Cứ như vậy mà đến hỏi nam tử kia cũng không phải rất kỳ quái sao. . . . . . Không được, nàng trước phải đi tìm cứu binh mới được . Muốn tìm cứu binh thì đi đâu tìm —
Đương nhiên phải tới phòng luyện đan tìm Hoa Thiếu Khanh rồi.
“Chàng không cần luyện đan dược nữa, nghỉ một chút đi !”Hoa Nhan Hi reo lên với Hoa Thiếu Khanh đang ngồi trước lò lửa.
“Là nàng muốn ta cứu người, lúc này lại tới cắt ngang công việc của ta làm cái gì?”Hoa Thiếu Khanh hơi hơi cười nhạt, nhìn nàng đang rất vội vàng.
Kỳ thật, hắn căn bản là không phải nấu đan dược cho nam tử kia mà là hắn đang nấu đan dược để cho nàng bồi bổ thân thể .
“Ta nói cho chàng biết, nữ nhân kia nói, nam nhân kia sau khi được chàng chữa khỏi bệnh nhất định sẽ không để ý tới nàng ấy nữa .”Hoa Nhan Hi bởi vì chạy quá nhanh, vừa thở hổn hển vừa nói .
“A, nàng ấy tự mình hiểu lấy.”Hoa Thiếu Khanh bên môi cười nhạt, ” nàng ấy cũng biết chính mình yêu phải một người nam nhân thối nát. . . . . . Không phải sao?”
“sao chàng có thể nói người khác như vậy?”Hoa Nhan Hi thở phì phì nhìn hắn.” Chàng còn chưa biết hắn là người như thế nào, đã gắn tội danh cho người ta, không phải cực kỳ quá phận sao?”
“Ta chỉ biết sau khi nàng xuất hiện, tròng mắt hắn không rời khỏi nàng .”Hoa Thiếu Khanh hơi hơi quăng môi, hừ lạnh một tiếng.
“Hắn thì có quan hệ gì tới ta, chờ một chút chàng chú ý cái này làm gì?”Hoa Nhan Hi sửng sốt một phen, không biết hắn tự nhiên ngay cả chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi cũng chú ý .
“Hắn dùng ánh mắt háo sắc nhìn nàng, muốn ta không chú ý là rất khó.”Hoa Thiếu Khanh một tay ôm nàng vào trong lòng.” Nàng chỉ thuộc về ta!” Khuôn mặt Hoa Nhan Hi tự nhiên đỏ rực . Hắn càng lúc càng dễ dàng rộng mở trái tim với nàng . . . . . .Chuyện này rốt cuộc là xấu hay tốt?
“Ta nói với chàng, việc này không quan trọng. Chàng nên nói cho ta biết, làm thế nào mới có thể biết được hắn rốt cuộc là nam nhân tốt hay là một nam nhân hư hỏng .”Hoa Nhan Hi sốt ruột nói.
“Chỉ cần nhìn ánh mắt của hắn cũng rất rõ ràng rồi. Nàng cho là có được mấy người nam nhân có thể giống như ta, ánh mắt chỉ tập trung trên thân một nữ nhân?”Hoa Thiếu Khanh một câu nói hai ý nghĩa.
Hoa Nhan Hi nghe vậy ngạc nhiên. Trong lời nói của hắn nữ nhân kia là nàng sao. . . . . . Chậm đã, hiện tại không nên nghĩ chuyện này.
“Ta nhìn ánh mắt của hắn chỉ thấy hắn rất suy yếu, chắc là do bệnh, những cái khác ta không thấy?
“có nam nhân chuyên tâm yêu một nữ nhân còn có thể dụng ánh mắt háo sắc nhìn nữ nhân khác ?” Hoa Thiếu Khanh cười lạnh.” Thế này còn chưa đủ rõ ràng sao?”
“Hình như là rất rõ ràng . . . . . . Nhưng chỉ có chàng thấy, ta không nhìn thấy, không tính.” Hoa Nhan Hi lắc lắc tay.
Xem ra nàng muốn chính mình đi kiểm tra một chút, thì mới không tùy tiện định tội cho người khác .
Ánh mắt Hoa Thiếu Khanh đột nhiên trở nên thâm trầm.”Nàng định thử xem hắn rốt cuộc có từng dùng ánh mắt đó nhìn nàng không?”
