Minh Nguyệt Từng Chiếu Giang Đông Hàn

Chương 35: Mai phục



Lâm Phóng nâng con mắt nhìn thoáng qua Lưu Khác đang nghiến răng nghiến lợi, chậm rãi bật cười: “Thanh Hoằng, Lưu đại hiệp nói: Đỗ Tăng đã bí mật hướng triều đình cùng toàn thể võ lâm thả tin, hắn nhất định báo mối thù ở Miện Dương. Nếu ai có thể bắt sống hai chúng ta giao cho hắn, hắn liền lui binh ở Giang Bắc, kiếp này không đặt chân vào Đại Tấn một bước.”

Ánh mắt hắn nghiêm túc nhìn ta: “Để giết được hai chúng ta, Đỗ Tăng thực sự không tiếc vốn gốc!”

Ta lập tức bị lời nói của hắn gây chú ý, ngay cả Ôn Hựu cũng tạm thời ném sau ra đầu. Ta cùng Lâm Phóng, hiện tại đáng giá như thế sao? Trong mắt Đỗ Tăng, không ngờ chúng ta còn được quan tâm hơn giang sơn hắn thèm nhỏ dãi đã lâu……

Đang cân nhắc mở miệng nói cái gì đó khiêm nhường một chút, lại nghe thấy Lâm Phóng nhàn nhạt nói: “Ngươi không nên đắc ý. Đỗ Tăng thay đổi thế này chẳng qua chỉ là ứng kế tạm thời mà thôi.”

Tuy là ngữ khí lạnh lung như nước lại rõ ràng ẩn chứa ý cười. Ta có chút kinh ngạc nhìn minh chủ đại nhân — ngay cả hai gã hộ vệ cũng ngẩn người ra.

Trong nét cười ấy, thế nào có một chút hư hư thực thực cùng mùi vị sủng nịch?

Nhưng nụ cười sủng nịch của minh chủ đại nhân lại khiến ta không rét mà run!

Có loại cảm giác là lạ trào lên trong lòng.

Lâm Phóng lại chuyển ánh nhìn về phía Lưu Quang: “Đa tạ ân báo tin của Lưu đại hiệp. Nếu có gì cần Lâm mỗ trợ giúp xin mời nói thẳng.”

Lưu quang dò hỏi: “Vậy các ngươi vẫn đến Võ Xương sao?”

“Tất nhiên.”

Lưu Quang gấp gáp: “Đỗ Tăng hai ngày trước đã lên tiếng, bây giờ chuyện này đã đồn đại suốt đại giang nam bắc, triều đình võ lâm! Các ngươi còn định đến Võ Xương, không phải rõ ràng đi chịu chết sao?”

Lâm Phóng nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái: “Thế Lưu đại hiệp nói, chúng ta…… nên đi nơi nào?”

Lưu Quang vô cùng nghiêm túc nói: “Mộ Dung thị ở Liêu Đông.”

“Ồ?” Lâm Phóng nâng chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp từng ngụm: “Thanh Hoằng, có muốn đi Liêu Đông không?”

Ta lập tức tiếp lời nói: “Không đi, nghe nói bên đó giống như hầm băng, là một nơi lạnh lẽo hoang dã!”

Ngoài miệng nói đùa là thế, nhưng trong lòng cảm giác là lạ lại trào lên — ta nhịn không được lại nhìn về phía khuôn thanh lãnh tuấn tú của Lâm Phóng, chỉ thấy hắn mi dài nhíu lại, ánh mắt trầm tĩnh.

Ta bỗng nhiên lĩnh ngộ ra một chuyện– khó trách ta cảm thấy là lạ –

Ngữ khí của Lâm Phóng khi nói chuyện với ta, khi lạnh nhạt châm chọc khi uy hiếp không dấu vết cùng kiểu quan tâm như có như không, các loại phong cách hành sự, thật giống……người cha anh minh thần võ của ta!

Lại thấy khóe miệng hắn hơi hơi nhếch lên, vẫn không nói chuyện – đoán chừng đang nghiền ngẫm ý tứ của ta đối với hắn đi?

Một bên Lưu Khác sắc mặt đã khôi phục bình thường bỗng nhiên lớn tiếng nói: “Ngươi nói vớ vẩn! Thảo nguyên Liêu Đông so với nơi này đẹp hơn rất nhiều!”

