Mọi Người Đều Nói Ta Biến Thái

Chương 42



Nhưng qua thật lâu thật lâu, hắn đột nhiên buông lỏng ta ra, hơn nữa, là có chút chật vật.

Sau đó, hắn hít vào một hơi, nhẹ nhàng nói. “Xin lỗi.”

“Ừm.” Ta nói, “Không sao.” Thật ra cũng có chút tiếc nuối…

Nhưng ta hiểu, thời gian địa điểm cũng không tốt, cả hai đều chưa đồng
điệu, lại đang trong vùng nguy hiểm. Ừ, ta suy nghĩ lung tung cái gì vậy nhỉ. Ngồi xuống rồi mới quay đầu liếc mắt nhìn hắn một cái. Chỉ thấy
mặt hắn bỗng dưng đỏ bừng, biểu tình cùng tư thế đều không được tự
nhiên. Ta bỗng dưng cười nhẹ —— Tên đó, quả nhiên cũng muốn làm chuyện
xấu xa với ta…

Hơn nữa, hắn quan tâm ta.

Ta đột nhiên nghĩ, điều tốt đẹp nhất trên thế giới này chính là một
người vốn chẳng có quan hệ gì với ngươi, vào một ngày nào đó lại trở
thành một nửa mộng hồn thần khiên của ngươi, dùng ánh mắt tươi đẹp nhất
thế gian để nhìn ngươi, quan tâm ngươi, thích ngươi, chăm sóc ngươi. Ôi, còn có cái gì đẹp hơn thế nữa không?

Trong tiếc nuối ta bỗng chiết xuất ra được một chút tinh túy. Tuy không
phải là thiên trường địa cửu, cũng đã từng cảm thấy viên mãn. Nhưng ta
tương đối tham lam. Ta muốn có hiện tại, càng muốn có tương lai.

Ta len lén dùng ngón trỏ trượt qua trượt lại trên đùi hắn.

Bỗng dưng hắn chụp lấy tay ta, dùng lực rất mạnh, thần kinh cũng cực kỳ căng thẳng, thậm chí còn trừng mắt nhìn ta.

Ta híp mắt cười, di dời thân thể chuyển đổi tư thế. Ngồi chồm hổm trên
sô pha, hai tay ôm lấy khuôn mặt hắn, chép chép miệng, “Anh đừng động
đậy!”

Sau đó, dùng ống tay áo lau trán cho hắn, lại giả vờ dáng vẻ tiều tụy
nghiêng người về phía trước, không đợi hắn kịp phản ứng đã gối đầu lên
vai hắn, cầm tay hắn nói. “Đợi em chuẩn bị cho tốt rồi sẽ nói cho anh
biết sớm. Anh ready một chút.”

Hắn quả nhiên dù là khẽ động cũng không dám động. Chờ ta hoàn thành tất
cả động tác, hắn mới tựa cằm vào trán ta, hỏi: “Ready… cái gì?”

Giả ngu hả! Trong lòng ta hừ một tiếng. Khẽ tát nhẹ vào mặt hắn một cái, thốt lên. “Anh là tên tiểu yêu tinh chết tiệt!” Sau đó cười tủm tỉm,
nhắm mắt lại, hiểu rõ triệt để cảm thụ của dì Quỳnh Dao.

Tình đã nồng rồi thì… cầm lòng không đậu a.

***

Đến giao thừa, Nghiêm Tử Tụng lại đến nhà ta ăn cơm tất niên.

Năm ngoái khi mẹ ta gặp hắn, cái gì cũng không để hắn làm. Năm nay đổi
lại, thu dọn bàn ghế chén bát đều bắt hắn chuẩn bị, ngay cả rửa chén
cũng do hắn làm. Hắn rửa chén, còn ta ở bên cạnh quạt mát cho hắn. Quạt
quạt một hồi lại nghe hắn nói. “Lạnh.”

Lạnh cái gì mà lạnh, ôm ta đi không phải là sẽ hết lạnh rồi sao! Chẳng có thú vui tình ái gì hết!

Trước đây vẫn lo lắng hai người ở cùng một chỗ lâu quá sẽ chán. Nhưng
thật sự không phải ta khoe khoang, ở cùng với ta lâu thế nào cũng sẽ
không chán, bởi vì căn bản là ta không bao giờ có thời gian rảnh rỗi để
mà chán.

