Minh Vương

Chương 6



Nữ nhân ngồi trên giường ánh mắt đề phòng, quả thực đem hắn trở thành sài lang hổ báo.

Diêm Vô Cực cầm một chén thuốc, vừa vào cửa, liền nhìn thấy trên giường
nàng bởi vì hắn xuất hiện, lại căng thẳng thần kinh, toàn bộ tinh thần
đề phòng, giống như hắn là hổ ăn thịt người.

Bị loại ánh mắt này nhìn chằm chằm, cũng thật không thoải mái, hắn phát
hiện, chính mình thực không hy vọng nàng sợ hãi hắn như thế, điều này
làm cho hắn trong lòng thực không thoải mái.

Chậm rãi đến gần giường, ánh mắt hắn không buông tha của nàng nhất cử nhất động, hắn càng tới gần nàng càng lui dần về phía sau.

Hắn ngồi ở bên giường, nhìn nàng cuộn mình ở trên giường, sắc mặt tái
nhợt làm hắn trong lòng thấy căng thẳng, vì không muốn dọa đến nàng, hắn tận lực làm cho vẻ mặt của mình trở nên ôn hoà.

Ngồi ở mép giường, đôi mắt vốn lạnh lùng cau có thực cố gắng giãn ra mở
ra, cố gắng trở nên nhu mì để không dọa đến nàng, vì thế trên khuôn mặt
lạnh lùng băng lãnh đã không để lộ ra “Hòa ái dễ gần” bao nhiêu năm qua
lại vì nàng mà xuất hiện.

“Đem bát dược (thuốc) này uống hết đi.”

“Vì sao?”

“Bởi vì ngươi bị bệnh.”

“Ta không có.”

“Ngươi có, hơn nữa ngươi sốt không nhẹ.”

Nàng vẫn là lắc đầu, cho rằng hắn nhất định là đang lừa nàng, đột nhiên
tốt như vậy, nhất định có vấn đề, tưởng dụ nàng uống dược, nàng cũng
không quên lần trước giáo huấn — uống thuốc, nhất định hội biến dạng,
hội thống khổ, nàng sẽ không uống đâu a.

“Ngươi đang tức giận.”

Diêm Vô Cực cố giãn khuôn mặt, nói cho chính mình đừng dọa đến nàng, vì
phải nhanh một chút trị liệu nàng, đôi mày vốn đang chau lại thực cố
gắng bài trừ một cái làm nàng an tâm tươi cười.

“Ta không có giận ngươi.”

Tuấn lãng khóe môi, dật ra nụ cười yếu ớt, ngay cả ánh mắt cũng thật ôn hoà, nhưng một người lại không vì thế mà tin hắn.

“Ngươi gạt người, đừng cho là ta không biết ngươi cười lý tàng đao ( ý
là nụ cười ẩn giấu sự nguy hiểm), ta sẽ không uống đâu.” Diêm Vô Cực mỗi lần cười, đều sẽ phát sinh những chuyện thật đáng sợ.

Hắn khó lắm mới có thể tươi cười, nhưng lại bị nàng nói thành tiếu lí tàng đao?! Diêm Vô Cực nhịn không được thái dương huyệt ẩn ẩn chỉ đau.
Nữ nhân này đầu óc đều nhanh cháy hỏng, hắn biết nàng thần trí đã hỗn
loạn, mới có những phản ứng bất thường như vậy.

Hắn cười, đáng sợ như vậy sao?

Hắn cố gắng làm cho chính mình cười đến thực thiện lương, thanh âm thật ôn nhu.

“Ngoan, ta cam đoan thuốc này không thành vấn đề, uống xong rồi ngươi sẽ lập tức hạ sốt.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt hiển lộ ra nghi hoặc, mặc dù có chút hoài nghi, nhưng tựa hồ dao động.

Diêm Vô Cực rất kiên nhẫn chờ, tuy rằng cảm thấy lo lắng, vẫn như cũ
nhịn xuống không dám thúc giục nàng, chỉ hy vọng có thể dỗ nàng uống
thuốc.

