Tỉnh lại sau cơn ác mộng là buổi sáng. Tỉnh dậy sau cơn mộng đẹp là… ngày tình nhân.
Nằm mơ ác mộng sao? No. Nằm mơ thấy mộng đẹp? No. Một đêm không mộng mị. Ngủ rất sâu, bởi vì đã làm tình, mặc dù không lên đỉnh.
Làm tình: make love. Một cụm từ đáng để nghe mãi mà không chán.
Thật
khâm phục người đã tạo ra cụm từ này. Là make chứ không phải là find, không phải là pickup, không phải là take, không phải là discover, thậm chí không phải là enioy, bạn phải make.
Cũng rất khâm phục người đã dịch ra từ này. Là “làm”, chứ không phải là “tìm thấy”, không phải là “lấy ra”, cũng không phải là “cầm lấy”, không phải là “phát hiện”, thậm chí không phải là “hưởng thụ”, bạn phải “làm”.
Đã làm là yêu? Chưa chắc. Có khi chỉ là làm phí công, làm mà không yêu.
Làm, là vì yêu? Ít nhất đối với tôi thì là
Tôi làm, bởi vì tôi muốn có được tình yêu. Tôi làm, là bởi vì tôi muốn nói cho anh ấy biết rằng tôi yêu anh. Tôi làm, là bởi vì tôi muốn anh dùng hành động “làm tình” để thể hiện tình yêu anh dành cho tôi.
Làm rồi, tôi đã thể hiện được ý nghĩ: “Em yêu anh” với anh ấy. Làm rồi, tôi coi như anh ấy đã thể hiện ý nghĩ “Anh yêu em” với tôi rồi.
Câu này có vẻ như là câu khẩu lệnh. Nhưng cuộc sống chẳng phải như là một câu khẩu lệnh hay sao? Hai cụm từ na ná nhau, cứ không để ý chẳng phải là sẽ nói nhầm, mà sai một li là đi một dặm. Chỉ mải mê tránh nói sai nhưng càng muốn nói sao cho đúng thì lại càng dễ nói sai.
Tâm trạng không tồi, tràn đầy ý thơ.
Để lại một mảnh giấy nhắn trên bàn: Isn’t raining day great? (Một ngày không mưa thật tuyệt biết bao!)
Hàm súc. Đầy chất thơ. Hàm súc nảy sinh chất thơ. Ý thơ rất hàm súc.
Một buổi sáng đầy ý thơ thì cũng vẫn phải đi làm. Đã không còn sớm nữa. Vồ lấy chùm chìa khóa xe trên bàn, lái xe đi làm.
Cả chặng đường lâng lâng sung sướng. Một buổi sáng trong lành. Hồ nước. Con đường rợp bóng ngoằn ngoèo. Không khí cực kì trong lành.
Tâm trạng lâng lâng quá, để quên mất ví tiền và túi đựng quần áo ở nhà anh rồi.
Vui sướng gọi điện thoại cho anh, dặn anh mang những thứ ấy đến trường để lát nữa tôi qua lấy.
Con người tràn đầy ý thơ. Trái tim tràn đầy ý thơ. Con mắt tràn đầy ý thơ. Có thể nhuộm đầy ý thơ lên tất cả những sự vật chẳng chút ý thơ.
Có một người bạn mời ăn cơm trưa. Gửi một email thông báo với anh, mời anh cùng đi. Cách xưng hôthư là “Từ đại ca thân yêu”, không mấy ý thơ, nhưng dùng tiếng Anh, nếu không thì khó nghe chết đi được.
Không thấy thư hồi âm. Cùng bạn đi ăn trưa, without (không có) anh.
Tan làm, đến chỗ anh lấy túi xách. Một buổi chiều rực nắng. Một bộ quần áo Tôn Trung Sơn màu đen.
Già. Lùn. Hói.
Trong nhà và ngoài sân. Trên giường và dưới giường. Màn đêm và ban ngày. Trai đẹp và quạ chiều.
Đặt tên một loài động vật.
Chú ý: bộ người chi người họ người. Giống đực. Xuất xứ: Trung Quốc. Di thực đến châu Mỹ. Biết nhiều môn võ như Thái cực quyền, Takewondo… Đã li hôn, không có con cái.