Ta nghiêng đầu nhìn Lưu Khác: “Tiểu sư phụ, người xuất gia không nói dối a!”

Lưu Khác lại bắt đầu nghiến răng nghiến lợi, ta không để vào trong mắt.

Lưu Quang vội la lên: “Lâm minh chủ, hiện nay Mộ Dung gia tộc ở Liêu Đông tay nắm ngàn dặm đất đai màu mỡ, ngực mang chí lớn thiên hạ, cầu hiền nhược khát*. Các ngươi đều là những nhân vật xuất chúng, nếu đi Liêu Đông, mới là có thể phát huy được tài năng. Ngày mà Mộ Dung thị có thể kiến quốc sẽ bái Lâm minh chủ làm quốc sư! So với Đại Tấn hủ bại này cường mạnh hơn rất nhiều!”

*Cầu hiền nhược khát: Cầu mong người hiền tài như khát nước.

Bên trong phòng lập tức an tĩnh lại.

Lâm Phóng tay miết chén trà, những ngón tay thon dài như ngọc lần mò miệng chén, trên mặt vẫn trầm tĩnh như nước. Ta có chút thấp thỏm, lại có chút đắc ý, tên tuổi của chúng ta cư nhiên ngay cả đến gia tộc Mộ Dung ở Liêu Đông cũng biết đến……

“Chỉ sợ làm Lưu đại hiệp thất vọng rồi!” Lâm Phóng nói.

Tuy rằng ta tin chắc Lâm Phóng nhất định sẽ không đáp ứng, nhưng nghe hắn nói như vậy, vẫn là nhẹ nhàng thở ra.

“Liêu Đông tuy tốt, nhưng Lâm mỗ là nhân sĩ trong võ lâm Giang Đông, cho dù có chết, cũng muốn chết tại Giang Đông!” Lâm Phóng nghiêm túc nói: “Cho dù, là chết trong tay…… Triều đình.”

———————-

Sáng sớm đầu thu, bầu trời trong vắt cao rộng. Trấn nhỏ còn đang ngủ say, cửa sổ từng nhà vẫn khép kín, trên con đường nhỏ hẹp một mảnh yên tĩnh.

Không ngờ đến khi rời khỏi trấn nhỏ này, lại là thúc cháu Lưu thị vừa mới kết bạn đưa tiễn chúng ta.

Lưu Quang vẫn lưu luyến không rời đứng ở bên cạnh Lâm Phóng, hai người cúi đầu nhẹ giọng trò chuyện. Trái phải Lâm Phóng vẫn là hai hộ vệ luôn theo sát — dù sao đối với Lưu Quang, chúng ta vẫn nên duy trì phòng bị.

Lưu Khác hôm nay lại không để ý đến hiềm khích lúc trước vút cái đã đến bên cạnh ta, ta giả vờ không thấy, cùng Tiểu Lam hai người nhìn ra phương xa.

Có điều là tiểu tử này hôm nay mặc bộ trang phục võ sĩ áo trắng tay áo lam, cũng nổi bật lên tư thế oai hùng bừng bừng. Tuy là mặt mày hắn có vài phần tương tự Ôn Hựu nhưng làn da so với Ôn Hựu đen hơi nhiều, người cũng có vẻ hấp tấp không trầm ổn — nghe nói hắn vừa mới đầy mười lăm tuổi, so với ta còn nhỏ hơn hai tuổi — nói tóm lại, kém xa so với Ôn Hựu!

“Một kiếm ngươi chém Đỗ Tăng kia, là dùng chiêu thức gì?” Lưu Khác nhẫn nhịn nửa ngày, rốt cục cũng hỏi.

Ta nhặt lên nhánh cây, tùy tiện khoa tay múa chân một chút: “Này, như vậy!”

Hắn trừng lớn mắt, có chút không cam tâm nhìn ta: “Đơn giản như vậy?”

“Hừ!” Ta nhìn hắn khinh bỉ nói, “Cao thủ ra tay, chiêu thức không phải trọng yếu nhất, mấu chốt chính là người kiếm hợp nhất, kiếm của ngươi xuất phát từ lòng của ngươi, hiểu không?”

Hắn nghiêm túc nghĩ nghĩ: “Không hiểu lắm, có điều là ta cảm thấy cũng đúng. Ngươi không hổ là Chiến hộ pháp nổi danh thiên hạ!”

