– Chào anh, Seth – Julie kẹp điện thoại vào cổ trong khi gấp một chiếc áo thun khác và đặt lên đống đồ mới giặt sạch trên giường.
– Chào em. Anh cảm giác như mấy tuần nay không hề nói chuyện với em. – Seth tỏ ra ngọt ngào, nhưng Julie có thể cảm nhận được một chút chán nản trong đó.
– Em biết. Với kỳ thi sắp tới, em bận tối mắt tối mũi. Xin lỗi anh vì hôm qua em đã không gọi lại.
– Chỉ là bây giờ đã giữa tháng Mười hai rồi, chẳng bao lâu nữa em sẽ đi ba tuần. Anh đang hi vọng tụi mình có thể đi chơi thường xuyên hơn trước lúc đó. Em biết đấy, một chút thời gian riêng tư. – Julie dám chắc anh chàng đang mỉm cười.
– Ý anh là anh đã chán thấy em và Celeste ở tiệm cà phê rồi chứ gì? – Nó châm chọc. Anh không thấy chuyện đó lãng mạn, hấp dẫn và nóng bỏng sao?
– Mặc dù rất thích nhìn em vật lộn với các bài tập toán và biết ơn những lời nhận xét chi tiết đến tàn nhẫn của Celeste về kỹ năng pha chế của mình, anh đang rất muốn có một buổi tối ở một mình cùng em.
Julie mở ngăn kéo dưới cùng rồi bưng một chồng quần áo lên.
– Em đồng ý. Tối nay nhé anh?
Seth rên rỉ.
– Anh không đi được rồi. Anh có buổi thảo luận nhóm cho môn Khoa học chính trị. Ngày mai nhé? Với lại, thứ Sáu vẫn là ngày đi chơi tốt hơn.
– Em đồng ý.
– Khoảng bảy giờ em đến nhé, anh sẽ nấu bữa tối cho em.
– Được rồi, hẹn anh ngày mai. – Julie bỏ điện thoại xuống và bắt đầu xếp quần áo vào ngăn kéo. Chiếc áo thun hình nhảy dù của Finn nằm dưới đáy ngăn. Julie lôi cái áo màu xanh đã sờn có dòng chữ Đừng quên kéo dù ra khỏi ngăn kéo. Bất giác nó giơ chiếc áo lên và hít thử.
– Em đang làm gì vậy?
Julie quay phắt lại. Đây là lần đầu tiên nó thấy Matt cười lăn lộn. Nó đỏ bừng mặt và ném chiếc áo về phía Matt.
– Em tìm thấy vài món đồ của anh Finn ở đây và muốn kiểm tra xem chúng có bị mốc hay không thôi mà. Em vừa mới giặt đồ nên không muốn áo quần sạch bị ám mùi con trai.
– Ái chà. Biến báo ghê nhỉ. – Matt ném trả cái áo về phía Julie.
– Anh im đi! – Julie đảo mắt.
– Nếu em muốn ngửi mùi đồ của Finn thì cứ việc. Anh nhớ trên gác mái có một đôi giày dã ngoại cũ của anh ấy đấy. Em có muốn anh lấy xuống không? Anh nghĩ chúng vẫn còn vướng mùi Finn khá rõ. Tin anh đi, xịt khử mùi chân chưa bao gờ thành công đối với Finn.
Điện thoại của Julie lại đổ chuông.
– Đúng là đồ… con giữa. – Julie lầm bầm trong khi với lấy điện thoại để nghe máy. – Ai đó?
– Anh rất muốn gặp em. – Seth nói. – Anh phải nói cho em biết như thế. Anh chạy đây. Chào em!
Julie mỉm cười và gác máy đúng lúc Celeste lao qua chỗ Matt và giơ ngón tay lên cho nó nhìn.
– Sơn móng tay của em bị tróc rồi. Em có thể sơn lại được không ạ?
– Tất nhiên rồi. Em cứ chọn bất cứ màu nào em muốn. Em biết chỗ chị cất sơn móng tay rồi đó.
Celeste bật đài, cầm lấy chiếc túi đựng sơn móng tay và ngồi xuống cuối giường.
– Celeste, – Matt lên tiếng. – lúc nãy có cái này được gửi đến cho em. Julie đã không để ý thấy Matt đang cầm trong tay một phong bì chuyển phát nhanh dày cộm. – Của anh Finn đấy.