Có lúc, Tiểu Lâm Tử vừa đọc tiểu thuyết vừa để cho ta một chút an tĩnh.
Sau đó nói, trên đời này, người có thể bao dung cậu như thế, có lẽ cũng
chỉ có một mình Nghiêm Tử Tụng thôi.

Tấm tắc. Đừng cho là ta không biết ý của Tiểu Lâm Tử muốn nói cái gì.
Cậu ấy không phải đang nói bóng nói gió khen ta có con mắt nhìn xa đó
sao. Nói bóng nói gió gì thì ta cũng có thể nghe hiểu được thôi.

Sau đó, ta đến thư viện mượn mấy quyển tiểu thuyết Quỳnh Dao rồi tìm một chỗ vừa đọc vừa thả hồn theo gió. Thoáng cái đã bị bà ta kích thích,
mỗi ngày đều biến đổi biện pháp quấy nhiễu Nghiêm Tử Tụng nhà ta. Đầu
tiên ta chơi trò bỏ trốn, không thèm để ý đến hắn. Trốn được hai ngày
thì Nghiêm Tử Tụng bạo phát, bất ngờ chạy đến dưới lầu ký túc xá chặn
đường ta. Quả nhiên nói ra câu nói y như lời thoại: “Vì sao em lại tránh mặt anh.”

Làm ta vui quá chừng, liền cầm lấy bàn tay nhỏ bé của hắn, lã chã – chực khóc, nói: “Anh thật sự phải bức em nói ra sao? Thật vậy chăng! ?”

Lúc Nghiêm Tử Tụng phát hiện ra có điều gì đó không đúng thì đã không
còn kịp nữa rồi. Ta rống bù lu bù loa: “Em tránh anh… Em tránh anh là
bởi vì em sợ anh! Em sợ anh… Em sợ anh là bởi vì em yêu anh!”

Sau N ngày, Tiểu Lâm Tử, Lôi Chấn Tử cùng Tiểu Mễ, ba người đều nói rằng sắc mặt của ta giống hệt như mặt heo. Nhưng ta không thèm quan tâm. Ta
là vợ người ta, người người đều yêu ta!

Sau đó, khi chuyện đã qua thật lâu thật lâu, vào một ngày nào đó, Nghiêm Tử Tụng đột nhiên nói nhỏ bên tai ta ——”Anh đã ready rồi….”

Hừm! Lưu Manh! Thế nhưng, ta rất thích sự lưu manh của hắn…

***

Dù sao ngày tháng trôi qua cũng rất vui vẻ. Điều duy nhất không đủ chính là tố chất thần kinh của ta quá mẫn cảm.

Thí dụ như, đột nhiên xung động muốn triệu tập thuốc phiện của ta đến.
Thí dụ như đột nhiên lại muốn cắn hắn một cái. Sau đó, buổi tối quay về
ký túc xá xem phim trên ti vi, nhìn thấy mấy cảnh hôn môi đều có thể
khiến ta bụm mặt xấu hổ muốn bỏ trốn… Liền bỏ trốn ra phía sau cửa, quay đầu lại nhìn thấy bọn Tiểu Lâm Tử đang mở tròn sáu con mắt ngồi đơ cán cuốc ra xem. Ta suy nghĩ một chút, thấy mình hình như mắc bệnh thần
kinh rồi = =~

Nhưng vì sao cơ chứ? Trước đây khi xem mấy cảnh này, rõ ràng là ta đều
mặt không đổi sắc tim không loạn. Nhưng kể từ khi có đính ước bất thành
văn với Nghiêm Tử Tụng, chẳng hiểu sao lại dễ dàng đỏ mặt như vậy. Ta
nghĩ, kiếp trước mình là một con quỷ, còn là một con quỷ bị hắt máu chó
vào mặt, cho nên lúc nào cũng có thể đỏ mặt lên được…

Ta đã từng tưởng tượng đến một ngày nọ, đột nhiên hắn đè vật ta xuống,
sau đó ta phản kháng. Hắn tiếp tục đè ta, ta tiếp tục phản kháng. Hắn
càng hung bạo nhào đến ta, ta càng ra sức phản kháng. Sau đó, thiên lôi
giáng xuống một tia sấm sét chấn động, càng không thể vãn hồi – chuyện
ấy đã được tiến hành một cách oanh oanh liệt liệt.

