Mọi Điều Ta Chưa Nói

Chương 1



– Sao, anh thấy em thế nào?

– Xoay người để anh nhìn em nào.

– Stanley, anh soi em từ đầu đến chân suốt nửa tiếng đồng hồ rồi, em không đứng vững nổi trên cái bục này nữa.

– Anh sẽ giảm bớt độ dài; sẽ là phạm thượng nếu che đi cặp chân như chân em!

– Stanley!

– Em muốn biết ý kiến của anh, em thân mến, có hay không nào? Xoay tiếp để anh nhìn em từ chính diện xem. Đúng như anh nghĩ, anh không thấy điểm nào khác biệt giữa kiểu cổ trễ vai với kiểu lưng rủ ôm sát; ít ra trong trường hợp làm giây bẩn, em chỉ việc lộn mặt lại… mặt trước mặt sau, cũng thế cả!

– Stanley!

– Cái ý tưởng mua một chiếc váy cưới hạ giá này làm anh sởn da gà. Tại sao không phải trên Internet một khi em đã hạ quyết tâm làm thế? Em muốn biết ý kiến của anh, anh nói rồi đấy.

– Xin lỗi nếu em không thể sắm cho mình thứ tốt hơn với đồng lương kỹ thuật viên đồ họa.

– Nhà hình họa chứ, công chúa của anh! Có Chúa chứng giám, anh ghê sợ cái thuật ngữ sặc mùi thế kỷ XXI ấy.

– Em làm việc trên máy tính, Stanley ạ, chứ không phải bút chì màu nữa!

– Cô bạn gái thân nhất của anh vẽ phác và truyền sinh khí cho những nhân vật tuyệt vời, vậy nên, dù có máy tính hay không, cô ấy vẫn là nhà hình họa chứ không phải kỹ thuật viên đồ họa; đúng là chuyện gì em cũng phải cãi bằng được.

– Ta cắt ngắn hơn hay để nguyên thế này ạ?

– Năm centimet! Thế rồi anh phải sửa cái vai này và bóp lại cho vừa.

– Được, em hiểu rồi, anh ghét chiếc váy này.

– Anh đâu có nói thế.

– Nhưng anh nghĩ thế.

– Cứ để anh góp thêm tiền với em và chạy ngay đến tiệm Anna Maier đi; anh van em,hãy nghie anh dù chỉ một lần này thôi!

– Để chi mười nghìn đô mua váy ấy hả? Anh điên mất rồi! Khoản tiền đó cũng không nằm trong khả năng của anh, vả lại chỉ là một đám cưới thôi mà, Stanley.

– Đám cưới của chính em đấy!

– Em biết, Julia thở dài.

– Với cái cơ nghiệp bố em nắm trong tay, ông ấy hẳn có thể…

– Lần cuối cùng em nhìn thấy ông, khi đó em đang dừng trước đèn đỏ, còn bố em ngồi trong một chiếc xe hơi đang xuôi xuống Đại lộ số 5… cách đây sáu tháng. Miễn bàn!

Julia nhún vai và rời khỏi chiếc bục cô đang đứng. Stanley nắm tay cô kéo lại và ôm cô.

– Em thân mến, mọi chiếc váy trên thế gian này sẽ đều rất hợp với em, anh chỉ muốn chiếc váy em mặc thật hoàn hảo. Tại sao không bảo gã chồng tương lai tặng nó cho em?

– Bởi vì bố mẹ của Adam đã lo hôn lễ, và nếu bên họ nhà trai có thể tránh bàn tán rằng anh ấy đã cưới một nàng Cosette thì em không cảm thấy tệ hơn đâu.

Nhón chân, Stanley bang ngang cửa tiệm và nhằm thẳng hướng một dãy mắc áo gần tủ kính trưng bày. Chống tay trên quầy thu ngân, những nhân viên bán hàng cả nam lẫn nữ đang mải chuyện hoàn toàn không nhận thấy điều anh làm. Anh chộp lấy một chiếc váy dài dáng ôm sát bằng xa tanh trắng rồi quay trở lại.

