thành ý tự kiểm điểm bản thân, ai ngờ, gương mặt yêu nghiệt của Hoắc Phi Đoạt lại càng ngày càng kém.
Kém giống như ăn phải phân chó…… Ha hả.
Ngũ Y Y nghĩ thầm, ông chú này tính tình thât là kém, cho dù có cô dập đầu nhận lỗi như thế nào, anh đều không hả giận, giống như nhất định phải thủ tiêu cô mới được a.
Ngũ Y Y tuyệt vọng, hoàn toàn tuyệt vọng.
Dựa vào cái gì a, bà đây nếu đã nhận lỗi, anh còn muốn như thế nào, muốn giết người à!
Ngũ Y Y không thèm quan tâm nữa, phùng mang trợn má nói lớn, “Ông chú này, cuối cùng là chuyện gì a, chú sao lại giống như mấy ông thầy giám thị ở trường ân cần dạy bảo người khác như vậy, nhưng tại sao tôi đã tự kiểm điểm rồi mà chú còn chưa hài lòng, chú có phải muốn làm cho tôi máu chảy thành sông, chặt xác thành trăm khúc, xương cốt không còn, biến thành tro bụi không? Vậy chú cứ việc làm đi! Làm cho nhanh nhẹn dứt khoát vào! Đến! Chú đến chú đến đi!”
Ngũ Y Y la hét, còn ngoẹo đầu đưa cổ cho Hoắc Phi Đoạt, điệu bộ như “Ngươi tới chém đầu tôi”.
Hoắc Phi Đoạt dở khóc dở cười “Hắc” một tiếng.
Không đợi anh lên tiếng, cô gái nhỏ Ngũ Y Y nhanh chóng nhảy lên giẫm vào giày Hoắc Phi Đoạt một cái, sau đó giơ cánh tay lên, miễn cường xem như đấm vào cằm Hoắc Phi Đoạt một cái, sau đó giống như con sóc nhỏ, xoay người nhanh chân bỏ chạy.
Nếu là chạy trốn, khẳng định là quá hoảng hốt nên làm bừa.
Ngũ Y Y hướng về phía A Trung mà chạy trốn.
Cố Tại Viễn trợn mắt không thể tin được.
Mẹ ơi, có phải mắt anh bị mù không, anh nhìn thấy cái gì thế này? Anh hình như thấy chiến thần vĩ đại Hoắc Phi Đoạt bị đánh?
Hoắc Phi Đoạt là ai a?
Đó là người võ thuật cao siêu đến nỗi không ai đánh lại, được mệnh danh là Chiến thần a!
Một Chiến thần đáng sợ, một mình tay không có thể giết chết mười người lính đặc công a!
Mới vừa rồi con nhóc còn chưa dứt sữa đó, cô ta đã đánh Hoắc Phi Đoạt sao?
“Uy! Con nhóc chết tiệt kia! Cô là con nhóc không biết trời cao đất rộng! Cô có biết cô đánh ai không? Tổ tiên tám đời nhà cô đều không muốn sống nữa phải không!”
Cố Tại Viễn hướng theo bóng lưng Ngũ Y Y kêu gào.
“Tổ tiên tám đời của cô ấy đã chết cả rồi.” Hoắc Phi Đoạt tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) sửa lời Cố Tại Viễn.
Cố Tại Viễn sửng sốt, “Cũng đúng nha.”
Nói xong mới chợt nghĩ đến, lớn tiếng ra lệnh cho A Trung, “A Trung! Ngăn con nhóc đó lại! Bắt cho bằng được cô ta!”
Nhóc con kia đang chạy đến bên cạnh A Trung.
A trung vừa muốn hành động, lại thấy Hoắc Phi Đoạt giơ tay phải lên, không cho hắn động, A Trung không thể làm gì hơn là giả bộ thành người qua đường Giáp, trơ mắt nhìn Ngũ Y Y hổn hển ở bên cạnh hắn chạy mất.
“Uy! Anh hai! Anh sao vậy! Sao không để A Trung bắt cô ta lại? Tại sao lại để cô ta chạy mất?” Hoàng thượng không vội thái giám đã gấp, Cố Tại Viễn gấp đến giậm chân, vò đầu bứt tai.
Giương mắt nhìn Hoắc Phi Đoạt cao lớn uy nghiêm, ách, hình như khóe miệng anh hai đang cười nhẹ?
Không thể nào? Anh hai đang cười sao?
Hoắc Phi Đoạt vẫn nheo đôi mắt phượng như cũ, nhìn bóng dáng càng lúc càng xa của Ngũ Y Y, nhẹ nhàng mở miệng,”Nhìn cứ như học sinh trung học.”
“Oh………. Cái gì? ! Anh hai, anh vừa nói cái gì?”
Cố Tại Viễn ngoáy ngoáy lỗ tai, nghiêng đầu nhìn trộm Hoắc Phi Đoạt.
Hoắc Phi Đạt quay lại nhìn Cố Tại Viễn, ngón trỏ dí vào trán Cố Tại Viễn, nói, “Không dài dòng thì cậu chết chắc.”
Cố Tại Viễn khuôn mặt méo mó tỏ vẻ uất ức, “Anh hai, người ta nãy giờ cũng không nói gì đúng không? Vẫn là anh với con nhóc kia lải nhải a.”
Hoắc Phi Đoạt không thèm nhìn Cố Tại Viễn, chân dài hướng phía A Trung đi tới, nhàn nhạt dặn dò, “Đem xe đi sửa.”