Có câu tục ngữ nào nói rằng không thể đánh giá đàn ông qua cái vẻ bề ngoài không nhỉ? Không có? Một câu cũng không? Đàn ông không có vẻ bề ngoài? Vẻ bề ngoài không có liên quan gì đến đàn ông? Ai để tâm đến vẻ bề ngoài của đàn ông là kẻ đó có bệnh?
Anh: Ăn trưa thế nào rồi?
Tôi: Cũng được.
Hừ, anh ấy biết chuyện ăn trưa. Anh ấy đã nhận được email của tôi, thế mà không hồi âm. Có thể là không muốn đi cùng với đám bạn của tôi.
Cũng có thể là sau bữa trưa mới nhận được email của tôi.
Không biết nên vui hay nên giận. Bỏ qua. Không nhắc đến nữa.
*
*
24/2/2005
The fact is, he is busy, he misses me, just not enough to change his schedule yet, he likes me, he likes be physically close to me, he doesn’t have the need to express his thoughts to me yet (why), he likes to listen to me if he’s not in the middle of something else; he cares for me. We have some things in mon: Love red wine; love to talk; loves music; love each other’s body; there’s so much more I need to find out about him and our patibilities: How he handles disagreement? Is he willing to put up with me being irritated and impatient? Is he willing to stick around if everything seem to go wrong in our lives? How do we enjoy ourselves besides sleeping together? Is he willing to open up to the level that I desire, longing for? Can he b e attached to me?
Sự thực là, anh ấy rất bận. Anh ấy cũng nhớ tôi, nhưng chưa thích tới mức có thể vì tôi mà thay đổi những cuộc hẹn đã sắp xếp từ trước đó. Anh ấy thích tôi, thứ mà anh ấy thích chính là sự tiếp xúc về xác thịt, nhưng anh ấy không hề nói ra suy nghĩ của mình với tôi (Tại sao?). Lúc anh không bận, anh còn thích nghe tôi nói chuyện, cũng quan tâm đến tôi. Chúng tôi cũng có những điểm chung, ví dụ như: rượu vang, nói chuyện, âm nhạc, yêu cơ thể của đối phương. Nhưng anh không có quá nhiều thứ cần đến tôi tìm hiểu, mà chỉ có tìm hiểu triệt để mới có thể làm rõ rốt cuộc chúng tôi có hợp nhau hay không. Ví dụ anh có cách nhìn nhận như thế nào với sự bất đồng? Khi tôi tức giận hoặc buồn bực, anh ấy có chấp nhận tôi không? Nếu như cuộc sống của chúng tôi không được như ý, anh ấy có chấp nhận cùng tôi vượt qua khó khăn hay không? Ngoài việc làm tình, chúng tôi vẫn còn những hoạt động giải trí nào khác? Anh ấy có thể giống như tôi kì vọng, có thể mở rộng cánh cửa tâm hồn của mình cho tôi không? Anh ấy sẽ trở thành một người không thể rời xa tôi được không?
The last time he was with anyone was six years ago, he’s long used to be on his own. (Đã sáu năm rồi anh ấy không có quan hệ yêu đương với người khác, anh ấy đã quen với cuộc sống độc thân.)
Đồng hồ báo thức bị hỏng. Gọi điện cho anh, bảo anh ngày mai đánh thức tôi dậy lúc 6 giờ 45 phút.
Anh đồng ý ngay, nhưng không gọi, làm tôi dậy muộn, đi làm muộn.
Nói mà không làm. Chẳng hề quan tâm
Tôi: Chẳng phải anh đã đồng ý sẽ gọi điện đánh thức em sao?
Anh: Ấy, anh quên mất. Tối qua bận quá!
Tôi: Bận đến mức nào mà quên cả chuyện đã nhận lời thế? Thật hết chịu nổi!
Anh (cứ lo lắng là lại nói giọng địa phương, lại còn hơi lắp nữa): Không chịu nổi thì đừng… đừng chịu nữa!
Tôi: Không chịu thì thôi! (Đạp cửa lao ra, tức tối đóng sầm cửa lại, tưởng tượng ra cái điệu bộ tức giận đến không nói ra lời của anh. Mừng thầm trong bụng).
Xin lỗi, đã khiến ọi người hiểu nhầm rồi. Trên đây là đoạn hội thoại do tôi tự tưởng tượng ra chứ không phải là sự thực. Tôi đâu có ghê gớm đến thế? Tôi đâu dám hung hăng với anh ấy như vậy? Lúc nào tôi cũng chỉ biết đứng ở bên cạnh anh. Tôi là luật sư biện hộ tốt nhất của anh, cho dù là một chuyện vô lí đến mức nào tôi cũng có thể tìm ra cho anh một lí do chính đáng.
