Mộ Phần Trái Tim

Quyển 4 - Chương 4



Cuối cùng, Dư Vấn vẫn đi theo Triệu Sĩ Thành trở về, chỉ là, khi cô đi,
Đỗ Hiểu Văn đang muốn nói lại thôi, Hạ Nghị trực tiếp và thuận tiện đi
luôn.

Dọc theo đường về, sức khỏe bác sỹ Tiêu không được tốt lắm, đã
ngồi xuống ghế sau ngủ bù, mà bên trong xe chỉ còn lại hai người, Triệu
Sĩ Thành và Tống Dư Vấn vẫn im lặng. Triệu Sĩ Thành ngồi ở ghế lái, mỗi
lần quẹo đường, cũng nhìn qua kính phía bên phải, chăm chú nhìn Dư Vấn
ngồi ghế bên, cùng với chiếc Hummer bị yêu cầu đi theo kia. Dư Vấn ở
trong kính xe, đang nhìn phong cảnh bên đường ngoài cửa sổ, không biết
đang xuất thần nghĩ cái gì.

Không khí là một mảnh trống vắng, dường
như một đêm đó, hai người lại bỗng xa lạ. Mà anh nhớ rõ, trước đêm nay,
cho dù anh và Dư Vấn khác tính cách, cũng không quá quan tâm, nhưng cũng không căng thẳng thế này.

“Nghĩ thông rồi chứ?” Anh đột nhiên phá vỡ im lặng.

“Ừm?” Dư Vấn quay đầu lại.

“Anh nói, nghĩ thông rồi muốn chuyển đi à?” Lại hỏi ra vấn đề này, trái tim
Triệu Sĩ Thành nghẹn lại, mười ngón tay nắm bánh lái gần như trắng bóc,
chỉ là, ngữ điệu của anh vẫn nhẹ nhàng.

Anh sẽ không biểu đạt cảm xúc của mình, giờ khắc này, anh không biết nên làm sao bây giờ. Nhưng mà, anh muốn giữ cô lại….

“Vâng, tôi và Hạ Nghị vẫn là vợ chồng, một khi đã như vậy, chúng tôi tự nhiên ở cùng chỗ.” Cô thản nhiên gật đầu, bình tĩnh trả lời.

Một câu, làm cho tất cả lời khuyên tất cả lời nói có thể đều giữ lại trong lòng anh, toàn bộ nghẹn xuống.

“Có phải thật sự rất tức giận không? Cảm thấy anh không nghĩ cho em?” Cổ họng anh phát ra tiếng.

“Cũng hơi tức giận, nhưng mà, sau ngẫm lại, cũng không tức giận nữa, anh có
nguyên tắc của anh, nếu người khác xin anh, có thể giúp anh nhất định sẽ giúp, nếu không thật sự xảy ra chuyện, lương tâm của anh sẽ bất an cả
đời.” Cô thản nhiên nói.

“Em đã hiểu, vì sao…” Anh hy vọng cô như anh lựa chọn cuộc sống đơn giản, mà không phải ngày đêm mang ý nghĩ muốn
tra tấn người khác.

“Sĩ Thành, anh chạm vào tay tôi đi.” Cô mở miệng.

Anh sửng sốt một chút, nhưng không chần chờ, anh vẫn đặt tay lên tay cô.
Lạnh băng chui vào lòng bàn tay anh. Anh lập tức cầm năm ngón tay cô,
quả thực lạnh lẽo đáng sợ.

“Điều hòa quá lớn sao?” Anh vội vàng chỉnh điều hòa thấp đi, cũng mở đèn ra, muốn dừng xe bên đường, “Sau xe anh
có áo khoác, anh đưa cho em!”

Nhưng mà, Dư Vấn lại cầm lại tay anh, “Bác sĩ Triệu, anh cảm thấy bây giờ nóng không?”

Câu hỏi của cô làm anh dừng một chút. Đúng vậy, bây giờ là cuối tháng sáu,
đây lại là hai ngày cực nóng, nhiệt độ ít nhất cũng ngoài 32 độ, cho dù
bên trong xe mở điều hòa, cũng cảm thấy không mát mẻ.

“Từ chiều qua đến bây giờ, tay tôi vẫn rất lạnh, cho dù dùng chén sứ nóng để sưởi cũng không có tác dụng.”

“Là vì trí nhớ ư?” Anh thật cẩn thận hỏi.

“Vâng, Thụy Thụy là tất cả cuộc sống của tôi, nó có tất cả tình yêu của tôi.
Vì nó mà đời này của tôi mới có ý nghĩa, dù có khổ có chát thì vẫn thấy
ngọt. Nhưng tất cả hy vọng của tôi lúc này, toàn bộ cuộc sống đều trống
rỗng, vậy thì tôi còn lại gì đây?” Cô hỏi anh.

Khóe môi anh giật giật, không trả lời được.

“Cái xác không hồn thôi!” Cô lạnh lùng đưa ra đáp án.

“Cho nên, bác sĩ Triệu, tôi không ngại Đỗ Hiểu Văn thẻ người tốt, nhưng có thể anh cùng chia cái xác không hồn này, được không?”

Triệu Sĩ Thành nhíu mày, “Em hi vọng anh thế nào?”

Thẻ người tốt, ba chữ này, khiến anh rất khó chịu.

“Dù tôi làm chuyện gì, anh cũng coi như không biết! Trừ phi, anh muốn bảo vệ cô ta!” Gằn từng tiếng, cô nhìn vào mắt anh.

