Mờ Ám

Chương 9: Học sinh cá biệt



Cuối cùng, Vu Tiệp cũng nhận được một cuốc
điện thoại mời làm gia sư. Họ hẹn chiều nay đến gặp mặt. Cô liền
gọi điện thoại báo tin cho Trịnh Phong, vui sướng hỉ hả, ăn cơm trưa
xong bèn khoác túi xách lên vai đến thẳng đó.

Cũng khá gần nhà, ngồi xe buýt khoảng bốn, năm trạm là đến.

Vu Tiệp đã tìm ra ngồi nhà ấy một cách nhanh chóng. Vừa ngước lên
nhìn cô đã thấy một căn nhà cao cấp, nằm trong trung tâm thành phố,
nghe nói giá cả đều ở trên trời, những người có thể ở khu này chắc
chắn là đại gia rồi. Vu Tiệp cười thầm trong lòng, không ngờ lần đầu
tiên đi làm thêm đã tìm được một nơi giàu có thế này, tốt lắm, tốt
lắm, chắc sẽ không có chuyện cò kè mặc cả tiền công rồi.

Số nhà 2008, tòa nhà A, Vu Tiệp lẩm nhẩm rồi bước vào đại sảnh của
tòa nhà A, đi thang máy lên tầng hai mươi, đến trước cửa nhà số 2008.

Vu Tiệp khẽ nhấn chuông cửa, một giọng nói vọng ra: “Ai
đấy?”

“Xin chào, tôi là Vu Tiệp, đến làm gia sư”. Vu Tiệp lễ phép
trả lời.

Một lúc sau, cửa mở ra, một người phụ nữ trung niên xuất hiện sau
cánh cửa, lặng lẽ mời cô vào nhà.

Cô đứng ở bậc thềm, nhân lúc cởi giày đã nhanh chóng quan sát toàn
bộ căn nhà. Cách trang hoàng và thiết bị đều cực kỳ sang trọng,
gạch lát nền bóng loáng, phản chiếu bóng người, một bộ salon cao
cấp bằng da thật màu đen được trong trong căn phòng khách rộng rãi,
một dàn loa ân thanh cao cấp đặt đối diện bộ salon đang mở nhạc êm
dịu, bưc tường phía trên bộ salon có treo một bức tranh trừu tượng bằng
sơn dầu, ở một góc nhà là một bình hoa cổ cực lớn. Xa hơn là một bộ bàn ăn mười
hai người bằng đá mài, phối với mười hai chiếc ghế tựa bằng da thật. Quả nhiên
là đại gia có khác.

Với sự hiếu kỳ của mình, Vu Tiệp đi theo người phụ nữ trung niên vào một gian
phòng, bà ta đẩy cửa ra: “Lâm tiên sinh, cô ấy đến rồi”.

Thì ra đó là người giúp việc. Bước vào phòng, Vu tiệp đảo mắt một vòng, đây
chắc là phòng đọc sách, một người đàn ông đĩnh đạc ngồi trước bàn, khoảng chừng
bốn mươi tuổi, đôi mắt cương nghị có thần, đường nét khuôn mặt rõ ràng, lông
mày đen dậm, khoảng cách giữa đôi lông mày có phần hơi rộng, bố cô từng nói,
người có diện mạo như vậy thường rất thành đạt. Nhưng, khóe môi ông ta mím lại,
chắc bình thường không hay cười nói.

“Chào cô, tôi là Lâm Chấn Đông. Cô Vu đây là sinh viên trường W?”
Giọng nói của ông ta trầm trầm.

“Vâng!”, Vu Tiệp trả lời ngắn gọn. Sự lo lắng trong lòng dần mất đi,
ông ta tìm cô chứ không phải cô đến để phỏng vấn, chẳng có gì phải căng thẳng
cả.

“Cô có bảng điểm không?”, Lâm Chấn Đông nhìn cô hỏi.

Vu Tiệp lấy bảng điểm học kỳ trước từ trong túi ra. Ông ta quả là nghiêm túc
thật.

