Diệp Trí Viễn sải bước ra khỏi quán rượu, khuôn mặt điển trai và thân hình cao dỏng tạo nên một sự khác biệt nổi bật giữa đám đông. Sự lạnh
lùng, thờ ơ, ngũ quan đẹp như tạc, nhưng là vẻ đẹp của một bức tượng
thực sự, lạnh lùng vô cảm.
Thở dài một cái, tay cầm chiếc chìa khóa xe, nhanh chóng tìm trong
bãi xe chiếc Hummer nổi bật giống như con người anh, bước nhanh đến, mở
cửa ngồi vào xe.
Diệp Trí Viễn cắm chìa khóa xe vào ổ, nhưng vẫn chưa khởi động máy, mở cửa kính xe, châm một điếu thuốc với vẻ khoan thai.
Làn khói thuốc nhẹ dưới ánh nhấp nháy của bầu trời đầy sao đêm hè,
chập chờn, cuộn lên thành một dải, ánh lửa từ đầu thuốc chiếu lên đường
nét trên khuôn mặt, ở đó là một vẻ u buồn mờ ảo.
“Thất Hề, cậu đưa tớ đi đâu thế. Tớ không đi nổi nữa đâu!” An Hạ Dao
nhíu mắt, lẩm bẩm, cự lại, đầu cô rất nặng, khi nói lưỡi cứ ríu lại, bây giờ, việc mà cô muốn làm nhất là tìm một chỗ nào đó nằm ngay xuống và
ngủ lập tức.
“Giúp cậu tìm đàn ông”. Thất Hề nhìn An Hạ Dao, đáp với vẻ vô cùng
nghiêm túc: “Chẳng phải vừa rồi cậu nói rồi sao, muốn được trải nghiệm
bất ngờ cơ mà”.
Tìm một chiếc xe sang trọng ngay trước của của một quán rượu phồn hoa nhất thành phố, kéo theo một chàng trai trẻ, đi thẳng đến phòng trọ,
thế rồi cùng nhau mây mưa, chuyện đó chẳng có gì khó khăn.
Diệp Trí Viễn nghe thấy giọng của hai cô gái từ xa đang đến gần, đôi
lông mày rất đẹp bác hơi nhíu lại, mặt tỏ vẻ khinh bỉ. Ngày nay, phụ nữ
say rượu đúng là rất điên rồ, họ có thể thản nhiên nói về việc tìm đàn
ông để giải khuây như vậy!.
“Đúng, Thất Hề, cậu phải tìm chiếc xe tốt một chút…” An Hạ Dao ợ một
cái: “Trải qua một đêm tình với người có tiền thì sẽ tương đối dễ cắt
đuôi.”
Diệp Trí Viễn nghe thấy giọng nói có vẻ quen ấy, trong lòng chợt thấy lăn tăn, vốn anh đã kéo kính cửa lên, chuẩn bị nhấn ga, nhưng rồi bàn
chân ấy chợt dừng lại.
“Dao Dao, cậu có thích xe Hummer không?” Thất Hề nhìn thấy ánh đèn
pha của chiếc Hummer phía trước, biết là trong xe có người đang chuẩn bị rời đi, bất giác quay lại hỏi An Hạ Dao. Không chờ An Hạ Dao trả lời,
lập tức kéo cô, bước nhanh về phía đuôi chiếc xe Hummer, không chần chừ, đẩy cô ngã vào đuôi chiếc xe.
“Cộp!” một tiếng vang lên, cho thấy có sự va chạm.
An Hạ Dao nói bằng giọng đùng đục: “Thất Hề, cậu kéo mình đâm vào xe à?
Đau quá!”
Thất Hề cười khúc khích, vẻ hồn nhiên giống hệt một đứa trẻ làm một việc xấu gì đó, đưa tay ra hiệu “Suỵt!”.
“Sẽ có anh chàng đẹp trai mang cậu đi ngay bây giờ đấy!”.
“Chiếc xe rách này làm mình bị va đau quá!” An Hạ Dao vùng đứng dậy, đưa chân tức giận đá vào đuôi chiếc Hummer, “Ôi, đau quá!”.
Diệp Trí Viễn nghe thấy tiếng va vào xe, vốn không muốn nhiều chuyện, nhưng lúc này lại nghe thấy tiếng đạp vào xe, không nén được, mở cửa
bước ra khỏi xe. Anh rất ngạc nhiên khi thấy hai kẻ say rượu không biết
từ đâu tới mà lại dữ dằn như vậy?.
Thất Hề vứt lại An Hạ Dao đang dựa vào đuôi xe ngủ gật, bước tới,
nhìn Diệp Trí Viễn từ đầu đến chân một lượt rất chăm chú. Rất đẹp trai,
giống như thần tượng “Ngô Tôn” mà cô thích, trắng trẻo, cao không dưới
1m8. Đẹp trai như vậy lại còn đi chiếc Hummer nữa, nếu mà trở thành đối
tượng một đêm tình của An Hạ Dao, thì xem ra cậu ấy không bị thiệt
thòi?. Thất Hề nở một nụ cười rạng rỡ hết cỡ với Diệp Trí Viễn, vẫy tay, nói: “Hi, chào anh đẹp trai!”.
Đôi lông mày rất đẹp của Diệp Trí Viễn càng nhíu chặt hơn, nhìn Thất
Hề một lượt, thấy ở cô không hề có vẻ gì là của những phụ nữ phong trần, nhưng, nếu không thuộc loại phụ nữ ấy thì sao nửa đêm lại uống rượu ra
nông nỗi này, lại còn bắt chuyện làm quen với đàn ông nữa chứ. Hơn nữa
lại còn đặt mục tiêu rất rõ ràng là tìm một người đàn ông có tiền để qua một đêm tình!.
Thất Hề nhìn khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng của Diệp Trí Viễn, bất giác cảm thấy ngượng ngùng, hơi rượu cũng đã bớt đi nhiều, biết rằng tất cả
những gì mình vừa làm trong con mắt của những người bình thường chẳng
khác gìkẻ điên, nếu cứ tiếp tục đem An Hạ Dao đến cửa thì không những
anh chàng đẹp trai này không thèm vui vẻ chấp nhận, mà có khi còn đối xử với họ như những kẻ điên, ngộ nhỡ anh ta báo cảnh sát, và cảnh sát lại
mời An Hạ Dao và cô đến đồn làm khách, uống trà thì chuyện sẽ rất to.
Nghĩ đến đây, Thất Hề vội nhanh trí tỏ ý xin lỗi Diệp Trí Viễn với vẻ lấy lòng: “Xin lỗi, tôi và bạn tôi đã uống hơi nhiều!”.
Đôi lông mày rất đẹp của Diệp Trí Viễn vẫn nhíu chặt như cũ, nói với
giọng lạnh nhạt: “Uống nhiều rồi thì nên về sớm đi chứ sao lại giở thói
say rượu ra thế!”. May mà anh vẫn chưa lái xe đi, chứ vừa rồi mà anh
quay xe thì chắc chắn đã va vào họ rồi.
“Phải, tôi sẽ đưa cô ấy về ngay đây.” Trước cái nhìn như dồn đuổi của Diệp Trí Viễn, Thất Hề có phần căng thẳng, trong bụng vẫn thắc mắc,
trong các tiểu thuyết ngôn tình chẳng phải viết như thế sao, nhân vật nữ chính đánh mất mình, bèn tìm bừa một chiếc xe hào nhoáng đâm vào, nhất
định cũng sẽ làm đổ nhân vật nam chính, để anh ta đưa về nhà, sau phút
cuồng nhiệt bột phát thì sẽ nảy nở tình yêu, thế mà sao đến lượt cô và
An Hạ Dao thì anh chàng đẹp trai này không những không đón nhận, lại còn nhìn họ bằng con mắt khinh miệt, coi họ như những kẻ mắc bệnh tâm thần
như vậy. Thất Hề cảm thấy lòng tự trọng bị tổn thương quá mức.
