Mối Tình Đầu Khó Quên Của Bạo Quân Mất Trí Nhớ

Chương 17: “Ta đã từng thực sự từ chối nàng bao giờ chưa?”



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bởi vì Tiêu Trường Uyên nói có người sẽ hạ độc họ, cho nên Vân Phiên Phiên lo lắng hãi hùng mất mấy hôm.

Ăn cơm cũng không thấy ngon.

Tuy rằng đũa bạc của họ có thể thử độc, nhưng Vân Phiên Phiên vẫn không yên tâm lắm.

Bởi vì đũa bạc không thể thử được một số loại độc.

Về sau Vân Phiên Phiên nghĩ ra một kế này.

Cô có thể thử độc bằng Tiêu Trường Uyên.

Trong những quyển tiểu thuyết khác, mấy cậu thái giám toàn thử độc cho vua, nhưng tới lượt Vân Phiên Phiên thì lại thành vua thử độc cho cung nữ.

Vân Phiên Phiên cảm thấy ý tưởng này rất hay, cô nhanh chóng vận dụng nó vào thực tiễn.

Mỗi lần ăn cơm, Vân Phiên Phiên đều để Tiêu Trường Uyên ăn trước, chờ chắc chắn là chàng không trúng độc, Vân Phiên Phiên mới dám động đũa ăn cơm.

Dù sao Tiêu Trường Uyên có vầng hào quang của nhân vật phản diện mà, mấy loại thuốc độc này chắc chắn không thể giết nổi chàng ta.

Kẻ thực sự có thể giết Tiêu Trường Uyên là Sở Nghị.

Cho nên Vân Phiên Phiên cũng không lo Tiêu Trường Uyên sẽ chết ở làng họ Giang.

Mỗi lần bưng đồ ăn lên bàn xong, Vân Phiên Phiên đều rầy rà chưa động đũa, chỉ ngước mắt trông mong nhìn Tiêu Trường Uyên ăn cơm.

Dần dà, Tiêu Trường Uyên đã nhận ra Vân Phiên Phiên đang lấy chàng làm kẻ thử độc.

Khuôn mặt điển trai lạnh lùng của Tiêu Trường Uyên lập tức phủ một lớp sương giá.

“Nương tử, nàng đang lấy ta thử độc à?”

Vân Phiên Phiên nghe vậy, lập tức thấy chột dạ, cô cúi đầu xin lỗi.

“Thiếp xin lỗi, thiếp sai rồi…”

Tuy ngoài nấu ăn cô chẳng biết làm gì, nhưng cô lại vô cùng giỏi nhận lỗi.

Tiêu Trường Uyên hỏi với giọng lạnh lùng: “Sai ở đâu?”

Vân Phiên Phiên cúi đầu đáp: “Thiếp không nên bắt chàng thử độc…”

Tiêu Trường Uyên nói: “Không đúng.”

Vân Phiên Phiên nghe vậy thì sửng sốt.

Cô ngẩng đầu, bối rối nhìn Tiêu Trường Uyên.

“Thiếp nói không đúng ở đâu?”

Tiêu Trường Uyên ngước cặp mắt đen lạnh lùng sâu thẳm lên, nhìn Vân Phiên Phiên chăm chú với vẻ lạnh lẽo.

“Nàng nên lấy ta thử độc, nhưng không nên lén lấy ta thử độc sau lưng ta.”

Vân Phiên Phiên sửng sốt, ngơ ngẩn nhìn chàng, cô không hiểu lời chàng lắm.

Ánh mắt Tiêu Trường Uyên sâu hun hút: “Nàng không thể làm bất cứ chuyện gì sau lưng ta.”

Anh bạo quân đúng là ngang ngược quá…

Nhưng cô thực sự đã làm quá nhiều chuyện sau lưng anh bạo quân rồi.

Cho nên nghe vậy, cô càng chột dạ hơn.

“Thiếp xin lỗi, phu quân.”

Tiêu Trường Uyên hỏi: “Tại sao nàng không nói thẳng với ta?”

Vân Phiên Phiên cúi đầu trả lời: “Thiếp lo phu quân sẽ từ chối.”

Tiêu Trường Uyên ngước mắt nhìn cô, khuôn mặt đẹp đẽ băng giá, cặp mắt đen sâu thẳm, trầm tĩnh như nước.

“Ta đã từng thật sự từ chối nàng bao giờ chưa?”

Vân Phiên Phiên nghe vậy, hơi giật mình.