Lâm Chấn Đông xem kỹ bảng điểm một lượt rồi mới ngẩng lên nhìn cô: “Co Vu,
người cô dạy là con trai tôi, năm sau nó thi tốt nghiệp. Lúc nào thì bắt đầu
được?”.

“Lúc nào cũng được.”

“Tốt lắm, mỗi ngày hai tiếng, mỗi tiếng bốn mươi tệ, tối nay bắt đầu.
” Nói xong, Lâm Chấn Đông trả bảng điểm lại cho cô.

“Cô ngồi đi.” Lâm Chấn Đông đi ra phía cửa, gọi bà giúp việc ban nãy:
“Chị Vương, chị gọi A Nam đến đây”. Sau đó, ông quay lại ngồi vào ghế
nói tiếp: “Cô gặp con trai tôi một chút”.

Vu Tiệp mỉm cưởi gật đầu.

Một lúc sau, một cậu chàng khoảng mười bảy tuổi bước vào. Vóc dáng cao ráo, ước
chừng 1m76, gương mặt non trẻ rất trắng, mái tóc ngắn dựng đứng trên đầu, đôi
mắt dài, đôi môi khẽ mím lại, tai trái có một chiếc khuyên lấp lánh, mới nhìn
đã biết là học sinh cá biệt.

“Làm gì vậy?” Vừa vào cậu đã cau mày hỏi với vẻ nóng nảy.

Lâm Chấn Đông chỉ Vu Tiệp nói: “Đây là gia sư mới của con, cô Vu, làm quen
đi nhé. Đây là con trai tôi, Lâm Hữu Nam”.

Lâm Hữu Nam quay sang liếc Vu Tiệp, hừ mũi một tiếng xem như là lời chào hỏi.

“Lễ phép với cô giáo chút đi”, Lâm Chấn Đông quở trách với vẻ không
vui.

“Ồ!”, Lâm Hữu Nam nóng nảy đáp lại một tiếng. “Hết chuyện rồi
chứ?”

Lâm Chấn Đông lắc đầu vẻ rất bất lực. Lâm Hữu Nam không thèm nhìn Vu Tiệp, bỏ
đi ra ngoài.

“Con trai tôi có phần bướng bỉnh, những gia sư trước đó đều bị nó đuổi, hy
vọng cô có thể kiên trì được.” Những đứa con của nhà lắm tiền có lẽ đều
khó dạy bảo, mà cha mẹ vì mải mê làm ăn nên cũng đành bất lực.

“Tôi sẽ cố gắng.” Vu Tiệp mỉm cười gật đầy, cô chỉ có thể nói là cố
hết sức thôi, nếu gặp phải học sinh lỳ lợm cứng đầu, cô chỉ còn nước bó tay
buông xuôi.

“Nhà cô Vu ở đâu? Tôi bảo tài xế đưa về.” Lâm Chấn Đông gật đầu,
trong lòng thầm tán thưởng, cô gái trước mặt tuy không nhiều lời nhưng thường
trực ông mách bảo rằng chắc chắn cô ấy sẽ là một cô giáo rất tốt.

“Không cần đâu ạ, cám ơn”, Vu Tiệp lịch sự từ chối.

“Được, bình thường ở nhà có thím Vương, cần gì thì cô nói với thím
ấy.” Nói xong, Lâm Chấn Đông bảo thím Vương đưa cô ra cửa.

Vu Tiệp không rõ phải dạy thêm cho Lâm Hữu Nam từ đâu, cũng không biết trình độ
của cậu ta thế nào nên cô quyết định trắc nghiệm trước. Cô tải một bộ đề từ
trên mạng xuống để Lâm Hữu Nam làm thử rồi lên kế hoạch dậy sau.

Ăn cơm tối xong, cô nói với bố mẹ một tiếng rồi đi, họ cũng không hỏi gì thêm.

Đến nhà họ Lâm, thím Vương mở cửa cho cô rồi chỉ vào phòng cuối cùng, khẽ nói:
“Tiểu Nam đang ở trong phòng”.

Vu Tiệp mỉm cười cám ơn rồi bước về phía căn phòng thím Vương vừa chỉ.

Đứng trước cửa phòng, cô đưa tay lên khẽ gõ cửa.

