Mối Tình Đầu Năm 14 Tuổi

Chương 19: Không thể không sao cả!



“Mụ mụ. Ngươi làm gì phải như vậy!” Eva kích động nói với mẫu thân.

Sau khi Shane kéo tay Nicky đi ra ngoài, nhất thời trong phòng không ai nói nữa. Tất cả mọi người không biết phải nói cái gì mới tốt.

Eva tức giận bất bình: “Mụ mụ, ta cảm thấy được ngươi thực quá phận, ngươi nói như vậy, hắn đã có bao nhiêu khổ sở rồi.”

“Ta chẳng lẽ không khổ sở sao?” Bourne mụ mụ phản bác, ngữ khí của nàng đã không còn kịch liệt, còn có chút bi thương.

Eva do dự trong chốc lát nói: “Pháp luật cũng cho phép hôn nhân đồng tính . Ngươi cũng có thể khai thông một chút. Chỉ cần hắn vui vẻ, chỉ cần hắn là thật sự yêu thương, những thứ khác có gì trọng yếu đâu.”

“Ta vẫn nghĩ đến tỉ lệ chuyện này rất nhỏ, như thế nào lại ở hài tử của ta.”

“Mụ mụ, ngươi coi đây là sỉ nhục sao? Hắn chính là yêu nam nhân mà thôi, tính cái gì là sỉ nhục.”

Mẫu thân không nói nữa, nàng một bộ không biết làm như thế nào mới phải.

“Không nghĩ tới, ngươi so với ta còn không thể tiếp nhận.” Mụ mụ Shane nói.

Bourne mụ mụ vừa khó hiểu vừa tức giận nhìn nàng: “Nếu là đứa con của ngươi như vậy, ngươi có thể tiếp nhận sao? Không cần có ý khuyên ta.”

Nhìn đến sắc mặt ngưng trọng của mụ mụ Shane, Bourne mụ mụ nghi hoặc đứng lên: “Ngươi?”

“Con ta cũng. . . . . .”

“Đứa con của ngươi…?” Bourne mụ mụ không thể tưởng tượng là Shane.

“Là Shane.”

“Như thế nào có thể, hắn không phải trước đó không lâu còn cùng một cô gái đính hôn sao. Ta cũng biết hắn có tìm bạn gái mười năm. . . . . .”

Mụ mụ Shane ý vị thâm trường lắc lắc đầu, Bourne mụ mụ liền biết đây là sự thật .”Hắn hủy bỏ hôn lễ bởi vì hắn là gay sao?” Nàng kinh ngạc hỏi.

“Ta chỉ biết hắn nói hắn yêu nam nhân.”

Bourne mụ mụ bắt đầu tức giận nói: “Đây là làm sao vậy! Vì cái gì bọn họ đều. . . . . . , là thế giới thay đổi sao!” Nàng bỗng nhiên cũng có cảm giác: “Namnhân Shane yêu là ai?”

Mụ mụ Shane không nói gì.

Bourne mụ mụ nhìn về phía cửa, hồi tưởng lại lúc Shane kéo tay Nicky đi ra. Nàng lập tức quay đầu lại nhìn mụ mụ Shane: “Đây là nguyên nhân ngươi muốn chúng ta gặp mặt!”

Kian cùng Mark khi đó vẫn nghẹn họng nhìn kinh hãi , lúc này Mark nhịn không được nói:

“Ta nghĩ ta hẳn là nên đi, nơi này có lẽ cũng sẽ không hoan nghênh ta.”

Hai mẫu thân đều kinh ngạc nhìn về phía hắn.

Mark đi đến trước cửa quay đầu lại nói: “Có lẽ các ngươi cảm thấy chúng ta kiên trì loại tình cảm này để không được chúc phúc, nội tâm cũng không thống khổ; có lẽ các ngươi cảm thấy được, yêu nhau là chuyện thực dễ dàng, hoàn toàn tùy vào chúng ta tùy ý lựa chọn; có lẽ các ngươi cảm thấy được, không có tình yêu nhân sinh không xem như khuyết điểm.”