“Oa?” Đôi mắt đẹp của Hoa Nhan Hi đột nhiên trợn to.”Làm sao mà chàng biết?”
“Không được đi.” Hoa Thiếu Khanh sắc mặt trầm xuống. Hắn mới không cho phép nữ nhân nhìn đời chưa sâu này đi làm chuyện nguy hiểm như vậy.
“Vì sao không thể đi?” Hoa Nhan Hi lộ ra gương mặt nghi hoặc, lòng như lò lửa nướng đến đỏ rừng rực.”Ta là đang làm chuyện tốt đấy.”
“Chuyện tốt?” Là chuyện ngu xuẩn thì có !”Nàng căn bản là không biết nam nhân kia nghĩ cái gì!” Sắc mặt của hắn càng lúc càng khó coi.
“Không hẳn.” Hoa Nhan Hi nói.
“Vậy nàng biết ta đang suy nghĩ cái gì? Ta đối với nàng có cảm giác gì?” Hoa Thiếu Khanh tức quá ném ra vấn đề.
Hoa Nhan Hi quả nhiên ngây ngẩn cả người.”Ta. . . . . .” Này, nàng thật sự không biết người nam nhân này đối nàng có cảm giác gì. Nàng kỳ thật rất muốn biết. . . . . .
“Nàng quả nhiên không biết.” Hoa Thiếu Khanh suy nghĩ, càng tức giận. Nữ nhân ngốc này, hắn đã ám hiệu nhiều như vậy, vẫn còn không có thể hiểu tâm ý của hắn sao?
“Dù sao ta biết chàng không phải người xấu .” Hoa Nhan Hi la hét.
Được rồi, chí ít nàng còn có những lời này, hắn vẫn vui mừng chút.”Nàng làm sao mà biết ta không phải người xấu? Ta cũng có thể sẽ để cho nàng thương tâm khổ sở, không phải sao? Nàng xem, trước đây ta cũng không thích chữa bệnh cho người, đây không phải người xấu hay sao?
“Ta cảm giác chàng không phải người xấu !”Hoa Nhan Hi đưa ra kết luận.” Mặc kệ chàng, ta muốn đi kiểm tra nam nhân kia rốt cuộc có phải là người thối nát hay không?”
“Chuyện của người khác quan trọng hơn so với ta?”Hoa Thiếu Khanh thấy nàng bỏ lại hắn, muốn chạy đi, mày rậm tà tà nhướng lên, hơi hơi tức giận .
“A?”Hoa Nhan Hi nghe thấy hắn lấy tiếng nói trầm thấp hỏi ra vấn đề này, mới phát hiện hắn có gì đó không đúng lắm.” Chàng tức giận sao?” Còn có cảm giác…. Không sai.” Nàng không trả lời vấn đề của ta .”
“À. . . . . .” Chuyện này rất quan trọng sao? Hoa Nhan Hi ngu ngơ, lấy giọng nói hơi hơi nghi hoặc trả lời : ” chuyện của người khác đương nhiên không quan trọng bằng chàng, nhưng chàng hiện tại không có việc gì mà.”
Nàng nói là sự thật. . . . . . Hoa Thiếu Khanh đang tức giận nghe giọng nói êm dịu của nàng nói rằng hắn quan trọng hơn, cơn tức giận tan thành mây khói.
“Nàng muốn đi, có thể .”Hoa Thiếu Khanh mỉm cười với nàng .” Nhưng mà, nàng đi như vậy, sức thuyết phục quá thấp.”
“Đây là ý gì?”Hoa Nhan Hi căng đôi mi thanh tú, không hiểu Hoa Thiếu Khanh đang nói gì.
“Tính mạng của nam nhân kia hiện tại đang nằm trên tay ta, hắn lại nghe qua đối thoại của ta và nàng, có khả năng hắn đã biết quan hệ của hai chúng ta .”Hoa Thiếu Khanh tràn ra cười nhạt.
“A?”Hoa Nhan Hi môi anh đào khẽ cong lên .” Hắn nhìn ra được sao?”
“Hắn không có khả năng không nhìn ra .”Nàng cho rằng mỗi người đều ngây thơ đáng yêu như nàng sao?
“Cho nên?”Hoa Nhan Hi tiếp tục hỏi.
“Cho nên nếu nàng đi tìm hắn, hắn vẫn như cũ chỉ biết dùng ánh mắt đó nhìn nàng thôi. Mà nàng một nữ nhân ngu xuẩn sẽ không phát hiện ra!” Trong nội tâm Hoa Thiếu Khanh tăng thêm một câu.