Celeste buông chiếc túi trên tay xuống và từ từ ngẩng đầu lên.
– Anh Finn gửi cho em á?
– Đúng rồi cưng. Anh ấy gửi cho em. Của em đấy. – Matt đưa gói đồ cho em gái mình rồi rời phòng.
Julie bước qua hai túi đồ giặt để tiến đến chỗ của Celeste. Con bé đang ngồi ngẩn người nhìn thứ ở trong tay mình.
– Mở ra đi! Mở đi nào!
– Ơ… dạ. Làm thế nào anh ấy…? Em không thể… em không thể tin nổi anh ấy gửi đồ cho em. Nhưng em biết mà. Chị nhìn xem, nó đã đi quãng đường xa như thế nào. – Con bé chỉ tay vào các dấu bưu điện và chữ viết lạ lùng trên mặt trước của phong bì. – Em không biết làm thế nào mà…
– Trời ạ, cứ mở ra đi đã!
Bàn tay Celeste run lên khi con bé xé phong bì theo đường đục lỗ rồi mở ra.
– Ôi, chị Julie, nhìn này. – Celeste lôi ra một chiếc kẹp tóc màu bạc, với những viên đá màu lam ngọc và hổ phách. – Nhìn dễ thương quá, đúng không chị? – Con bé thở hổn hển.
– Đẹp thật đấy. Nó sẽ rất xinh khi cài trên tóc em. – Julie nhìn vào trong phong bì. – Không có thiệp à?
– Em nghĩ là không. Cũng chẳng sao. Chị kẹp tóc cho em nhé?
– Tất nhiên rồi. – Julie túm gọn mái tóc dày của Celeste lại phía sau gáy. Khi mở chiếc kẹp, nó nhận thấy một điều. – Cưng ơi, nhìn nè. Trên mặt trong của kẹp có khắc chữ đó.
– Thật ạ? – Celeste quay lại, đôi mắt sáng rỡ.
– Ừ. – Julie nheo mắt đọc hàng chữ khắc nhỏ xíu. – Yêu thương là một phần của tâm hồn, cũng giống như làn gió thiên thanh là một phần của khí quyển thiên đường.
Celeste cười rạng rỡ.
– Anh Finn thường tìm những câu nói có liên quan tới chữ thiên thanh[1] để tặng cho em. Câu này là của Victor Hugo. Đó là câu em thích nhất. – Con bé quay lưng lại để Julie kẹp tóc. – Mặc dù anh Finn luôn thích chọc em với những câu trích dẫn từ sách của Jean de Brunhoff. Chị có biết không? Những câu chuyện về hai con voi, Vua Babar và Hoàng hậu Celeste ấy?
[1] celestial (vần với cái tên Celeste).
– Chị biết. Mẹ chị từng đọc cho chị nghe.
Celeste tỏ ra hoạt bát và tươi tỉnh hẳn nhờ món quà của anh Finn. Dù không thể cắt đứt hẳn sự gắn bó giữa Celeste và Finn Phẳng, chuyện này cũng không làm hại gì.
Nó khẽ thở dài khi chạm vào những lọn tóc quăn của Celeste. Năm tháng nữa. Julie đã nói với chuyện viên tư vấn tại trường Barnaby là Celeste sẽ có những tiến bộ rõ rệt trước tháng Năm. Nhưng năm tháng này sẽ dẫn tới điều gì mới được? Con bé sẽ biến thành một thiếu niên điển hình chăng? Julie không nghĩ chuyện đó sẽ xảy ra, mà nó cũng không muốn như vậy. Sự đặc biệt của Celeste sẽ không thể bị xoá sạch trơn. Điều gì sẽ đánh dấu sự tiến bộ chấp nhận được? Khi con bé từ bỏ Finn Phằng chăng? Khi con bé đạt được một số lượng bạn bè nhất định? Hay khi nó ngừng nói chuyện như một nhân vật bước ra từ một bộ phim lịch sử? Ừ thì, một điều gì đó cần phải thay đổi, và Julie nghĩ mình sẽ biết khi điều đó xảy ra.
***
Matthew Watkins “Cuộc đời của một con người lẽ ra không nên nhàm chán tới mức họ phải chế ra những câu danh ngôn và gắn chúng cho người nổi tiếng”. – Winston Churchill.
