Mờ Ám

Chương 63: Liệu có bỏ lỡ



Một giờ ba mươi phút trưa, máy bay đáp xuống sân bay
Changi của Singapore. Nhìn máy bay dần chậm lại, Vu Tiệp lại thấy rất hưng
phấn.

“Còn ngẩn ra làm gì, xuống đi chứ?” Lâm Hữu Nam buồn bực đẩy đẩy cô.
Từ khi biết sẽ chuyển máy bay ở Singapore, cô luôn lơ đãng như thế.

Vu Tiệp sực tỉnh, liếc nhìn Lâm Hữu Nam một cái, cậu nhóc này sao thế, tự dưng
lại nổi cáu.

Lâm Hữu Nam xách hành lí đi trước, Vu Tiệp đầu óc rối bời theo sau.

Vu Tiệp không hề biết phuơng hướng, bị Lâm Hữu Nam dẫn đi vòng quanh sân bay,
nghe nói phải xuống làm thủ tục, trong quá trình đó Vu Tiệp mới hiểu đại khái.
Thì ra hãng hàng không này phải ở lại Singapore bảy tiếng đồng hồ, đến tám giờ
tối mới bay đến Melbourne.

Vu Tiệp ngồi trên ghế đợi, cứ thấy chần chừ, bây giờ cô đã ở Singapore rồi, rốt
cuộc có nên đi gặp Tấn Tuyên không? Đột ngột cho anh một sự bất ngờ thế này
liệu anh có vui không? Vu Tiệp nghĩ chắc chắn là có nên vẫn quyết định tìm anh.
Lâm Hữu Nam đã đứng cạnh cô: “Có phải muốn đi gặp anh ta?” .Gương mặt
A Nam tỏ vẻ không chịu nổi, Vu Tiệp cười ngượng ngùng, mở di động ra định gọi
cho Tấn Tuyên.

“Singapore không đóng dấu thông hành cho Trung Quốc”, Lâm Hữu Nam
uống một ngụm nước lớn, chậm rãi nói.

“Là thế nào?” Vu Tiệp ngẩn người, từ quá chuyên ngành khiến cô thấy
choáng váng.

“Chúng ta quá cảnh Singapore để đến Úc, nên không làm visa đi Sing, không
thể ra khỏi sân bay được.” Lâm Hữu Nam cười khẽ, xem cô còn định đi đâu.

Hả? Vu Tiệp đờ người, sao lại có quy định như thế, chuyển máy bay chỉ được đợi
ở sân bay thôi sao? Vu Tiệp tỏ ra không tin, đứng dậy định hỏi thăm xem sao.

“Này chị đi đâu?” Lâm Hữu Nam thấy cô cuống lên thì vội vàng kéo lại,
sợ cô bỏ đi mất.

“Chị đi hỏi xem làm visa thế nào, đợi ở đây bảy tiếng mà chỉ ở sân bay thế
này thì quá đáng lắm.” Vu Tiệp tức tối định bỏ đi.

Lâm Hữu Nam ôm chặt lấy cô van xin: “Được rồi, được rồi, em lừa chị đấy,
chúng ta có chín mươi sáu tiếng tự do”.

Vu Tiệp nghe thế lại càng mù mờ, rốt cuộc là sao, cô trợn mắt nhìn gương mặt
nhăn nhó của Lâm Hữu Nam.

“Chúng ta không cần đợi ở sân bay, nhưng…” A Nam hạ giọng lẩm bẩm:
“Em không muốn chị đi tìm anh ta, không ở lại với em được à?” .

Vu Tiệp dở khóc, A Nam chết tiệt, dám lừa cô, hại cô suýt nữa đi làm trò cười
cho người khác:”Em…Trơ trẽn quá!” .

Lâm Hữu Nam thấy Vu Tiệp không giận thì vội vàng chồm lại gần, ánh mắt đầy vẻ
van nài:”Chị đi với em mà, có thể chuyên tâm chút được không”.

Vu Tiệp cười khẽ:”Chị vẫn đi Melbourne với em mà”. Nói xong cô ngồi
vào ghế, lấy điện thoại ra, nhìn vẻ mặt ủ rũ của A Nam, cô từ từ gọi cho Tấn
Tuyên.

Tút,tút,tút,… Cuối cùng đã gọi được, Vu Tiệp cảm thấy tim như thót lên tận cổ
họng.

“Tiểu Tiệp!” Giọng Tấn Tuyên như chạy thẳng vào tim cô, mong đợi và
khao khát khiến tiếng cô như trở nên cực kì yếu ớt :”Tấn Tuyên,anh có bận
không?” .

“Tiểu Tiệp, hiếm hoi quá, em lại chủ động gọi cho anh”. Giọng nói vui
sướng của Tấn Tuyên vọng lại. Anh cũng đang đợi chờ cô.

“Năm mới vui vẻ, ừm…” Vu Tiệp do dự,”công ti của anh ở
đâu?” .

“Công ti? Sao vậy? Muốn bay đến thăm anh à?” Tấn Tuyên trở nên vui vẻ
hơn, sao bỗng dưng mèo hoang ngoan đến thế?