Nàng xem xem chén thuốc, nhìn nhìn lại hắn tươi cười, một lát sau, nhỏ giọng ói ra một câu.

“Không có việc gì bỗng ân cần, phi gian tức đạo.” ( ói mất với tỷ lun, *ngất*)

Tuấn dung đang tươi cười bỗng đông lại, thái độ ôn hoà bị chặt đứt.

Diêm Vô Cực gân xanh hiện trên trán, lại lần nữa giận tái mặt, này chết tiệt nữ nhân!

“Ta lệnh cho ngươi uống.”

“A! Ta biết ngươi sẽ không tốt như vậy mà! Không! Ta không cần — a — cứu mạng nha –” Nàng bối rối giãy dụa, không rõ chính mình lại không trêu
chọc hắn, vì sao hắn lại đối xử tàn nhẫn với nàng như thế? Nhịn không
được trong lòng đau xót, lộ ra bộ mặt yếu ớt, nước mắt không kìm được
rơi xuống.

“Ngươi khi dễ người ta — quan báo tư thù — ta không cần –”

Diêm Vô Cực nháy mắt cứng đờ, vốn đang mạnh mẽ quát nàng uống dược, mà
khi nhìn thấy ánh mắt xuất hiên lệ quang làm người hắn như bị trúng phép định thân, không cử động được.

Hắn ghét nhất thấy nữ nhân khóc, nhưng ngực hắn lại cảm giác như bị dao đâm, tâm không thể bình tĩnh.

Hắn không muốn nàng khóc!

Nhất thời tình thế cấp bách, hắn xúc động cúi thấp mặt, hôn trụ vào cái
miệng nhỏ nhắn đang không ngớt tranh cãi ầm ỹ, ngăn không cho nàng nói
thêm gì nữa. ( he he, hôn rồi *tung hoa*)

Chiêu này quả nhiên tức khắc hiệu quả, người trong lòng hắn bỗng nhiên im bặt.

Im lặng bên trong, bạc môi lạnh như băng đng hôn cái miệng nhỏ nhắn, xác định nàng không hề khóc nháo từ chối, hắn mới dời một chút khoảng cách, quan sát vẻ mặt của nàng.

Trong lòng hắn khuôn mặt nhỏ nhắn, ngây ra như phỗng nhìn hắn, vẻ mặt
hiện một mảnh mê võng, ở hắn trong lòng ngoan ngoãn như con mèo nhỏ đáng iu, ánh mắt mê ly, tràn đầy tình cảm không hề giấu diếm.

Hắn ánh mắt sâu hơn, cúi đầu, lại lần nữa hôn lấy hai phiến môi hồng ngọt ngào của nàng.

Thẳng đến giờ khắc này, hắn mới phát hiện tình cảm của chính mình đối với nàng.

Hắn để ý nàng, để ý đến nữ nhân không bao giờ chịu thua này, sự ương
ngạnh của nàng gợi lên dục vọng nơi hắn, làm cho hắn trái tim vốn đã
chết đi lại lần nữa hồi sinh.

Hắn thích nàng chịu khó, thích sự sáng sủa của nàng, càng thích dũng khí của nàng.

Rõ ràng là sự chống đối đáng iu của nàng, sự bất khuất của nàng đã vô thanh vô thức hấp dẫn hắn.

Nàng là cái cô nương nha, toàn làm những công việc của nam nhân, rõ ràng trong lòng bàn tay đều đau rát, cũng không kêu khổ, cũng sẽ không kêu
mệt, mặc kệ hắn như thế nào lạnh lùng nhục nhã, nàng luôn lộ ra sáng lạn tươi cười.

Rõ ràng bị bệnh, cũng không nói ra, liền như vậy vùi đầu khổ làm, làm hắn nhịn không được giận chính mình.

Hắn ôn nhu hôn nàng, thăm dò hai phiến môi mềm mại, thấp giọng dụ dỗ.

“Đem dược uống hết được không?”

