Minh Hôn Với Quỷ

Chương 52: C52: Nhất đóa liên nhược



Diễm Linh Cơ bật cười: “Huyết Vũ, ngươi nên lo cho. bản thân mình trước đi, ta xem ngươi có vẻ không ổn lắm đâu, để ta giúp ngươi một tay!”

Nàng vừa dứt lời, ngọn lửa trong tay như có sinh mệnh lao về phía Huyết Vũ. Huyết Vũ nhẹ nhàng tránh được ngọn lửa đó. Hắn đứng dậy, linh lực chậm rãi xoay tròn trong lòng bàn tay, linh lực tan rồi lại tụ, mất mấy lần mới có thể tạo ra hình dạng đóa hoa sen mơ hồ, Huyết Vũ lại dùng thêm vài phần tiên pháp, lần này đóa hoa sen được tạo thành rõ nét, màu hồng đậm sinh động nhìn như thật.

“Từng nghe Nhất Đóa Liên Nhược của ngươi nổi tiếng khắp thiên hạ, hôm nay tận mắt chứng kiến mới biết lời đồn không phải là giả.” Diễm Linh Cơ vẫn không nao núng, nàng chậm rãi quan sát đóa hoa sen trong tay hắn, sau đó mới nhẹ nhàng rút cây trâm màu đỏ trên đầu xuống, cười cười nói: “Yêu Vương đã có nhã hứng như thế, vậy nô gia đành phụng bồi thôi…”

Một đầu tóc của Diễm Linh Cơ đều do cây trâm kia chống đỡ, nàng vừa rút cây trâm xuống, tức thì mái tóc dài lập tức buông xõa tung bay trong gió.

Gương mặt nàng ửng hồng, đôi mắt yêu mị khẽ chớp, sóng tình trong mắt không ai vỗ cũng tự trào ra. Vẻ đẹp đó khiến vạn vật quanh nàng đều trở nên lu mờ.

Diễm Linh Cơ di chuyển cước bộ, tiếng chuông bạc vang lên leng keng, trâm ngọc trong tay nàng bị bao phủ một ngọn lửa lam nhạt, tuy rằng nhìn qua không khác trâm thường là bao, nhưng Huyết Vũ không dám khinh thường.

Chỉ nhìn thấy Diễm Linh Cơ mở rộng lòng bàn tay, Hỏa cầu vùa xuất hiện trong lòng bàn tay nàng đã bao phủ lấy trâm ngọc. Bởi vì hỏa cầu xuất hiện, cho nên nhiệt độ trong phòng tăng cao hơn không ít. Trán của Huyết Vũ rịn một tầng mồ hôi mỏng. Nhưng hắn không dám lơ là, tập trung nhìn vào hỏa cầu trong lòng bàn tay nàng.

“Tam Diệm Chân Hỏa!” Đúng lúc này Diễm Linh Cơ đột cao giọng lên.

Huyết Vũ còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy lồng ngực nhói lên, hắn cúi đầu nhìn xuống, nơi vị trí trái tim có ngọn lửa màu lam nhạt đang bốc cháy.

Làm thế nào… Nàng dùng cách gì?

Huyết Vũ đột nhiên nhớ tới ngọn lửa lúc đầu ở trong †ay nàng, tuy rằng một chiêu đó của nàng hắn né được, nhưng lại không ngờ đó chỉ là tàn chiêu che mắt.

Vậy những điều nàng làm trước mắt chỉ là huyễn thuật che mắt, nhằm kéo dài thời gian để Tam Diệm Chân Hỏa có thời gian xuất hiện cho việc hắn phát hiện ra.

Nhìn thấy Huyết Vũ vẫn bình tĩnh đứng đó, nói Diễm Linh Cơ không ngạc nhiên là giả, người bình thường chỉ cần trúng một ngọn lửa của Tam Diệm Chân Hỏa thì linh hồn cũng đã bị thiêu rụi rồi, nhưng Huyết Vũ vẫn có thể bình tĩnh như không có chuyện gì đứng đó.