Hai mẫu thân liếc mắt nhìn nhau, mụ mụ Shane tự đáy lòng nói: “Ngươi nghĩ rằng ta là muốn ngăn cản bọn họ tự do yêu nhau sao? Là một mẫu thân, chúng ta chính là hy vọng chúng có tương lai bình an thuận lợi, không muốn nhìn thấy chúng lựa chọn con đường tràn ngập đau khổ !”

Mark cười thở dài, không muốn nhiều lời, xoay người rời đi.

Thái dương rời xuống phía sau núi.

Shane cùng Nicky ở quán cà phê trong rừng cây im lặng dùng bữa tối.

Bọn họ đều cố gắng muốn cho không khí thoải mái, chính là cuối cùng tâm trạng đều nặng nề.

Cả hai bất tri bất giác uống rất nhiều rượu. Lúc đã ngà ngà say thì rất hưng phấn . Shane đứng lên nói:

“Thời điểm 10 tuổi, trường học một lần có thi đấu bơi tiếp sức, bởi vì ta bơi lầm phương hướng, tuy rằng ta bơi nhanh nhất, nhưng tổ của ta về cuối cùng. Khi đó, đồng đội phẫn nộ bảo ta ngu ngốc. Mụ mụ ta lại nói, con ta thật sự là thiên tài, rõ ràng bơi sai phương hướng, mà vẫn có thể về đến đích.”

Nicky nghe xong cười ha hả.

“Khi 14 tuổi , ta đối mụ mụ nói ta yêu một cái cô gái. Nàng kêu Trác Biệt Lâm.” Shane nói tới đây lại cười rộ lên, dường như đây là một chuyện phi thường buồn cười, hắn cười không dừng lại được. Nicky nhìn thấy bộ dáng của hắn, liền cũng bị cuốn hút mà cười rộ lên. Hai người càng cười càng lợi hại, làm cho mọi người trong nhà hàng đều quay lại nhìn.

Shane một bên cười vừa nói: “Ta đối mụ mụ nói Trác Biệt Lâm là thiên sứ do thượng đế ban cho ta , nếu không thể tìm được nàng, ta sẽ vĩnh viễn khổ sở. Mụ mụ nói, vậy vĩnh viễn không cần buông tha đi.”

“Ta có ba ca ca, hai tỷ tỷ. Phụ mẫu ta nói sáu hài tử là tài sản quý giá nhất. Chúng ta mỗi một năm đều phải lựa chọn một nơi để đi du lịch. Đó là thời gian chúng ta mong nhất để được sum họp. . . . . .”

“Khi ca ca đầu tiên tổ chức hôn lễ, chúng ta cùng nhau làm một lễ vật rất hài hước, tỉ muội huynh đệ cùng hóa trang thành bộ dáng lão hổ cùng sài lang, vây quanh hai người, tỏ ý chúng ta vĩnh viễn đoàn kết, là người bảo vệ cho hạnh phúc của họ. Đến ca ca thứ hai kết hôn, chúng ta tiếp tục thực hiện. Bọn ta cảm giác nó như một nghi thức của gia đình . Thật sự là làm cho người ta thực cảm động. . . . . . , bọn họ nói, đợi đến ta là người cuối cùng tổ chức hôn lễ, bọn họ sẽ rất đông người, chính là thê tử trượng phu cùng hài tử, làm một bức tranh nạm vàng. Kỷ niệm hạnh phúc của chúng ta . . . . . .”

Nicky yên lặng nhìn Shane, hai người không biết khi nào đã ngừng cười.

“Cho nên, lúc còn rất nhỏ, ta làm chuyện gì đều phải nghĩ đến bọn họ, người nhà của ta, ta thực thương yêu họ, phi thường yêu.”

Nước mắt Nicky chậm rãi rơi xuống, đọng lại trong chén rượu .

“Cho nên, ngươi có biết, ta yêu ngươi rất nhiều.” Shane nói, “Ta liều mạng kháng cự, đều không thể giảm bớt tình yêu đối với ngươi. Ta từng do dự cho ngươi thực thương tâm, chính là do dự cho tới bây giờ cũng không phải không yêu ngươi. . . . . .”