“Hảo……” Nàng mềm mại đáp lời, mơ màng trầm trầm thần trí, đối với hắn ngây ngô cười.

Diêm Vô Cực chậm rãi giúp nàng uống xong dược, thuốc rất đắng, làm nàng nhịn không được rên rỉ, lại muốn giãy dụa.

“Ngoan, uống hết nó, vì ta, được không?”

Hắn ôn nhu nói nhỏ, như là thôi miên, làm cho nàng ngoan ngoãn nghe
theo, đem bát thuốc dắng nghét, một ngụm một ngụm uống hết vào bụng..

Buông bát xuống, hắn ôm nàng, nàng ở trong lòng hắn nhu thuận an phận
tựa vào ngực hắn, giống như chú mèo con bị phục tùng, tùy ý bàn tay hắn
vuốt ve tóc, cuối cùng, an ổn ngủ trong lòng hắn.

Hắn ánh mắt ôn nhu, trong lòng cảm thấy ấm áp, mêm hoá.

Là ai phục tùng ai? Này đáp án, trong lòng hắn phi thường hiểu được.

* ********

Sau khi ngủ suốt một ngày một đêm, Hướng Tịnh Tuyết mở to mắt, cảm giác
chính mình giống như ngủ đã lâu đã lâu, dường như là một giấc mộng.

Nàng mắt còn ngái ngủ ngồi dậy, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, dường như đã lâu không đi lại nên tay chân cứng ngắc.

Bước xuống giường, mang hài vào, nguyên vẫn còn nửa ngủ nửa tỉnh, đột nhiên ngây người, kinh ngạc trừng mắt bốn phía.

Này không phải phòng của nàng? Nàng nàng nàng — làm sao có thể ngủ ở trong phòng của Diêm Vô Cực chứ?

Trong đầu hỗn độn, nghĩ không ra nguyên nhân, càng đã quên đêm qua đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhớ rõ chính mình tựa hồ trải qua một giấc mộng
dài, ở trong mộng, Diêm Vô Cực hôn nàng……

Nàng kinh ngạc đứng thẳng bất động bất động, nhưng theo sau lại lắc đầu mạnh.

Không có khả năng! Diêm Vô Cực làm sao có thể hôn nàng? Nàng thật sự là
đầu hỏng rồi, ngày có chút suy nghĩ, đêm có điều mộng, chính mình bản
thân không hiểu lại kỳ diệu chạy đến ngủ trên giường hắn, còn có thể nằm mộng thấy chuyện đáng mắc cỡ này.

Không được! Nàng chạy nhanh rời đi, miễn cho bị Diêm Vô Cực phát hiện liền thảm!

Dường như là ông trời cố ý cùng nàng đối nghịch, nàng mới nhất có động
tác, cửa phòng liền mở ra, làm nàng cả người cứng đờ, vào, đúng là Diêm
Vô Cực.

Vừa vào cửa, hắn nhìn thấy, chính là bộ mặt nàng thấp thỏm không yên, nhìn như đang chuẩn bị muốn chuồn êm.

“Ngươi tính toán đến đâu rồi?” Đứng ở cửa thon dài thân ảnh, một tay
bưng chung trà, một tay đặt ở sau người, tà nghễ tuấn mâu, khóa trụ nàng xấu hổ kinh hoảng vẻ mặt, không nhanh không chậm hỏi.

Hướng Tịnh Tuyết cảm thấy muốn kêu trời, nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến, nếu không kịp trốn, đơn giản giả ngu.

“Là như vậy, ta là đến giúp chủ tử trải giường, gấp chăn.”

“Nha?” Khẽ nhếch mày kiếm, nhìn nàng làm bộ đi đến mép giường, làm bộ cố gắng chiết chăn, cũng đem nàng vẻ mặt kinh nghi xem ở trong mắt.

Nàng có lẽ đã quên chuyện hôm qua?

“Không cần làm, tối hôm qua ngươi đã ngủ ở nơi này.”

