Mở Cửa Hàng Búp Bê Trong Game Sinh Tồn

Chương 101: Thế giới Âm Dương



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Ngọc

Beta: Hạ Y

_____________

Từ khi được mẹ nuôi đón về từ trại trẻ mồ côi, Yến Lâu đã bị tách khỏi thành phố nơi cậu sinh ra.

Hơn hai mươi năm sau chỗ cậu sống cách rất xa nơi này, vốn dĩ bọn họ có thể dùng pháp thuật rút ngắn đường đi, nhưng Nicholas nói muốn thử trải nghiệm giao thông của thế giới Âm Dương một chút, cho nên bọn họ quyết định ngồi tàu hỏa.

Ghế nằm trên tàu hỏa không rộng, có lẽ đây là đầu tiên Nicholas gặp hoàn cảnh này, thực ra Yến Lâu chưa từng trải qua, nhưng với hiểu biết về thế giới Âm Dương, cậu vẫn có thể bình tĩnh xử lý tốt đủ loại thủ tục.

Yến Thành vẫn đang ăn, mấy ngày nay liên tục thay đổi nhiều địa điểm xa lạ, khiến nó lúc nào cũng cảm thấy căng thẳng, biện pháp tốt nhất để làm giảm bớt lo lắng chính là ăn.

Bộ dạng này của nó khiến Yến Lâu có chút lo lắng, đến nỗi hối hận vì đã dẫn theo Yến Thành ra ngoài, có lẽ cậu nên chờ tình trạng của Yến Thành tốt lên rồi mới dẫn nó tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Để trấn an cảm xúc của Yến Thành, khi ngồi trên tàu hỏa, Yến Lâu ngồi bên cạnh Yến Thành nói chuyện cùng nó, xung quanh là một đám lông mềm.

Nicholas ngồi ở phía đối diện rời tầm mắt ra khỏi điện thoại, y liếc nhìn Yến Lâu ở trước mặt đang bị bao vây bởi đám lông mềm, lại liếc nhìn Horace cô đơn ngồi xổm trên vai mình, bỗng nhiên cảm thấy chỗ thua kém giữa người với người.

Horace:???

“Yến Lâu.” Bỗng nhiên Nicholas lên tiếng gọi.

Yến Lâu ngẩng đầu lên đáp lại: “Bệ hạ?”

Nicholas đặt điện thoại xuống, nói: “Ta xem xong rồi.”

Yến Lâu kinh hãi nhìn y, trong ấn tượng của cậu Pokemon có đến mấy trăm tập, không đến một ngày ngài đã xem xong rồi?

“Khá thú vị.” Nicholas nói: “Thế giới Âm Dương có rất nhiều loại giải trí sao?”

Yến Lâu chần chừ gật đầu, sợ Nicholas bảo cậu giới thiệu thêm một chút, cậu thật sự không muốn làm tội nhân của thế giới Hắc Ám đâu.

Cũng may Nicholas không mê phim truyền hình, y chỉ cảm thấy hứng thú với phim Pokemon.

“Pikachu ấy.” Y hơi nghiêng đầu nói: “Chính là con chuột màu vàng mà em nói đến, con chuột điện, đáng yêu lắm… Yến Lâu, em có thể làm một con búp bê Pikachu cho ta cất giữ không? Không có linh hồn cũng được.”

Ồ, ra là muốn figure.

Yến Lâu yên tâm: “Không thành vấn đề, đợi đến khi trở về thế giới Hắc Ám, thần sẽ tranh thủ làm cho ngài một bộ búp bê hoàn chỉnh.”

Cậu không theo dõi bộ phim, không rõ có tất cả bao nhiêu con Pokemon, cho nên cậu nhận lời mà không có gánh nặng.

Nicholas nghe xong hơi chần chừ một chút, nói: “Bình thường em cực kỳ bận rộn, không thể vì chuyện này mà chiếm dụng quá nhiều thời gian của em. Thế này đi, sau này mỗi năm đến sinh nhật ta, em tặng ta một con búp bê, được không?”