“Thất Hề, về đến nhà chưa? Mình buồn ngủ quá!” Đôi mắt của An Hạ Dao
dính chặt lại, bước chân lảo đảo, xiên xẹo, chẳng còn chút hình tượng
nào, sau đó ngã lăn ra đất, nằm phủ phục không động đậy, không nhẽ cô
định coi trời là màn, đất là chiếu hay chắc? Sao lại lăn xuống bên cạnh
chiếc xe của Diệp Trí Viễn như vậy?.
Đôi lông mày của Diệp Trí Viễn càng nhíu chặt hơn, đôi môi mỏng, gợi
cảm mím chặt lại, anh rất có ác cảm đối với những cô gái nửa đêm còn
lang thang bên ngoài và uống rượu say như thế này, nhất là lại còn nghe
thấy đoạn đối thoại ấy của họ nữa. Tìm người để mà trải nghiệm cảm giác
một đêm tình, không còn gì đáng khinh bỉ hơn thế. Vì thế, anh chiếu đôi
mắt lạnh lùng về phía Thất Hề: “Còn không đưa cô bạn của cô đi! Cản trở
đường của tôi!” Diệp Trí Viễn thấy rất khó chịu!.
Trước con mắt khinh bỉ của Diệp Trí Viễn, Thất Hề rất bực bội, giận
dữ nói: “Cản trở đường của anh à? Con đường này viết tên của anh sao?”.
Nói xong, cô trừng mắt nhìn lại anh không chút e sợ, “Tối nay, tôi sẽ để cô ấy ngủ trên đường đấy, nếu anh thấy cản trở thì tự xử lý đi!”.
Thôi được, Thất Hề thừa nhận, cô đã giở thói vô lại một cách rất vô
lý, nhưng còn người đàn ông này dựa vào đâu mà lại khinh bỉ cô và An Hạ
Dao?.
Chẳng qua cũng chỉ là trông điển trai một chút, có chúa đến mức ấy không?.
Hơn nữa, đã có câu: nói với người say như vay không trả, nếu đã biết
các cô uống nhiều, thì đừng có mà coi chuyện nghiêm túc như vậy, cứ
tránh một chút là được thôi mà.
Diệp Trí Viễn cứng lưỡi trước mấy lời đó của Thất Hề, anh sải bước đi đến về phía An Hạ Dao, bụng nghĩ, được rồi, mình sẽ tự xử lý, cứ dựng
cô gái này dậy, sau đó ném vào trong thùng rác, để cho cô ta một bài
học, để sau này xem cô ta còn dám uống nhiều nữa không. Còn dám chặn xe
giữa đường để mà nếm trải cảm giác một đêm tình nữa không!
Thất Hề nhìn thấy Diệp Trí Viễn đi về phía An Hạ Dao, định mở miệng
nói câu gì đó, nhưng cuối cùng lựa chọn đứng yên quan sát, hơn nữa đây
là đường phố người qua kẻ lại, cô không sợ Diệp Trí Viễn dám có hành
động gì quá đáng với An Hạ Dao.
Diệp Trí Viễn vừa mới bước tới bên An Hạ Dao, đưa tay ra, chưa kịp
kéo, thì An Hạ Dao đã nhanh chóng đưa tay ra túm lấy cánh tay anh, ra
sức kéo, khiến Diệp Trí Viễn vì không đề phòng ngã lăn ra đất, vẫn chưa
kịp phản ứng gì thì An Hạ Dao đã lật người đè anh xuống, rồi quấn chặt
lấy anh như con gấu không đuôi, cười khúc khích: “Thất Hề, cậu đúng là
đồ ngốc, giúp mình tìm đàn ông ở đâu?”. Khuôn mặt điển trai của Diệp Trí Viễn tối sầm lại, cái cô này, tưởng mình là cô bạn miệng lưỡi lanh lọc
của cô ta à? Còn đùa nữa à?.
“Đồ quỷ say, dậy ngay?” Diệp Trí Viễn gằn giọng nói với An Hạ Dao cố gắng ghìm cơn kích động muốn đá bay cô.
Mớ tóc đen rối tung che mất già nửa khuôn mặt của An Hạ Dao, dưới bầu trời sao như vậy lại càng lờ mờ không rõ. Loáng thoáng nghe thấy dường
như có tiếng đàn ông, bất giác cô ti hí mắt như một con cún con, dùng
mũi hít hà: “Đàn ông?” rồi tiếp đó ngồi lên người của Diệp Trí Viễn, vừa túm cà vạt vừa lôi anh dậy, “Anh tên là gì?” Nói rồi, khẽ mở đôi mi mắt mơ màng vì cơn say. Diệp Trí Viễn nổi giận định hất ra và bỏ đi, nhưng
anh bị An Hạ Dao túm cà vạt lôi nhổm nửa người dậy, đôi mắt giận dữ như
tóe lửa nhìn chằm chằm vào người con gái trước mặt, rất muốn ném cô gái
này vào thùng rác, có điều trước lúc đó, anh giữ chặt lấy tay cô như
gọng kìm rồi gỡ từng ngón tay cô đang túm lấy cà vạt của anh. Đồ chết
giẫm, cô gái này điên rồ quá rồi!.
Khi đôi mắt mơ màng vì say của An Hạ Dao nhìn lên khuôn mặt điển trai ấy của Diệp Trí Viễn, đầu óc cô lập tức trống rỗng, bàn tay túm cà vạt
bất giác buông ra, đẩy mạnh Diệp Trí Viễn ngã lăn ra đất, rồi hét tướng
lên với Thất Hề: “Thất Hề, mình… Mình thấy ma!”
Diệp Trí Viễn bất ngờ bị An Hạ Dao đẩy ngã, đầu va xuống đất thành
tiếng, lập tức thấy choáng váng hoa mắt, còn cô gái ngồi trên người anh
thì vội bò dậy như nhìn thấy ma, tiếp đó chạy về phía Thất Hề kêu ầm
lên, nhưng vì chân mềm nhũn chỉ loạng choạng được mấy bước lại ngã
xuống, vừa bò vừa khóc: “Thất Hề, mình nhìn thấy ma, mình nhìn thấy Diệp Trí Viễn!”
Diệp Trí Viễn đường như pht điên lên, những sợi gân xanh trên trán
anh cũng nổi cả lên, đồ con gái chết giẫm, dám nói anh là ma, đồ đáng
chết, không lẽ anh xấu đến thế sao?.
Diệp Trí Viễn vẫn còn chưa hết cơn tức giận vì bị gọi là ma, lại nghe thấy cô gái say rượu ấy nói, mình nhìn thấy Diệp Trí Viễn, bất giác
ngây người, lập tức nhỏm ngay dậy, nhìn về phía Thất Hề đang đi về phía
An Hạ Dao, rồi lập tức cũng bước nhanh đến, kịp thời ngồi xuống trước
khi Thất Hề ngồi xổm xuống khoảng một giây, lấy sức đỡ kẻ say rượu đang
gào khóc kia, đưa tay gạt phắt đám tóc dài rối tung của cô ta, thế là
một khuôn mặt xinh đẹp vừa lạ lẫm vừa quen thuộc hiện ra ngay trước mắt
anh.
Diệp Trí Viễn ngây người, bất giác nheo mắt nhìn kẻ say rượu ấy, còn An Hạ Dao thì cũng chớp đôi mắt ngái ngủ nhìn anh.
Bốn mắt giao nhau, như tóe lửa.
Đôi mắt đen của An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn một hồi lâu, rồi cười
khan mấy tiếng, nói với anh: “Anh rất giống Diệp Trí Viễn!” Nói xong
nhắm nghiền mắt chìm ngay vào giấc ngủ trong cơn say.
Diệp Trí Viễn tối sầm mặt, xem ra cô gái này say thật rồi, An Hạ Dao, được lắm, cuối cùng tôi đã tóm được cô rồi!.
Thất Hề không rõ sự tình đứng bên cạnh, ngượng ngùng nhìn Diệp Trí
Viễn, đưa tay định đỡ lấy An Hạ Dao: “Vậy, để tôi đưa bạn tôi về nhà!”.