Hướng Tịnh Tuyết thân hình cứng đờ, quay đầu khẽ run nhìn Diêm Vô Cực,
phát hiện hắn vẫn chưa tức giận, điếu thật cao tâm mới buông.

“Ta ngủ nơi này, ha…… Làm sao có thể?” Nàng thực cố gắng nhớ, tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

“Ngươi một chút cũng không nhớ rõ?”

Nàng nuốt nuốt nước miếng, lắc đầu, sau đó cười theo, cẩn thận hỏi:“Vì sao…… Ta lại ngủ ở trong phòng chủ tử a?”

“Ngươi nhiễm phong hàn nghiêm trọng, ta đã trị liệu ngươi.”

Nghe Diêm Vô Cực nhắc nhở, nàng không khỏi sửng sốt, cẩn thận ngẫm lại,
tựa hồ là có chuyện như vậy, đã nhiều ngày, người nàng quả thực không
thoải mái, nguyên lai là sinh bệnh nha……

Nhưng không đúng a, nếu nàng ngủ ở trên giường chủ tử, thế hắn ngủ đâu?

“Này…… Chủ tử, tiểu nhân ngủ trên giường của ngài, kia ngài…… Ngài……”
Nàng muốn hỏi, nhưng lại xấu hổ nửa ngày vẫn chưa nói ra miệng, chỉ sợ
nghe thấy đáp án, làm cho nàng không biết như thế nào cho phải.

“Ta đương nhiên cũng ngủ ở trên giường.”

Nàng nhịn không được hít sâu một hơi, nếu nói vậy thì hai người bọn họ
tối hôm qua đồng giường cộng chẩm? Ai nha này này này — nàng giờ phút
này tâm tình vừa sợ vừa thẹn, không hiểu được nên lấy loại thái độ nào
để đối mặt hắn, hình ảnh Diêm Vô Cực hôn nàng lại lần nữa hiện lên trong đầu.

“Kia…… Chúng ta…… Có hay không…… Có hay không……”

Tuấn mi sắc nhọn nâng cao.“Có cái gì?”

“Có hay không…… Làm ra kỳ quái…… Kỳ quái cử chỉ?”

Hôn nàng sao? Con ngươi đen che giấu một chút ý cười, nhưng vẫn như cũ bất động thanh sắc.

“Ngươi hôm qua vẫn đá chăn, làm hại chủ tử ta cũng ngủ không tốt, vì chiếu cố ngươi, ta một đêm không ngủ được.”

Nguyên lai là như vậy…… Nàng vụng trộm nhẹ nhàng thở ra, gặp Diêm Vô Cực trên mặt không có điểm nào khác lạ, nghĩ rằng kia quả nhiên là một giấc mộng a, tuy rằng nhẹ nhõm, nhưng đồng thời cũng dâng lên một chút thất
vọng

Ai, hắn làm sao có thể hôn nàng, trong mắt hắn, nàng chính là nam nhân nha……

“Đem này bát dược uống hết, ta cũng không hy vọng ngươi lại tiếp tục sinh bệnh, hại ta phải chăm sóc ngươi một đêm.”

“Là……” Nàng liền tiến lên, hai tay cầm lấy chén dược, thổi thổi, một ngụm một ngụm đem dược uống vào.

Hắn trong mắt hiện lên một tia sáng kỳ lạ.“Không chê dược đắng sao?”

Nàng gật đầu.“Thực đắng, nhưng này là chủ tử hảo ý, dù đắng ta cũng
uống, bằng không liền phụ lòng quan tâm của chủ tử.” Hiểu được Diêm Vô
Cực thế nhưng chiếu cố nàng cả đêm, làm cho nàng trong lòng ấm áp lẫn
uất ức, cùng hắn ở chung càng lâu, càng phát ra hiện hắn kỳ thật là một
nam nhân mê người.

Lời của nàng, làm ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng nhu hòa không ít,
nhẹ giọng nói:“Uống nhanh đi, hôm nay không cần hầu hạ ta, trở về phòng
hảo hảo nghỉ ngơi.”

