Tống Tử Kính cảm thấy có người ra sức ấn vài cái trên ngực hắn.
Hắn phun một ngụm nước, rốt cục thở gấp ra hơi.
“Trở lại bình thường rồi ! Trở lại bình thường rồi !” Có người may mắn
kêu to.
Hắn cảm thấy trên người vừa ẩm vừa lạnh, tóc che khuất tầm mắt.
Dường như có bảy, tám cánh tay đỡ hắn, người tập võ mẫn cảm khiến hắn nhận thấy
được càng ngày càng nhiều người vây chung quanh.
“Đây là lúc ngẩn người sao? Không phải! Còn không mau lấy cốc nước lại
đây.” Một người đàn ông hô to. Giọng nói mang theo chút khẩu âm, cũng
không khó để nghe hiểu.
Có người cạy miệng hắn ra, không đợi hắn phản ứng, liền đem chất lỏng hương vị
là lạ rót vào miệng.
Rượu này sợ là đã hỏng rồi, quả thực còn khó uống hơn nước tiểu. Tống Tử Kính
suýt chút phun ra. Nhưng rượu xuống bụng, mang đến một luồng sức nóng, khiến
thân thể lạnh như băng của hắn dễ chịu hơn một chút.
“Ngài có khỏe không, Tống tiên sinh?” Một cô gái run sợ hỏi.
Tống Tử Kính nghe giọng cô thân thiết, vội đưa tay ngăn lại, “Tại hạ không
sao, cô nương đừng lo lắng.”
Bản thân đi thuyền rơi xuống nước, sợ là bị dòng nước cuốn tới hạ du, được
thôn dân ven bờ cứu lên.
Nói cũng kỳ quái, ngày ấy trời trong nắng ấm, sông kia cũng không có bãi đá ngầm
nguy hiểm, sao thuyền đang đi bình thường lại bị cuốn vào lốc xoáy? Chẳng lẽ là
gặp thủy quỷ hà đồng* trong truyền thuyết, đến lấy tính mạng người qua đường?
Suy nghĩ của Tống Tử Kính không ngừng thay đổi, cũng không chú ý tới mình vừa mới
lên tiếng, người chung quanh tĩnh lặng, sau mới lại tiếp tục nói chuyện.
Có người quấn một khăn bông rất lớn lên người hắn, lau tóc cho hắn.
Vải bông lông xù này, khô ráo mềm mại, dĩ nhiên là cho tới bây giờ hắn chưa thấy
qua.
Người đàn ông mới vừa rồi gọi người lấy rượu lại hỏi: “Nhị thiếu,
ngài có chỗ nào không thoải mái không?” .
Tống Tử Kính không thích cách xưng hô của hắn, trước chọn trọng điểm
trả lời, nói: “Tại hạ tất cả đều tốt, chính là không biết gia phó cùng ta
rơi xuống nước thế nào rồi? Đại ca có vớt lên được những người khác
không?”
Trương Lôi nghe câu trả lời kỳ quái đến cực điểm này, sau một lúc lâu mới
nói: “Cái kia, chỉ có một mình ngài rơi xuống nước thôi.”
Xem ra là không tìm được gia bộc của mình. Tống Tử Kính không khỏi thở dài,
nghĩ rằng những người hầu đều không biết bơi, sợ là đã lành ít dữ nhiều rồi.
Chính hắn nắm lấy khăn bông lau khô nước trên mặt, vén tóc mái, ngẩng đầu nhìn
lên, thoáng chốc sửng sốt.
Chỉ thấy trước mặt mình ngồi một cô gái hơn hai mươi, dung mạo coi như
thanh tú, chính là tóc cắt chỉ tới bên tai, mặc áo bông màu xanh lam to sụ,
lại chỉ mặc quần không mặc váy. Quần vải thô kia còn bó sát người, cô gái lại
ngồi, đường cong hai chân lộ liễu cũng không biết xấu hổ chút nào. Chẳng những
như thế, trên chân còn đi một đôi hài da trâu, hình dáng cũng cực kỳ cổ quái.
Tống Tử Kính nhìn trái nhìn phải, mới phát hiện chung quanh cả trai lẫn gái, đều
trang điểm tương tự. Nam tóc quá ngắn, dán vào da đầu, có người còn có thể đội
mũ cổ quái chỉ che một phần. Nữ tất cả đều mặc quần vải thô, nếu tóc
không ngắn, thì là tóc tai bù xù.
Tống Tử Kính nhìn nam nữ đó tuổi cũng không nhỏ, khuôn mặt ai ai cũng mệt mỏi,
nữ thì ai ai tóc cũng khô vàng. Trong lòng hắn không khỏi run lên, chẳng lẽ
mình bị một đám khổ dịch cứu lên?
Nhưng ở Đông Tề, làm Lại Bộ Thượng Thư bốn năm, Tể Tướng ba năm, nhưng không biết
triều đình có nô dịch quan tướng cùng khổ dịch sung quân đến vùng này.
Tần Hiểu Nhiễm thấy ánh mắt “Tống Tuấn Hiền” dại ra, nửa ngày
cũng không nói chuyện, sốt ruột nói: “Tống tiên sinh, Tống tiên sinh ngài
sao vậy?”
Tống Tử Kính đưa ra tay túm lấy cổ tay cô, “Sao cô biết ta họ Tống?”
.
Đối mặt với trận địa sẵn sàng đón quân địch, Tống Tử Kính cho rằng gặp phải
thích khách, Tần Hiểu Nhiễm trả lời, không quên nhìn trời kinh bỉ:
“Ngài không có việc gì là tốt rồi. Mau đi thay quần áo đi, đừng đùa.”
“Đúng vậy đó, nhị thiếu.” Trương Lôi cũng lau mồ hôi lạnh, “Đây
là lúc đùa sao? Không phải. Ngài cẩn thận cảm lạnh. Tôi còn có việc muốn nói với
ngài.”
Mọi người cũng bảy miệng tám lời khuyên Tống Tử Kính đi thay quần
áo. Ngữ điệu thoải mái của bọn họ ngược lại khiến Tống Tử Kính đang căng
thẳng có chút không biết làm thế nào cho phải.
Cái cô nương tên Hiểu Nhiễm không nói hai lời liền đến đỡ Tống Tử Kính.
“Không nhọc cô nương.” Tống Tử Kính vội tránh ra, “Tại hạ tự
mình làm?” .
Còn tại hạ. Người có thể xưng “tổ tông” cô , giờ lại xưng “Tại hạ”
rồi.
Tần Hiểu Nhiễm nhịn không được hừ cười lạnh một tiếng.
* Hà đồng – 河童: là một sinh vật huyền thoại, một loại thuỷ quái trong
văn hoá dân gian của Nhật Bản.