Yến Lâu ngạc nhiên, nhanh chóng gật đầu: “Tất nhiên rồi.”

Đúng lúc giúp cậu giảm đi phiền não không biết hàng năm nên tặng cái gì.

Nicholas mỉm cười, rất hài lòng, y quyết định tạm thời không nói cho Yến Lâu biết Pokemon hiện nay có gần 900 con.

Mặc dù hơi khốn nạn, nhưng y hy vọng ước hẹn này có thể giữ Yến Lâu lại thêm chín trăm năm nữa, thậm chí càng lâu càng tốt, tốt nhất là không có kết thúc.

Thời tiết ở tỉnh A hơi âm u, người đi đường bất giác quấn chặt lấy quần áo, tránh cho gió lạnh lùa vào bên trong.

Tất nhiên những thành thị đều thay đổi hoàn toàn, nhưng ngược lại tỉnh A thay đổi không quá rõ rệt, có lẽ là vì Yến Lâu từng ở đây khi còn sống đến khi chết đi, tận mắt chứng kiến nó thay đổi, cho nên thoạt nhìn không có vẻ xa lạ.

“Bệ hạ thực sự muốn đến xem phần mộ của thần sao?” Yến Lâu thoải mái: “Cách đây không xa, có điều không có người trông coi, có lẽ bây giờ đã bỏ hoang rồi.”

Nói thì nói vậy nhưng bây giờ nghĩa trang công cộng đều có người trông nom, không đến nỗi bị bỏ hoang, nhưng chắc chắn hiu quạnh.

Trong thâm tâm Yến Lâu không muốn để Nicholas nhìn thấy cảnh tượng đó, không chỉ có sự lạnh lẽo sau lưng, còn có phần mộ của mình cô đơn một chỗ.

Nicholas nói: “Đi mua hoa trước.”

Rượu, điểm tâm, những đồ cúng này có thể đút cho Yến Lâu, đặt một bó hoa trên ngôi mộ có thể bớt đi chút vắng vẻ.

Gần nghĩa trang công cộng dĩ nhiên không thể thiếu cửa hàng bán hoa, lần này Nicholas không hỏi Yến Lâu thích gì, y đi một vòng quanh tiệm hoa sau đó chọn một bó hoa bách hợp trắng.

Hai người đi bộ lên núi, quả nhiên trên núi cực kỳ vắng vẻ, trước mắt đầu là những tấm bia mới chỉnh tề, gần như không nhìn thấy bóng dáng người sống xuất hiện ở nơi này, ngay cả người trông mộ cũng không đến quấy rầy.

Gió trên núi ồn ào và lạnh hơn so với dưới chân núi, người bình thường ở đây bị gió thổi một hồi đã không chịu nổi nên vội vàng rời đi.

Nicholas dùng tay áo phủi nhẹ lớp bụi trên bia mộ, một tấm hình cũ hơi bạc màu hiện ra.

Người đàn ông trong bức ảnh để tóc ngắn, đeo kính, cặp kính che đi sự sắc sảo trong ánh mắt, nụ cười đã luyện tập hàng trăm lần khiến cậu như đeo lên mình một mặt nạ dịu dàng, ít ai có thể thấy được sự lạnh lùng trong nụ cười của cậu.

Nicholas đặt bó hoa bách hợp ở trước bia mộ, y cẩn thận nhìn tấm ảnh một lúc, rồi nhìn Yến Lâu ở bên cạnh, cười nói: “Trong ảnh hình như nhỏ hơn một chút.”

Yến Lâu ngừng lại, hơi bất đắc dĩ nói: “Đại khái là tấm ảnh ngày trước.”

Nicholas nghiêng đầu hỏi: “Em có điều gì muốn nhắn nhủ không?”

“Không có.” Khóe mắt Yến Lâu giật một cái: “Bệ hạ, xem xong rồi chúng ta đi thôi.”

Đứng trước bia mộ của mình vẫn là có chút kỳ quái.

Nicholas lại nói: “Đợi một chút, ta có ít lời muốn nói với em ấy.”