Diêm Vô Cực khó có thể thể hiện sự săn sóc, làm cho nàng thụ sủng nhược
kinh, không khỏi tim đạp liên hồi, Tâm nhi ấm áp dễ chịu, dược dù đắng,
cũng đều biến thành ngọt.

Nhìn nàng, con ngươi đen kia dần dần trở nên sâu thẳm, khóe miệng cũng vô tình hiện ra nụ cười thật ôn nhu.

Tuy rằng Diêm Vô Cực cứu một người, giết một người là có nguyên nhân,
nhưng Hướng Tịnh Tuyết tưởng có thể thay đổi hắn tâm ý kiên trì, tuy
nhiên vẫn không được.

Nhưng lúc này đây nàng học ngoan, tuyệt không lại lỗ mãng làm liều, nếu
dùng khuyên không có hiệu quả, nàng phải lấy tay nghệ mà thuyết phục
hắn.

Bưng canh gà vừa hầm, đi vào thư phòng hoa đào trai, chưa bưng lên bàn,
nồng đậm mùi kia liền làm cho Diêm Vô Cực ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời.

Hướng Tịnh Tuyết ý cười trong suốt tiêu sái tiến lên.“Chủ tử, đây là tiểu nhân riêng vì ngài đôn, ngài nếm thử xem.”

Biết Diêm Vô Cực thích tay nghề của nàng, vì thế nàng mỗi ngày đều đã
tốn không ít công phu, không quản mệt nhọc khi làm điểm tâm, thu mua
Diêm Vô Cực vị, mà hôm nay nàng lại hầm một con gà, bồi bổ sức khoẻ của
Diêm Vô Cực.

Diêm Vô Cực bỏ sách thuốc xuống, cầm lấy thìa múc một ngụm, trong mắt hiện lên sự ngạc nhiên thích thú.

“Đây là canh gà gì?”

“ Sơn trà đôn kê.”

Diêm Vô Cực dùng chiếc đũa gắp một khối thịt gà để vào trong miệng, thịt mềm vừa phải, vừa vào miệng liền tan ra, không béo không ngấy, mùi vị
thập phần ngon miệng, làm đôi mắt mạc lãnh hiện lên một tia vui sướng.

Nàng thật cẩn thận quan sátp hản ứng của Diêm Vô Cực, thấy hắn thủy
chung không nói chuyện, khuôn mặt bình tĩnh, cũng không biết này canh
sơn trà đôn kê rốt cuộc hợp hay không hợp khẩu vị hắn, nhịn không được
trong lòng nóng nảy.

“Ăn ngon không?” Nàng nhịn không được hỏi.

Tuấn mạc ánh mắt, nhìn nàng ánh mắt chờ mong chỉ bảo một câu

“Ngồi xuống.”

“A?” Nàng ngẩn ngơ, há miệng, hoài nghi chính mình nghe lầm.

“Lại đi lấy một bộ bát đũa đến, ngồi xuống cùng ăn.”

Hắn đột nhiên ra lệnh, làm cho nàng nhất thời không kịp phản ứng, chính
là kinh ngạc nhìn hắn — hướng đến người hắn khó hiểu lại đi phá lệ muốn
nàng cùng ăn với hắn.

Con ngươi đen không hờn giận, ánh mắt mị hoặc.“Như thế nào? Không muốn?”

Nàng liền gật đầu xưng là.“Tiểu, tiểu nhân liền đi lấy a.”

Nàng là rất thụ sủng nhược kinh ( cái này chắc mọi người đều biết nhá,
là bất ngờ được sủng mà kinh ngạc ấy), phản ứng chậm nửa nhịp, liền đi
lấy một bộ bát đũa, khi quay lại, cẩn thận cẩn thận ngồi xuống, bồi hắn
một miếng gà.