Ta nhịn không được tươi cười, trẻ nhỏ dễ dạy…… Nói những lời khoa trương như thế hắn lại nói rất nghiêm túc……

Bất chợt phát hiện ra ánh mắt lạnh lùng quen thuộc, ta quay đầu, quả nhiên thấy Lâm Phóng đã cùng Lưu Quang chắp tay cáo biệt, ánh mắt nhìn về phía này, ra hiệu chúng ta xuất phát.

Ta hướng hắn gật đầu bày tỏ ý đã hiểu, quay sang phía mấy người khác nói: “Đi thôi!” Lại hướng về phía Lưu Khác chắp tay: “Lưu thiếu hiệp, cáo từ!”

Một đôi mắt hổ của hắn gắt gao nhìn chòng chọc ta.

Hài tử không hiểu lễ nghĩa, mặc kệ hắn!

Ta cùng Tiểu Lam đem Lưu Khác ném ở phía sau, sóng vai đi về phía Lâm Phóng.

Cách Lâm Phóng càng gần, trong lòng ta chợt thấy có chút kinh ngạc cùng kỳ lạ. Ta thấp giọng nói với Tiểu Lam bên cạnh: “Tiểu Lam, rất kỳ lạ a! Ta hiện tại có khả năng phát hiện ra nhất cử nhất động của Lâm Phóng rất nhạy bén. Em xem vừa rồi cho dù ta lưng đưa về phía hắn, cũng có thể phát hiện ra ánh mắt của hắn, nhìn hắn một chút, liền biết hắn ý bảo chúng ta chuẩn bị xuất phát!”

Tiểu Lam cũng kinh ngạc nhìn ta.

Ta có chút kích động nói: “Tiểu Lam, em nói này phải hay không chính là trong truyền thuyết ……”

“Nô tính?” Tiểu Lam đắn đo, cắt ngang lời nói của ta.

Ta yên lặng, Tiểu Lam, kỳ thật ta muốn nói đó là “ăn ý”! Ta nhịn không được hung tợn nói: “Tiểu Lam, tiểu thư nhà em há lại là……”

Chưởng phong*, một trận chưởng phong vô cùng mạnh mẽ. Đánh thẳng vào phía sau lưng ta!

*Chưởng phong: Là khi thi triển võ công dùng nội lực tạo ra gió, chỗ này không biết dùng từ gì cho hợp nên để nguyên từ hán việt.

Trong lòng ta phát lạnh.

Phía sau ta, không phải…… Lưu Khác sao?

Khóe mắt thoáng nhìn nơi không xa, vẻ mặt Lục sư đệ kinh ngạc nhào tới tới đây, La Vũ thần sắc cũng kinh động, mà bên cạnh ta Tiểu Lam võ nghệ nông cạn, cũng vươn ra cánh tay bảo vệ ta.

Ta vội vàng xoay người, thấy Lưu khác song quyền hướng về ta, trên mặt là thần sắc hiếu kỳ.

Chưởng phong tuy mạnh nhưng lại không có sát khí……

Trong lòng ta thả lỏng, đè khí muốn xuất chiêu, lại bị Tiểu Lam túm lấy tay –

Được rồi, vết thương của ta vẫn chưa khỏi, không thể vận công.

Ta hạ tay xuống.

Song quyền của Lưu Khác đánh tới cách ngực ta không đến một tấc thì dừng lại. Mà kiếm của Lục sư đệ cũng gào thét dừng ngay ở trước mặt hắn.

“A!” Tiểu Lam phát ra tiếng kinh hô, sắc mặt nàng xanh mét, đôi tay đặt ở trên ngực, thở hổn hển.

Chỉ cần một chiêu này có thể nhìn ra võ nghệ Lưu Khác tuy không bằng ta cùng Lục sư đệ, nhưng miễn cưỡng có thể cùng một trong hai mươi bốn thị vệ bất phân thắng bại.

Cho nên đối với Tiểu Lam mà nói, hắn chính là cao thủ. Chưởng phong của hắn cùng kiếm khí của Lục sư đệ, cũng đủ chấn thương nàng!

Ta đè xuống huyết khí cuồn cuộn trong ngực, muốn tiến lên một bước đỡ Tiểu Lam, lại bị Lục sư đệ đoạt trước, ôm nàng ở trong ngực.

