Bạch Tiểu Hoa không được tự nhiên đẩy hắn ra , tuy rằng nàng không phải tiểu cô nương, hơn nữa đã là mẫu thân một đứa nhỏ , nhưng Ngọc Đường Xuân lại là bằng hữu tốt nhất thậm chí là thân nhân, mấy năm qua cũng chưa bao giờ đối với hắn có cái ý nghĩ không an phận gì. Nhưng Ngọc Đường Xuân hành động luôn làm nàng hết hồn, có chút không biết rõ hắn đang suy nghĩ gì.
“Ngươi, ngươi vừa mới nói cái gì?” Chỉ cảm thấy tiếng nói tinh tế ôn nhu của hắn như như gió xuân lướt qua, quá mức khẩn trương ngược lại không có nghe rõ ràng hắn nói gì đó.
Ngọc Đường Xuân buông nàng ra, thản nhiên nói, “Không có gì, chỉ là nhìn thấy em anh rất cao hứng , thật có lỗi.” Hắn thiếu chút nữa đã quên nội tâm của Tiểu Hoa bị thương cũng không ít hơn so với mình , mình vẫn là quá mức cấp tốc, hôm nay được tin tức này làm cho hắn không khống chế được.
Chưa bao giờ, Ngọc Đường Xuân hắn cũng thiếu kiên nhẫn như vậy.
Thời gian nhoáng lên một cái mà qua, mặt trời chiều ngã về tây, đã đến chạng vạng.
Bạch Tiểu Hoa trong lòng thoáng có chút bất an, loại bất an này nguyên tự vu na [cái này chắc là cảm giác có điều gì không lành về người thân], chính cô cũng không quá rõ ràng, chính là không ngừng nhìn đồng hồ báo thức trên vách tường.
Tích tắc——
Đã là sáu giờ, nhà trẻ bình thường năm giờ đã tan học,thời gian một giờ , dù thế nào cũng phải đã trở lại, nhưng như trước không có nhìn thấy bóng dáng của Tiểu Bảo.
Nhìn ra bất an của nàng, Ngọc Đường Xuân an ủi, “Đừng có gấp, tiểu hài tử ham chơi mà, cố gắng quấn quít lấy Sở Thiếu Hoa dẫn hắn đi đâu ăn thức ăn nhanh chơi trò chơi, loại tình huống này cũng không phải chưa từng có.”
“Điều này tôi cũng biết, nhưng chỉ có cảm thấy được bất an, luôn cảm thấy được có chuyện gì đã phát sinh, tôi xem vẫn là trước liên lạc một chút với Sở Thiếu Hoa đi.” Nói xong, liền hành động đánh số gọi điện thoại của Sở Thiếu Hoa.
Thực xin lỗi, điện thoại ngài gọi tạm thời không thể chuyển được, xin gọi lại sau ——
Trong tay điện thoại lời nói đồng chảy xuống, lạch cạch một tiếng ngã trên mặt đất.
Ngọc Đường Xuân nhíu mày, “Xảy ra chuyện gì ?”
Bạch Tiểu Hoa tự nói với mình không cần hoảng, kềm chế trong lòng gợn sóng, tiếng mới vừa rồi run rẩy nói, “Điện thoại của Sở Thiếu Hoa hình như là gọi không được, nhất định là gặp chuyện không may mà. Sở Thiếu Hoa không có khả năng tắt máy, cho dù thật sự phải trở về trễ, hắn cũng sẽ trước liên hệ với tôi, hắn là người cẩn thận như vậy, không có khả năng phạm loại sai lầm này.”
Nghe được Bạch Tiểu Hoa phân tích, Ngọc Đường Xuân cũng cảm giác có chút không ổn, vội nói với nàng, “Đi trường học tìm thử xem sao, trước đừng hoảng hốt. Muốn hay không nói cho Sở Vân Hiên?”
Bạch Tiểu Hoa lắc đầu cự tuyệt, “Không cần.” Nàng không nghĩ thiếu hắn bất luận chuyện gì, mỗi lần thiếu lại nhiều một lần, sẽ càng thêm dây dưa không rõ.
Ngọc Đường Xuân than nhẹ, “Cũng tốt.”
Vì thế, hai người thương lượng một chút, cũng không có nói cho ai cả, liền rất nhanh rời khỏi hội sở y dược.
Tới trường học của tiểu Bảo, đã không có một bóng người, may mắn còn có một vị lão sư có trách nhiệm, đem tình huống nói cho vị nữ lão sư này, nữ lão sư phụ trách nói cho bọn hắn biết, nếu không phải cha mẹ hoặc là người trong nhà, trường học chắc không cho đón bé đi , nói cách khác, tiểu Bảo là được Sở Thiếu Hoa đón, cũng không phải ở trường học bị người bắt đi.
Rõ ràng điểm này, Bạch Tiểu Hoa cùng Ngọc Đường Xuân hai người đều là thần sắc biến đổi.
Sở Thiếu Hoa là Huyền giai cao thủ, tại giới thế tục này có thể gọi là nhân vật có chút thế lực, huống chi hắn còn là người của Thiên Long hội. Nhưng tại đây cành giống kiện hạ [chỗ không hiểu T_T], vẫn bị người kèm hai bên, có thể có chút phiền phức.