Cô cẩn thận nhớ lại, tuy rằng Tiêu Trường Uyên thường xuyên phản bác cô, nhưng chàng chưa từng thực sự từ chối cô bao giờ.

Khi cô bắt chàng nằm ngủ nguyên quần áo, dù chàng có hoài nghi, nhưng lại làm theo lời cô.

Khi cô trét nhọ nồi lên mặt chàng, tuy chàng ghét bỏ, nhưng cô nói gì chàng vẫn nghe nấy.

Khi cô kêu chàng lên núi một mình, dẫu chàng có nói mấy câu oán hận, nhưng vẫn một mình lên núi.

Ngược lại, cô thì luôn ỷ vào sự nhường nhịn của chàng, tác oai tác quái, gây rối vô cớ, bắt nạt kẻ mất trí nhớ là chàng.

Vân Phiên Phiên nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy mình đúng là chẳng ra cái giống gì.

Tuy rằng cô chẳng ra làm sao, nhưng cô lại rất yêu bản thân mình.

Đôi mắt đen của Tiêu Trường Uyên âm u lạnh lẽo, chàng nhìn Vân Phiên Phiên một lát, rồi mới nói nhỏ: “Ăn cơm đi.”

Vân Phiên Phiên rụt rè hỏi: “Phu quân không giận thiếp sao?”

Đôi đũa trong tay Tiêu Trường Uyên khựng lại, chàng rằng: “Ta chưa bao giờ giận nàng cả.”

Vân Phiên Phiên nghe vậy, lập tức hớn hở ra mặt: “Thiếp yêu điểm này của phu quân nhất đấy, có cái tâm rộng rãi của người làm nên nghiệp lớn, chẳng để bụng chuyện gì. Chồng thiếp đúng là người đàn ông khoan dung nhất từ bi nhất mà thiếp từng thấy!”

Tiêu Trường Uyên chịu không nổi viên đạn bọc đường của cô, khẽ nhíu mày.

“Im lặng, ăn đi.”

Vân Phiên Phiên vui vẻ rạo rực xới cơm.

Mấy ngày sau, khi họ ăn cơm, Vân Phiên Phiên vẫn để Tiêu Trường Uyên ăn trước, thấy chàng không trúng độc toi đời, Vân Phiên Phiên mới dám bưng bát con lên ăn cơm. Tiêu Trường Uyên im lặng không nói gì làm người thử độc của cô, khuôn mặt điển trai lạnh lùng chẳng hề biểu lộ vui giận.

Đũa bạc của họ chưa bao giờ biến thành màu đen, điều này chứng minh không ai hạ độc họ.

Vân Phiên Phiên bắt đầu hoài nghi, có lẽ tất cả chuyện này đều là do Tiêu Trường Uyên lo lắng quá nhiều.

Haizz, bạo quân đúng là bạo quân có khác, không nhạy cảm đa nghi thì còn gọi gì là bạo quân nữa?

Vân Phiên Phiên nhanh chóng thuyết phục bản thân, cũng vứt chuyện này ra sau đầu, lại hoạt bát vui vẻ như bình thường.

Từ đấy trở đi, cô không để Tiêu Trường Uyên thử độc trước nữa. Lần nào cũng vậy, đồ ăn vừa lên bàn là cô bắt đầu và cơm, ăn ngon lành hơn bất cứ ai.

Tiêu Trường Uyên thấy thế, cũng không nói thêm gì nữa.

Chàng đã quen với thói lộn xộn thay đổi thất thường của vợ chàng.

Tuy rằng vợ chàng tham sống sợ chết.

Nhưng lại quên rất nhanh.

Nàng không hề nhớ tới nỗi sợ mà cái chết từng mang lại cho nàng.

Vậy nên thế giới của nàng mới ngập tràn ánh dương, không bị bóng tối bao phủ.

Thi thoảng Tiêu Trường Uyên thấy hâm mộ vợ mình.

Dù chính chàng cũng không biết vì sao chàng lại hâm mộ nàng.

Rõ ràng chàng đã mất đi tất cả ký ức.

Ngày lại nối ngày.

Vết thương của Tiêu Trường Uyên dần khỏi hết. Người khác phải một tháng mới khoẻ hẳn, chàng thì mới hơn nửa tháng đã khôi phục như thường.

Vân Phiên Phiên lại phải cảm thán Tiêu Trường Uyên da dày thịt béo phúc lớn mạng lớn, không hổ là vai ác siêu khủng có vầng hào quang của nhân vật phản diện.