Yến Lâu sững sờ, nếu có lời gì sao không nói với cậu, lại muốn nói với bia mộ?

Gần đây Bệ hạ cũng kỳ quái quá!

“Ta muốn nói với em… Thời gian không có cách nào quay lại, ta không tham dự quá khứ của em, khó có thể bù đắp những thiếu sót kia.”

Nicholas rũ mắt, vẻ mặt dịu dàng nói: “Nhưng Yến Lâu à, đừng để quá khứ trở thành xiềng xích vây khốn em. Bố mẹ ruột và mẹ nuôi của em như nào, có lẽ ta không nên xen vào, em ngoài miệng thì nói đã buông bỏ nhưng thật ra lại không phải vậy, nếu không thì em đã không tự mình xây lên một bức tường thành đẩy tất cả mọi người ra, rồi tự giam mình lại như thế.”

Yến Lâu yên lặng nghe.

“Ta biết chẳng qua em đang sợ, không có cảm giác an toàn, em muốn bảo vệ mình để không bị tổn thương. Nhưng không phải ai cũng mang ác ý với em, cũng có người vẫn đang nỗ lực bảo vệ em, em không cần một mình gánh hết tất cả mọi chuyện, thỉnh thoảng trầm tĩnh lại, nghỉ ngơi một chút.”

“Thực ra em có thể tùy hứng.” Nicholas kéo tay cậu: “Tự tin lên một chút, em có năng lực để tùy hứng, hơn nữa còn có ta ở đây. Ta đảm bảo với em, bất kể sau này có xảy ra chuyện gì, ta sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ em.”

“Em muốn làm gì phải làm ngay, có một số việc nếu không thử, có lẽ em sẽ vĩnh viễn không biết được kết quả… Có khi sẽ như em mong muốn?”

Yến Lâu cụp mắt nhìn tay y, im lặng một lúc sau đó chậm rãi ngẩng đầu.

Trong ánh mắt Nicholas hiện lên vẻ mong chờ, Yến Lâu hoài nghi nói: “Làm sao Bệ hạ biết chuyện về bố mẹ ruột của thần?”

Nicholas: … À thì.

“Ta… Khụ… Chuyện này, nghe người khác nói ở đâu đó.” Nicholas thiếu chút nữa không giữ được vẻ dịu dàng, cảm thấy mình sắp xong rồi.

Y biết có ngày mình sẽ ngã ngựa, nhưng không ngờ lại ngã ở chỗ mấu chốt như thế, sớm biết vậy chi bằng thừa nhận sớm còn hơn.

Không ngờ Yến Lâu không muốn truy cứu, bình tĩnh gật đầu, đi ra ngoài: “Chúng ta xuống núi thôi.”

Nicholas: “Ừm.”

Y hơi thấp thỏm len lén quan sát sắc mặt Yến Lâu, nhưng không nhìn ra cái gì, vẫn là vẻ ngoài bất cần lạnh lùng bình thường.

Hỏng rồi! Con búp bê chắc chắn đã bị bại lộ, nghĩ lại lịch sử đen tối của mình, hình tượng của y trong lòng Yến Lâu sụp đổ rồi!

Thấp thỏm xuống núi, Nicholas chợt nhận ra mình vừa mới tỏ tình… Chuẩn bị lâu như vậy, nhưng lại bỏ lỡ cơ hội để nhận được một câu trả lời như mong muốn.

Nicholas hơi thất vọng, nhưng thôi quên đi, tỏ tình ở nghĩa trang không thích hợp, lần sau sẽ nói.

Trước khi lên núi, Yến Lâu đã đặt xong phòng ở khách sạn, Yến Thành và lũ mèo ở lại khách sạn chơi, lúc xuống núi sẽ về thẳng.

Yến Lâu hỏi: “Bệ hạ, có tính toán gì tiếp không?”

Bọn họ đã trì hoãn hai ngày, thời gian ở thế giới Âm Dương cũng không còn nhiều.

Nicholas lắc đầu, hiện giờ y muốn về thế giới Hắc Ám tìm Brian xin giúp đỡ.