– Thử cái này đi và anh không muốn nghe thêm một từ nào nữa!

– Chiếc váy này cỡ 36, Stanley ạ, em sẽ không đời nào chui lọt trong đó đâu!

– Anh vừa nói thế nào ấy nhỉ?

Julia ngước mắt nhìn trời và đi về phía phỏng thử theo hướng tay Stanley đang chỉ.

– Chiếc này cỡ 36 đấy, Stanley! cô vừa nói vừa đi xa dần.

Vài phút sau, tấm rèm bất chợt mở ra cũng giống như cách nó khép lại trước đó.

– Rốt cuộc đây là thứ gì đó giống với chiếc váy cưới của cô dâu Julia, Stanley thốt lên. Bước ngay lên bục xem nào.

– Anh có một cái tời để kéo em lên chứ? Bởi vì, đấy, nếu em co đầu gối…

– Nó cực hợp với em!

– Và nếu em lỡ nuốt mất một bẩu bánh cắt, đường may sẽ toạc ra.

– Người ta đâu có ăn vào ngày cưới của mình! Chỉ cần nới một chút ở ngực và trông em sẽ giống một bà hoàng! Em có tin là trong cửa hàng này xuất hiện một nhân viên nam không, dù sao cũng thật khó tin!

– Chính em mới là người bị kích động chứ đâu phải anh!

– Anh không kích động, anh phát hoảng khi chỉ còn bốn ngày nữa là đến hôn lễ, vậy mà chính anh phải lôi em đi mua váy cưới!

– Thời gian gần đây em chỉ có làm việc thôi! Mà ta sẽ không nhắc gì về ngày hôm nay với Adam hết, em thề với anh ấy là mọi thứ đã sẵn sàng từ một tháng nay.

Stanley vớ một cái gối cắm kim nằm chỏng chơ trên tay vin ghế bành và quỳ dưới chân Julia.

– Chồng em không nhận thấy hắn may mắn thế nào đâu, em thật lộng lẫy.

– Hãy thôi châm chọc Adam đi. Rốt cuộc thì anh chê trách anh ấy điểm gì nào?

– Hắn ta giống bố em…

– Anh cứ luyên thuyên thôi. Adam chẳng có gì liên quan đến ông ấy cả, ngoài ra còn ghét nữa.

– Adam ghét bố em hả? Một điểm cộng cho hắn ta.

– Không, là bố em không ưa Adam.

– Bố em vẫn luôn căm thù tất cả những ai có quan hệ gần gũi với em. Nếu em có một con chó, thì thể nào cũng cắn nhau mất thôi.

– Không sai, nếu em có một con chó, chắn chắn nó sẽ cắn bố em mà, Julia vừa nói vừa cười.

– Là bố em cắn con chó thì có!

Stanley nhỏm dậy và lùi lại vài bước để ngắm nghía tác phẩm của mình. Anh lắc đầu rồi hít vào thật sâu.

– Còn chuyện gì nữa đây? Julia hỏi.

– Chiếc váy tuyệt vời, hay đúng ra là không phải, là em tuyệt vời. Để anh chỉnh lại cái đai lưng và rốt cuộc em có thể dẫn anh đi ăn trưa được rồi.

– Nhà hàng nào tùy anh chọn đấy, Stanley!

– Với mặt trời thế này, bất kỳ cái sân hiên nào cũng vừa ý anh, với điều kiện nó ở trong bóng râm và em ngừng cựa quậy để anh có thể hoàn thành chiếc váy này… gần như hoàn hảo.

– Sao lại gần như?

– Nó được bán hạ giá, em thân mến ạ!

Một cô bán hàng đi ngang qua và hỏi họ có cần trợ giúp gì không. Stanley khoát tay ra hiệu không cần.

– Em nghĩ ông ấy sẽ đến à?

– Ai cơ? Julia hỏi.

– Bố em, ngốc ạ!

– Đừng nhắc ông ấy với em nữa. Em đã bảo với anh là hàng tháng nay em không nhận được tin tức của ông rồi còn gì.