Finn Chúa tể SẼ THAM GIA TRẮC NGHIỆM “BRANEZ CỦA BẠN CÓ VỊ THẾ NÀO”. GỬI BRANEZ CHO TÔI NẾM. PS TÔI KHÔNG PHẢI ZOMBIE.
Julie Seagle Nếu bạn không ngừng nghĩ tới cập nhật của ai đó, cái này gọi là “ghiền status”.
Julie lấy xe đi đến buổi hẹn tối với Seth. Thật phi thường, nó vớ được một chỗ đậu xe, nhưng phải mất bốn lần thử mới nhét được chiếc xe hơi vào chỗ trống nhỏ giữa một chiếc xe bán tải cồng kềnh và một chiếc xe van tơi tả. Trời bên ngoài rất lạnh, nó phải ngồi lại trong xe một lúc trước khi mở cửa. Nó chỉ cần thêm một vài phút nữa.
Tối nay sẽ là một tối quan trọng cùng với Seth. Julie biết điều đó. Đáng lẽ nó nên bay ngay tới chỗ anh mới phải. Có thể do nó căng thẳng quá chăng?
Julie cầm điện thoại lên xem thư. Có một tin nhắn của Dana: Chúc cậu có một đêm nồng nhiệt với Seth! Tới luôn đi nha! LOL! Julie bật cười.
Ngoài ra còn một tin nhắn của anh Finn.
Julie,
Bưu phẩm anh gửi Celeste đã đến nơi chưa vậy em? Ang đang cầm lá thư viết tay mà anh quên bỏ vào phong bì. Anh thật là ngốc quá. Bảo con bé anh xin lỗi và hi vọng nó thích món quà của mình.
Mong em có một buổi tối tuyệt vời.
Finn
Anh Finn,
Em sẽ nói với Celeste. Con bé rất thích món quà. Anh thật dễ thương. Không thể giống như việc có anh ở bên, nhưng em nghĩ con bé sẽ nhẹ nhõm hơn đôi chút. Em phải đi đây. Nếu khuya nay anh có lên mạng thì em sẽ chat. Mặc dù hôm nay em khá mệt vì hôm qua thức khuya. Anh thật là quỷ quái.
Julie
Đáng lẽ nó có thể nói là mình đang đến chỗ bạn trai. Chẳng có lí do gì mà nó không được nói điều đó. Nhưng nó vẫn chưa kể về Seth, và có vẻ là rất ngu ngốc khi đột ngột tuyên bố chuyện đó.
Julie bước xuống xe và đi bộ tới cổng trước tòa nhà của Seth, điện thoại vẫn cầm trong tay. Nó đứng một lúc trước khi bấm chuông. Nó có ngớ ngẩn không khi đi hẹn chat khuya với anh Finn? Có điên rồ quá không? Nó đâu có định đeo bám anh, nhưng sao chuyện này coi bộ giống như thế vậy nhỉ? Nó đang đến nhà của một anh chàng khác vì một buổi tối hẹn hò trọng đại, thì đáng lẽ đêm nay nó không thể lên mạng mới phải. Sao nó lại đi hẹn với anh Finn?
Từ giờ trở đi, có lẽ nó nên đợi sáu mươi giây trước khi gửi thư cho anh Finn.
Seth ấn nút mở cổng, Julie bước vào rồi dừng chân tại tiền sảnh. Nó luôn đi bộ và không bao giờ đụng tới thang máy, tất nhiên rồi, nhưng đêm nay nó cảm thấy mình can đảm. Bạo dạn là đằng khác. Nó có thể làm chuyện này. Sẽ không chết ngất hoặc phát hoảng lên. Không để chứng sợ ngớ ngẩn kia chế ngự mình nữa. Nó sẽ đi thang máy như một người hoàn toàn bình thường, Julie bấm nút. Cánh cửa buồng thang máy lập tức mở ra và nó bước vào bên trong, sau đó bấm số tầng của Seth. Nó dựa lưng vào vách kim loại và nhắm mắt, mặc kệ thanh tựa đang đè vào lưng mình. Đó. Có gì mà phải sợ. Mắt nó không mờ đi, buồng thang máy không quay cuồng, nó cũng không ngã. Thật ra thì hiện tại nó cảm thấy chiếc thang là vấn đề nhỏ nhất đối với mình.