“Ừm, em cũng muốn lắm, cụ thể là ở đâu?” Vu Tiệp cố đè nén cơn xúc
động, muốn tặng anh một bất ngờ nho nhỏ.

Tân Tuyên báo địa chỉ, Vu Tiệp lẩm bẩm nhớ lại, nhưng câu tiếp theo của anh lại
như tạt một gáo nước lạnh khiến cô hoàn toàn tâm nguội ý lạnh: “Nhưng hôm
nay anh không ở Singapore, đi công tác rồi”.

Vu Tiệp cầm điện thoại, hụt hẫng cùng cực, gì thế này??? Cô từ nơi xa xôi chạy
đến đây, vất vả lắm àm anh lại không ở Singapore! Sự thất vọng khiến cô đột
ngột thấy mất sạch tòn bộ hứng thú.

“Tiểu Tiệp, sao vậy?” Tấn Tuyên không nghe gì thì cảm thấy kỳ quặc.

“Không có gì.” Vu Tiệp cố nén sự thất vọng, bình thản nói “Anh
đừng làm việc quá sức, Tết nhất rồi còn bôn ba khắp nơi”. Cô nghĩ hôm nay
không gặp được Tấn Tuyên nên cũng không cần báo anh biết mình đang ở Singapore
làm gì nữa.

“Ừ, nếu mèo hoang hôn anh một cái, sức khỏe của anh sẽ tràn trề, tinh thần
thoải mái “, Tấn Tuyên cười làm nũng.

Vu Tiệp ủ rũ hôn chụt một cái vào điện thoại. Nghe Tấn Tuyên vui sướng hôn trả
lại, cảm giác hụt hẫng dần tan biến, nhưng vẫn rất buồn rất buồn. Sao anh lại
không ở Singapore chứ?

“Được rồi, anh bận việc của anh đi.” Vu Tiệp lên tiếng, không còn tâm
trạng nào để nói nhiều nữa.

“Nhớ là phải nhớ anh.” Tấn Tuyên dịu dàng nhắc, rồi cúp máy.

Lâm Hữu Nam ngồi cạnh, nghe rõ mồn một đối thoại của họ,
khóe môi dần nhướn lên thành một nụ cười kỳ lạ, nhưng thấy ve đau khổ của Vu
Tiệp, cậu vẫn nên an ủi vậy.

“Sao thế? Anh ta không ở Singapore à?”

“Ừ, sao lại thế nhỉ?” Vu Tiệp buồn bã xị mặt, sao trùng hợp thế kia
chứ!

“Được rồi, người ta có lẽ bận thật.” Lâm Hữu Nam choàng vai cô, an
ủi: “Đừng buồn nữa, còn em mà, em đưa chị đi dạo”.

Vu Tiệp nhăn nhó, ủ rũ gật đầu.

Hsi người làm xong thủ tục, gửi hành lí xong xuôi rồi cùng ra khỏi sân bay, đi
thăm thú Singapore xinh đẹp.

Lâm Hữu Nam thật sự vẫn là một cậu bé. Cậu hào hứng kéo Vu Tiệp dạo quanh thành
phố, thấy gì thú vị hoặc món ngon nào đó là hứng chí mãi, ngắm nụ cười mừng rỡ
của cậu, nỗi buồn trong lòng Vu Tiệp cũng dần biến mất. Thôi vậy, đã đến thì cứ
vui đi, không gặp được Tấn Tuyên thì chỉ có thể nói là duyên phận lần này của
họ chưa đủ, muốn gặp gỡ vẫn phải chờ đợi thôi.

Đêm dần buông, Vu Tiệp và Lâm Hữu Nam quay lại sân bay, bắt đầu thủ tục lên máy
bay, do chuyển máy bay nên thủ tục cũng không phức tạp lắm.

Lâm Hữu Nam xếp hàng cạnh Vu Tiệp, thấy vẻ thất vọng hiện trên mặt cô thì
thoáng chạnh lòng, khẽ ôm vai cô. nói “Lam ơn đi, bây giờ là đi chơi mà,
chị vui lên được không? Chẳng lẽ đi với em là đau khổ?”.

Vu Tiệp liếc nhìn cậu, cười khổ, cô cũng không muôn thế, nhưng hiện giờ cô thật
sự không vui nổi “Xin lỗi!”.

Lâm Hữu Nam thở dài bất lực, nâng mặt cô lên, nghiêm túc nhìn cô “Phải
chuyên tâm với mình em thôi, không được nghĩ đến người khác”. Cậu thoáng
buồn, dù chỉ ở bên nhau một lúc ngắn ngủi, tâm tư của cô vẫn hoàn toàn dành cho
người khác.

“Chị không…” Vu Tiệp khẽ cắn môi, nhớ đến anh thì ích gì? Anh ngoài
công việc ra thì vẫn là công việc, không biết đã quên béng cô đi từ đời nào
rồi.

“Xem đấy, nhớ cũng vô ích, người ta bây giờ chỉ quan tâm đến công
việc.” Lâm Hữu Nam nhìn ra tâm sự của cô, phê bình Tấn Tuyên một cách bất
mãn.