Nơi không xa, đám người Lâm Phóng ngạc nhiên quay người, nghe thấy tiếng mắng của Lưu Quang: “Khác nhi, ngươi làm cái gì!”

“Ngươi…… Vì sao không xuất chiêu?” Lưu Khác nhìn ta, vội la lên, “Ta không phải muốn đả thương nàng! Ta chỉ là muốn nhìn xem chiêu thức võ nghệ của ngươi!”

Ta trừng mắt nhìn hắn, vội la lên: “Tiểu Lam, vẫn ổn chứ?”

Tiểu Lam nghẹn ngào nói: “…… Còn…… Còn tốt……”

Ta muốn đỡ nàng từ trong ngực Lục sư đệ, vừa mới vươn tay, rồi lại bị một nhân ảnh chen đến gạt ra một bên — là La Vũ.

Hắn luôn luôn khí phách hiên ngang, lúc này lại ngốc ngốc đứng trước mặt Lục sư đệ cùng Tiểu Lam, hỏi: “A lam, rất đau sao?”

Tiểu Lam khẽ gật đầu, không có đáp lại.

Thế là La Vũ nóng nảy, trừng mắt nhìn hướng Lưu Khác: “Tiểu tử nhà ngươi không muốn sống nữa sao?”

Lục sư đệ vẫn ôm Tiểu Lam hung hăng nói: “Dù cho là người của gia tộc Mộ Dung Liêu Đông, nhưng đả thương người của Chiến gia ta, cho dù đến chân trời góc biển, cũng không cho ngươi được yên ổn!”

Lâm Phóng cùng Lưu Quang đã đi tới đối diện. Lưu Khác đột nhiên quỳ gối xuống: “Ta không phải cố ý đả thương nàng. Nếu nàng có gì không ổn, các ngươi cứ việc xử lý ta tuỳ ý, ta tuyệt đối không chống trả!”

Lâm Phóng liếc nhìn một vòng, ngừng lại trên người một hộ vệ. Hộ vệ này tinh thông y thuật, tiến lên thay Tiểu Lam bắt mạch, sau đó nói: “Minh chủ, Tiểu Lam cô nương bị chấn thương kinh mạch, may mà công lực không sâu, nàng chỉ cần điều dưỡng ba năm ngày, sẽ không có việc gì.”

Lâm Phóng gật gật đầu, nói với La Vũ: “Đi thuê một chiếc xe ngựa cho Tiểu Lam, ngày mai đến Võ Xương sẽ điều dưỡng nàng thật tốt.”

Lưu Khác vẫn còn quỳ dưới đất, Lưu Quang mắng: “Ngươi tại sao lại bộp chộp như thế, nếu muốn tỷ thí, trực tiếp mời là được, vì sao đánh lén!”

Lưu Khác cúi thấp đầu, không lên tiếng.

Ta nhìn hướng Tiểu Lam, nàng lại rất biết đạo lý hướng về phía ta lúc lắc đầu: “Tiểu thư, em không có chuyện gì……”

Ta nói với Lưu Quang: “Thôi, chúng ta không truy cứu nữa.” Lưu Quang cảm kích nhận lỗi, mới để cho Lưu Khác dậy.

La Vũ rất nhanh tìm xe ngựa tới, Lục sư đệ ôm Tiểu Lam lên xe ngựa.

Lồng ngực của ta vì vừa rồi nén khí, mơ hồ có chút đau đớn.

Nhìn Lục sư đệ cùng La Vũ đều mang bộ dạng khẩn trương, ta lại có chút vui mừng — Tiểu Lam, cũng nên lấy chồng rồi!

“Đa tạ ngươi!” Lưu Khác nhìn ta nói.

Hai mắt hắn vẫn là tràn đầy hổ thẹn. Trong lòng ta khẽ động — hắn dường như là mới đặt chân vào chốn võ lâm!

Ta duỗi tay, vỗ vỗ bờ vai của hắn. Hắn hơi hơi ngẩn ra, không có né tránh.

“Tiểu Khác, hành tẩu võ lâm không phải đơn giản như vậy, cần phải học nhẫn nhịn, học tùy mặt gửi lời. Ngươi bộp chộp như vậy, sau này sao có thể làm nên đại sự! Nhớ kỹ, bất cứ lúc nào cũng phải cẩn thận!” Lấy thân phận một tiền bối võ lâm, ta khuyên bảo chân thành, lại thấy trong mắt hắn có chút suy nghĩ, dường như còn có xúc động.