Tiếng nhạc từ bên trong vọng ta nhưng cửa vẫn đống. Không nghe thấy ư? Cô gõ
mạnh lên cửa vài lần nữa nhưng cũng chẳng thấy động tĩnh gì.

Vu Tiệp quay đầu nhìn về phía phòng khách, thím Vương cũng chả thấy đâu nữa,
Lâm Hữu Nam chắc không phải đang giả điếc không nghe thấy chứ.

Cô hít một hơi thật sâu, gõ thật mạnh lên cửa thêm lần nữa.

Cửa đột ngột mở toang, một thứ âm thanh nghe muốn thủng màng nhĩ ập đến. Vu
Tiệp nhíu mày, tai cậu ta chịu nổi hay sao? Mở loa to như thế mà không sợ hàng
xóm than phiền à? Có điều, hiệu quả cách âm của căn phòng này tốt thật.

“Tôi đến để dạy cậu học.” Vu Tiệp cố kìm ý nghĩ muốn quay đầu bỏ đi
của mình. Không thể dễ dàng buông xuôi được.

Lâm Hữu Nam phớt lờ, bỏ ra ngồi trước vi tính chơi game bóng đá!

Cô bước vào phòng, để cửa khép hờ không đóng chặt.

“Lâm Hữu Nam, bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ dạy thêm cho cậu”, Vu Tiệp
bất đắc dĩ phảo coa giọng hét với cậu.

“Đóng cửa lại!” Lâm Hữu Nam không buồn ngẩng lên, đôi mắt dán chặt
vào màn hình vi tính, giọng nói lộ vẻ bực bội khi bị làm phiền.

Vu Tiệp hơi lúng túng nhưng vẫn đóng cửa lại, sau đó ngồi xuống chiếc ghế ở gần
cửa. Được, đợi cậu ta chơi hết ván này vậy!

Khoảng mười phút sau, Lâm Hữu Nam hét lên một tiếng nho nhỏ: “Yes!”
rồi hứng chí ném bộ điều khiển sang một bên, sau đó với tay lên kệ đĩa một lúc
lâu, rút ra một bao thuốc, thong thả châm hút.

“Học được rồi chứ?”, Vu Tiệp khoác túi đứng dậy nói.

“Chị chỉ cần ở đây mỗi ngày hai giờ, những thứ khác không cần quan tâm
đén, tôi bảo đảm chị vẫn có tiền là được, Lâm Hữu Nam quay lại liếc xéo cô.

“Tôi đã nhân lời với Lâm tiên sinh là dạy thêm cho cậu.” Nếu cậu ta
không thích học thì sao không nói thẳng với cha mình, hà tất phải lãng phí tiền
bạc trong nhà lại làm lãng phí thời gian của cô.

Cậu khẽ cười, đúng là cô nàng gia sư này tuy tuổi tác còn trẻ nhưng tính cách
cũng khá mạnh mẽ.

“Tùy chị thôi.” Lâm Hữu Nam tắt trò chơi đi, mở một trang web lên
xem, phớt lờ Vu Tiệp.

Vu Tiệp rút quyển đề thi ra khỏi túi, đưa đến trước mặt cậu: “Đây là một
bộ đề trắc nghiệm, hôm nay cậu làm cái này trước đã.”

Lâm Hữu Nam huơ tay, đề thi rơi xuống đât. “Đừng phiền tôi.”

Vu Tiệp hít một hơi, cố nén giận, nhặt đề thi lên, nghiêm túc nói: “Lâm
Hữu Nam, nếu cậu không muốn học thêm thì nói với bố cậu đi, tôi cũng không muốn
làng phí thời gian của mọi người”.

Lâm Hữu Nam chậm rãi ngước mắt nhìn, khóe môi nhếch lên: “Nếu không phải
bố tôi dọa sẽ cắt mạng Internet thì bây giờ chị có thể đi được rồi đấy”.
Hôm nay, chẳng qua là bố cậu uy hiếp rằng, cậu lại làm cô giáo dạy thêm tức
giạn bỏ đi thì sẽ cắt Internet. Nếu không thế thì cậu đã đuổi chị ta đi rồi,
chứ đâu để chị ta vào phòng lải nhải không ngớt thế này.