Trước kia dùng bữa, nàng đều là cùng mọi người dùng bữa ở Thực trai, hơn nữa từ khi biết được nàng tay nghề tốt, phụ trách đầu bếp Bát ca liền
thường tìm nàng đến phòng bếp, khiêm tốn hướng nàng học hỏi.

Trong khi dùng bữa, không khí im ắng, nàng cái miệng nhỏ uống canh, mắt
nhi thỉnh thoảng ngắm Diêm Vô Cực, nghĩ rằng có nên hay không tại đây
thời điểm hướng hắn mở miệng, nàng nấu canh sơn trà đôn kê này kỳ thực
có mục đích khác.

Hai ngày trước, một vị bạch cô nương mang theo phụ thân bị thương nặng, ở ngoài cốc cầu y, vì muốn làm cho Diêm Vô Cực gật đầu cứu người, nàng
quỳ xuống đất không dậy nổi, lập quyết tâm, nếu Diêm Vô Cực không chịu
cứu cha nàng, nàng liền quỳ thẳng không dậy.

Mọi người nhìn đau lòng, bởi vì kia bạch cô nương là hiếu nữ nổi danh ở
trên trấn, đã ở bên ngoài quỳ một ngày một đêm, Hướng Tịnh Tuyết xem
cũng đau lòng, nàng đôn này chung cây sơn trà kê, mục đích muốn thuyết
phục Diêm Vô Cực.

Bởi vì không yên lòng, mới có thể làm cho nàng khi múc canh gà, lại không cẩn thận tràn ra nước canh khiến cho tay bị dính nước.

“Ai nha.” Nhìn cái bàn bị bẩn, nàng liên tục giải thích.“Thực xin lỗi, tiểu nhân lập tức lau khô ngay.”

“Không cần.”

Diêm Vô Cực giơ tay, đột nhiên cầm lấy cổ tay nàng, đang lúc nàng vẻ mặt nghi hoặc, không nghĩ đến Diêm Vô Cực đem tay nàng để lên miệng mà
liếm.

Hướng Tịnh Tuyết thân hình chấn động, giống như bị điểm trúng huyệt đạo
không thể động đậy, trừng mắt nhìn, chỉ thấy Diêm Vô Cực thực tự nhiên
đem những ngón tay dính canh gà của nàng nhẹ nhàng liếm sạch sẽ.

Bị liếm ngón tay, toàn thân nàng bỗng ngứa ngáy, làm nàng trong khoảng
thời gian ngắn đã quên đang ở nơi nào, chỉ biết là hắn liếm ngón tay
nàng, liếm của nàng……

Đột nhiên sực tỉnh, nàng như bị phỏng liền rút vội tay về, nhảy người
lên, vội vàng rút lui vài bước, hai gò má nóng hồng trừng mắt nhìn Diêm
Vô Cực, mà hắn lại dường như không có việc gì , ung dung nhìn nàng.

“Ta…… Ta đi rửa chén……” Nói xong, nàng liền nghiêng ngả lảo đảo chạy ra cửa phòng, cũng không dám quay đầu lần nữa.

Nhìn theo thân ảnh kia kinh hoảng rời đi, bạc môi thoáng nở nụ cười nhẹ.

Khi nhìn thấy tay Thập Bát dính tràn ra canh nước, hắn bỗng nhiên xúc động muốn ăn nàng.

Tâm niệm muốn hành động, mà hắn, đương nhiên làm.

Nhìn canh gà thơm ngào ngạt, tâm tình hắn vô cùng sung sướng, tiếp tục ăn gà và uống canh một cách thoải mái.

Phần Hướng Tịnh Tuyết bị Diêm Vô Cực liếm ngón tay thật sự sợ hãi chạy ra khỏi phòng, thật vất vả mới tỉnh táo lại.

Nàng không ngừng nói cho chính mình, Diêm Vô Cực làm như vậy, chính là
không nghĩ lãng phí thực phẩm thôi, nói không chừng, hắn chỉ là sợ nàng
bị phỏng.