Lần này cũng nhất định phải tìm ra cho anh một lí do chính đáng. Ví dụ như rất có thể tôi đã khóa điện thoại nên anh ấy không gọi được.
Kiểm tra thật nhanh! Quả nhiên, điện thoại khóa rồi!
Chưa bao giờ vui mừng vì đã khóa điện thoại như vậy, hôm nay là lần đầu tiên đấy! Anh ấy đã gọi điện, còn để lại lời nhắn nữa.
Anh (giọng nói ngái ngủ): A lô, dậy chưa em? Anh gọi cho em rồi, sao không có ai nghe thế?
Cảm giác được quan tâm, được chăm sóc, thật tuyệt vời!
Đáng tiếc là quá ít ỏi!
Cuối tuần. Cảm giác rất tồi tâm trạng rất bức bối. Mỗi khoảnh khắc đều nhớ đến anh ấy. Lúc không nhớ anh lại nhớ đến Thái cực quyền. Nhớ Thái cực quyền chính là nhớ đến anh. Nhớ đến Thái cực quyền của anh. Nhớ đến anh của Thái cực quyền.
Nhưng anh lại nỡ để tôi phải chịu đựng nỗi nhớ anh giày vò suốt cả tuần liền mà vẫn không chịu hẹn gặp tôi, ngay cả một cú điện thoại cũng không có.
Chủ nhật. Từ mười giờ sáng tới mười giờ tối, gọi bốn, năm lần cho anh chỉ mong được gặp mặt, nói chuyện với anh một lúc.
Cuối cùng thì anh cũng đồng ý, nhưng giọng nói có vẻ rất miễn cưỡng, cứ như thể gặp phải một tên lừa đảo đến tiếp thị thuốc giả, mở cửa ra chỉ là để nói vài câu đuổi hắn ta đi mà thôi.
Tôi không phải là nhân viên tiếp thị thuốc giả, tôi đến để nói chuyện với anh. Nói chuyện, hiểu không hả? Đó là một chuyện vô cùng nghiêm túc. “Em muốn nói chuyện với anh”, điều đó có nghĩa là anh bắt buộc phải nói chuyện với em. Nếu như không nói chuyện, hậu quả tự anh gánh chịu.
Vừa bước vào cửa, đối diện là một “lão già”. Lùn. Đầu hói.
Tôi thật sự có thể để cho anh ta là bạn trai của mình hay sao?
Khẩu hiệu của chúng tôi là gì? Đàn ông, hãy ném vẻ bề ngoài sang một bên!
Ném vẻ bề ngoài sang một bên rồi, chỉ còn lại anh. Cùng đến ngồi xuống bên bàn.
Anh: Nói đi. Em muốn nói chuyện gì?
Tôi (Giọng điệu này là ý gì? Coi người ta là nhân viên tiếp thị thuốc giả thật đấy à?): Có gì mà nói chứ?
Anh (Tức giận): Không có gì nói thì đừng nói! (Châm một điếu thuốc, mắt nheo nheo lại, rít một hơi thật dài rối nhả khói
Tôi (khói thuốc lan tỏa trong không khí, khiến cho tôi có cảm giác như đang nằm mơ. Không mấy chân thực).
Anh: We have a problem. (Giữa chúng ta có một chút vấn đề…)
Tôi: Em có cảm giác… ở bên cạnh anh… nghiện mất rồi!
Trời ơi, tôi đã khởi động cái công tắc nào thế nhỉ? Bài diễn thuyết của anh ấy bắt đầu rồi. Giống như một nhà triết học, dõng dạc tuyên bố, nhưng không giống như đang nói chuyện với tôi, cĩmg không giống như đang nói chuyện có liên quan đến chúng tôi.
Anh nói về một người đồng nghiệp và vị hôn thê của mình.
Anh nói bọn họ một người ở thành phố này, một người ở thành phố khác.
Anh nói bọn họ như vậy là hẹn hò từ xa.
Anh nói anh cảm thấy như vậy rất tốt.
Anh nói cho dù là chuyện gì cũng không thể gượng ép.
Anh nói hãy để cho tất cả thuận theo lẽ tự nhiên.