“Mà hiện tại, ta muốn cùng ngươi cao chạy xa bay, đi Mĩ Quốc xa xôi. Tình yêu là gì hả Nicky, chúng ta đang ở trong đó, lại thấy không rõ nó; chúng ta thấy không rõ nó, lại luôn phấn đấu quên mình; chúng ta vì nó cho dù mang tội danh, cũng vẫn cảm thấy may mắn .”

Shane vươn tay vỗ bả vai Nicky, sau đó lau lau đi nước mắt trên khóe mắt hắn.

“Nicky, đáp ứng ta. . . . . .”

Nicky nhìn thấy ánh mắt Shane, đau lòng làm cho hắn nói không nên lời nói.

“Ta nghĩ ta có thể quấy rầy các ngươi.”

Hai người chậm rãi quay đầu lại, đúng là Jodi cầm một chai rượu đứng ở trước bàn.

Shane kinh ngạc nhìn chung quanh, nơi này dường như cũng không phải quán cà phê của nàng, không ngờ lại gặp ở đây.

Jodi dường như hiểu được nghi vấn của hắn, nàng cười nói: “Ba gian hàng trên đường này đều là của ta. Ta làm mười năm, không thể nào có chút thành quả sao.”

Shane kinh ngạc mà bội phục. Nhìn đến Jodi đang nhìn Nicky, Shane mới nhớ tới cần giới thiệu Nicky cho nàng.

“Đây là vợ ta.” Shane nói như vậy.

Jodi cùng Nicky đều có điểm giật mình nhìn hắn, Jodi lập tức khôi phục thái độ bình thường tỏ vẻ chúc mừng: “Nguyên lai ngươi kết hôn ?”

“Đúng. Bất quá trì hoãn một chút mà thôi.” Shane cười nói.

Jodi ngồi xuống cùng bọn họ chia sẻ rượu của nàng, nàng không ngừng mà tỏ vẻ cao hứng.

“Nhìn ra được các ngươi phi thường tâm đầu ý hợp, này thực làm cho người ta hâm mộ. Ta thường xuyên nghĩ có các ngươi được ở bên người mình yêu là tốt rồi, có người cùng chia sẻ khoái hoạt bi thương. . . . . .”

“Đừng nói ngươi không có bạn trai.” Nicky nói.

Jodi cười không nói, uống xong một chén rượu nói: “Kỳ thật ta cũng tính toán kết hôn .”

Hai người lập tức cũng tỏ vẻ chúc mừng.

Jodi cũng không nhiều lời nữa: “Các ngươi tính toán khi nào tổ chức hôn lễ, nhất định nhớ rõ mời ta tham gia. Ta mà tới là vận tốt cho các ngươi.”

“Có lẽ sẽ ở Mĩ Quốc.” Shane nói.

“Như thế nào, chẳng lẽ không phải ở quê hương cử hành hôn lễ sao?”

Shane nhìn Nicky: “Có lẽ chúng ta sẽ thay đổi chủ ý.”

Jodi liền yêu cầu bọn họ ở Dublin cử hành hôn lễ, Nicky rất nhanh gật đầu đáp ứng, nói bọn họ sẽ ở Dublin cử hành hôn lễ.

Sau khi uống rất nhiều rượu, ba người càng say túy lúy .

Jodi đột nhiên hỏi: “Kian chưa bao giờ tới.”

“Cái gì?” Shane nhất thời không hiểu được.

“Ta là nói, cả ba nhà hàng của ta, hắn cho tới bây giờ cũng chưa đã tới.”

Nicky khó hiểu: “Vì cái gì hắn phải đến?”

Shane hướng hắn giải thích, “Jodi là mối tình đầu của Kian.”

Jodi lúc này nói: “Hắn cũng là mối tình đầu của ta.”

Nicky liền hỏi: “Ngươi còn thương hắn thật không?”

Jodi lại lắc đầu, nàng chỉ vào một nam nhân đứng ở đằng xa: “Đó là vị hôn phu của ta, ta đồng ý lời cầu hôn của hắn.”

Nicky cùng Shane cẩn thận đánh giá nam nhân kia, đúng là quản lí của nhà hàng này, là người khôi ngô và dễ gây thiện cảm.

Jodi đứng dậy cáo từ, Nicky lại mời nàng ở lại, thỉnh cầu nàng lưu lại nửa giờ. Jodi đành phải đáp ứng.