Có lẽ lại là một ngày nào đó, chúng ta uống say. Hắn hôn ta trước, ta
mới hôn lại hắn. Hắn cởi áo của ta, ta lột quần của hắn. Sau đó, thuận
theo tự nhiên, chuyện ấy được tiến hành một cách triền triền miên miên.

Nếu không thì đơn giản hơn một chút – tìm cách lấy lòng. Một ngày nào
đó, ta chuẩn bị đồ dùng thú vui tình yêu, thí dụ như nội y sexy vân vân, khiến cho hai trái quýt nho nhỏ của ta trở nên tinh xảo đặc sắc, hồn
nhiên thiên thành. Sau đó, nước chảy thành sông, kỳ nhạc vô cùng…

Nhưng sự thật là, cái gì chúng ta cũng chưa từng làm.

Bởi vì ta cảm giác trước kia không chuẩn bị cho tốt, cảm giác mình còn
chưa chuẩn bị đầy đủ để trở thành tân nương của Nghiêm Tử Tụng.

Ngẫm lại, hóa ra ta còn có một việc vẫn luôn chôn giấu trong lòng. Ta
mong muốn mối tình đầu sẽ trở thành người bạn đời của mình.

A, người bạn đời, ông xã… Ta lại bắt đầu quấn quýt vấn đề, không biết
nên gả cho hắn trước hay là ăn thịt hắn trước đây… Gả cho hắn… Ồ, ăn
thịt hắn…

***

Lại qua một mùa xuân.

Ta đã là sinh viên năm ba, mà khi mùa xuân kết thúc, Nghiêm Tử Tụng đã
tốt nghiệp đại học, trở thành người mới bước vào xã hội. Hắn đã nộp luận văn tốt nghiệp từ sớm, tháng năm sẽ bảo vệ, đến tháng sáu thì toàn bộ
sinh viên năm tư đều sẽ ra trường.

Có thể điều ta đang đợi chính là một trạm kiểm soát như thế.

Nghe được nhiều lắm, đại khái sẽ mỗi người đi một ngả.

Ngày Nghiêm Tử Tụng bảo vệ tốt nghiệp xong, lớp bọn họ tổ chức liên hoan, có thể dẫn cả bạn gái tham gia.

Ta đi chơi chung với đám bạn học của hắn, quan hệ cũng không tệ lắm. Có
mấy người tính tình sảng khoái còn gọi ta là em dâu, ngày thường trêu
chọc cũng không ít. Đổi lại, ta cũng thường dẫn hắn đi rêu rao khắp nơi.

Không phải ta nói xạo, tuy rằng bình thường ta liên hệ với bạn bè thân
thiết không nhiều lắm, nhưng quay qua quay lại, mối quan hệ bạn bè của
ta cũng không tệ. Mỗi khi có họp lớp, đều sẽ có người gọi điện thoại
thông báo. Vì vậy, lại có một phen điên cuồng.

Ta còn nhớ có một buổi tối, một bạn học nữ cầm chén rượu đi đến lặng lẽ
nói với ta. Nói rằng, thực ra trong lớp đa số mọi người đều muốn làm bạn với ta, cho dù ta là một kẻ thích cô độc.

Ta nhớ đêm đó ta đã nói một câu rất cảm tính. Ta nói, chúng ta đều đang học cách trưởng thành.

Thí dụ như ta học cách không bỏ qua bất cứ cảm thụ nào quanh mình, thí dụ như học cách tranh thủ, còn có quý trọng.

Khi ta kéo tay Nghiêm Tử Tụng đi vào phòng Karaoke, có người đã huýt gió, nhường chỗ cho chúng ta.

Trước kia Nghiêm Tử Tụng rất hiếm khi tham dự mấy loại hoạt động thế
này. Sinh hoạt của hắn rất bị động, thậm chí còn tiêu cực. Nhưng có thể
có liên quan đến ta, Lôi Chấn Tử nói, Hoàng Nhung kể rằng anh họ của hắn hai năm nay thật sự đã thay đổi không ít. Chí ít đã có thêm hoạt động
kinh doanh thời trang là một ví dụ, tham dự liên hoan của lớp cũng là
một ví dụ. Chí ít đã không còn không thèm đeo kính nữa, cũng bắt đầu học cách dung nhập với mọi người.

Thời gian như nước, mài mòi góc cạnh của chúng ta.