“Anh không muốn làm người tốt gì cả, càng không cần bảo vệ ai, nhưng mà, anh hy vọng em đừng dùng sai lầm của người khác để trừng phạt mình!” Đây là nơi làm anh đau lòng nhất.

Cô im lặng.

“Tống Dư Vấn, anh không hợp làm diễn viên, anh diễn rất tồi!”

Cô cúi mắt, bất động.

Chỉ là biểu tình này, làm cho Triệu Sĩ Thành cảm thấy vô cùng lo âu, không
thể nào thích ứng, nhưng mà, lại không biết nên giữ cô thế nào mới tốt.
Nếu là cô cam tâm tình nguyện hợp lại cùng Hạ Nghị, chỉ cần cô có thể
hạnh phúc, anh tuyệt đối sẽ không ngăn cản. Nhưng mà, trước mắt căn bản
không phải như thế, anh không biết cô sẽ làm gì, càng không thể đoán kết cục tam bại câu thương của cô là thế nào Sống 33 năm, là anh lần đầu
tiên cảm thấy sợ hãi, bởi vì người phụ nữ này không lui bước tiến về
phía tương lai không biết trước.

“Trí nhớ của em có thể đột nhiên
liền khôi phục, nhưng mà, bệnh của em không thể bỗng hết được, cho nên
em hãy ở lại nhà anh đi!” Anh quyết đoán giữ người.

Cô tỉnh lại, có
phải vẫn có thể nhìn thấy Thụy Thụy không? Cô tỉnh lại, có phải vẫn có
thể nửa đêm mộng du khóc không? Những thứ đó, anh không muốn để cô một
mình cô độc đối mặt. Không nhìn thấy cô, anh không thể an tâm.

“Chúng ta đã không còn là bạn bè!” Dư Vấn mặt không chút thay đổi lạnh băng từ chối.

Khi anh muốn giữ cô lại bên cạnh, đã bị cô đẩy ra từng bước.

“Đến phòng khám rồi.” Anh còn muốn nói gì đó, Dư Vấn lên tiếng cắt ngang.

Không cho anh cơ hội, Dư Vấn đẩy cửa xe ra, xuống xe. Cô lấy hành lý của mình từ phía sau xe anh, mặt cũng đổi kiên định bước đến vị trí xe Hummer.
Bóng dáng của cô làm cho anh có một loại dự cảm, như sắp nhìn thấy thiêu thân lao đầu vào lửa. Nhưng mà, trừ bỏ lo âu, anh dường như chẳng thể
làm gì.

“Đồ ngốc, cô ấy đã nói không còn là bạn bè, đúng là phục anh
đấy!” Phía sau, giọng nói lành lạnh đột ngột vang lên. “Dáng vẻ không
tồi lắm, hại tôi vừa nhìn còn tưởng là Triệu Nhân Thành đáng ghét, mới
tiếp xúc 10 phút đã biết, anh còn đầu gỗ hơn anh trai anh nhiều!” ngay
cả mí mắt Tiêu Đồ cũng không nâng, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Anh ta quá thành thật, mới có thể không biết làm gì.

“Tình huống vừa rồi, anh cứ trực tiếp ấn cô ấy vào ghế sau xe, mặc kệ muốn
hay không, dùng nụ hôn nồng nhiệt đúng tiêu chuẩn nhất, có lẽ có thể thu phục!” Quá ngốc, vừa rồi có cơ hội tốt đến thế, còn có thể tạo ra cho
xe phía sau một hình ảnh vô cùng kích thích, lại bỏ lỡ mất, hại anh giả
vờ ngủ phí công.

Phụ nữ có khẩu vị rất nặng, không biết lợi dụng thời cơ đúng là chỉ có thể chờ được phát thẻ người tốt thôi.

“Cô ấy kết hôn rồi.” Vừa rồi, anh thực sự xúc động như vậy, nhưng mà, anh không thể.

“Cùng lắm thì như tôi, trước tủi thân một chút làm gian phu, rồi nghĩ đối
sách sau!” Tiêu Đồ không cho là đúng, duỗi thẳng người, “Người khác tôi
không dám nói, đạo đức với tôi mà nói chỉ là chó má, cho dù khi đó “heo” thật sự bị anh anh lấy về, tôi còn có cơ hội dây dưa với cô ấy, làm
phiền cô ấy đến già, đến khi đầu hàng mới thôi! Dù sao, tư duy của tôi
rất đơn giản, cô ấy chỉ là của tôi, cho dù lấy người khác vẫn là của
tôi!” Anh có trái tim kim cương đấy.

Triệu Sĩ Thành ngạc nhiên, anh không lý giải được loại tư duy này.

“Không phải thích cô ấy ư? Không phải lo lắng cô ấy không thể hạnh phúc ư? Đời người ngắn ngủi, đã thích, sẽ không từ thủ đoạn chém giết, lo lắng ư,
hạnh phúc của cô ấy phải do anh đưa đến! Đừng đến lúc đó khi tất cả đã
thành kết cục, mới hối tiếc không kịp, thà làm người xấu còn hơn chết mà vẫn hận!” Tiêu Đồ lành lạnh nói.

Triệu Sĩ Thành hóa đá. Chém giết? Anh bình tĩnh nhìn về phía cô đang ném hành lý vào sau xe Hạ Nghị, lại xúc động và dao động.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.