Nhớ rõ có lần nàng đi tìm đầu bếp nữ chơi đùa, nhưng đầu bếp nữ đang làm việc, nàng nhất thời bướng bỉnh, không cẩn thận phỏng đầu ngón tay, đầu bếp nữ cũng là làm như vậy a.

Càng nghĩ càng có đạo lý, nàng an ủi chính mình, Diêm Vô Cực thuần túy
là sợ nàng bị phỏng mới làm như vậy, tựa như lần trước vậy, nàng nhiễm
bệnh nặng, hắn vì chiếu cố nàng mới cho nàng ngủ ở giường hắn.

Hắn đối với nàng quan tâm, cũng là chủ tử đối nô tài trân trọng, cũng
không phải đoạn tay áo chi phích (ý tỷ là ca là gay hả? hô hô)

Sau khi nghĩ thông suốt, tâm nàng đang hoảng loạn tạm thời ổn định.

Sau đó không lâu, nàng lại tìm một cơ hội, bưng nhất hồ trà hướng thư phòng đi đến, dâng hắn uống sau khi ăn canh gà.

Nàng vụng trộm ngắm liếc mắt chủ tử một cái, thấy hắn vẻ mặt bình tĩnh,
vẻ mặt không có gì khác thường, càng thêm xác định là chính mình đa tâm, huống chi chủ tử hôm nay cái tâm tình tựa hồ rất tốt, không bằng liền
thừa dịp mở miệng.

“Khụ, chủ tử.”

“Ân.” Hắn ứng thanh, đang thưởng thức vị trà.

Nàng hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí mở miệng:“Vị bạch cô nương kia tới cửa cầu y, vẫn còn đang quỳ ngoài cốc!” Cẩn thận nhìn Diêm Vô Cực, thấy hắn mặt không chút thay đổi, không hề động giận, nàng mới lại tiếp tục
nói.

“Này bạch cô nương tâm địa thiện lương, là cái hiếu nữ đâu……” Nhìn con
ngươi đen bắt đầu phát ra tia nhọn, nàng vội vàng nói:“Ta biết, chủ tử
không cứu cha nàng, là vì cha nàng không phải người tốt.”

Diêm Vô Cực buông chén trà, trào phúng hừ lạnh một tiếng.“Ngu hiếu.”

“Là nha, bạch cô nương kia là thực ngốc, nhưng bạch lão gia kia dù sao
cũng là cha nàng, bạch cô nương cũng không buông tay nên muốn cha nàng
buông dao mổ, tâm nguyện lập địa thành Phật, thật vất vả một mảnh hiếu
tâcủa nàng làm cảm động cha, bạch lão gia kia đã muốn đại triệt hiểu ra, tưởng một lần nữa làm người, hắn lần này hội bị thương là vì cứu người, này chứng tỏ hắn thực sự tỉnh ngộ, chủ tử cho hắn một cơ hội được
không?”

Nhìn lên gặp Diêm Vô Cực mày kiếm vi ninh, nàng lại bổ sung:“Bạch cô
nương vì cha nàng, cũng làm không ít việc thiện, cùng với một người muốn hối cải trước khi chết, không bằng cho hắn dùng cuộc sống đễ chuộc lại
lỗi lầm, không phải tốt lắm sao?”

Diêm Vô Cực thủy chung không đáp lời, đột nhiên đứng lên.

“Chủ tử?”

“Đem khay trà xuống, lui ra ngoài, đừng đánh nhiễu ta.”

“Chủ tử……”

“Ta nói lui ra.” Sắc mặt trầm xuống khiến cho lời nói của nàng chưa kịp nói ra đã nuốt trở vào bụng.

Thật sự là tảng đá thối mà, không có lương tâm!

Hướng Tịnh Tuyết tuy tức giận đầy mình, nhưng đã trải qua hai lần giáo
huấn, nàng biết cho dù chống đối Diêm Vô Cực cũng vô dụng, kết quả là
lại chọc Diêm Vô Cực dùng kỳ kỳ quái quái phương pháp chỉnh nàng.