“Là như thế sao?”Hoa Nhan Hi kinh ngạc.” Ta phải làm như thế nào?”
Hoa Thiếu Khanh tà tà nhíu mày, ” nàng theo ta đến dược phòng lấy viên đan dược cho hắn, đóng giả là tỳ nữ trộm đan dược cho hắn, rồi giả vờ đối tốt một chút với hắn, hắn sẽ lộ nguyên hình thôi.”
“Thật vậy sao?”Hoa Nhan Hi bán tín bán nghi.
“Không tin, nàng thử xem! Bên môi Hoa Thiếu Khanh hiện lên nụ cười sâu xa khó hiểu .
“Ta đây đi thử ngay . . . . . . Nhưng, chàng không biết là dụ người khác phạm tội như vậy không tốt sao?”Hoa Nhan Hi cảm thấy làm như vậy không có đạo đức cho lắm.
“Nàng ngẫm lại đi, nếu là lúc nàng sinh bệnh, có nam nhân khác trộm đan dược cho nàng, nàng sẽ vì vậy mà yêu thương nhung nhớ hắn sao?”Hoa Thiếu Khanh trực tiếp dặt vấn đề trả cho nàng.
Hoa Nhan Hi nhớ tới hình ảnh kia? Giống như. . . . . . không hẳn nha.” Nàng nghĩ như thế nào đều cảm thấy nàng nằm ở trong ngực nam nhân khác thật kỳ quái .
“Vậy không phải đúng rồi sao?” Khóe môi Hoa Thiếu Khanh hiện lên nụ cười tuấn mỹ .”Nhớ rõ đừng cho hắn chạm vào, biết không?”
“Biết.” Hoa Nhan Hi dùng lực gật đầu, vừa nghi hoặc hướng hắn hỏi .” Chàng nói cứ như hắn sẽ ăn luôn ta vậy?”
“Nếu không có ta ở bên ngoài, ta nghĩ hắn nhất định sẽ tìm cơ hội ăn luôn nàng.” Bên môi Hoa Thiếu Khanh tràn ra nụ cười đầy tà khí .”Cho nên, lúc này ta phải cẩn thận trông chừng nàng !” Để bớt đi một việc, hắn cũng gọi người nữ tử trẻ tuổi kia đến.
Nghe được hắn nói, khuôn mặt Hoa Nhan Hi đột nhiên đỏ lên.
Hắn căn bản là biết nàng không không cẩn thận ! Trời ạ. . . . . .
“Công tử!” Hoa Nhan Hi đi vào phòng của nam tử trẻ tuổi đang nghỉ ngơi kia, lập tức gọi nam tử đang ở bên cạnh bàn đang chợp mắt một chút .
“Ngươi là. . . . . .” Nam tử trẻ tuổi ngẩng đầu lên, nhìn Hoa Nhan Hi.
“Ta là tỳ nữ của Cửu Hoa cung .” Hoa Nhan Hi nghe theo lời nói của Hoa Thiếu Khanh .”Ta có chuyện tìm ngươi.”
“Tỳ nữ Cửu Hoa cung? Ngươi được cung chủ cực kỳ yêu thương, không phải sao?” Nam tử trẻ tuổi tà tà hếch lên mày.
“Uh`m.” Hoa Nhan Hi nhẹ gật đầu.”Cung chủ đối mỗi nô tỳ đều như thế, không đơn thuần là đối với ta.” Nàng thuận đường tán dương Hoa Thiếu Khanh.
“Phải không? Ta còn tưởng rằng cô nương vừa xinh đẹp lại còn trẻ, cho nên cung chủ đặc biệt yêu thích cô nương .” Nam tử trẻ tuổi khẽ cười nói.
“Không có.” Hoa Nhan Hi khẽ lắc đầu. “Ngươi thật sự cảm thấy cung chủ đặc biệt thích ta sao?” Bởi vì nội tâm quá buồn bực, nàng lại không cẩn thận hỏi nhiều một câu.
“Ta xem hắn không chỉ là đặc biệt thích cô nương mà thôi.” Nam tử trẻ tuổi hơi hơi cười yếu ớt.”cô nương nên đi đi?”