“Chúng ta dọc theo lộ tuyến tìm xem, có lẽ tiểu Bảo đói bụng, Sở Thiếu Hoa dẫn hắn đi ăn cái gì, vừa vặn di động không điện được.” Có lẽ là cẩu huyết chút mà, nhưng tiểu Bảo lanh lợi, chuyện như vậy cũng có thể xảy ra, về phần di động không điện được cũng không thể khẳng định có khả năng sẽ phát sinh chuyện.(Ari:Có thể là sập nguồn đó @@)
Nghe xong lời nói Ngọc Đường Xuân, Bạch Tiểu Hoa miễn cưỡng gật gật đầu, hai người lập tức rất nhanh lên xe đi dọc theo đoạn đường để tìm kiếm.
“Không có.”
“Không có.”
“Vẫn là không có.”
Trời bắt đầu tối, trong lòng càng phát ra bất an, giống như rơi vào trong ngõ cụt, không ai cứu, cảm giác đã sắp nghẹn chết.
“Đây là có dự mưu(âm mưu từ trước), không phải hướng về phía Sở Vân Hiên, mà là hướng về phía tôi mà tới.” Áp chế kinh hoảng trong lòng, cẩn thận phân tích.
“Nếu như là hướng về phía cô, vậy không cần tìm nữa, hắn sẽ tìm tới cửa.”
Hai người thương nghị một trận, quyết định ngồi chờ tin tức.
Ước chừng khi qua ba giờ, di động Bạch Tiểu Hoa rốt cục vang lên.
Đến đây!
Ngọc Đường Xuân nháy mắt, ý bảo nàng nghe.
Thanh thanh tiếng nói, trấn định nói, “Này, ngươi là?” Đánh số điện thoại của nàng, như vậy nhất định là hướng về phía nàng tới, là ai? Người của đại gia tộc?
“Hoa thần y, cửu ngưỡng đại danh, thật sự là thất kính, lại không thể cùng ngươi mặt đối mặt trao đổi.” Tiếng nói lanh lảnh cổ quái, vừa nghe chỉ biết bị xử lý qua.
*Cửu ngưỡng đại danh: lâu nay kính mến cái danh lớn
“Đừng nói nhảm, nói ra mục đích của ngươi, muốn như thế nào mới có thể thả con ta.” Ngay cả lời khách sáo đều lười nói, nàng chỉ muốn biết an nguy của tiểu Bảo .
“Ha ha ha ha, Hoa thần y thật đúng là người có tính nôn nóng, bất quá ngươi yên tâm, con của ngươi rất tốt, hiện tại tốt lắm, chờ một lát sẽ không biết nói được không .” Tiếng nói lanh lảnh cười âm trầm, trong lời nói đều là uy hiếp nàng.
“Ngươi nghĩ muốn cái gì?” Bạch Tiểu Hoa nhíu mày, càng phát ra không kiên nhẫn.
TMD, nếu làm cho nàng biết là ai tác quái, không giết cả nhà hắn nàng không là Bạch Tiểu Hoa.
“Tôi chính là thích cùng người ngay thẳng giao tiếp, tôi cũng không thích nói lời vô nghĩa, buổi tối mười hai giờ hôm nay , ngươi dựa theo địa chỉ ta đưa cho ngươi, ngươi một mình đi đến đây. Nhớ kỹ, là một mình đến đây, nếu như bị ta phát hiện ngươi mang những người khác lại đây, ta sẽ giết con trai ngươi, hiểu chưa?”
Bạch Tiểu Hoa nghiến răng nghiến lợi, “Tốt, ta đã biết, ta sẽ dựa theo lời ngươi nói, nhưng là ngươi phải đáp ứng ta, không thể đụng đến một sợi tóc con ta , nếu không. . . . . Ta cho dù là tan xương nát thịt cũng sẽ không buông tha ngươi.”
“Được, ta đáp ứng ngươi, đến lúc đó liền xin đợi Hoa thần y đại giá , ha ha ha. . . . . .”
Đô đô đô ——
Trò chuyện chấm dứt.
“Thế nào?” Ngọc Đường Xuân thấy sắc mặt nàng không tốt lắm, lo lắng hỏi.
Biết nàng vài năm này là như thế nào tới được, tự nhiên hiểu biết tiểu Bảo đối với nàng mà nói, quan trọng ra sao.
“Buổi tối mười hai giờ, đi cái nơi mà hắn chỉ định,chỉ một mình ta.” Bạch Tiểu Hoa sắc mặt càng phát ra âm trầm khó coi, đối phương chính là nhân vật ngay cả Sở Thiếu Hoa đều có thể đuổi đi, chính mình đan thương thất mã* giết qua đi, mười cái mạng cũng không đủ.
**Đan thương thất mã: một người một ngựa
Nhưng đó là tiểu Bảo, con trai bảo bối của nàng.
Cho nên, chuyện này không thể không liều lĩnh, nhất định phải liều lĩnh.
“Không được, quá nguy hiểm.” Ngọc Đường Xuân quả quyết cự tuyệt, đối phương hiển nhiên là Tu Luyện Giả, Bạch Tiểu Hoa là một người thường không có đấu khí, đây là muốn chết không khác nhau .
“Đó là con của ta.” Bạch Tiểu Hoa kiên quyết nói, “Hắn nói, nếu ta không làm theo như hắn nói, sẽ giết tiểu Bảo, Tiểu Xuân. . . . . . Ta không có đường lui .”