“Ta đi đây! Sau này gặp lại!” Ta xoay mình lên ngựa, hướng về phía hắn cùng Lưu Quang phất phất tay.

“Lâm minh chủ, nhớ kỹ lời của ta nói. Vĩnh viễn hoan nghênh các ngươi tới Liêu Đông!” Lưu Quang la lớn. Ta thấy Lâm Phóng hơi hơi gật đầu.

“Sau này gặp lại!” Giọng nói Lưu Khác theo gió truyền tới.

——————

Một mảnh rừng rậm lành lạnh. Ánh nắng xuyên thấu qua tán lá cây, chiếu ra ánh sáng mênh mông trên mặt đất. Chúng ta hơn mười người cưỡi ngựa gào thét chạy trong rừng cây, La Vũ đánh xe ngựa, theo sát phía sau chúng ta.

Lâm Phóng nói, lời của Lưu Quang khó phân biệt thật giả. Một khi chưa đến được Võ Xương kế sách vẫn chưa vẹn toàn, chúng ta cần phải gấp rút lên đường.

Hôm nay chạng vạng, có thể đến Võ Xương. Chúng ta ở Võ Xương đã sớm bố trí người, phải đảm bảo chu toàn. Khu rừng này, quả thực có chút dầy đặc rậm rạp. Nhưng mặt trời thật sự rất tốt vô cùng ấm áp, đến ngựa cả ngày chạy như bay vẫn là còn rất sung sức.

Chỉ là trăm triệu không ngờ đến, chúng ta đúng là hăng say mười phần đi chịu chết!

Lời Lưu Quang nhắc nhở, thực sự là đúng. Nhưng cho dù chúng ta biết trước thì vẫn nhất định phải đi đến Võ Xương. Điều ta không ngờ đến chính là một ngày lộ trình này, lại dẫn đến con đường chết!

Mọi người chạy như bay đến sâu trong rừng rậm, trong tai ta nghe thấy, trong hư không truyền tới tiếng hít thở.

Giọng nói cực nhỏ lẫn những tiếng hô hấp dài mà chậm, tận lực áp chế, hơi thở phảng phất dầy đặc, dường như không dưới trăm người! Nghe nội tức liền biết đều là cao thủ! Ta hoảng sợ kinh hãi, nhìn về phía mọi người còn vô tri vô giác.

Lâm Phóng hình như cũng có cảm giác, nhẹ nhàng ghìm cương, ngựa hơi hơi hoãn lại, quay đầu liếc nhìn ta, dường như có suy nghĩ.

Ta không lên tiếng chỉ làm khẩu hình, hắn hơi trầm tư, hướng về phía ta dùng tay ra hiệu, ta gật gật đầu.

Lập tức không còn chần chờ, ta thấp giọng quát: “Tất cả quay lại, ở sơn cốc vừa mới đi qua tản ra! Tụ lại ở Võ Xương!”

Hơn mười người đang chạy gấp thế nhưng không hẹn mà cùng ngừng lại. Tuấn mã hí dài xoay người.

Ngựa của chúng ta đều là chiến mã phương bắc phi thường tốt, tốc độ chạy căn bản không thể so sánh với ngựa bình thường. Nhưng mà, hàng ngũ của đối phương bỗng nhiên từ trong rừng cây xuất hiện, tốc độ không thua ngựa của chúng ta chút nào. Ta cùng Lục sư đệ liếc nhau — quả nhiên là người của Đỗ Tăng!

La Vũ ôm Tiểu Lam cùng cưỡi cùng một con ngựa, tốc độ không thể nhanh được bị tụt lại cuối cùng, cách hàng ngũ của đối phương không quá một trượng!

Trong lòng ta trầm xuống, lại nghe một bên Lục sư đệ nói: “Nhanh đi! Không cần quay đầu lại!” Sắc mặt của hắn cực kỳ khó nhìn.

Phía sau, tiếng giết nổi lên bốn phía.

Phía trước, hơn mười người từ trong rừng xuất hiện, sát khí tràn ngập.

Lục sư đệ thét dài một tiếng, xông lên trước tiên.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.