Ngồi một lúc, Nghiêm Tử Tụng đột nhiên đứng lên. Hắn nói: “Anh muốn hát một bài.”

Ta liếc mắt nhìn biểu tình thấy chết không sờn của hắn… Ta kháo, ngươi muốn hát ai dám không cho ngươi hát a.

Nhưng Nghiêm Tử Tụng muốn hát, thật sự làm ta chấn kinh một phen. Dù sao ta đã quen biết hắn lâu như vậy, hắn cũng chẳng bao giờ mở miệng hát
trước mặt mọi người. Ta chắc mẩm hẳn là hắn có âm mưu gì đây, không
chừng lại muốn làm ta buồn nôn vân vân. Mặc dù ta đã làm tốt công tác
chuẩn bị tâm lý như vậy rồi, nhưng khi khúc nhạc dạo của bài ‘Yêu em một vạn năm’ vang lên, ta vẫn rất không có khí tiết – đôi mắt đỏ ửng.

Mãi cho đến khi hắn mở miệng hát câu đầu tiên, nước mắt ta rốt cuộc đã không còn nhịn được nữa – rơi thẳng xuống dưới.

Một vòng quay của trái đất là một ngày đêm.

Anh cũng nhớ em một ngày đêm.

Đường chân trời kéo dài vĩnh cửu.

Tình yêu anh dành cho em cũng không thay đổi.

Yêu em một vạn năm.

Yêu em hơn bất cứ điều gì.

Nói thật lòng thì Nghiêm Tử Tụng hát cũng không hay lắm, có đôi chỗ còn
nhạc một nơi giọng một nẻo, nhưng cặp mắt kính của hắn cứ nhìn ta… Mỗi
lần hát một câu, mọi người chung quanh lại xôn xao kêu to, liều mạng vỗ
tay, thậm chí còn vây quanh hắn trầm trồ.

Rất quậy, rất loạn.

Toàn bộ thế giới đang tranh cãi ầm ĩ, không ngờ ta lại chỉ nghe thấy âm thanh của hắn. Hắn đứng nơi đó nhẹ nhàng hát:

Yêu em một vạn năm.

Nghiêm Tử Tụng, một Nghiêm Tử Tụng như vậy, không ngờ hắn lại lẳng lặng
đứng lên trước mặt mọi người, cầm microphone, che giấu vẻ khẩn trương
của hắn, nhẹ nhàng nói: “Tương Hiểu Mạn, khi nào tốt nghiệp xong, em gả
cho anh có được không?”

Mọi người xung quanh ta điên rồi, những tiếng động lớn liều mạng xôn xao như quỷ rống.

Trong chớp mắt ta không biết theo ai, giống như bị chôn mông xuống ghế
rồi vậy, chỉ biết chăm chú nhìn hắn. Hắn lặp lại thêm một lần nữa, dáng
vẻ không được tự nhiên. Hắn nói: “Có được hay không…”

Ta…

Ta vén đoàn người, bỏ chạy.

~o(>_

Lúc đó, đầu óc ta thật sự trống rỗng. Bởi vì có người cầu hôn với ta, sai rồi, là bởi vì Nghiêm Tử Tụng cầu hôn ta.

Ta vừa chạy vừa hối hận. Sau đó dừng lại, hít sâu vào một ngụm không khí mới mẻ. Đang suy nghĩ xem Nghiêm Tử Tụng có đuổi theo hay không.

Hắn quả nhiên có đuổi theo, từ phía sau hung hăng ôm chầm lấy ta, sau đó nói: “Anh sẽ chăm chỉ kiếm tiền, nuôi Tương Hiểu Mạn thành Tương Phì
Mạn.”

“…” Ta bất đắc dĩ lại nghĩ, dưới bầu trời này, bốn phía đều là ánh đèn
nê – ông, rõ ràng sáng lạn tới cực hạn. Vì sao hắn lại nói ra mất lời
mất hứng như vậy chứ. Vốn định nói gì đó, nhưng ta lại chẳng nói gì cả,
hấp hấp cái mũi, chỉ xoay người ôm lại hắn.

Rồi luồn tay vào trong quần áo của hắn…

Sau đó, mò đến sát biên giới quần nhỏ của hắn, nhẹ nhàng giật ra, bắn một cái.

Bắn xong, ta ảo não nghĩ, mình thật đúng là biến thái mà…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.