Tôi: Nghe chẳng hiểu gì cả. Anh có thể nói cụ thể hơn một chút không?
Anh: Nghe mà không hiểu chứng tỏ nhận thức kém.
Nhận thức?
Tôi cứ như đang nghe chuyện trên mây trên gió.
Tôi chẳng có chút hứng thú
Tôi biết anh đang bận, nhưng mà tôi nhớ anh, nhớ đến chết đi được, lúc nào cũng muốn gọi điện để gặp mặt anh.
Tôi nghĩ dường như chẳng có cách giải quyết nào tốt cả, chỉ có thể ở bên nhau. Chỉ cần ở bên nhau, tất cả sẽ êm đẹp.
Tôi (Định nói lại thôi. Anh vẫn cứ nhìn tôi, ánh mắt như thiêu đốt, dường như nếu như tôi không nói sẽ phán tôi tội chết): Em không thích intercourse (đời sống tình dục). (Ý của tôi là tôi không thích chỉ toàn làm tình mà không giao lưu gì với nhau. Anh có nhận thức cao, vậy một chút suy nghĩ nhỏ của tôi anh có hiểu không nhỉ?)
Anh (ngại ngùng, phẫn nộ): Let’s be the best friend. Let’s stop everything physical, including kissing! (Chúng ta hãy làm bạn tốt của nhau đi, chấm dứt tất cả những tiếp xúc về xác thịt, bao gồm cả những cái hôn…)
Tôi: Hả? Anh…
Anh: Em đi đi! Đi luôn bây gìờ!
Tôi: Em…
Không chấp nhận nói thêm điều gì, bắt buộc phải thi hành mệnh lệnh ngay. “Đao phủ” đẩy tôi ra ngoài cửa, động tác rất nhẹ, nhưng rất dứt khoát. Tôi như đã chết rồi, để mặc cho anh ấy đẩy ra, không biết phản kháng thế nào. Anh cứ đẩy tôi ra đến tận ngoài cửa. Tôi lật đật mở khóa, ngồi vào trong xe. Anh đi vào trong nhà.
Bên ngoài trời lất phất mưa. Tồi cứ ngồi im như vậy trong xe, không suy nghĩ, không biết bước tiếp theo phải làm cái gì.
Mưa lất phất bám lên cửa kính ô tô, vô cùng gợi cảm. Nếu như làm tình trong xe, dưới bầu trời lất phất mưa rơi thế này…
Không biết bao lâu sau, anh dẫn con chó nhỏ đi ra, gõ vào cửa kính xe. Tôi hạ cửa kính xe xuống, ngại ngùng nói: “Em không muốn đ
Anh nói: Vậy thì vào nhà đi!
Lại vào trong nhà.
Tôi im lặng quan sát. Khuôn mặt anh vô cùng nghiêm túc. Tôi trầm ngâm không nói. Anh nhìn tôi nghiêm nghị.
Anh vào văn phòng của mình làm việc. Tôi tìm thấy một cuốn sách trên giá sách của anh. “Hình thù mang lại ảo giác cho con người” kể về một số hình vẽ khi nhìn thấy vốn không giống với bản thân của chúng. Cầm cuốn sách đến bên cạnh phòng vệ sinh, bật đèn, ngồi xuống đất và bắt đầu xem.
Một lát sau, anh đi ra từ thư phòng, đến bên cạnh tôi:
– Sao em lại ngồi đây? Anh muốn xem buổi lễ trao giải Oscar tối nay.
Cùng ngồi xem với anh. Oscar. Náo nhiệt. Tôi và anh. Lặng im không nói nửa lời.
Xem xong ti vi, anh bảo:
– Đi ngủ thôi!
Thế là… đi ngủ.
Lên giường. Anh nằm quay lưng lại phía tôi. Tôi sấn tới ôm chặt lấy anh. Không động tĩnh. Cụt hứng. Từ từ thả lỏng tay ra, quay người nằm ngửa ra giường. Nhìn bầu trời bên ngoài, tối đen và bao la. Không có chiếc phi thuyền nào bay ngang qua. Người ngoài trái đất thật thông minh, có thể đoán ra rằng tối nay không có cuộc “mây mưa” nào để xem cả!
Rất lâu sau. Anh xoay người lại, nồng nhiệt một hồi lâu, cả hai đều không mấy hứng thú. Đành từ bỏ.
Cả đêm mất ngủ.