Diệp Trí Viễn không nhìn vào Thất Hề, nắm lấy hông, bế bổng An Hạ Dao lên, liếc một cái lạnh lùng về phía Thất Hề, đồng thời ném ra một câu:
“Lên xe!”.
Thất Hề tròn mắt, tình hình thay đổi quá nhanh, cô không muốn bán An Hạ Dao xong rồi lại còn phải bù lỗ.
Diệp Trí Viễn mở cửa xe, đặt An Hạ Dao vào đó xong, quay người lại
nhìn Thất Hề nãy giờ vẫn đứng yên tại chỗ vì sửng sốt: “Rút cục là cô có đi hay không? Không đi, thì chúng tôi đi đây, từ trước tới nay, Diệp
Trí Viễn không phải là người hay xen vào những việc không đâu, nhưng đó
là bạn của An Hạ Dao, hơn nữa xem ra cô ta cũng đã uống không ít, vì thế bất giác thấy rằng cần phải hành động như người ta từng nói: yêu nhau
yêu cả đường đi, ít nhất thì cũng đưa cô ta về đến nơi an toàn.”
Thất Hề thấy An Hạ Dao có nguy cơ bị Diệp Trí Viễn mang đi mất, bèn
cuống lên, sân đến giữ chặt lấy cửa xe: “Này, anh là ai? Định làm gì
vậy?” Thất Hề vừa nói, tay vừa lôi An Hạ Dao, Dao Dao, tỉnh lại đi!” Cô
và An Hạ Dao chỉ là mạnh mồm nói thế, nào là “trải nghiệm một đêm tình”, nào là “tìm cảm giác yêu đương”, nhưng tất cả chỉ là những câu chuyện
trong tiểu thuyết, còn đến khi sự thật đến thì lại không dám làm bừa.
“Chẳng phải các cô muốn tìm cảm giác yêu đương là gì?” Diệp Trí Viễn
khẽ nhếch khóe đôi môi mỏng gợi cảm, nhẹ nhàng châm biếm: “Tôi chẳng
phải là đối tượng mà các cô muốn săn là gì?”.
“Anh đừng có tưởng bở!” Thất Hề trừng mắt lườm Diệp Trí Viễn, tiếp đó kéo An Hạ Dao: “Dao Dao, mau tỉnh dậy đi, chúng ta gặp phải kẻ xấu
rồi!” Thất Hề nói xong, cầm chặt lấy điện thoại với vẻ cảnh giác, mắt
trừng nhìn Diệp Trí Viễn: “Tôi cảnh cáo anh, đừng có mà làm bậy, tôi sẽ
báo cảnh sát!”.
Diệp Trí Viễn ung dung ngồi xuống ghế lái, nhìn Thất Hề đang giữ chặt lấy cánh cửa ở chỗ ghế phụ, toàn thân toát lên vẻ đề phòng, cười với vẻ bỡn cợt: “Bây giờ thì coi như tôi đã thấy con gái trở mặt nhanh như trở bàn tay là thế nào rồi!” Những cô gái vừa mới đây thôi còn thơn thớt
rằng muốn tìm người để có “một đêm tình”, thế mà lúc này đã lập tức ra
vẻ như “thánh nữ” giơ vuốt nhe nanh, làm như Diệp Trí Viễn là một kẻ xấu xa. Vậy thì được rồi, anh sẽ giả làm kẻ xấu để dọa lại cô gái này, kẻo
lần sau uống nhiều, lại muốn “một đêm tình”, chẳng may gặp phải kẻ xấu
bụng thì coi như xong.
“Liên quan cái quái gì đến anh!” Thất Hề giận dữ, trừng mắt nhìn Diệp Trí Viễn, tiếp tục lay Hạ Dao: “Dao Dao, Dao Dao, cậu mau tỉnh dậy đi!” Cơn giận dữ bốc lên, bất giác cô trở nên thô bạo, động tác cũng mỗi lúc một thêm thô bạo.
An Hạ Dao bị Thất Hề lay mạnh, chép chép miệng, làu bàu mấy câu không rõ: “Mình buồn nôn quá…”.
Thất Hề vừa nghe thấy thế, lập tức đẩy An Hạ Dao về phía Diệp Trí
Viễn, vội quay người, chạy ra chỗ cách đó mấy bước, liền ngay sau đó là
mấy tiếng “Ọe, ọe…”, rồi nôn bắn đầy người Diệp Trí Viễn. “An Hạ Dao!”
Diệp Trí Viễn nghiến răng, gầm lên như sư tử”.
Thất Hề bịt chặt đôi tai vì chấn động, mắt nhìn cảnh tượng An Hạ Dao
nôn, gây họa, rồi dựa vào chiếc ghế mềm mại, chùi, sau đó tìm một chỗ dễ chịu hơn tiếp tục ngủ ngon lành, bất giác quay sang nhìn Diệp Trí Viễn
với vẻ thông cảm.
Khuôn mặt điển trai của Diệp Trí Viễn hết tái xám lại trắng bệch, hết trắng bệch lại đỏ bừng, hết đỏ bừng lại tái xám, chỉ trong một khoảng
thời gian ngắn mà thay đổi liên tục, khiến Thất Hề không khỏi thấy kỳ
lạ, bèn lên tiếng hỏi: “Anh quen với An Hạ Dao à? Anh là ai?”
Diệp Trí Viễn hít sâu mấy lần, sau đó nắm tay lại thành nắm đấm, cố
kìm cơn kích động muốn ném An Hạ Dao xuống khỏi xe, nghiến chặt hàm, rít qua kẽ răng: “Tôi chính là Diệp Trí Viễn, rút cục là cô có muốn lên xe
hay không?”.
“Ồ!” Là người thông minh, Thất Hề cũng đã đoán được bảy, tám phần,
nên khi nghe Diệp Trí Viễn nói như vậy, vội nhảy lên xe không chút do dự nữa.
“Địa chỉ nhà cô? Tôi đưa cô về trước.” Diệp Trí Viễn hỏi bằng câu ngắn gọn.
An Hạ Dao ngủ say như chết, khuôn mặt điển trai của Diệp Trí Viễn
lạnh lùng không chút hơi ấm, vì thế mà dù trong xe có điều hòa, lại là
tháng bảy của mùa hè, thế mà người ta vẫn cảm thấy lạnh. Thất Hề cũng
không dám mạo muội đùa, nói địa chỉ của nhà mình với vẻ nghiêm túc.
Trong bụng cô thầm nghĩ không biết An Hạ Dao và Diệp Trí Viễn có thể trở thành nhân vật chính trong bộ tiểu thuyết tiếp theo của cô không nhỉ?.
Một lát sau, Diệp Trí Viễn dừng xe, nhìn Thất Hề, hỏi: “Địa chỉ của An Hạ Dao?”.
Thất Hề hơi do dự, nhưng rồi cũng nói ngay địa chỉ của An Hạ Dao, sau đó bước xuống, đóng cửa xe lại, vẫy tay với chiếc Hummer vừa lao vút
đi, trong lòng thầm nói với An Hạ Dao: “Dao Dao à, không phải là mình
muốn bán rẻ cậu đâu, cơn giận dữ của Diệp Trí Viễn quá lớn, lá gan bé
xíu của mình không thể chịu đựng nổi. Hơn nữa, tối hôm nay cậu muốn tìm
thấy cảm giác yêu đương cơ mà. Được tìm cảm giác yêu đương với người yêu đầu tiên hẳn sẽ rất tuyệt, đúng không?”
Chỉ một lát sau, Diệp Trí Viễn bế An Hạ Dao mềm nhũn về đến trước cửa nhà, đỡ cô đứng dựa vào cổng nhà, lục tìm chiếc chìa khóa trong túi cô, mở cửa rồi lại bế cô vào nhà và đóng cửa lại.
