Mối Tình Đầu Của Thiếu Úy

Chương 24



Trong từ điển người nước ngoài, great genius (yêu nghiệt) có hàm nghĩa vượt qua thiên tài bình thường, không thể dùng tiêu chuẩn của người bình thường thể đánh giá.

Phó Sủng quả thật có sức quyến rũ này, nhất là cặp mắt to tròn xoe thông suốt, làm cho người ta vừa nhìn đã có thể bị hãm sâu vào.

Đường Dật đi trường học thợ săn, Phó Sủng ở nhà họ Phó kiên kiên định định ngây ngô, đi học tiếp tục làm bậy, lần trước trốn đi khiến nhà họ Phó từ trên xuống dưới càng nuông chiều lên tận trời, Phó Sủng cũng làm bậy trầm trọng thêm.

Mọi người không thêm không dám chọc rồi, một lần ngẫu nhiên tụ họp, nghe người ta nói Đường Dật đi trường học thợ săn, không biết người kia cố ý hay vô tình, chỉ nói anh ấy không muốn sống nữa, đi nơi trường học thợ săn đó.

Lúc ấy cái ly trong tay Phó Sủng run rẩy, miễn cưỡng cười cười, xoay người rời đi lái xe về nhà, cô bắt đầu tìm kiếm thông tin gì đó về trường học thợ săn, nhưng đều được bảo vệ cẩn mật, tra xét nửa ngày vẫn không có thu hoạch gì.

Cô đi hỏi ông nội, ông cụ Phó phản ứng đầu tiên: “Chẳng lẽ cậu ta tổn thương cháu còn chưa đủ sâu? Đi tốt hơn, cháu cũng chết tim, ông không muốn cháu gái ông mất đi lần nữa, cục xương già ông đây không còn sống được mấy ngày, Sủng nhi, nể ông nội lớn tuổi, hiếu thuận chút đi.”

Nhìn ông nội tóc hoa râm, Phó Sủng dieenddaanleequuydonn đau lòng, từ nhỏ đến lớn mình ỷ vào ông cụ cưng chiều, đã không để ông cụ vui vẻ.

“Được, cháu chết tâm.” Phó Sủng gật đầu, nhìn hoa lan treo cách đó không xa, từng nhánh lại từng nhánh, hoa hàng năm đều bắt đầu lần nữa, mà con người cả đời chỉ có một đời này.

Suy nghĩ một chút, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, duyên tới quá cạn, ai cũng không nắm giữ được, có lẽ yêu nghiệt giống như cô vốn không xứng đáng nhận được hạnh phúc.

“Cô ta không liên quan gì đến anh.” Một câu nói, nói rất khẽ, lại kéo suy nghĩ của Phó Sủng về.

Phó Sủng nghênh đón ánh mắt của Đường Dật, khóe miệng giật giật: “Nói những điều đó còn có ý nghĩa sao?”

Cô đã nghĩ thông suốt thật lâu, có lẽ thấy chuyện cũng không phải như vậy, nếu không Đường Dật cũng sẽ không hết lần này đến lần khác tìm cô, nhưng mẹ Đường Dật không thích cô, không thể vì tình yêu mà ruồng bỏ tình thân, cô không khiến cho người thích, cũng không có chuyện gì.

Huống chi sau chuyện kia, Phó Mặc và cha cũng nói rồi, về sau cô gả cho người nào cũng được, chính là phải hết hy vọng với Đường Dật, nhà họ Phó không gánh nổi cái nhục này, ông cụ cũng không gánh nổi.

“Sao lại không có ý nghĩa, Phó Sủng? Em nói cho anh biết, có phải em đã nghĩ thông suốt, có phải em đã nghĩ thông suốt từ sớm không?” Giọng Đường Dật rất khàn, cũng rất thô ráp, không ngừng lắc Phó Sủng, tim càng đau ghê gớm.

Thì ra Phó Sủng đã sớm nghĩ thông suốt đây là hiểu lầm, nhưng vì cái gì đã nhiều năm như vậy? Phó Sủng còn nhẫn tâm như vậy, để cho anh chìm trong tự trách, hành hạ bản thân từng lần một.

“Có quan hệ gì, mẹ anh ghét em bao nhiêu, anh hiểu rõ hơn bất kỳ ai, cha em lại không đồng ý.” Phó Sủng thuận thế đẩy Đường Dật ra, “Được rồi, từ trước đến giờ duyên cạn, cũng không cần lộn xộn nữa…”

Lời Phó Sủng nói còn chưa xong, Đường Dật đã kéo Phó Sủng lại, ngăn chặn hô hấp cả người Phó Sủng, hôn bá đạo, không lưu lại một đường sống, hô hấp nặng nề, xâm chiếm Phó Sủng, Phó Sủng chỉ có thể đoạt chút hô hấp nơi khóe môi hai người.