Dù sao thì việc anh Finn nghĩ thế nào về nó cũng đâu có thực sự quan trọng? Ai mà quan tâm chuyện anh ấy biết nó muốn hẹn anh trên mạng khuya nay? Mà dù gì thì nó cũng sẽ không làm điều đó, vì nó sẽ bận rộn. Anh Finn chỉ là một anh chàng mà có lẽ nó sẽ chẳng bao giờ gặp. Chỉ là một anh chàng mà nó trao đổi email và chat thôi. Có thể đêm nay anh sẽ lên mạng, cũng có thể không. Chẳng thành vấn đề vì nó sẽ không rảnh. Nó có những việc quan trọng để bận tâm. Cùng với Seth. Bạn trai của nó.
Bỗng buồng thang máy khựng lại làm Julie chúi tới trước. Nó chụp vội thanh tựa và cứng người. Cửa thang vẫn đóng. Nó biết mình đã ở trong thang máy đủ lâu để có thể lên tới tầng lầu của Seth. Biết đâu một thứ gì đó đã bị kẹt vô bánh răng một chút, nhưng buồng thang máy vẫn sẽ lên tới đích? Julie rủa thầm và ấn mọi nút bấm trên bảng điều khiển, trừ một nút duy nhất. Việc cuối cùng mà nó muốn làm là ấn cái nút đổ ghê rợn để báo động. Cũng tại nó dám thách thức quỷ thần. Nó gọi điện cho Seth.
– Em đang ở đâu vậy? Anh mở cổng cho em rồi mà? – Seth hỏi.
– Em đang ở trong tòa nhà. Trong thang máy.
– Vậy em lên đây nhanh đi. Anh đã dọn bữa tối ra rồi, có cả rượu vang và nến nữa. Tất cả mọi thứ.
– Nghe tuyệt quá.
– Anh sẽ nói thật. Anh đang cố quyến rũ em đấy.
Julie nhìn xuống sàn thang máy bẩn thỉu, tập trung sự chú ý của mình vô một vết dơ.
– Chuyện đó có lẽ hơi khó.
– Sao vậy?
– Vì em đang bị kẹt trong buồng thang máy. Và hình như nó càng lúc càng nhỏ lại.
– Anh ra ngay.
Những giọt mồ hôi bắt đầu xuất hiện nơi chân tóc của Julie và trong bụng nó không cảm thấy vui vẻ chút nào. Chiếc hộp kim loại quỷ quái với thứ ánh sáng huỳnh quang rõ ràng là không thoải mái, và ý nghĩ rằng mình đang bị treo lơ lửng giữa không trung – bởi một thứ có khả năng là một sơi dây cáp cũ – không thể khiến nó dịu lại. Chuyện này giống như lủng lẳng nơi vách núi hoặc cứng đờ trên đỉnh của một vòng đu quay đứng.
– Julie? Julie? – Seth đấm vào cửa thang máy phía trên đầu nó.
– Đừng có đập cửa, lạy Chúa! Anh có thể tiễn em xuống tầng hầm đó! – Julie gần như không muốn nhúc nhích trong cái bẫy chết người này, trong khi bạn trai của nó dường như đang cố cắt sợi dây kim loại cũ mèm cuối cùng níu giữ nó.
– Em bị kẹt giữa tầng ba và tầng bốn. Chuyện này thỉnh thoảng cũng xảy ra. Anh vừa mới gọi người quản lí tòa nhà và ông ta đang gọi cho lính cứu hỏa.
– Tuyệt vời ông mặt trời. – Julie thận trọng buông người xuống sàn và co đầu gối vào ngực.
– Em vẫn ổn ở trong đó chứ.
– Không, em không hề ổn. Em đang sợ muốn chết đây nè! Em không muốn ở trong đây. Không hề. Em chết tới nơi rồi.
– Ơ, em có muốn thực hành hít thở sâu vài cái không? Sao em không thử hình dung những thứ bồng bềnh trôi nổi như lông chim, mây hoặc bong bóng xà phòng ấy. Biết đâu sẽ đỡ hơn.
– Không, em không muốn thở sâu gì hết! Em muốn lính cứu hỏa tới đưa em ra.