Tiêu Trường Uyên thấy Vân Phiên Phiên nhìn mình chằm chằm thì hơi cau mày.

“Nàng nhìn ta chằm chằm làm gì đấy?”

Vân Phiên Phiên nghe vậy, cong mắt lên khen ngợi sắc đẹp của chàng: “Bởi vì chồng thiếp đẹp, mỗi lần được ngắm chàng nhiều thêm đều là ơn phước ông trời ban cho thiếp.”

Tiêu Trường Uyên nghe vậy, người hơi cứng lại, khuôn mặt tuấn tú đỏ lựng tới tận mang tai.

Chàng sượng sùng quay mặt qua chỗ khác.

“Khùng dở.”

Tiêu Trường Uyên quẳng lại câu đấy, tung người nhảy đi, dùng khinh công rời khỏi nơi này.

Dáng vẻ chạy trối chết kia tựa như đằng sau có mãnh thú tai hoạ gì đang đuổi theo chàng vậy.

Vân Phiên Phiên phát hiện, Tiêu Trường Uyên đã nhớ ra khinh công của chàng.

Chỉ cần cho Tiêu Trường Uyên thời gian, chàng có thể nhớ lại quá khứ của mình.

Vân Phiên Phiên cảm thấy cô không còn nhiều thời gian lắm.

Sau khi Tiêu Trường Uyên lành thương, Vân Phiên Phiên cùng theo Tiêu Trường Uyên vào núi săn thú.

Dãy núi ở đây trải dài vô tận, trái cây dại ở quả núi gần làng họ Giang đã bị dân làng hái trụi, Vân Phiên Phiên bèn theo Tiêu Trường Uyên vào sâu trong rừng. Núi rừng càng sâu, số dân làng đến đấy càng ít, sản vật càng phong phú.

Hầu hết mọi người đều không dám vào sâu trong núi, bởi vì núi sâu nguy hiểm, con hổ lần trước chắc chắn chạy ra từ rừng thẳm.

Nếu phải trước kia, Vân Phiên Phiên nhất định chẳng dám đi sâu vào núi.

Nhưng bây giờ, vì có Tiêu Trường Uyên bên cạnh, cô cảm thấy an toàn một cách khó hiểu, nên sẵn sàng xông pha mọi chỗ.

Hai người mới đi chưa bao lâu trong rừng sâu thì đã phát hiện một cây trám to quả sai lúc lỉu.

Loại trám này ăn rất ngon, ngọt thanh thích miệng, da mỏng thịt dày, thơm ngọt mọng nước.

Họ hái hết đống quả trám lúc lỉu trên cây.

Hai người đeo giỏ tre trên lưng, tiếp tục đi vào sâu thêm.

Họ mới đi một lúc thì lại phát hiện một cây thông đỏ.

Vân Phiên Phiên muốn ăn hạt thông, Tiêu Trường Uyên hái kha khá quả thông cho cô.

Cô vui vẻ bỏ quả thông vào giỏ tre, nói: “Nhà mình nhiều bắp lắp, chúng ta có thể làm bắp xào hạt thông đấy.”

Tiêu Trường Uyên nhìn về nơi xa, trầm giọng nói: “Phía trước còn mấy cây.”

Vân Phiên Phiên đi hơi mệt, bèn nói: “Chàng đi hái đi, thiếp mệt quá, muốn ngồi nghỉ một lát.”

Tiêu Trường Uyên không từ chối: “Được.”

Tiêu Trường Uyên đi rồi, Vân Phiên Phiên ngồi vật ra đất, lấy mấy quả trám ra từ giỏ tre để ăn.

Cô vừa ăn trám, vừa quan sát Tiêu Trường Uyên bay lên cây hái quả thông bằng khinh công.

Cảm giác này, y như vừa ngồi nhà cắn hạt dưa vừa xem show thực tế.

Không đúng, show bạo quân tham gia phải là show make-over mới đúng.

Show make-over mang tên kế hoạch cải tạo bạo quân.

Còn cô chính là người cải tạo chàng.

Vân Phiên Phiên nghĩ đến đây, bỗng bật cười ngây ngô.

Tiêu Trường Uyên lo cho an nguy của Vân Phiên Phiên, nên vẫn chưa đi xa.

Chàng hái thông xong quay lại thì thấy vợ chàng cười như đứa đần.

Tiêu Trường Uyên không khỏi cảm khái trong lòng.

Tụi đần dễ vui thật.

[HẾT CHƯƠNG 17]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.