Nàng thu thập khay trà, đi ra khỏi phòng, hướng đại tạp viện Thực trai đi đến.

Mọi người nhìn lên thấy nàng, lập tức tiến lên.

“Thập Bát lão đệ, như thế nào vẻ mặt thở phì phì, ai trêu chọc ngươi?”

Hướng Tịnh Tuyết thật mạnh buông bát đũa, hừ một tiếng, trừng mắt lớn ngồi xuống.

“Còn không phải là vì cái kia thối tảng đá!”

Mọi người vừa nghe, thoáng chốc bừng tỉnh đại ngộ, cũng thực kinh dị.

“Tiểu lão đệ, ngươi lại đi khuyên chủ tử?”

Nàng hừ một tiếng, không trả lời, xem như cam chịu.

“Hắc, lão Cửu tự nhận bản thân là cái dũng phu, nhưng hôm nay nhìn thấy
Thập Bát lão đệ, ta cũng không thể không bội phục dũng khí của ngươi,
đến lúc này, ngươi rốt cuộc vẫn là kiên trì, không thay đổi ý định ban
đầu.”

“Chúng ta và Thập Bát lão đệ đều là hán tử, tuy rằng bộ dạng không được
nhã nhặn tuấn tú, nhưng cũng là đỉnh thiên lập địa đại trượng phu.” Lão
Thất cũng thật to tán thưởng.

Mọi người thật rất yêu thích tiểu lão đệ này, mọi người hướng nàng giơ
lên ngón tay cái, Hướng Tịnh Tuyết lại một chút cũng không có cao hứng
tâm tình, nghĩ đến vị bạch cô nương vẫn đang quỳ ngoài cốc lại vô cùng
ảo não

“Đại trượng phu có ích lợi gì, vẫn là nghĩ không ra biện pháp thuyết phục Diêm Vô Cực nha.”

“Chủ tử có chủ tử –”

“Ta biết, Diêm Vô Cực đạo lý của hắn, phàm là sự có ngoại lệ thôi, hắn
có thể thay đổi nha, không nhất định phải một mạng đổi một mạng, có thể
quyên bạc thôi, đem này bạc cầm cứu tế dân chúng không phải tốt lắm sao, làm gì phải chọn tử như vậy chứ?” Thật sự là càng nghĩ càng giận, nàng
đứng lên, ở trong phòng đi qua đi lại, hé ra miệng lại nhịn không được
nhắc đi nhắc lại.

“Cái gì Minh vương chứ, ta xem hắn là gian ngoan mất linh mới đúng, cả
ngày không khí trầm lặng ngồi ở thư phòng nghiên cứu sách thuốc có ích
lợi gì!”

“Thập Bát, nhỏ giọng lại……”

“Sợ cái gì? Sợ sẽ bị hắn nghe được sao? Ta mới không sợ, nếu hắn nghe được rất tốt!”

Bởi vì nàng rất tức giận, mới không chú ý tới sắc mặt mọi người hoảng
sợ, còn vội vàng đối nàng hoa tay múa chân, muốn nói cho nàng có một
người đứng ở cửa.

Nàng chẳng những muốn lớn tiếng nói, còn hai tay vung, càng nói càng hăng.

“Hắn là ý chí sắt đá, bất thông tình lý, ngay cả phóng phá hư thừa đồ ăn thừa thịt, cũng thối bất quá hắn thối tính tình –” Hướng Tịnh Tuyết
bỗng nhiên ngậm miệng, bởi vì nàng rốt cục nhìn thấy biểu tình mọi người hoảng sợ dữ tợn , nguyên lúc này vẫn ngồi quanh bàn vuông giờ đã mỗi
người một góc mà trốn đi.

Mỗi lần nhìn thấy cảnh tượng này, liền có người đứng sau lưng nàng, không cần quay đầu, nàng trong lòng cũng biết là người nào.

Nàng chậm rãi quay đầu, quả nhiên nhìn thấy thân ảnh cao lớn phía sau — Diêm Vô Cực đang lạnh lùng nhìn nàng


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.