– Julie, em nghe đây. Anh sẽ đếm đến năm và em hít vào qua đường mũi cùng với anh nhé. Sau đó thở ra bằng miệng với năm lần đếm. Sẵn sàng chưa. Một, hai…
Im. Đi. Seth chẳng giúp được cái quái gì. Anh ta đã báo cho lính cứu hỏa, tốt thôi. Nhưng ngoài ra anh chẳng giúp nó thư giãn được chút xíu nào. Điện thoại của nó kêu lên, và nó nhận ra mình vẫn đang cầm điện thoại trong những ngón tay trắng bệch vì nắm quá chặt.
Julie,
Lát nữa anh sẽ lên mạng. Tối nay em đi đâu thế?
Finn
Cám ơn trời. Là anh Finn! Nó mở Facebook trên điện thoại và nhận thấy anh đang trên mạng.
Julie Seagle
Em đang kẹt trong một cái thang máy. Một mình. Khốn khổ. Lực lượng cứu hộ đang đến, nhưng em không thích chuyện này. Em bắt đầu hoảng loạn đây. Toát mồ hôi hột, run lẩy bẩy, trong mắt toàn hình ảnh chết chóc.
Finn Chúa tể
Cái gì??? Đừng! Đừng hoảng sợ. Em quên anh là siêu anh hùng rồi à?
Julie Seagle
Em quên mất! Giờ em cảm thấy an toàn tuyệt đối. Thế này nhé, anh sẽ bay tới và nâng buồng thang máy lên đến nơi an toàn. Sẵn sàng chưa? Bay nào!
Finn Chúa tể
Xui xẻo là năng lực bay của anh đã bị bất hoạt do anh lạm dụng chức danh siêu anh hùng của mình. Xin lỗi em. Tuy nhiên anh có những năng lực khác có thể giúp em vượt qua chuyện này.
Julie Seagle
Anh cố hết sức đi nhé. Hãy thuyết phục em là em đang không ở cách mặt đất hàng ngàn mét.
– Julie? – Seth cất tiếng gọi. – Em vẫn còn thở theo anh chứ? Hít vào này!
– Dạ! – Nó gọi với ra.
– Tốt! Em cứ hít thở tiếp đi, anh sẽ cố làm em sao lãng. Anh hát đây! – Im lặng một lúc. – Anh không biết hát cái gì nữa. Được rồi, bài này có được không? – Seth bắt đầu ông ổng hát bài Swing Low, Sweet Chariot. – Anh không biết tại sao mình lại chọn bài này. Tự dưng nghĩ tới nó trong đầu.
– Nghe hay đấy. Anh hát tiếp đi. – Julie la lên.
Finn Chúa tể
Em không thể vờ như em không ở trên cao, vì em đang ở trên cao mà.
Julie Seagle
Quyền năng của anh là thế đấy à. Cám ơn anh nhé. Em cảm thấy khỏe hơn hàng triệu lần rồi đây.
Finn Chúa tể
Hãy chấp nhận em đang ở trên không và đón nhận chuyện đó. Hãy kiểm soát tình hình. Cũng giống như như khi anh nhảy dù. Anh không thích độ cao. Anh sợ chết khiếp khi ở trên chiếc máy bay đó và nhìn xuống mặt đất. Nhưng anh vẫn nhảy bất chấp nỗi sợ hãi và biến nó thành sự sảng khoái.
Julie Seagle
Em sẽ không bao giờ nhảy dù trong cả triệu năm nữa.
Finn Chúa tể
Nếu anh hướng dẫn em thì sao?
Julie Seagle
Em vẫn phải nhảy ra khỏi máy bay một mình, giống như hiện nay, trong cái buồng thang máy ngu ngốc này.
– Swiiiiiing looooow. – Giọng hát của Seth vẫn vang vọng trong toàn nhà. A! Đội cứu hỏa đến rồi. Cố gắng lên em. Để anh đi xem họ nói gì.
Finn Chúa tể
Em sẽ không nhảy một mình. Anh sẽ nhảy đôi cùng em, tức là em sẽ được buộc dính vào anh. Chũng ta sẽ nhảy cùng nhau.
Julie Seagle
Như thế nào?
Finn Chúa tể
Em sẽ ở đằng trước anh, lưng em áp vào ngực anh.
Julie Seagle
Vụ đó nghe ghê quá.
Chết rồi. Sao nó lại viết như thế? Không có nút hồi lại hoặc xóa. Bực thật.