Sắp xếp cho An Hạ Dao lên giường xong, Diệp Trí Viễn chau mày nhìn
lên người mình, chiếc áo sơ mi trắng tinh đã bị An Hạ Dao nôn thành lng
lổ, dù anh không phải là người quá sạch sẽ thì cũng cảm thấy rất khó
chịu. Vì thế, anh lập tức đi tìm phòng tắm của An Hạ Dao, rồi cởi bỏ
quần áo, tắm rửa trong ngoài một lượt, khi anh nhìn quanh phòng tắm mà
không tìm thấy dù chỉ một nửa chiếc khăn tắm để quấn người, bèn quay mặt đi và rồi bất chợt nhìn thấy hai chiếc khăn mặt Cartoon màu hồng nhạt,
hơi ngây người, vớ bừa một chiếc đang định lau người thì nghe thấy “sầm” một tiếng, cánh cửa nhà tắm bị ai đó đẩy một cái rõ mạnh.
Theo phản xạ có điều kiện, Diệp Trí Viễn vội dùng chiếc khăn che lấy
nửa người dưới, hoảng hết nhìn kẻ say rượu được anh đặt trên giường và
ngủ say li bì. “A!” tiếng kêu ré to hết cỡ của con gái phát ra từ miệng
của An Hạ Dao. Trước mắt cô là một thân hình trần như nhộng, cô vội bịt
mắt theo phản xạ, tiếp đó chờ một lát nhưng không thấy cái người trần
như nhộng ấy có bất cứ hành vi gây lên tiếng động nào, bèn vung tay, nói như dỗ mình: “Ảo giác, ảo giác, chắc là mình đã bị ảo giác!”. Sau đó
nhắm mắt, lắc cái đầu nặng chịch, bắt đầu cởi bỏ quần áo trên người
không chút do dự. Mặc dù say tới mức không phân biệt được đâu là nam đâu là bắc, mặc dù say tới mức khi ngủ bị mộng du, nhưng mùa hè mà không
tắm rửa thì người cứ nhớp nhúa rất khó chịu. Chính vì cảm thấy khó chịu
nên cô mái mò mẫm vào nhà tắm để tắm.
Bây giờ thì đến lượt Diệp Trí Viễn muốn hét toáng lên! Chẳng đúng như vậy sao, An Hạ Dao say đến mức đó cơ mà, cởi bỏ hết quần áo trước một
người đàn ông, sau khi lột chiếc váy xuống, chiếc áo lót BRA cũng được
cởi phắt ra và ném ngay vào khuôn mặt điển trai của Diệp Trí Viễn, tiếp
đó thì cô cúi người xuống cởi chiếc quần lót rất gợi cảm.
Diệp Trí Viễn cảm thấy máu trong đầu không ngừng bốc lên, một luồng
hơi nóng truyền đi từ bụng dưới, khiến toàn thân anh nóng rực như lửa,
anh túm ngay lấy cánh tay của An Hạ Dao không chút do dự, ngọn lửa ham
muốn rực lên trong đôi mắt: “An Hạ Dao, cô đang làm gì vậy?”.
An Hạ Dao nở một nụ cười rạng rỡ, nói rành từng tiếng xen lẫn hơi men: “Muốn tắm! Diệp Trí Viễn, anh giúp tôi được không?”.
Trong lòng Diệp Trí Viễn chợt có cảm giác lắng dịu rất khó tả, bất
giác nheo mắt nhìn kỹ An Hạ Dao, nhìn đôi mắt mơ màng của cô, không có
vẻ gì là tỉnh táo, nên hít một hơi thở thật sâu, cố gắng kìm chế cơn ham muốn đang ngùn ngụt, hổn hển nói: “An Hạ Dao, cô say rồi, cô vẫn chưa
tỉnh đúng không?”.
“Ai bảo tôi say? Tôi không say!” An Hạ Dao giận dữ vung tay, lẩm bẩm: “Bây giờ, chỉ là tôi đang mơ, mơ đến đồ khốn Diệp Trí Viễn mà thôi… Tôi không say, tôi không say, tôi thực sự là không say!”.
Diệp Trí Viễn day day cái đầu sắp nổ tung, nhìn An Hạ Dao, cô ta bây
giờ lại như thế, nếu không phải cô đang say thì anh đã lấy ngay cái đầu
xuống để cô ấy làm bóng đá! Có điều, nói với người say đúng là như vay
không trả, Diệp Trí Viễn đành phải dỗ dành: “Được, được, cô không say,
vậy thì cô hãy đi ngủ cho ngoan đi, được không?”.
“Không được, tôi vẫn chưa tắm!” An Hạ Dao trả lời với vẻ đầy lý lẽ. Tôi muốn tắm. Diệp Trí Viễn, anh giúp tôi tắm đi!”.
Diệp Trí Viễn thầm chửi trong lòng. An Hạ Dao, cô đúng là đồ quỷ
quái, cô cố ý trừng phạt tôi phải không?. Nhưng, để đề phòng An Hạ Dao
chạy ra ngoài với thân hình trần truồng hoặc có những hành động vượt quá giới hạn, Diệp Trí Viễn đành liều đáp: “Được, Tôi sẽ giúp cô tắm!” Sau
đó anh thận trọng đỡ cô vào trong bồn tắm, rồi mở vòi nước.
Làn nước mát lạnh chảy trên thân người nóng rực, Diệp Trí Viễn mắt
nhìn thẳng, kỳ cọ cho cô một cách nghiêm túc. An Hạ Dao ngước đôi mắt mơ màng nhìn Diệp Trí Viễn, thấy khuôn mặt điển trai của anh đỏ bừng lên,
bèn cười khúc khích: “Diệp Trí Viễn, anh đỏ mặt rồi kìa, anh đang xấu hổ à?”.
Diệp Trĩ Viễn nghe vậy mà chỉ muốn hộc máu, anh đâu có xấu hổ, anh
đang bị ngọn lửa ham muốn đốt cháy, một người phụ nữ và một người đàn
ông trần truồng cùng tắm với nhau trong bồn tắm, thì dù là Liễu Hạ Tuệ1
cũng không thể kiềm chế được? Huống chi anh lại là một người đàn ông
bình thường với những phản ứng bình thường!.
“Diệp Trí Viễn, tôi muốn ăn sống anh!”. Hạ Dao ngẩn người nhìn Diệp
Trí Viễn, trong đôi mắt mơ màng vì men rượu, thực ra không nhìn vào điểm nào, cánh tay ôm lấy cổ của Diệp Trí Viễn một cách rất tự nhiên, mũi
chân nhón lên, miệng phả ra hơi rượu nồng nàn, rồi bất ngờ đặt môi hôn
lên đôi môi đầy gợi cảm của Diệp Trí Viễn.
Diệp Trí Viễn nhíu chặt đôi mày, nhìn An Hạ Dao bằng đôi mắt rừng
rực, toàn thân cứng đơ ra, trong đầu không nghĩ ra được điều gì, không
biết nên phản ứng như thế nào. Một là, thuận theo ý của An Hạ Dao, nhân
lúc cô say, xơi gọn cô một cách sạch sẽ; hai là, giữ đúng chính nhân
quân tử, đẩy cô ra, vì dù sao thì An Hạ Dao cũng đang say rượu, mọi hành động của cô trong lúc này đều là chưa qua suy nghĩ.
Rút cuộc là nên lựa chọn cách giải quyết như thế nào bây giờ? Theo cách thứ nhất hay là thứ hai?.
An Hạ Dao liếm môi, buông Diệp Trí Viễn, nói như nói với một mình:
“Anh vẫn không chịu hôn tôi, đúng không?”. An Hạ Dao đã mơ rất nhiều lần như vậy, mơ thấy cô và Diệp Trí Viễn hôn nhau, nhưng Diệp Trĩ Viễn
không chịu hôn cô mà còn nói rằng, nụ hôn của tôi chỉ dành cho nữ thần
của tôi, An Hạ Dao thì là gì? Ngay cả việc bù vào chỗ trống cũng không
đáng! An Hạ Dao buồn bã quay lưng đi, tiếp đó là nước mắt chứa chan rồi
bừng tỉnh dậy giữa giấc mơ. Cô không biết rằng, lần này thực tế đúng như vậy. Người Diệp Trí Viễn hừng hực, khiến toàn thân An Hạ Dao cũng nóng
bừng, mặc dù xối nước lạnh vào người nhưng vẫn không sao hạ nhiệt đi
được.