Vu Tiệp buồn bã không phản đối, đành ủ rũ đi theo dòng người đang rồng rắn xếp
hàng. A Nam chết tiệt, không làm cô vui thì thôi, cứ bắt cô buồn mãi là thế
nào? Chọc cô nữa thì cô mặc kệ cho xem.

Lâm Hữu Nam thấy cô bĩu môi bất mãn thì vội vàng chồm sát lại, cười giả lả nịnh
nọt “Đựoc rồi, em không nói nữa, chẳng trách người ta cứ bảo, nói đạo lý
với phụ nữ thì mãi mãi không nói lại”.

“Em phiền phức quá.” Vu Tiệp đưa tay khẽ tát vào mặt cậu. Tên quỷ nhỏ
này, dám làm mặt ông cụ non dạy dỗ cô kia đấy.

Giọng A Nam đột ngột trầm hẳn xuống, thoáng nét đau buồn, cậu quay mặt sang nơi
khác “Đương nhiên rồi, em không phải anh ta, chị chê em phiền phức là
phải”.

Vu Tiệp mềm mỏng, cô thấy buồn thì hà cớ gì lại trách A Nam chứ, cậu chỉ hảo
tâm an ủi cô thôi mà.

Vu Tiệp vội vã ôm choàng cánh tay cậu: “A Nam, chị không có ý đó” .

Lâm Hữu Nam hừ mũi một tiếng, rõ ràng là thế mà còn chối.

“Được rồi, chị sai, đừng giận nữa. Chị mời em ăn kem nhé?” Ôi trời,
tre con cứ phải dỗ dành mới được.

“Thật không?” Hai mắt Lâm Hữu Nam sáng rực, từ từ quay mặt lại.

“Ừ!” Vu tiệp thấy cậu vui vẻ trở lại thì không kìm được cười thầm,
cậu nhóc này đúng là dễ dụ thật.”Muốn ăn vị gì nào?”

“Thôi được, chị đứng đây xếp hàng, em đi mua, em ghét nhất là phải xếp
hàng, có điều chị phải trả tiền đấy.” Lâm Hữu Nam cau mày, liếc nhìn máy
bán hàng ở phía xa.

Vu Tiệp gật đầu, Lâm Hữu Nam nhướn môi cười rồi sải bước đi mua.

Vu Tiệp nhìn theo bóng dáng cao gầy của cậu, thấy lòng ấm áp và cảm động. Ai
bảo trẻ con không chu đáo, không ân cần? Thực ra A Nam không chỉ khao khát được
người khác quan tâm, mà cũng mong muốn được quan tâm đến người khác.

Vu Tiệp xách túi chầm chậm nhích theo dòng người, mọi người cũng rảnh rỗi thật,
thời gian đã khá gấp rồi mà vẫn không vội vã.

Nhưng sau lưng cứ có vật gì đè vào, Vu Tiệp cau mày, hình như là túi công văn
hay gì đó, hơi cứng một chút.

Vu Tiệp cố nén bực bội. Có lẽ người sau lưng hơi sốt ruột nên cô nhích lên phía
trước thêm chút nữa.

Một lúc sau, người sau lưng lại áp sát tới, Vu Tiệp càng thấy bực mình hơn, sao
người này đáng ghét thế không biết, chẳng lẽ không biết đứng cách ra một khoảng
hay sao? Vu Tiệp cố nhịn không nổi cáu, đợi A Nam về rồi dạy dỗ anh ta sau.

Nhưng người sau lưng như càng được thế lấn tới, Vu Tiệp nhạy cảm phát hiện ra
anh ta lại áp sát lại, hơi thở nóng hổi phả sau gáy cô. Đồ háo sắc chết tiệt!
Vu Tiệp co chặt nắm tay, lửa giận bắt đầu bốc lên, nghĩ xem phải dùng thứ tiếng
gì để dạy dỗ hắn. Tiếng Trung, tiếng Anh? Nếu là người nước ngoài, nói tiếng
Trung có lẽ không hiểu rồi.

A, đúng lúc Vu Tiệp đang do dự, cái tên xấu xa kia đã đưa tay đặt lên hông cô,
sự đụng chạm đó khiến cô nổi điên. Đồ háo sắc chết tiệt! Cô thúc cùi chỏ ra sau
theo phản xạ.

Ối, Vu Tiệp nghe thấy sau lưng có tiếng hự khẽ. Đáng đời! Vu Tiệp nhanh chóng
tiến lên phía trước hai bước.

Hơi thở phía sau lưng lại xuất hiện “Đó là quà gặp mặt em tặng anh
à?”. Âm thanh uể oải tỏ rõ sự thất vọng khiến cô giật bắn mình. Vu Tiệp
sững người, anh ta biết tiếng Trung?! Mà giọng nói sao càng nghe càng
thấy…quen…Không thể, không thể, anh bảo không ở Singapore cơ mà?!

Vu Tiệp từ từ quay người lại, cặp kính râm to che nửa khuôn mặt, đôi môi gợi
cảm đang nở một nụ cười ranh mãnh!

Trong tích tắc, Vu Tiệp như đứng hình!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.