Này. . . . . .” Hóa ra tất cả mọi người nhìn ra được sao? Vậy rốt cuộc là thật hay giả? Hoa Nhan Hi phát hiện chính mình đột nhiên rất để ý Hoa Thiếu Khanh rốt cuộc có thích nàng hay không, có hay không cực kỳ thích nàng.
“cô nương đang ấp úng cái gì?” Nữ nhân này thật sự không phải mê người bình thường . Chẳng những có được tư thế khuynh quốc khuynh thành, mà còn bộ dáng thanh linh, là nữ nhân hiếm có được .
“Ta nói cho công tử biết, ta đã trộm đan dược cho công tử, ta muốn nhanh chữa khỏi bệnh của người.” Hoa Nhan Hi nhút nhát mở tay ra, rõ ràng là một viên đan dược màu hồng sắc ở bên trong.
” vì sao cô nương trộm đan dược cho ta? Như vậy không phải phản bội Hoa cung chủ sao?” Nam tử trẻ tuổi ánh mắt bắt đầu lỗ mảng .
“Ta. . . . . . Ta chỉ nghĩ muốn nhanh chữa khỏi bệnh cho công tử. . . . . . Cái khác. . . . . . Ta đều không để ý. . . . . .” Hoa Nhan Hi lại giả bộ một bộ dáng e lệ .
“Như vậy xem ra, nàng đối ta rất có tình ý, phải không?” Nam tử trẻ tuổi nhướng mi cười hỏi.
Hoa Nhan Hi lặng không tiếng động, cầm lấy ấm trà cùng cái chén trên bàn, rót một ly nước cho hắn.”Công tử ăn đan dược này trước đi! Ta nghe cung chủ nói, chỉ cần người ăn hết viên đan dược này, bệnh của ngươi sẽ lập tức sẽ khỏi.”
“Thật sao?” Nam tử trẻ tuổi giống như vẫn có nghi ngờ.
“Đương nhiên là thật .” Hoa Nhan Hi dùng lực gật đầu, tươi cười ôn nhu .
Nam tử trẻ tuổi đột nhiên cầm tay Hoa Nhan Hi, “Nàng đối ta tốt như vậy, chờ ta hết bệnh rồi, ta nhất định sẽ lấy nàng làm vợ .”
Hoa Nhan Hi không được tự nhiên rút tay về, lại ra vẻ thẹn thùng . Công tử ăn đan dược hết trước đi. . . . . . “sao lại gấp như thế?”
Trời ạ, đáng ghét, nam nhân này thật sự đối với nàng. . . . . .Vậy hắn để người nữ tử trẻ tuổi kia đặt ở nơi nào?
“Được, ta ăn, ta ăn!”Nam tử trẻ tuổi vội nuốt đan dược vào bụng, rót mạnh vào một ly nước uống ực ực.” Được, ta ăn xong rồi, lần này chúng ta có thể vui vẻ cùng nhau một chút rồi !”Hắn đột nhiên vươn tay, muốn ôm lấy Hoa Nhan Hi trước mắt.
“Vậy còn nữ nhân kia đâu?”Hoa Nhan Hi vội trốn, mở miệng hỏi.” Ta cho rằng nàng ta là thê tử của người. . . . . . Không phải sao?”
Lúc nam tử trẻ tuổi vừa muốn đưa tay ôm lấy nàng, trước mắt bắt đầu mông lung .”Nàng vừa trẻ trung lại xinh đẹp, có nàng, ta còn muốn nàng ta làm cái gì?” Kỳ quái, vì sao ánh mắt của hắn càng lúc càng mơ hồ?
“Ngươi. . . . . .” Hóa ra thật sự có người xấu xa như vậy! “Ngươi làm sao có thể. . . . . .”
“Chuyện này thì có quan hệ gì?” Khóe môi nam tử trẻ tuổi xuất hiện nụ cười đầy tà dâm .”Dù sao bệnh của ta đã khỏi, còn cần nàng ta làm cái gì? Tới đây, nàng để cho ta ôm một chút. . . . . . Nàng không phải cực kỳ thích ta sao? A –” hắn đưa tay muốn ôm Hoa Nhan Hi, đột nhiên kêu thảm một tiếng, ôm tay ngã ngồi trên đất.
“Không có nam nhân nào có thể chạm vào nàng.” Hoa Thiếu Khanh từ bên ngoài tiến vào, trong tay cầm một cái ngân châm lóe sáng .