“Diệp Trí Viễn, tôi ghét anh!” An Hạ Dao không kìm chế được gầm lên,
tiếp đó quàng chặt lấy cổ của Diệp Trí Viễn, áp sát thân hình nóng rực
của mình đến, mở miệng hôn ghì lấy Diệp Trí Viễn, tiếp đóắn anh một cái
như để trút giận.
Diệp Trí Viễn bị đau, hơi hé miệng ra.
Chiếc lưỡi linh hoạt của An Hạ Dao lùa vào, quấn lấy chiếc lưỡi của anh, hôn riết.
Ép hôn! Kể từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên Diệp Trí Viễn
bị một cô gái ép hôn như vậy, nếu vẫn cứ không chủ động làm điều gì đó, e người ta lại nghi ngờ mình không phải là đàn ông.
Trong đôi mắt đen thẳm của Diệp Trí Viễn, ánh lên một thoáng ngỡ
ngàng, nhưng rồi nhanh chóng biến mất, anh trở tay, ôm chặt lấy ngang
lưng An Hạ Dao bằng đôi tay mạnh mẽ, cúi xuống dồn sức làm cho nụ hôn đó càng mạnh hơn, chiếc lưỡi linh hoạt đáp lại An Hạ Dao một cách nồng
nhiệt, cuốn lấy lưỡi của An Hạ Dao đưa đi, đẩy lại… Cánh tay dài trượt
dần trên làn da mềm mại, mịn màng của An Hạ Dao một cách không e dè,
đồng thời không ngừng vuốt ve. Cuối cùng, khi mà An Hạ Dao nghi ngờ
không biết có đúng là mình đang trong giấc mơ hay không và cảm thấy ngạt thở vì nụ hôn, thì Diệp Trí Viễn buông cô ra, tiếp đó cúi xuống xốc
ngang người, bế cô đi thẳng vào trong phòng ngủ của cô.
Chiếc điều hòa thổi gió ù ù, tuy có thể làm hạ nhiệt trong phòng,
nhưng không thể hạ nhiệt cơn kích động của hai người đang như phát sốt.
Trên chiếc giường đôi chắc, rộng, thân hình của hai người chẳng khác gì hai đứa trẻ sinh đôi dính liền thân, quấn chặt lấy nhau.
Lý trí của Diệp Trí Viễn sớm đã bị thiêu cháy khi còn ở trong bồn
tắm, bây giờ ngoài cơn khao khát, vẫn chỉ là khao khát còn An Hạ Dao thì vẫn trong cơn mơ màng, cứ tưởng rằng mình đang mơ, nên phối hợp và đáp
lại Diệp Trí Viễn với vẻ rất nồng nhiệt. Cô ắm đôi mắt trong cơn kích
động, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, không ngừng thốt ra những tiếng phấn
khích, cổ vũ Diệp Trí Viễn tiếp tục dồn sức trên người cô để khơi gợi
mỗi một bộ phận nhạy cảm trên đó.
An Hạ Dao cảm thấy toàn thân dâng lên một cảm giác rừng rực rất khó
tả, một bộ phận trên cơ thể trống rỗng tới mức khao khát có một thứ nào
đó đưa vào để lấp đầy, cảm giác ấy vừa dễ chịu nhưng lại cũng rất khó
kiên trì thậm chí khiến cô cảm thấy mất kiềm chế tới mức toàn thân run
lên, mãi cho tới khi phần dưới cơ thể lan truyền đi một cảm giác đau
nhói vì bị xé rách, cô mới run bắn lên và cất tiếng kêu, nửa tỉnh nửa mê nhìn lên người đàn ông đang cúi xuống người cô cũng với bộ mặt sửng sốt như vậy, rồi lập tức đẩy anh ta: “Diệp Trí Viễn, anh là đồ khốn? Anh là đồ cầm thú…”
An Hạ Dao vẫn còn chưa mắng hết câu thì Diệp Trí Viễn đã lại cúi
người xuống, khiến cho những lời còn lại của cô phải nuốt vào trong
bụng. Lúc này, nỗi sung sướng điên cuồng đã nhấn chìm Diệp Trí Viễn
trong tích tắc.
Diệp Trĩ Viễn rất bất ngờ, mười bảy tuổi, An Hạ Dao là gái trinh,
không ngờ, khi hai mươi bảy tuổi cô cũng vẫn là gái trinh, hơn nữa, sau
mười năm ly biệt, anh vẫn là người giành được.
Diệp Trí Viễn nhìn An Hạ Dao đau tới mức nước mắt cứ tuôn ra, trong
lòng thấy không nỡ bèn dịu dàng an ủi: “Không đau đâu, không đau đâu. Sẽ hết nhanh thôi!” Động tác của anh vì thế cũng bỗng trở nên nhẹ nhàng
hơn nhiều, bàn tay dài dịu dàng vuốt ve thân thể của An Hạ Dao để kích
thích cảm giác của cô, làm cô quên đi cái đau bị xé rách, tất nhiên anh
cũng bị chính sự dịu dàng, cương cứng làm cho đau tới mức tưởng chúng nổ tung đến nơi!.
Thực ra, An Hạ Dao cũng muốn phản kháng lại, nhưng không hiểu vì sao, nhìn thấy những giọt mồ hôi to như hạt ngọc trên trán Diệp Trí Viễn
không ngừng nhỏ xuống và vẻ mặt căng thẳng dường như còn khó chịu hơn cả cô của anh thì cô lại thôi vùng vẫy, hơn nữa, sau khi uống say quả thực là cô cũng chẳng còn bao nhiêu sức lực để mà phản khá, vì thế cô đành
buông xuôi phó mặc.
Cảm giác đau đớn dần dần qua đi, nhìn khuôn mặt xinh đẹp lúc trước
còn trắng nhợt đi vì đau của An Hạ Dao lúc này đang dần dần hồng trở
lại, Diệp Trí Viễn thực hiện động tác nguyên thủy nhất của loài người
một cách đều đặn, từ từ… rồi sau cùng, anh trút bỏ, cúi người, đổ xuống
trên người An Hạ Dao, thở hổn hển.
An Hạ Dao mệt nhoài, tới mức không còn rên được thành tiếng, nhưng cô vẫn gắng sức cắn mạnh vào vai của Trí Viễn như trút bỏ. Diệp Trí Viễn
đau tới mức kêu lên, cúi xuống nhìn An Hạ Dao mệt mỏi chìm vào trong
giấc ngủ, sắc trải qua cơn hưng mặt đỏ hồng vì vừa phân mãnh liệt, đôi
mi dài hơi cong vẫn còn đọng những giọt nước mắt. Anh cúi đầu, hôn lên
đôi mắt nhắm chặt của cô, tiếp đó nhìn lên bờ vai đau rát, trên đó là
dấu một hàm răng đều tăm tắp, đỏ ửng. Xem ra, An Hạ Dao ghét anh thật
sự, nên mới cắn mạnh như vậy, cứ như muốn rứt thịt anh ra.
Diệp Trí Viễn thậm chí nghĩ, ngày mai sau khi tỉnh dậy, không biết cô gái này có cầm dao chém hoặc đâm mình không nhỉ?. Hoặc giả, biết rằng
mình đã mất đi thứ quý giá nhất của người con gái sau khi uống rượu,
liệu có khóc lóc và thắt cổ không?.
Có điều, chết dưới hoa mẫu đơn, làm ma thì cũng đáng2, chuyện của
ngày mai thì để ngày mai nói. Khóe của đôi môi đẹp và gợi cảm của Diệp
Trí Viễn khẽ nhếch nụ cười: “An Hạ Dao, số phận đã định rồi, tôi là
người đàn ông của em!”.