Finn Chúa tể
Không đâu. Ghê gì chứ?
Julie Seagle
Vậy anh kể thêm cho em nghe coi.
Finn Chúa tể
Rồi. Giả vờ như chúng ta sắp nhảy nhé. Sẵn sàng chưa?
Julie Seagle
Sẵn sàng.
Finn Chúa tể
Chúng ta đang ở trong máy bay. Nó vừa ồn vừa lạnh. Em nhìn thấy bên trong máy bay có nhiều chỗ được dán băng keo và tự hỏi liệu nhảy dù có phải là ý tưởng tệ hại nhất mình từng làm, nhưng anh bảo rằng em sẽ ổn. Chúng ta đều mặc bộ đồ nhảy dù, đội nón bảo hiểm, đeo kính và dù. Bộ đồ rất chật, nó cho em cảm giác được bảo hộ an toàn. Trong đầu em có nhiều cảm xúc lẫn lộn. Tự hào, lo lắng, hồ hởi xen lẫn sợ hãi.
Julie Seagle
Mắc ói nữa chứ?
Finn Chúa tể
Cái đó không được tính là cảm xúc, nhưng thôi được rồi. Mắc ói.
– Cô gì đó ơi? Đội cứu hỏa Boston đây. Chúng tôi sẽ đưa cô ra trong khoảng ba mươi phút nữa. Cô vẫn đang cầm cự trong đó chứ? – Một giọng nói thô ráp cất lên.
– Các anh cứ tiến hành đi. – Julie gọi với ra, trong khi mắt vẫn dán vào màn hình bé xíu trong tay.
– Julie, em nghe thấy chưa? – Seth hỏi. – Chỉ ba mươi phút thôi. Anh biết nghe có vẻ dài, nhưng nó sẽ qua nhanh thôi. Vụ hát hò của anh có giúp được gì không? Ít ra nó cũng khiến em cười được.
– Đừng có hát nữa! – Một trong các lính cứu hỏa ra lệnh. – Thưa cô, cho dù sắp có một chút ồn ào, cô vẫn tuyệt đối an toàn. Chúng tôi sẽ đưa cô ra ngoài bình an.
– Không có gì phải vội. – Julie lẩm bẩm.
Julie Seagle
Rồi sao anh?
Finn Chúa tể
Đầu óc em đang suy nghĩ lung tung. Liệu em có nhớ tắt lò nướng ở nhà hay chưa? Xe hơi của em cần được thay nhớt. Em đã hết dầu gội đầu. Tại sao máy giặt nuốt mất mấy chiếc vớ của em? Chúng có vị ngon lắm hay sao? Em có nên nếm thử không? Em tự hỏi không biết có nên rút lui, không biết chuyện này có phải là sai lầm. Em không nói với ai chuyện mình đi nhảy dù ngày hôm nay, vậy nếu lỡ chẳng may… thì sao? Em lo rằng mình sẽ quên mất các động tác phải làm và quên bẵng khi cần phải kéo dù. Anh cho em xem máy đo độ cao. Chiếc may bay chỉ mới lên được nửa đoạn đường cần tới nhưng đã có cảm giác cao lắm rồi. Tuy vậy em không gặp chút nguy hiểm nào.
Một tiếng thình vang lên và thang máy giật mạnh. Tiếng kim loại loảng xoảng vang vọng khắp trong buồng thang. Julie nhắm tịt mắt, không thể ngừng rên hừ hừ.
Julie Seagle
Anh Finn, em sợ lắm. Thang máy đang lắc.
Finn Chúa tể
Anh biết, nhưng có anh đây rồi. Em đâu có ở trong thang máy, nhớ chưa nào? Em đang ở cùng anh. Anh đứng với em và cố đẩy cơ thể em ra xa, để nhắc em nhớ rằng em đang được buộc chặt vào anh, rằng anh sẽ không để cho bất cứ chuyện gì xảy ra. Công việc của anh là kiểm soát cú nhảy của chúng ta và kéo dù nếu em quên. Em an toàn mà. Hãy nói là em tin anh đi.
Julie Seagle
Em tin anh.