Nửa giờ sau, Kian bước vào nhà hàng này, hắn đi đến bàn Shane cùng Nicky ngồi, quan sát một chút, sau đó đặt mông ngồi vào bên cạnh Shane, không chút khách khí cầm lấy chén rượu trên bàn uống.

“Thật không nghĩ được các ngươi còn ở nơi này đánh chén, trong nhà ông nội ngươi không khí đang rất trầm trọng.”

Kian phát hiện chung quanh không người tiếp lời hắn nói, hắn nghi hoặc đánh giá một chút, ánh mắt dừng lại trên người Jodi, lại nhìn về phía Nicky cùng Shane, phát hiện mọi người chính là trừng mắt nhìn hắn.

Jodi cảm giác được điều gì, nàng muốn khẩn trương đứng lên, nhưng một câu cũng nói không nên lời.

Kian nghi hoặc nhìn Shane: “Làm sao vậy, phát sinh chuyện gì sao, các ngươi như thế nào không nói.”

Nicky lại kêu người bán hàng cho to nhạc lên.

Kian càng thêm nghi hoặc: “Các ngươi làm cái gì?”

“Chúng ta phải khiêu vũ.” Nicky nói xong đứng lên, hướng Shane vươn tay.

Trên bàn cũng chỉ còn lại Kian cùng Jodi. Kian đành phải tự giới thiệu với Jodi: “Bọn họ đang làm cái gì? Dường như muốn tạo cơ hội cho chúng ta làm quen. Bất quá có thể làm quen với cô gái xinh đẹp như ngươi thật cao hứng. Ta tên là Kian.” Hắn hướng Jodi vươn tay.

Jodi sửng sốt một chút, Kian không nhận ra nàng. Nàng chậm chạp nắm lấy tay Kian, từ tấm gương trên cửa nhìn lại chính mình, tiểu cô nương tóc đuôi ngựa màu nâu mười năm trước hiện giờ đã biến thành thiếu nữ tóc vàng uốn cong.

“Ngươi tên là gì?” Kian hỏi. Hắn thực nghi hoặc nhìn cô gái chẳng nói lấy một câu, lại càng không giới thiệu tên của cô ta.

Jodi do dự một chút mở miệng nói: “Có thể mời ngươi khiêu vũ không. Tuy rằng nhà hàng có chút đơn sơ.”

Kian không rõ ý tứ, nhưng vẫn lịch sự gật đầu đồng ý. Hắn nghĩ thầm rằng, Shane như thế nào lại quen biết cô gái này.

Nicky kêu nhân viên giảm ánh đèn đi một chút, bọn họ cùng khiêu vũ dưới ánh đèn mờ ảo và tiếng nhạc du dương.

Kian không ngừng tìm các đề tài để cô gái kia mở miệng, nhưng là Jodi cái gì cũng không nói. Kian ở trong lòng tức giận, liền đem ý đồ săn cô gái này làm bạn gái thứ 60 xóa bỏ.

I‘ll keep holding on

Âm nhạc trầm tĩnh mà thong thả.

Jodi ôm thắt lấy thắt lưng Kian tiến gần, cuối cùng tựa đầu vào bờ vai của hắn. Khi xoay người theo nhạc, Nicky nhìn thấy trong mắt Jodi hai hàng nước mắt rơi xuống.

I‘ll keep holding on,

Hãy kiên trì.

Tiếng nhạc du dương dần dần tan biến. Nicky kéo tay Shane trở lại bàn. Jodi ở giữa sàn nói lời tạm biệt Kian. Kian khách khí giữ nàng lại, kinh ngạc nhìn thấy khóe mắt nàng đẫm lệ.

Jido cười chỉ vào nam nhân đằng xa.

Vị hôn phu của ta đang đợi ta. Nàng nói.

Kian gật gật đầu, thần tình nghi hoặc khó hiểu.

Thời điểm ba người về đến nhà đã là đêm khuya . Bọn họ đều đã uống rất nhiều. Shane lảo đảo mở cửa, lại lập tức té lăn trên đất. Hắn ngẩng đầu, thấy mụ mụ hắn đứng ở giữa phòng.