Cho dù trong khoảng thời gian ấy đã có mười năm không quan hệ, cho dù mỗi người đã trải qua cuộc sống như thế nào, đã gặp ai, cuối cùng vẫn
trở về điểm xuất phát.
Trí Viễn ôm chặt lấy thân hình mềm mại của Hạ Dao, kéo chiếc chăn
mỏng che thân hình của hai người, sau đó chìm vào giấc mộng với vẻ mãn
nguyện.
Khi An Hạ Dao tỉnh dậy vì đầu đau như búa bổ thì cũng đã gần trưa, mở hàng mi dính dính chặt, giụi mắt, nhìn lên trần nhà quen thuộc, rồi lại nhìn căn phòng quen thuộc, những thứ đập vào mắt đều là những thứ quen
thuộc. Khung cửa sổ sáng choang vì không kéo rèm che, chỉ có một tấm lụa mỏng nên chỉ che được một phần ánh mặt trời gay gắt, qua tấm màn lụa có thể nhìn thấy thế giới bên ngoài đó ngập trán ánh nắng.
An Hạ Dao dần dần nhớ lại chuyện say rượu tối hôm qua, cô đá vào
người bên cạnh, tưởng rằng đó là Thất Hề, hai người có thói quen say
rượu xong ngủ cùng giường đã khá nhiều lần. Nhưng, cô vừa cử động, liền
kêu lên một tiếng, toàn thân cô rã rời, vừa đau vừa mỏi, tưởng chừng
không nhúc nhích được.
Giấc mộng xuân đêm qua từ từ hiện lên trong đầu An Hạ Dao, lờ mờ
nhưng lại cũng vô cùng rõ rệt, cô vội vén chăn lên, nhìn lên người mình, bất giác cô trợn tròn mắt, trên thân hình có làn da trắng muốt, mịn
màng của cô đầy những vết thâm tím, ngực cũng như vậy. Không nén được,
cô kêu thất thanh “Ối!” khiến người nằm bên choàng tỉnh.
Diệp Trí Viễn ngáp một cái, thò người ra khỏi chiếc chăn với vẻ mơ
màng, rồi mỉm cười thân thiện với An Hạ Dao và bình thản chào bằng một
câu: “Chào em”.
Tỉnh dậy trong căn phòng quen thuộc của mình, nhưng lại phát hiện ra
người nằm ngủ bên cạnh là một người đàn ông lạ mặt, trước chuyện này,
một cô gái lớn tuổi sẽ phản ứng ra ra sao?.
Người khác có phản ứng như thế nào, An Hạ Dao không biết, nhưng còn
cô thì lập tức chồm lên, xông vào người Diệp Trí Viễn và ra sức tát vào
khuôn mặt điển trai của anh hai cái, sau đó vẩy vẩy bàn tay bị đau vì
tát, nói một câu bình thản: “Cảm giác đau, không phải là mơ”, rồi vội vơ lấy chăn, trùm kín người.
Nếu có một cái lỗ, An Hạ Dao chắc chắn sẽ chui ngay xuống đó, cô thực sự không còn mặt mũi nào nhìn thấy Diệp Trí Viễn!.
Diệp Trí Viễn đã như một bóng ma trong lòng cô, từ khi cô mới mười bảy tuổi, đến khi cô hai mươi bảy tuổi, chẵn mười năm!.
An Hạ Dao cứ tưởng rằng, tình cảm trong mười năm ấy của cô là trống
rỗng, ít nhất thì cũng là chẳng có liên quan gì đối với Diệp Trí Viễn,
nhưng giây phút này, cô cảm thấy rất rõ, trái tim cô luôn gắn chặt với
bóng ma Diệp Trí Viễn.
Cho dù mười năm, cô đã cố gắng xóa hết mọi ký ức, cố gắng quên đi, cố gắng coi như người ấy không tồn tại, nhưng thực ra, người ấy chưa bao
giờ rời khỏi trái tim cô.
Cho dù thời gian đã để lại những vết bụi trên bóng ma ấy, cố gắng làm nhạt nhòa cái tên Diệp Trí Viễn, nhưng chỉ cần gió hơi thổi, vết bụi
rơi xuống, thì cái tên Diệp Trí Viễn vẫn cứ khắc sâu trong trái tim An
Hạ Dao như cũ, lõ rệt và nổi bật đến vô cùng. Lúc đầu, mặc dù cả trường
đều biết, là An Hạ Dao chạy theo người khác, bỏ Diệp Trí Viễn, và Diệp
Trí Viễn cũng tuyên bố bằng những lời mạnh mẽ: “An Hạ Dao, suốt đời này
đừng để tôi gặp lại cô, nếu không tôi sẽ khiến cho cô chết một cách thảm hại!”
An Hạ Dao cũng vì chạy theo người khác, bỏ rơi Diệp Trí Viễn nên nổi
đình đám và được nhiều người biết đến trong suốt thời phổ thông trung
học.
Nhưng, chỉ có An Hạ Dao mới biết rất rõ, chẳng qua vì cô không muốn
trở thành người đỡ đạn và để giành lấy cho mình một chút hi trọng, trái
tim cô đã sớm chìm đắm trong mối tình với Diệp Trĩ Viễn và không thể nào thoát ra.
Mỗi một cô gái khi đã yêu rồi thì rất dễ trở nên tự ti, mà khi đã tự
ti rồi thì rất dễ bị đàn ông bỏ rơi, An Hạ Dao không muốn yêu trong sự
tự ti, không muốn chờ đến khi bị Diệp Trí Viễn bỏ rơi, vì thế, cô đã ra
tay trước, bỏ rơi Diệp Trí Viễn. Quan điểm trong chuyện tình cảm của An
Hạ Dao là: tôi có thể yêu anh, có thể yêu anh vô điều kiện, nhưng tôi
không thể từ bỏ lòng kiêu hãnh, sự tự tôn để yêu anh.
Nhiều năm đã trôi qua nhưng An Hạ Dao không hề hối hận về sự lựa chọn ban đầu, vì ít ra cô cũng đã làm cho Diệp Trí Viễn phải ghi nhớ rất sâu sắc đến cô – người đỡ đạn. Có thể làm cho người mình yêu sâu sắc nhớ
đến mình, cho dù bằng cách nào, cũng đều rất đáng. Trong mỗi chúng ta
những thứ ta có thể nhớ rất ít, những người từng yêu có thể nhạt nhòa
theo tháng năm, nhưng những người mà bạn hận thì dù cho có muốn quên,
cũng rất khó.
Nếu như lúc đầu không phải là An Hạ Dao bỏ rơi Diệp Trí Viễn, mà là
ngược lại, thì An Hạ Dao cũng sẽ giống như tất cả những cô gái mà anh bỏ rơi trước đó, sẽ bị anh quên hết, thậm chí có thể đến cả tên cũng sẽ bị lãng quên.
Diệp Trí Viễn là hoàng tử ở trên cao, xuất thân trong một gia đình
mạnh về cả kinh tế lẫn quyền lực, có cha là cán bộ cao cấp, có mẹ là
giám đốc hành chính, có chú thím mang hàng đống tiền đến để lấy lòng.
Anh vừa có vốn tự có để kiêu ngạo, lại có hậu phương vững chắc, dù anh
có muốn giấu giếm cũng không được.
Mười bảy tuổi, khi là một cô gái còn rất ngây thơ, An Hạ Dao hoàn
toàn không phải là không thích Diệp Trí Viễn và càng không phải là muốn
bỏ anh để rồi nổi tiếng khắp trường, mà chỉ vì cô đã biết được sự thật,
lúc đầu Diệp Trí Viễn theo đuổi một cô bé như vịt con xấu xí là cô, chỉ
vì muốn chọc tức nữ thần trong lòng anh lúc đó là Lộ Ngữ Nhụy, cô thấy
không thể tiếp tục làm người đỡ đạn của Diệp Trí Viễn được nữa, và cô đã lựa chọn cách làm cực đoan nhất, làm cho Diệp Trí Viễn phải nhớ mãi đến cô.