“Vậy hôm nay chúng ta bắt đầu học vây. Hôm nay, cậu làm đề trắc nghiệm nàu
trước để tôi biết tình hình học tập của cậu.” Trong lòng Vu Tiệp hiểu được
ít nhiều, tuy rằng Lâm Hữu Nam rất miễn cưỡng, không can tâm nhưung vẫn phải
nghe lời cố ngoan ngoãn học thêm, có điều cậu ta muốn âm thầm nổi loạn.

Lâm Hữu Nam trừng mắt nhìn cô, sao chị ta không biết điều thế, cậu đã nói rõ
rồi cơ mà? Cô cứ đến, cậu cứ chơi, tùy ý làm việc, không quấy nhiễu nhau như
thế chảng tốt hơn sao?

Vu Tiệp mỉm cười: “Tôi cũng cần vài thứ để trao đổi lại với bố cậu”.
Cậu ta có thể qua loa nhưng cô thì không thể lấy tiền mà không làm gì.

Lâm Hữu Nam bất đắc dĩ phải đón lấy bộ đề trắc nghiệm, cầm bút khoanh bừa đáp
án, không đến năm phút đã vứt lại cho cô.

Vu Tiệp nhận lấy, xem sơ qua một lượt, tất cả câu hỏi đều làm xong, kết quả
toàn chọn B, mới nhìn đã biết là làm cho lấy lệ.

“Cậu mà như thế thì đến tôi cũng không qua nổi, sao ứng phó được với bố
cậu được đây?”, Vu Tiệp đặt bộ đề xuống bên bàn, bước lại nói: “Tôi
sẽ tải lại một bộ đề nữa để cậu làm lại.”

Lâm Hữu Nam nóng nảy, trừng mắt nhìn cô: “Chị có thấy phiền không
hả?”.

Vu Tiệp phớt lờ sự bực bội của cậu, mỉm cười mời cậu đứng dậy bằng ánh mắt. Cô
phải lên mạng tải một bộ đề khác để cậu làm.

Hai người cứ thế đấu mắt với nhau một lúc, cuối cùng Lâm Hữu Nam phẫn nộ đứng
dậy khỏi ghế, nằm thẳng ra giường, nhìn cô trừng trừng.

Vu Tiệp tải một bộ đề khác từ email của mình, in ra rồi đưa cho cậu: “Lần
này làm cho nghiêm túc đấy”.

Lâm Hữu Nam giật mạnh lấy rồi hậm hực ngồi dậy, đến ngồi trước bàn vi tính.

Vu Tiệp ngồi xuống ghế của mình, thấy cậu cầm bút suy nghĩ một lúc, rồi đánh
dấu trả lời từng câu hỏi, cô bèn cười thầm trong bụng, mong là lần này cậu ta
nghiêm túc hơn.

Sau khoảng mười lăm phút, Lâm Hữu Nam ném bút đi, tóm lấy con chuột vi tính,
bắt đầu lên mạng.

Vu Tiệp bước đến lấy tờ đáp án, ngồi sang một bên bắt đầu sửa lỗi.

Có đến bảy mươi phần trăm đáp án là chính xác, xem ra Lâm Hữu Nam cũng không
ngốc, tuy rằng đề thi này đa số là những vấn đề cơ bản, nhưng cũng có thể thấy
cậu ta không phải là thằng ngốc cái gì cũng không biết. Chắc cậu ta chỉ nổi
loạn ham chơi nên lơ đãng việc học, nhưunxg đứa trẻ độ tuổi này thường gặp phải
vấn đề ấy, quan trọng là ở việc dạy dỗ, chỉ bảo của gia đình thôi.

Vu Tiệp đưa đáp án trở lại cho cậu nói: “Bảy mươi hai điểm, không
tồi”.

Lâm Hữu Nam lườm cô một cái, cậu vốn thông minh mà, cần gì chị ta nói.

“Tốt, ở đây có chương trình học, sau này chúng ta sẽ học theo cái
này.” Vu Tiệp lấy một tờ thời khóa biểu tự làm trong túi đưa ra cho cậu
ta.