– Nhưng thế không có nghĩa là..

– Ông ấy không tới đâu!

– Em báo tin cho bố chưa?

– Đã lâu rồi em thôi không kể chuyện đời mình với người thư ký riêng của bố nữa, bởi vì bố hoặc đang du lịch hoặc đang bận họp và không có thời gian để nói chuyện với con gái.

– Em gửi thiệp báo cho ông ấy rồi hả?

– Anh hỏi sắp xong chưa?

– Sắp! Em và bố giống như một đôi tình nhân cũ ấy, ông ấy đang ghen. Tất cả các ông bố đều ghen! Rồi sẽ qua thôi.

– Đây đúng là lần đầu tiên em nghe thấy anh bênh ông ấy đấy. Vả lại nếu bố con em trước kia có là một cặp tình nhân đi nữa, thì hai người cũng đã cắt đứt hàng năm nay rồi.

Giai điệu ca khúc “I will survive” vang lên từ túi của Julia. Stanley nhìn cô dò hỏi.

– Em muốn nghe máy không?

– Chắc là Adam hoặc xưởng phim…

– Đừng nhúc nhích, em sẽ làm cả tác phẩm của anh hỏng bét mất, anh sẽ lấy điện thoại cho em.

Stanley thọc tay vào túi xách của cô bạn, lôi ra chiếc điện thoại di động và đưa cho cô. Vừa hay Gloria Gaynor im bặt.

Quá muộn rồi! Julia nói thầm khi nhìn thấy số điện thoại hiện trên màn hình.

– Thế nào, Adam hay công việc?

– Cả hai đều không phải, cô đáp, vẻ mặt cau có.

Stanley nhìn cô chăm chú.

– Ta đang chơi trò giải câu đố hả?

– Là văn phòng bố em.

– Gọi lại cho ông ấy đi!

– Dĩ nhiên là không! Ông ấy chỉ việc tự gọi lại cho em.

– Chẳng phải ông ấy vừa làm thế sao?

– Thư ký của ông ấy vừa gọi, đó là số máy lẻ của anh ta.

– Em đợi cuộc gọi này từ khi gửi thiệp báo qua đường bưu điện, đừng có giở trò trẻ con ấy nữa. Cách hôn lễ của mình có bốn ngày, người ta chuyển sang phương thức dè sẻn trầm uất. Em muốn có một cái mụn rộp to tướng trên môi, một vết ban đỏ gớm ghiếc trên cổ ư? Thế nên, gọi lại cho ông ấy ngay đi.

– Để Wallace giải thích với em rằng bố em thật lòng lấy làm tiếc, rằng ông sẽ có chuyến công tác nước ngoài và than ôi, không thể hủy chuyến đi được dự kiến từ vài tháng trước ư? Hoặc rất có thể không may ông bận giải quyết một phi vụ thuộc hàng quan trọng nhất đúng ngày hôm đó hoặc em không biết có lý do thoái thác nào nữa?

– Hoặc rất có thể ông vui lòng đến dự đám cưới của con gái và muốn xác nhận rằng, bất chấp những tranh cãi giữa hai người, cô vẫn sẽ thấy ông ngồi ở bàn dành cho khách danh dự!

– Bố em có cần danh dự; nếu có đến, ông ấy thích ngồi gần khu gửi đồ hơn, với điều kiện là cô nàng phụ trách khu vực đó phải có thân hình đẹp cơ!

– Ngừng ghét bố mình và gọi cho ông ấy đi, Julia. Ồ, thế rồi có việc làm theo ý em, em sẽ mong ngóng ông ấy trong suốt hôn lễ thay vì tận hưởng thời khắc ấy.

– Mà chính bởi vậy nên mong ngóng sẽ làm em quên rằng em không thể động đến những chiếc bánh cắt kéo theo nguy cô nổ tung trong chiếc váy anh chọn!

– Trúng phóc, em thân mến ạ! Stanley huýt sáo và chạy về phía cửa ra vào, chúng ta sẽ đợi hôm nào đó tâm trạng em vui hơn hẵng ăn trưa.