“Ngươi –” nam tử trẻ tuổi ngẩng đầu muốn thấy rõ Hoa Thiếu Khanh, chợt đột nhiên, hắn phát hiện trước mắt hắn đã là một mảng tối đen, cái gì cũng nhìn không thấy.
“A — ta không nhìn thấy gì! Vì sao ta nhìn không thấy gì?” Hắn khẩn trương kêu hô.
“Ta quên nói cho ngươi, cũng không có nam nhân nào có thể dùng ánh mắt làm bẩn nàng.” Hoa Thiếu Khanh khóe môi chứa nụ cười lạnh.” Viên đan dược kia, căn bản không phải trị bệnh của ngươi, là dược làm mù mắt ngươi. . . . . . Đây chỉ là trừng phạt nho nhỏ .”
“A?” Nam tử trẻ tuổi sửng sốt một lúc, sau đó là hoàn toàn không thể tiếp thu, khóc rống lên.
“Yên tâm, ta vẫn sẽ chữa bệnh cho ngươi, bởi vì ta đáp ứng nàng.” Nàng mà Hoa Thiếu Khanh nói đương nhiên là Hoa Nhan Hi rồi.”Chẳng qua, muốn chữa khỏi mắt của ngươi thì . . . . . .”
“Như thế nào?” Nam tử trẻ tuổi sốt ruột truy vấn.
“Vậy hỏi nữ nhân của ngươi đi.” Hoa Thiếu Khanh hỏi nữ nhân từ bên ngoài đi vào, vẻ mặt sầu bi .”Ngươi nói đi? Nếu ngươi nói một tiếng đồng ý, ta sẽ chữa cho hắn .”
“Van xin nàng! Linh nhi. . . . . .” Nam tử trẻ tuổi quỳ xuống cầu khẩn.
“Cứ để hắn vậy đi.” Nữ nhân trẻ tuổi giống như hạ quyết tâm, lắc lắc trán, đột nhiên quỳ đến trước mặt nam tử trẻ tuổi .”để cho hắn như vậy, cả đời này hắn mới không rời khỏi ta. . . . . .” Nàng ngẩng đầu cười nhìn Hoa Thiếu Khanh và Hoa Nhan Hi, lại dừng ở nam tử trẻ tuổi.”Ngươi yên tâm, cả đời này ta sẽ là đôi mắt của ngươi, cả đời đều sẽ không rời khỏi ngươi.”
“Linh nhi. . . . . . sao nàng có thể vô tình như vậy . . . . . .” Nam tử trẻ tuổi khóc lóc, chỉ trích nữ tử bên cạnh hắn .”Nàng có thể . . . . . .”
“Đây toàn bộ đều là do ngươi tạo thành .” Trong lòng Hoa Nhan Hi nói thầm, cũng không biết bình luận chuyện này như thế nào.
“Ta vẫn cảm thấy kỳ quái . . . . . . Chuyện này làm sao có thể biến thành như vậy?” Nhìn nữ tử trẻ tuổi đỡ nam tử kia rời đi, Hoa Nhan Hi vặn nhăn lên đôi mi thanh tú, trong lòng vẫn có vẻ không vui.
“Kết cục như vậy đối bọn họ mà nói là tốt, ít nhất nam nhân kia sẽ an phận, mà nữ nhân kia sẽ không còn khổ. . . . . . Nàng không cảm thấy sao?” Hoa Thiếu Khanh dương lên khóe môi, không có ưu thương như nàng vậy .
“Dù sao ta vẫn cảm thấy như vậy không tốt lắm.” Đôi mi thanh tú của Hoa Nhan Hi nhăn lại.”Vì nam nhân kia bị mù .”
“Ta cảm thấy là nàng quá thiện lương.” Hoa Thiếu Khanh dương môi cười lạnh, “Chớ quên, nam nhân kia đáng chết .”
“Hắn cực kỳ đáng chết, nhưng là hắn mù cũng không quá tốt .” Hoa Nhan Hi bực mình dậm chân.” Mà nữ nhân kia lại không hiểu hắn đã thay lòng đổi dạ đi thích người khác. Nếu nàng có thể giống như ta, thích đúng người. . . . . .” Từ từ, nàng nói gì đó?
“Nàng thích người nào?” Hoa Thiếu Khanh lập tức bài cao tuấn mi, đối với câu nói của nàng vừa thốt ra ôm chặt hứng thú.