Lâm Hữu Nam cau mày, cô nàng này đúng là không phải dạng phiền phức bình
thường.

“Ngày mai tôi sẽ báo lại với bố cậu.” Vu Tiệp cười thầm trong bụng,
chỉ cần nhắc đến bố là cậu phải ngoan ngoãn nghe theo ngay.

Lâm Hữu Nam liếc xéo cô rồi ném tờ thời khóa biểu lên bàn.

Đột nhiên điện thoại trên bàn cậu réo vang, Lâm Hữu Nam cầm lấy, ấn nút nghe.

“A lô? Bây giờ?” Lâm Hữu Nam liếc nhìn Vu Tiệp đang đứng bên cạnh rồi
nói tiếp: “Được, cứ đặt chỗ trước đi, tớ đên muộn một chút”.

Vu Tiệp thu gọn bộ đề lại, lấy cuốn sổ ra hí hoáy ghi lại, căn cứ vào số điểm
khi nãy của cậu ta, phần tự nhiên của cậu khá tốt, còn sai sót về phần xã hội
nhiều hơn một chút, cô định ngày mai sẽ dạy thêm phần xã hội cho cậu.

Lâm Hữu Nam tắt điện thoại, quay lại hỏi cô: “Nhà chị ở đâu?”.

Vu Tiệp nhìn cậu vẻ thắc mắc, cậu ta hỏi điều này làm gì?

“Nói nhanh đi”, cậu nóng nảy khẽ gầm lên.

“Giang Bắc”

“Ồ!” Cậu gật gật đầu, tiếp tục chơi điện tử.

“Hôm nay tôi về trước, ngày mai chúng ta sẽ học Ngữ văn.” Vu Tiệp
nghĩ ngợi, dù gì hôm nay cậu ta cũng không định học thêm, cô cũng có thể về sớm
để chuẩn bị nội dung học lần sau.

Lâm Hữu Nam vừa nghe thấy vậy liền vội vã nói: “Này, đợi đã, tôi đưa chị
về”.

Vu Tiệp quay lại với vẻ kỳ quặc. Sao cậu ta lại tốt thế nhỉ? Thấy cậu vội vã
tắt máy tính, nhét hộp thuốc vào túi áo, trong lòng cô dần hiểu rõ ra, hóa ra
cậu ta muốn đi chơi nên mượn cớ đưa cô về.

Vu Tiệp khẽ cười, tùy cậu ta vậy, một gia đình như thế, cô cũng không muốn quan
tâm nhiều, chỉ mong cậu ta nghiêm túc học thêm là tốt rồi.

Lâm Hữu Nam theo cô ra khỏi phòng, gào lên về phía nhà bếp: “Thím Vương,
tôi đưa cô giáo về nhà”.

Thím Vương vội vã chạy ra: “Được rồi, khi Lâm tiên sinh về, tôi sẽ nói lại
với ông ấy”.

Hai người xuống lầu rồi mạnh ai nấy đi. Lâm Hữu Nam vẫy một chiếc taxi bên
đường, leo lên xe rồi bỏ đi.

Vu Tiệp đi đến trạm xe phía dối diên. Sống ở một thành phố lớn cũng tiện lợi
thạt, xe buýt về nhà cũng phải đến mười một giờ khuya mới hết, cho nên ngày nào
cô cũng có thể ngồi xe về nhà.

Vu tiệp ngồi trong xe, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, khu phố phồn hoa vẫn còn náo
nhiệt, đã chín giờ hơn mà trên đường vẫn còn rất nhiều người đang tấp nập.

Chiếc xe buýt chậm rãi khởi động, cô hững hờ quay lại nhìn, chợt thấy phía bên
kia đường một chiếc xe hơi nhỏ màu xám bạc đang dừng lại, bỗng cô có cảm giác
như nhìn thấy chiếc xe đó ở đâu rồi, nhưng nghĩ mãi vẫn không nhớ ra.

Vu Tiệp lắc đầu, chắc là mình nhớ nhầm rồi. Còn cái cậu Lâm Hữu Nam kia, cô
phải nghĩ cách nào đó để bắt cậu ta ngoan ngoãn học hành mới được.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.