Finn Chúa tể
Chúng ta đã lên đến cao độ cần thiết. Một trong những người hướng dẫn mở cửa máy bay, làm một luồng gió mạnh thốc vào trong cabin. Tim em như muốn ngừng đập khi anh bắt đầu đưa em ra cửa. Tuy hoảng sợ, em cũng bắt đầu cảm thấy sự thôi thúc, sự háo hức khi đang ở cận kề nguy hiểm.
Âm thanh ồn ào phía trên vẫn tiếp tục vang lên, nhưng Julie gần như không để ý. Thứ duy nhất mà nó có thể chú ý tới, thứ duy nhất mà nó quan tâm lúc này là những gì Finn đang viết cho nó.
Finn Chúa tể
Lúc này chúng ta đang ở độ cao 4.500 mét, và khi em nhìn xuống dưới mặt đất, em lập tức tìm cách lùi ra xa cửa. Em muốn bỏ cuộc. Anh đỡ em lại, và chúng ta để cho một người khác nhảy trước. Anh vòng tay quanh eo em và kéo em vào lòng, ôm em thật chặt, để em biết anh đang ở cùng em. Anh nói với em rằng em có thể làm chuyện này, rằng em đủ mạnh mẽ và can đảm. Anh nói với em rằng em có thể làm bất cứ chuyện gì. Vậy nên em gật đầu và đồng ý nhảy.
Chúng ta tiến đến mép cửa máy bay và dừng lại. Em bắt chéo hai tay trước ngực và ngả đầu vào anh như lời anh dặn. Anh bắt đầu đu đưa hai đứa từ sau ra trước, chuẩn bị sẵn sàng để hành động. Rồi chúng ta nhảy.
Nhịp tim đập dồn và việc nó đang toát mồ hôi chẳng còn liên quan gì với tình trạng của chiếc thang máy nữa.
Julie Seagle
Em cảm thấy như thế nào khi chúng ta nhảy ra ngoài?
Finn Chúa tể
Khi chúng ta nhảy vào không trung, em cảm thấy thư giãn một cách đáng ngạc nhiên. Mọi vấn đề của em dường như biến mất. Bụng em không còn thắt lại. Không hề có cảm giác rơi. Chỉ có sự tự do. Nó rất gần với trạng thái bay bổng. Đó là một sự bình thản mà em chưa từng biết đến trước đây, và em không muốn nó chấm dứt.
Chúng ta cứ rơi tự do như thế trong khoảng 1.500 mét. Chúng ta không muốn chuyện này dừng lại. Chúng ta muốn cảm thấy như thế này mãi mãi, muốn được cháy hết mình trong trải nghiệm này. Đây là lí do người ta mở dù muộn, vì cảm giác rơi tự do giống như là phê thuốc vậy.
Julie Seagle
Hoặc giống một thứ khác, em đoán vậy.
Finn Chúa tể
Ừ, hoặc là một thứ khác. Người ta gọi nó bằng chữ “airgasm”[2] cũng có lí…
[2] Gần giống với chữ orgasm (cực khoái).
Julie Seagle
Em hiểu mà. Nhưng chúng ta phải kéo dù.
Finn Chúa tể
Đúng vậy, chúng ta phải kéo dù. Và anh thực hiện điều đó. Nó giật ngược chúng ta lại, rất mạnh, nhưng rồi chúng ta rơi nhẹ hơn, chậm hơn trước, thật dễ dàng. Chúng ta lướt đi cùng nhau. Bây giờ mọi thứ yên tĩnh hơn, và em có thể nghe thấy giọng nói của anh.
Julie Seagle
Anh nói với em điều gì?
Bỗng thang máy hoạt động và đi xuống nửa tầng lầu.
Julie Seagle
Èo. Thang máy hoạt động trở lại rồi.
Finn Chúa tể
Tin tốt!
Julie Seagle
Hiện thời thì em chẳng cảm thấy như thế. Em sẽ kiếm anh sau.
Cửa thang máy nghiến kèn kẹt và mở ra. Từ chỗ của mình trên mặt sàn bẩn thỉu, Julie ngó trân trối nhóm người đang nhìn mình. Seth tỏ ra vui mừng, trong khi đội cứu hỏa hài lòng với thành công nhanh chóng của họ. Nhưng nó lại cảm thấy bối rối.
– Em có đứng lên được không? – Seth hỏi và bước tới trước. – Em có bị đau không? – Anh chàng quỳ xuống trước mặt Julie và đặt một bàn tay lên đầu gối của nó. – Julie? Người em đầy mồ hôi và đỏ bừng đây này.