Đường Dật hôn không giống bản thân anh, anh lỗ mãng điên cuồng, thậm chí thô lỗ muốn đoạt lấy, đó là thú tính giấu trong xương, đầu óc Phó Sủng trống rỗng, mặc cho Đường Dật hôn, chiếm đoạt môi mình từng lần một, mang đi hô hấp của cô từng lần một.

“Đường Dật, buông em ra…” Phó Sủng vô lực đẩy Đường Dật, ánh mắt đỏ ngầu của Đường Dật nhìn Phó Sủng, thuận tay chụp tới, lùi về phía sau một bước, hai người cùng ngã lên giường, Đường Dật lật người, đè Phó Sủng ở dưới.

Mà nụ hôn bá đạo của Đường Dật rơi xuống lần nữa, phủ kín môi Phó Sủng, giọng Đường Dật khàn đục, không ngừng gọi khẽ: “Sủng nhi, Phó Sủng…”

Đường Dật đau đớn không thể hô hấp, chỉ có thể chạm vào Phó Sủng, anh mới cảm thấy mình còn sống, mới có thể cảm thấy tất cả đều không phải đang nằm mơ.

Áo sơ mi màu trắng của Phó Sủng bị Đường Dật xé rách, hôn tỉ mỉ tinh tế, rơi trên mặt Phó Sủng, chậm rãi die endanl equuuyd onn không bỏ qua chỗ nào, Phó Sủng nhắm hai mắt, đột nhiên đẩy Đường Dật ra, đưa tay kéo áo sơ mi của mình: “Anh bình tĩnh một chút đi, Đường Dật.”

Cô không ngờ mình là cùng Đường Dật lăn đến trên giường, Đường Dật làm như vậy với cô, chính là chưa từ bỏ ý định?

Đường Dật nằm trên giường Phó Sủng, đưa tay kéo áo lính của mình, từng nút áo văng ra, bắn trên đất, phát ra âm thanh thanh thúy, Đường Dật thở gấp, Phó Sủng ở bên cạnh lẳng lặng nhìn.

Môi bị Đường Dật gặm sưng, trên mặt cũng bởi vì bị hôn lên mà đỏ ửng, càng lúc càng đẹp mắt.

Đường Dật thở dài nặng nề một hơi, giọng nói khinh thường bay ra: “Anh bình tĩnh một chút, chúng ta còn có thể tốt ư, Phó Sủng?”

Lúc nói lời này, cả người Đường Dật cũng run rẩy, từ trước đến giờ duyên cạn, cũng không cần mắc thêm lỗi lầm nữa, anh yêu Phó Sủng, không biết mình làm sai ở chỗ nào?

“Anh như vậy, là ép buộc em.” Phó Sủng đưa tay cài nút áo sơ mi của mình, đứng dậy định bỏ đi, Đường Dật ở bên cạnh mạnh mẽ đứng dậy, giọng nói kiên định: “Coi như toàn bộ thế giới cũng ngăn cản hai ta bên nhau, anh cũng không buông tay.”

Anh biết mẹ không mở miệng, Phó Sủng tuyệt đối sẽ không đi cùng anh, nhà họ Phó càng không đồng ý, nhưng tính tình mẹ ngang ngược, Phó Sủng xảy ra chuyện, mẹ bị ông cụ mắng, bị cha mắng, trong lòng dĩ nhiên chán ghét.

“Anh không cần nằm mơ, Đường Dật, tỉnh ngộ đi!” Phó Sủng nói với Đường Dật, khóe miệng Đường Dật nhếch lên cười, nhìn Phó Sủng, xoay người mở cửa sổ, Đường Dật không chút suy nghĩ, trực tiếp nhảy xuống từ lầu hai, anh cần tỉnh táo, cần suy nghĩ cẩn thận một chút.

Phó Sủng bối rối, vọt tới gọi: “Đường Dật!”

Cô không ngờ Đường Dật sẽ trực tiếp nhảy xuống, nằm sấp trên cửa sổ nhìn Đường Dật biến mất trong rừng cây, lần đầu tiên Phó Sủng đỏ tròng mắt, từ lần đó về nhà, cô đã không khóc, cô là người nào chứ? Phó Sủng, dám yêu dám hận.

Khóc cũng không thể giải quyết được vấn đề, chịu đựng là được, không nhịn được cắn răng, hết sức chịu đựng, chỉ cần không chết, là có thể nhẫn nhịn.

Nhìn thấy Đường Dật không có chuyện gì, Phó Sủng xoay người nằm lại trên giường, trong nhà còn tràn đầy hơi thở Đường Dật lưu lại, tràn đầy khắp phòng, Phó Sủng sờ môi, nhắm mắt lại, đầu óc giống như chiếu phim, từng cảnh lại từng cảnh, không ngừng chiếu lại.

Đường Dật từ khu nhà người thân chạy thẳng tới phòng làm việc, trên đường gặp Trọng Túc Dương, cũng không chào hỏi, Trọng Túc Dương hơi sững sờ: “Này, thằng nhóc chết tiệt, không nhìn thấy chính ủy hả? Không biết chào hỏi?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.