“Ta. . . . . .” Hoa Nhan Hi nhìn gương mặt của hắn cách nàng quá gần, phương tâm thình thịch nhảy rất nhanh. Nàng giống như. . . . . . Không biết từ lúc nào đã ỷ lại hắn, vô cùng thích hắn. . . . . .”Chàng về sau không cần thử người như vậy có được không? Nếu chàng không thử họ, chữa khỏi cho hắn biết đâu bọn họ có thể vui vẻ hạnh phúc ở cùng một chỗ rồi.”
“Nàng thật sự cảm thấy như vậy sao?” Hoa Thiếu Khanh hừ lạnh một tiếng, cũng không truy cứu đối với việc nàng nói sang đề tài khác . Hắn sẽ chờ đợi một ngày nào đó nàng nguyện ý thổ lộ, “Ta lại cảm thấy, nếu là thật sự chữa khỏi cho hắn, nàng ta sẽ khổ cả đời rồi.”
“Này, chàng nói rất có đạo lý. . . . . .” Nàng cũng không có biện pháp phản bác hắn.”nếu chúng ta không nhìn chuyện gì sẽ xảy ra sau nay, chúng ta đây chỉ cần làm bộ không biết, không phải tốt hơn sao?
“Nàng xác định lương tâm nàng không lăn tăn?”Hoa Thiếu Khanh nghiêng chọn tuấn mi, hỏi nàng .
“Ta. . . . . . Giống như. . . . . . Giống như không có biện pháp .”Hoa Nhan Hi gãi gãi đầu .” Nhưng nói thật, nếu chàng không thử, thì ngay từ đầu chúng ta đều không biết nam nhân này là một người thối nát.”Nói đến cùng, nàng vẫn là thuộc loại người nhắm mắt làm ngơ.
“Cho nên mới muốn thử .”Hoa Thiếu Khanh mỉm cười nói.” chắc nàng không hi vọng y thuật của ta dùng trên người thối nát đó chứ?”
“Này. . . . . . không hi vọng . Ý ta nói, chúng ta có thể chữa khỏi bệnh cho người xấu, sau đó cải tạo hắn, để cho hắn biến thành người tốt được không?
“Nàng suy nghĩ nhiều quá.”Hoa Thiếu Khanh hếch môi lên.” Có một số việc không phải nàng nói thay đổi là có thể thay đổi, nhất là con người.”
Nàng thật sự là quá mức đơn thuần .
“Nhưng mà. . . . . . Chàng đối với ta thoải mái mở lòng, đồng ý giúp người xem bệnh ! Chàng có thể thay đổi, vì sao những người khác không thể?”Hoa Nhan Hi nhíu mày.
“Ta cũng không biết.”Hoa Thiếu Khanh bất đắc dĩ buông tay đầu hàng . Trên thực tế, hắn căn bản là không thay đổi, hắn thay đổi duy nhất một thứ là trong lòng có thêm một người, như vậy mà thôi.
“Vậy chúng ta cùng cố gắng để giúp người khác thay đổi, chàng nói có được hay không?”Hoa Nhan Hi tươi cười nhấp nháy, ngọt ngào hỏi.
“Không tốt .”Hoa Thiếu Khanh trực tiếp giội cho nàng một thùng nước lạnh.” Ta không có nhiều thời gian rỗi quản người khác thay đổi hay không .”
“Sao chàng lại máu lạnh như thế?”Hoa Nhan Hi thất vọng nhìn hắn, thật không ngờ hắn tiến bộ ít như vậy.
“Ta muốn nghiên cứu y thuật, còn chăm sóc dược thảo, đâu có nhiều thời gian rảnh như vậy?”Hoa Thiếu Khanh vẻ mặt uất ức.” Chẳng lẽ nàng hi vọng ta bận gần chết sao?”
“Đương nhiên không phải. Nhưng . . . . . .”Hoa Nhan Hi ấp úng ” nhưng ” một hồi sau, rốt cục nghĩ đến một diệu kế.” Vậy chàng phụ trách cứu người, ta phụ trách thay đổi người. Chàng thấy thế nào?”
Hoa Thiếu Khanh thật sự xấu hổ lại giội cho nàng bát nước lạnh.” Chỉ cần có ta ở đây, đều có thể .”Hắn tuyệt đối sẽ nắm toàn bộ hành trình này trong tay !