Ba người đều lắp bắp kinh hãi, nhất là Nicky, cơ hồ hoàn toàn đem hắn tỉnh hẳn rượu.

Shane lộ ra tươi cười, một bộ vẻ say rượu hướng mẫu thân hắn đi đến.

“Mụ mụ.” Hắn ôm lấy mẫu thân, “Ta yêu ngươi, mụ mụ.”

Mụ mụ Shane tức giận đẩy hắn ra: “Như thế nào lại uống thành cái dạng này.”

Shane lại ôm lấy mụ mụ hắn: “Mụ mụ ~, ngươi còn nhớ rõ không, ngươi luôn cổ vũ và ủng hộ ta.”

Mụ mụ lại đẩy hắn ra, Shane mất trọng tâm té xuống đất. Mụ mụ dùng ánh mắt bất mãn nhìn hai người phía sau Shane.

Nicky bắt lấy tay Shane muốn kéo hắn đứng lên.

Shane còn không ngừng nói tiếp: “Mụ mụ, ngươi nói chúng ta nếu muốn hạnh phúc vĩnh viễn, mỗi người đều phải tự lí giải, khoan dung cùng yêu. . . . . . Mụ mụ, ta có điểm nào không làm được sao? . . . . . .”

Mụ mụ Shane nhìn thấy Nicky đỡ Shane bứoc lên lầu, liền xoay người đi vào phòng bếp. Một lát sau , nàng bưng canh giải rượu lên, Shane đã nằm ngủ trên giường. Nicky trông có vẻ tương đối thanh tỉnh, hắn đang cố gắng giúp Shane cởi quần áo.

Nhìn đến mụ mụ tiến vào, Nicky có chút kích động: “Ta đêm nay có thể ở lại đây không?”

Mụ mụ khó hiểu nhìn hắn một cái: “Ta đồng ý hay không đồng ý cũng không quan trọng đi.”

Nicky nghẹn lời.

Mụ mụ bưng canh lay người Shane, Shane vẫn nằm bất động.

“Hắn ngủ.” Nicky nhỏ giọng nói.

“Hắn phải uống chén canh này, bằng không khi hắn tỉnh lại sẽ rất khó chịu.” Mụ mụ kiên trì nói, hơn nữa càng dùng sức đẩy Shane, Shane buồn bực ngúng nguẩy tay chân.

“Để cho ta đi.” Nicky dùng ngữ khí khẩn cầu nói, hắn đem Shane nâng dậy cho y tựa vào người mình, dùng thìa một chút uy đến miệng hắn. Shane một bên tựa vào người Nicky ngủ, một bên cơ hồ vô ý thức nuốt xuống thía canh.

Cho hắn uống được nửa chén canh, đầu Nicky đổ đầy mồ hôi. Mụ mụ Shane lúc này nói: “Đây là chuẩn bị cho các ngươi. Ngươi cũng uống vào đi. Ta nghĩ các ngươi chỉ cần dùng một cái cái chén là đủ , cho nên bỏ bớt đi một cái.”

Nicky nhìn về phía mụ mụ Shane, lập tức có điểm vừa mừng vừa lo không biết làm sao: “Cám ơn.”

Hắn đem cái chén đặt ở một bên, rồi đem Shane phóng lên trên giường, mới do dự uống hết nửa chén canh còn lại.

Mụ mụ Shane tiến lên phía trước, đang muốn đắp chăn cho đứa con, Nicky lập tức ngăn lại nàng.

“Ta không phải không muốn đắp chăn cho hắn, ” Nicky giải thích, “Ta là nghĩ muốn thay áo ngủ cho hắn trước. Như vậy hắn sẽ ngủ càng thoải mái.”

Mụ mụ Shane có chút kinh ngạc đứng ở một bên, nàng thấy Nicky thoáng cái đã thay được áo ngủ cho Shane, cẩn thận từng tí một. Sau đó hắn nhẹ nhàng đặt Shane nằm tư thế thoải mái nhất, đắp lên mình y một cái chăn.

Cuối cùng, Nicky nhìn về phía mụ mụ Shane.

Trong mắt hắn ngập tràn sự mong chờ :

“Ta sẽ hảo chiếu cố hắn . Mụ mụ ~.”

Tin tưởng ta.

__________________________


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.