Julia suýt thì sẩy chân khi leo xuống bục và chạy về phía anh. Cô túm lấy vai anh và lần này thì chính cô là người ghì chặt anh trong vòng tay.

– Bỏ qua cho em, Stanley, ý em không phải vậy, em xin lỗi.

– Về bố em hay chiếc váy mà anh đã chọn và sửa cho em quá tệ? Anh lưu ý em là chuyện em vừa xém chút nữa thì ngã hay chuyện em lao ầm ầm trong cái nơi thảm hại này hình như cũng không mảy may làm sứt đường chỉ nào đâu!

– Chiếc váy anh chọn đẹp hoàn hảo, anh là người bạn tốt nhất của em, không có anh thậm chí em không thể nghĩ tới chuyện đi tới ban thờ làm lễ được.

Stanley nhìn Julia, rút từ túi áo chiếc khăn mùi soa lụa và lau đôi mắt ngấn nước của cô bạn.

– Em thực sự muốn khoác tay một gã đồng tính tiến vào nhà thờ, hay điều bậy bạ cuối cùng em làm sẽ là nhầm tưởng anh với ông bố đểu giả của em?

– Chính em mới là người anh phải khen ngợi đấy, cô ngốc ạ, em tự coi mình hơi trẻ quá rồi.

– Stanley, em muốn anh là người dẫn em đến gặp chồng em! Còn ai khác ngoài anh nào?

Anh mỉm cười, chỉ vào điện thoại di động của Julia và nói giọng dịu dàng:

– Gọi cho bố em đi! Anh sẽ chỉ qua cho cô ả bán hàng ngốc nghếch biết những chỗ cần sửa, cô ấy có vẻ chưa tỏ tường thế nào là một khách hàng nam, để váy của em xong xuôi vào ngày kia và rốt cuộc chúng ta cũng được đi ăn trưa. Gọi ngay đi, Julia, anh đói gần chết rồi đây!

Staley quay gót và tiến về phía quầy thu ngân. Dọc đường, anh liếc nhìn cô bạn, thấy cô lưỡng lự rồi cuối cùng cũng gọi điện thoại. Anh tranh thủ lúc đó kín đáo rút tập séc của mình ra, thanh toán chiếc váy, chi phí sửa, và thêm một khoản để mọi việc đâu vào đấy trong vòng bốn mươi tám giờ tới. Anh cất phiếu vào túi rồi quay về phía Julia, cô vừa cúp máy.

– Thế nào? Anh nóng lòng muốn biết. Ông ấy đến chứ?

Julia lắc đầu.

– Lần này thì ông ấy viện cớ gì để vắng mặt vậy?

Julia hít thật sâu và nhìn Stanley đăm đăm.

– Ông ấy chết rồi!

Hai người bạn nhìn nhau hồi lâu, câm lặng.

– Này, phải công nhận là lý do này không có gì để chê trách cả! Stanley thì thào.

– Anh đúng là ngốc, anh biết đấy!

– Anh xin lỗi, ý anh không phải vậy, thậm chí anh không rõ anh làm sao nữa. Chia buồn với em, em thân mến.

– Em chẳng cảm thấy gì hết, Stanley ạ, không đến cả chút xíu nhói đau trong lồng ngực, không một giọt nước mắt trào lên.

– Rồi nó sẽ đến, em đừng lo, em chưa nhận thấy đó thôi.

– Nhưng đúng là thế mà.

– Em muốn gọi cho Adam không?

– Không, không phải lúc này, để sau đi.

Stanley nhìn cô bạn, vẻ lo lắng.

– Em không muốn báo với chồng tương lai rằng bố em vừa mất sao?

– Ông vừa mất tối qua, tại Paris; xác ông sẽ được đưa về theo đường hàng không, bốn ngày nữa sẽ an táng, cô nói thêm bằng một giọng vừa đủ nghe.

Stanley bắt đầu nhẩm trên đầu ngón tay.