– Em ổn mà. Thật đó. – Nó nắm tay Seth và mỉm cười. Anh thật sự rất dễ thương, ngọt ngào, lại vui tính nữa. Chẳng có gì khiến nó không thích ở anh ta. Thật ra thì, nó bỗng cảm thấy thích anh và cần anh hơn bao giờ. Nó chồm người tới trước và thì thào. – Tụi mình vào trong nhà đi. Mau lên.
Seth nhìn vào mắt Julie và gật đầu.
Hai đứa nhanh chóng cám ơn nhóm giải cứu và vội vã bước lên cầu thang bộ. Seth gần như nâng bổng Julie trên các bậc thang, cho tới khi chúng đến được tầng của anh. Anh ta quay lại, kéo nó vào lòng, áp môi mình lên môi Julie và luồn lưỡi vào trong miệng nó. Nó hôn đáp lại thật cuồng nhiệt, và hai đứa loạng choạng tiến đến cửa nhà anh, gần như ngã nhào vào trong phòng khách. Seth ấn lưng Julie vào tường và luồn tay vào trong lớp áo của nó, những ngón tay anh chàng ấn sâu vào da thịt Julie, kéo nó lại gần hơn. Hai bàn tay Julie luồn vào trong tóc anh, rồi nó rời miệng khỏi môi anh để lấy hơi. Nó nhắm mắt lại khi cảm thấy đôi môi anh di chuyển xuống cổ, hơi thở nóng rẫy và dồn dập của anh khiến nó quay cuồng đê mê.
Sự đụng chạm của anh thật gấp gáp và nóng bỏng, anh hôn nó một cách đầy tự tin và nồng nhiệt. Julie chưa từng muốn chuyện này trước đây. Jared rất lóng ngóng và ngớ ngẩn, ngoài ra nó chẳng có kinh nghiệm với ai khác.
Nó tự hỏi với anh Finn thì sẽ như thế nào. Cảm giác sẽ như thế nào khi nó hôn anh? Vị của anh sẽ ra sao? Tay anh có dịu dàng không? Anh có chậm rãi, từ tốn hay không? Anh sẽ rên lên như thế nào nếu nó lướt ngón tay mình từ cánh tay, bắp tay, qua vồng ngực và xuống phía dưới? Cơ thể của hai người có hòa quyện với nhau và tan chảy vào nhau trong nụ hôn cuồng nhiệt hay không?
Julie mở mắt. Ôi không. Ôi không. Chuyện này hỏng bét rồi.
Nó gỡ tay mình ra khỏi gáy Seth và chạm vào má anh.
– Seth.
– Julie. – Anh thì thào, tìm cách hôn môi nó lần nữa.
– Anh Seth. Em xin lỗi. – Nó thì thầm, không tin nổi ở tai mình. Nó gục đầu vào vai anh. – Em rất xin lỗi.
– Khoan đã, có chuyện gì. – Anh lùi lại. – Có chuyện gì không ổn sao?
– Em không thể… – Julie hít một hơi thật sâu. – Em không thể làm chuyện này.
– Hay là quá hấp tấp? – Seth hỏi. – Chúng ta đã đi chơi với nhau được một thời gian. Anh tưởng em muốn chuyện này. Em đã tỏ ra rất say sưa trong mọi chuyện. Nhưng thôi, không sao đâu.
– Không, không ổn đâu. Anh rất tuyệt. Anh rất tuyệt vời. Chẳng có lí do gì mà em không muốn chuyện này.
Seth lùi lại thêm một bước nữa.
– Nhưng em không muốn, đúng không?
Julie lắc đầu. Nó không thích làm anh đau đớn. Nó không biết phải nói điều gì.
– Đầu óc em cứ để đi đâu. Em không cảm thấy những cảm giác cần có. Những cảm giác mà em ao ước có được.
Seth lặng thinh một lúc.
– Anh hiểu rồi. – Anh thừa nhận, rồi cầm lấy hai bàn tay nó và nhìn xuống. – Anh không nghĩ em đam mê nhiều như anh. Em có ai khác à?
Julie cảm thấy nước mắt lưng tròng, và nó ngập ngừng trước khi trả lời:
– Em nghĩ là vậy.