Những điều xảy ra tối hôm qua đã cho An Hạ Dao biết rõ, đúng là Diệp
Trí Viễn đã nhớ cô, chỉ có điều cô đã phải mất không mười năm, mất không tuổi thanh xuân để mà kiểm chứng cho một điều vô nghĩa như thế, thì
dường như có phần lãng phí.
An Hạ Dao kéo chăn che kín đầu, mắt ươn ướt, cô không biết vì sao mình lại khóc, nhưng trong lòng cô thực sự rất buồn.
Sự trinh tiết năm mười bảy tuổi mà cô chuẩn bị dành cho Diệp Trí
Viễn, đã để lỡ mười năm, khi mà cô tưởng rằng giữa mình và Diệp Trí Viễn không bao giờ còn có sự qua lại, thì lần đầu tiên trong đời, ở năm hai
mươi bảy tuổi, sự trinh tiết ấy vẫn dành cho anh.
Tất cả những cảnh tượng mà Diệp Trí Viễn tưởng tượng ra trong đêm qua đều không xảy ra, An Hạ Dao không khóc lóc, gào thét, cũng không gây
gổ, cô chỉ tát anh hai cái rất mạnh, để xác định xem chuyện đêm qua là
thực hay là mơ, rồi lại lặng lẽ vùi đầu vào chiếc chăn, không hề lên
tiếng.
Hành động của An Hạ Dao khiến Diệp Trí Viễn thấy hơi lạ, anh đưa tay
ra, kéo ngay chiếc chăn mà An Hạ Dao đang trùm, rồi nhìn cô bằng đôi mắt đen không chớp.
Trong đồng tử sáng trong của cô dường như không có tiêu điểm, cô cứ
ngây người nhìn về phía trước, và đuôi mắt ướt cho thấy, cô đã khóc.
“Hạ Dao, Hạ Dao”. Diệp Trí Viễn gọi hai tiếng, đưa tay ra khua khua
trước mắt cô, lúc đó An Hạ Dao mới dời mắt về phía Diệp Trí Viễn, nhìn
lên khuôn mặt sạch sẽ, trắng trẻo, đường nét rõ ràng của anh rồi nhìn
tránh sang chỗ khác.
Mười năm, hơn 3600 ngày đêm trôi qua, vẻ ngờ ngệch của Diệp Trĩ Viễn
đã phai đi và trở nên chín chắn hơn rất nhiều, nhưng khuôn mặt thì vẫn
điển trai, sáng láng như vậy, khiến người ta không thể rời mắt đi.
Thời gian trôi nhanh như điện, chớp mắt mà đã mười năm trôi qua.
Thậm chí An Hạ Dao vẫn còn nhớ hình ảnh của chính mình mười năm
trước: tóc buộc vểnh thành đuôi ngựa, ngoan ngoãn trong bộ đồng phục học sinh, để lộ hàm răng bịt, vẻ mặt ngập tràn hạnh phúc như một con chim
nhỏ, dựa vào bờ vai của Diệp Trí Viễn, nói: “A Viễn, có phải chúng ta sẽ mãi hạnh phúc như thế này đúng không?”. Diệp Trí Viễn đưa tay véo mũi
An Hạ Dao, giả bộ thâm trầm, đáp: “Tất nhiên rồi, hạnh phúc của chúng ta sẽ là hàng ngàn năm…”.
Những lời tình yêu ngọt ngào, khiến người ta ngây ngất vẫn còn rõ mồn một bên tai mới như ngày hôm qua, nhưng ký ức không chạm tay vào được,
khoảng cách không gian mà năm tháng mang đến đã khiến cho hai con người
trẻ tuổi trưởng thành, và trở thành người lớn.
Mười năm, nói là dài thì rất dài, đời người cũng có được mấy lần mười năm như vậy, nhưng nói rằng ngắn thì cũng rất ngắn, dường như cũng chỉ
trong một cái chớp mắt.
Quá khứ liên tiếp ùa về trong đầu An Hạ Dao, hình ảnh Diệp Trí Viễn
của năm mười bảy tuổi và Diệp Trí Viễn của bây giờ đan vào nhau, vừa rõ
ràng lại vừa mờ ảo.
Diệp Trí Viễn là mối tình đầu của cô, năm cô mười bảy tuổi. Đó là
quãng thời gian tươi đẹp và khờ khạo nhất, họ gặp gỡ và yêu nhau, vì An
Hạ Dao bỏ rơi Diệp Trí Viễn, họ chia tay nhau. Kể từ đó, Diệp Trí Viễn
vô cùng hận An Hạ Dao, An Hạ Dao cũng không chọc giận Diệp Trí Viễn nữa, mười năm trôi qua, khi mà An Hạ Dao tưởng rằng giữa hai người sẽ không
bao giờ qua lại cho đến chết, thì lại xảy ra chuyện này.
Sau cơn say, đầu của An Hạ Dao hơi đau, cô cảm thấy, cuộc đời đúng là đôi lúc khéo trêu ngươi. Đôi mắt đen, sâu thẳm của Diệp Trí Viễn nhìn
chăm chăm vào An Hạ Dao, không bỏ sót bất cứ một thay đổi nào dù nhỏ
nhất trên mặt cô, đôi lông mày rất đẹp hơi nhíu lại, sau cùng lên tiếng: “An Hạ Dao, em khỏe không?”.
Có phải khi chia tay nhau các đôi đều chào nhau bằng cách ấy?
Em khỏe không?
Em rất khỏe! Còn anh? Anh cũng rất khỏe!.
Cho dù là không ổn cũng cứ phải nói là ổn.
Ánh mắt của An Hạ Dao nhìn về phía bức tường không xa lắm, cô không
có dũng khí để nhìn lại đôi mắt rừng rực ấy của Diệp Trí Viễn, nhưng vẫn giữ được vẻ bình thản, đáp bằng ngữ khí bình thường: ” Tôi rất ổn!”.
Diệp Trí Viễn nhìn An Hạ Dao, bình thản tiếp lời: “Anh cũng rất ổn”.
An Hạ Dao không biết rằng mười năm sau, đối diện với người yêu đầu,
hơn nữa lại cùng nhau trải qua một đêm nồng nhiệt như vậy thì người ta
nên nói những gì, vì thế cô im lặng.
Diệp Trí Viễn cũng ngây người trước không khí kỳ quặc ấy, mở miệng
ra, nhưng một hồi lâu vẫn không tìm được lời gì để nói, vì vậy mà hai
người cùng im lặng.
“An Hạ Dao, chuyện đêm qua…. là một người đàn ông, anh muốn chịu
trách nhiệm với em…”. Diệp Trí Viễn nói câu đó xong thì không khỏi giật
mình. Chắc hẳn anh đã bị lên cơn thần kinh, nếu không thì sao lại nói ra một câu thiếu cân nhắc như vậy? Nhưng câu nói đã được buột ra khỏi mồm
rồi thì không thể nào thu lại được.
“Vì sao lại muốn chịu trách nhiệm?”. An Hạ Dao cố gắng giữ cho giọng nói thật bình thản để che giấu tâm trạng rối ren.
“Vì, đây là lần đầu tiên của em!”. Diệp Trí Viễn đáp một cách thật thà: Anh nghĩ, có lẽ chúng ta nên thử nói chuyện yêu đương!”.
An Hạ Dao kinh ngạc nhìn Diệp Trí Viễn, trong lòng rất ngổn ngang,
tâm trạng nào cũng có, cô khẽ mỉm cười với Diệp Trí Viễn: “Là một người
đàn ông, hẳn anh đã từng lên giường với rất nhiều cô gái còn trinh, và
rồi cứ chịu trách nhiệm với tưng người, một trăm năm sau chưa chắc đã
đến lần tôi!”.
Bị An Hạ Dao làm tổn thương bằng những lời nhẹ nhàng sâu cay và không chút nể nang, khuôn mặt điển trai của Diệp Trí Viễn bỗng chốc trở nên
rất khó coi, giọng nói cũng trở nên thiếu kiên nhẫn: “An Hạ Dao, em nói
thế là có ý gì?”.