Thấy Yến Lâu bận rộn như thường ngày, bình tĩnh giới thiệu với y công nghiệp dây chuyền của thế giới Âm Dương, xem ra lời thổ lộ ban ngày không ảnh hưởng gì đến cậu.

Tới tận nửa đêm mới ăn xong, Yến Lâu dẫn theo Kẹo Hồ Lô và Yến Thành vào phòng, sau đó khóa cửa lại.

Nicholas vuốt cái bụng mềm của Kẹo Dẻo, khẽ thở dài.

Thực ra khi tỉnh táo lại cũng không đến nỗi hoảng sợ, chỉ là có hơi buồn.

Y ám chỉ rõ ràng như vậy, dường như Yến Lâu không muốn đáp lại, là không thích, hay là có khúc mắc khó gỡ?

Nicholas nghĩ, có lẽ y cần chủ động hơn trong việc đưa người về một chút, nếu không bỏ trốn thì phải làm sao?

Và… Xử lý búp bê như thế nào?

Lúc này Yến Lâu cũng đang suy nghĩ đến việc xử lý con búp bê như nào.

Cậu không ngốc, làm sao có thể không hiểu ý tứ trong lời nói của Nicholas, cũng vì thế mà cậu mới vội vàng kiếm cớ chạy trốn.

Cậu nghi ngờ mình đang nằm mơ giữa ban ngày, còn nghĩ cậu ù tai nên nghe nhầm, nhưng… đó là sự thật, Nicholas cũng đang bày tỏ tâm ý giống cậu.

Sau khi xúc động, Yến Lâu càng mờ mịt, luống cuống hơn.

Cho nên cậu chẳng những không đáp lại, mà còn kiếm cớ chuyển trọng tâm câu chuyện.

Yến Lâu không ngờ mình lại hèn như vậy.

Dĩ nhiên, hết sợ cậu sẽ hối hận, nhưng có hối hận cậu cũng không đủ dũng khí đi tỏ tình.

Cậu biết rõ Nicholas dịu dàng, đáng tin sẽ không làm tổn thương cậu, nhưng về mặt tình cảm cậu lui bước đã quen rồi, những sợ hãi và hèn mọn cắm sâu trong lòng cậu không thể lập tức xóa bỏ ngay được.

Hơn nữa, Nicholas đã phát hiện con búp bê có liên hệ đến y, nghĩ lại những gì cậu đã làm với búp bê, Yến Lâu hơi tuyệt vọng.

Ngay cả khi Bệ hạ không đánh chết cậu, Yến Lâu cũng cảm thấy khó xử.

Bây giờ cậu quay về phá hủy con búp bê còn kịp không?

Khỏi nghĩ cũng biết, không thể! Con búp bê không thể bị tiêu hủy, đừng nói là Bệ hạ có chịu hay không, chính Yến Lâu cũng không nỡ!

Nhưng khi nghĩ đến ý thức của Bệ hạ đang ở trong con búp bê, cậu không biết nên đối mặt với con búp bê như nào… Aizz, cách đây không lâu cậu còn biến con búp bê thành con thỏ, lúc ngủ còn đá bay con búp bê!

Yến Lâu tuyệt vọng che mặt, lăn lộn trên giường, trong lòng đầy phiền muộn, Kẹo Hồ Lô vừa mới ngáy đã bị đạp xuống giường. Nó ngái ngủ mở to mắt nhìn xung quanh, dường như không có gì nguy hiểm, tấm thảm trải cạnh giường rất mềm, Kẹo Hồ Lô ngáp một cái sau đó nằm lên thảm tiếp tục ngáy.

Còn lại Yến Thành bị bỏ rơi núp một bên giường, nó nhìn Yến Lâu đang rầu rĩ, lại nhìn đồng bọn đang nằm ngủ trên thảm rất thoải mái, lặng lẽ ôm gối xuống giường nằm cùng một chỗ với Kẹo Hồ Lô.

Chưa kể, ngủ trên thảm thoải mái hơn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.