– Thứ Bảy này ư? Anh vừa nói vừa trợn tròn mắt.

– Ngay buổi chiều diễn ra đám cưới của em…, Julia thì thầm.

Stanley lập tức tiến về phía cô thu ngân, lấy lại tấm séc của mình và kéo Julia ra phố.

– Anh đãi em ăn trưa!

* * *

New York tắm trong ánh nắng vàng rực của tháng Sau. Hai người bạn đi ngang Đại lộ số 9 và nhằm thẳng hướng Pastis, một quán bia Pháp, một điểm mốc thực sự trong khu phố đầy biền động này. Suốt những năm gần đây, những nhà kho cũ của Meat Packing District đã nhường chỗ cho những biển hiệu sang trọng và cho những nhà tạo mẫu được sùng mộ nhất thành phố. Những khách sạn nổi tiếng và những cửa hiệu mọc lên như có phép màu. Tuyến đường sắt lộ thiên trước kia được biến thành một vành đai cây xanh mướt, ngược lên tận Phố 10. Tại đây, một nhà máy cũ được cải dụng từ nay trở đi sẽ thu nạp một khu chợ sinh thái ở tầng trệt, những công ty sản xuất cùng những hãng quảng cáo chiếm các tầng phía trên, văn phòng của Julia ngự tại tầng sáu. Phía dưới kia, hai bờ của Hudson River, được tái quy hoạch, tạo thành một con đường dạo mát dài cho người đi xe đạp, người đi bộ thể dục và dành cho những cặp tình nhân say đắm những băng ghế kiểu Mahattan của Woody Allen. Ngay từ tối ngày thứ Năm, khu phố đã đầy du khách đến từ tiểu bang láng giềng New Jersey, những người vượt sông để đến rong ruổi và tiêu khiển trong đông đảo các quán bar hay nhà hàng đang thịnh hành.

Ngồi vào bàn ngoài hiên quán Pastis, Stanley gọi hai cốc cappiccino.

– Lẽ ra em nên gọi cho Adam, Julia nói vẻ hối lỗi.

– Nếu là để thông báo rằng bố em vừa qua đời, phải, lữ ra em nên cho cậu ta biết, chuyện ấy thì không còn nghi ngờ gì nữa. bây giờ, nếu là để thông báo rằng đám cưới của hai người sẽ phải hoãn lại, rằng cần phải báo trước cho linh mục, nhà cung cấp tiệc, các khách mời và thế nên có cả bố mẹ cậu ta, vậy thì cứ cho là chuyện này có thể đợi thêm chút nữa. Thời tiết hôm nay thật lý tưởng, hãy để cho cậu ta thêm một giờ đồng hồ nữa trước khi ngày của cậu ta thành ra hỏng bét. Vả lại em đang chịu tang, chuyện này đảm bảo cho đủ mọi quyền, hãy tận dụng bằng hết!

– Làm sao để báo cho anh ấy tin này?

– Em thân mến, cậu ta nên hiểu là thật khó để mai táng bố mình và kết hôn trong cùng một buổi chiều; mà nếu anh đoán là một ý tưởng như thế dẫu sao cũng có thể cám dỗ em, thì nó cũng khá là không phải phép. Nhưng làm thế nào một chuyện như thế lại có thể xảy ra cơ chứ? Lạy Chúa!

– Tin em đi, Stanley. Chúa chẳng liên quan gì trong chuyện này cả, chính bố em và duy chỉ mình ông chọn cái ngày hôm đó.

– Anh không nghĩ ông đã quyết định chết vào tối qua tại Paris chỉ với mục đích duy nhất là phá hỏng lễ cưới của em, ngay cả khi anh cho rằng ông đã khá tinh tế trong việc lựa chọn địa điểm!

– Anh không biết bố em đâu, để quấy rầy em, ông ấy có thể bày đủ trò!

– Uống café của em đi, chúng ta hãy tận hưởng bữa tắm nắng này, và sau đó hẵng gọi cho nguyên chồng sắp cưới của em!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.