“Tôi chẳng có ý gì! Chỉ là nói lên sự thật mà thôi.” An Hạ Dao bình
thản túm lấy chăn, ngồi dậy, quấn chặt lấy người và đi vào nhà tắm,
nhưng không quên ném lại một câu: “Tôi không cần anh phải chịu trách
nhiệm, từ nay về sau, anh đi đường anh, tôi đi đường của tôi, dù đến lúc chết, khi ở dưới suối vàng thì chúng ta vẫn là hai người không liên
quan gì đến nhau!”.
“Em!” Diệp Trí Viễn tức giận chỉ vào An Hạ Dao: “An Hạ Dao, sao cô lại có thể tùy tiện như vậy?”.
“Đúng thế, tôi tùy tiện như vậy đấy, khi tôi tùy tiện thì không phải là người”.
An Hạ Dao đưa tay giữ ngực – nơi đang khiến cô có cảm giác rất nặng
nề và khó thở, dựa vào cửa nhà vệ sinh, cố làm ra vẻ bình tĩnh, lạnh
lùng nói.
“An Hạ Dao, em thật sự là không đòi anh phải chịu trách nhiệm chứ?”. Diệp Trí Viễn vẫn chưa chịu thôi, hỏi lại.
“Sao tôi lại phải đòi anh chịu trách nhiệm?”. An Hạ Dao lạnh lùng hỏi lại.
“Anh là người đàn ông đầu tiên của em!”. Diệp Trí Viễn đáp, vẻ tức
giận, mặc dù nghe An Hạ Dao nói không cần phải chịu trách nhiệm, anh
cũng thở phào trong lòng, nhưng không hiểu vì sao trong lòng anh lại
không hề thấy vui.
“Ồ, người đầu tiên thì làm sao? Cũng đâu phải là người cuối cùng!” An Hạ Dao cắn môi, đáp lại, cố làm ra vẻ mạnh mẽ.
“An Hạ Dao!” Diệp Trí Viễn đã mất bình tĩnh, tức giận gầm lên.
“Nếu không còn chuyện gì khác nữa, mời anh mặc quần áo rồi đi cho!”
An Hạ Dao quấn khăn tắm, cầm đám quần áo Diệp Trí Viễn giặt sạch sẽ tối
hôm qua từ trong nhà tắm, đưa cho anh với vẻ lịch sự: “Nếu có thể được,
tôi hy vọng anh hãy quên chuyện tối hôm qua đi”.
“An Hạ Dao, cô thực sự muốn như vậy chứ?” Diệp Trí Viễn đón quần áo, nhìn thẳng vào An Hạ Dao, trong lòng thấy rất không vui.
Lần đầu tiên trong đời Diệp Trí Viễn bị phụ nữ bỏ rơi, và cũng là lần duy nhất bị người ấy bỏ rơi, người ấy chính là An Hạ Dao, thế rồi sau
một đêm tình nồng nhiệt, An Hạ Dao lại cũng là người phụ nữ nôn nóng đòi cắt đứt mọi quan hệ với anh, khiến một người đầy lòng kiêu hãnh như
Diệp Trí Viễn không khỏi cảm thấy hụt hẫng.
“Đúng!”. An Hạ Dao nhìn Diệp Trí Viễn một cái, rồi rời ánh mắt đi,
khẽ gật đầu, “Hiện tôi đang sống rất tốt, không muốn bị anh quấy rầy”.
Diệp Trí Viễn tức giận nghiến răng, nói: “Cô tưởng rằng tôi muốn quấy rầy cô lắm đấy à?”. Nói rồi anh nhanh chóng mặc xong quần áo, An Hạ Dao đã mở cửa cho anh với vẻ lịch sự với ý muốn đuổi khách rất rõ. Thấy
vậy, Diệp Trí Viễn sầm mặt lại, tức giận nói: “An Hạ Dao, là chính cô
không muốn tôi chịu trách nhiệm, sau này cô đừng có hối hận đấy!”.
An Hạ Dao gắng hết sức nặn ra một nụ cười: “Từ trước đến giờ, tôi
chưa bao giờ làm những việc mà mình sẽ hối hận, kể cả việc lúc đầu đi
theo người khác, bỏ anh!”.
Quả nhiên, nghe An Hạ Dao nhắc đến chuyện này, khuôn mặt điển trai
của Diệp Trí Viễn sầm lại, còn tối màu hơn cả đít nồi, anh nghiến răng,
đáp: “An Hạ Dao, tạm biệt, hy vọng rằng sau này chúng ta không bao giờ
gặp nhau nữa!”. Sau đó đóng sầm cánh cửa, bước nhanh ra khỏi phòng.
An Hạ Dao rũ xuống, dường như mọi hơi sức của cô đều bị ai đó rút
hết, c ngồi phịch xuống nền nhà, lặng lẽ sụt sùi, để mặc cho những giọt
nước mắt to tướng trào ra khỏi tròng mắt cay sè, lăn xuống dưới…
Năm mười bảy tuổi, Diệp Trí Viễn đã nói với cô: “Mình nghĩ, chúng ta nên thử yêu nhau!” bằng vẻ mặt rất tự tin.
Trái tim An Hạ Dao đập loạn xạ như bước chân của con hươu nhỏ, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng, gật đầu với vẻ thẹn thùng: “Vâng!”.
Kể từ phút đấy cô trở thành bạn gái của Diệp Trí Viễn, giống như cô
gái Lọ Lem tìm được hoàng tử, sắp được bắt đầu một cuộc sống hạnh phúc.
Nhưng giấc mộng đẹp ấy vừa mới bắt đầu thì đã bị đánh thức, thì ra,
Diệp Trí Viễn theo đuổi cô là để chọc tức nữ thần trong lòng anh ta: Lộ
Ngữ Nhụy còn An Hạ Dao chỉ là một quân cờ, hoặc nói cách khác là “Người
đỡ đạn”.
Năm mười bảy tuổi, ngây thơ đón nhận tình yêu để rồi thất bại và chịu đau khổ là vì cô còn quá trẻ, quá ngông cuồng. Sau khi biết mình là
người đỡ đạn, thậm chí cô vẫn còn giơ nanh nhe vuốt ra để phản kích lại, chạy theo người khác, tặng cho Diệp Trí Viễn một cái sừng, sau đó ngạo
nghễ quay lưng, bỏ đi.
Nhưng, An Hạ Dao của tuổi hai mươi bảy, trước tình yêu, trước sự thất bại trong tình yêu, cô không thể để bị tổn thương!. Nếu đã không thể để bị tổn thương thì cô cũng không muốn cho Diệp Trí Viễn bất cứ cơ hội
nào để làm tổn thương cô!.
Ghi chú: 1. Một nhân vậ trong truyện “Dù để ở trong lòng cũng không làm bậy”.
Tương truyền vào một đêm lạng giá Liễi Hạ Tuệ ngủ ở cửa nhà họ Quách, có một ngtrời phụ nữ không có chỗ ngủ cùng đến đó để ngủ. Liễu Hạ Tuệ
sợ rằng người phụ nữ ấy bị chết cóng, nên đã để cho cô ta ngồi trong
lòng mình để ngủ, đồng thời còn cởi áo ngoài của mình đắp cho người phụ
nữ. Họ đã ở cùng nhau trong trạng thái ấy suốt một đêm mà không có bất
cứ hành động vượt quá giới hạn nào. Vì thế, Liễu Hạ Tuệ được mọi người
tặng cho danh hiệu chính nhân quân tử “để ngồi trong lòng mà không làm
bậy.”
2. Xuất sứ từ tác phẩm Mẫu Đơn Đình của Thang Hiển Tổ. Trưyện kể, Đỗ
Lệ Nương mơ thấy một chàng thư sinh cầm cành liễu gọi cô ra đề làm thơ,
sau đó thì bị chàng thư sinh đó đưa tới Mẫu Đơn Đình, hai người đã cùng
nhau ân ái ở đó.