Thực lực này quả thật không thể khinh thường.

Mùi máu tươi nhàn nhạt phiêu đãng trong không khí. Môi đỏ Diễm Linh Cơ khẽ mở, nàng lè lưỡi liếm môi, ánh mắt đầy hưng phấn.

Huyết Vũ rũ mắt nhìn miệng vết thương ở ngực, sau đó đột nhiên nhếch miệng nở nụ cười quỷ dị.

Hản giơ tay kết ấn, động tác thoắt ẩn thoắt hiện, linh khí trong thiên địa không hề dao động, chứng tỏ chiêu của hắn dùng không hề có sự phụ trợ của linh khí. Lần này Huyết Vũ quả thật rất nghiêm túc, trong không trung bỗng nhiên xuất hiện một trận mưa cánh hoa sen, lá sen phiêu đãng trong không khí, trận mưa cánh sen này lấy Huyết Vũ làm trung tâm, cánh hoa tung bay quanh thân thể hắn, như làm nền cho sự xuất hiện của Yêu Vương Huyết Đằng Xà Huyết Vũ.

Khung cảnh này thật sự rất thơ mộng, Diễm Linh Cơ cũng không cảm nhận được sát ý trong chiêu này của hắn. Nàng nâng tay, khế đón lấy một cánh hoa đang rơi lả tả xuống đât.

Cánh hoa tưởng như vô lực thế nhưng lại cứa rách ngón tay như ngọc của Diễm Linh Cơ. Máu từ ngón tay nàng nhỏ tí tách xuống mặt đất. Diễm Linh Cơ không dám đón lấy cánh hoa rơi nữa. Quanh thân nàng được bao phủ bởi một ngọn lửa màu lam nhạt, cánh hoa vừa chạm vào ngọn lửa đã bị thiêu rụi.

Nhưng điều khiến Diễm Linh Cơ ngạc nhiên hơn chính là cánh hoa bị thiêu rụi lại không biến mất mà là biến thành những hạt phấn li tị, lại tiếp tục tụ lại tạo thành cánh hoa khác. Cứ lặp đi lặp lại như vậy.

Chỉ với chiêu thức này của hắn thôi, Diễm Linh Cơ đã đoán được bản thân mình không đánh nổi hắn. Nếu như so về tiên pháp, căn cơ của nàng còn kém Huyết Vũ nhiều lắm. Đây mới chỉ là cảnh giới đầu tiên của Nhất Đóa Liên Nhược thế nhưng nàng đã khiến nàng phải kiêng kị như vậy, Diễm Linh Cơ không dám nghĩ tới cảnh giới cuối cùng của nó sẽ như thế nào.

Nàng từng nghe nói, những người nhìn thấy chiêu cuối cùng của Nhất Đóa Liên Nhược hiện tại mộ đã xanh cỏ rất lâu rồi.

Đương nhiên Diễm Linh Cơ không ngốc, nếu như không đánh lại nàng cũng sẽ không cưỡng ép bản thân mình. Diễm Linh Cơ xoay đầu muốn chạy, nhưng nàng lại phát hiện ra bản thân không thể di chuyển!

Từng tầng từng lớp cánh hóa bao phủ bên ngoài ngọn lửa lam nhạt, tuy rằng cánh hoa không mang theo. lực lượng nhưng lại khiến Diễm Linh Cơ phải bó tay, bởi vì cho dù có thiêu rụi hết lớp cánh hoa này sẽ lại lập tức có lớp cánh hoa khác thay thế.

Bất đắc dĩ không còn cách nào khác, Diễm Linh Cơ đành phải lớn tiếng gọi: “Vô Song Quỷ!”

Chớp mắt Vô Song Quỷ đã xuất hiện che chắn trước. mặt nàng. Hắn nhìn khung cảnh xung quanh sau đó lập tức ngạc nhiên nói: “Không phải đã nói không đánh nhau. sao?”

Diễm Linh Cơ tức giận: “Đâu phải là đánh nhau, mà là ta đơn phương bị đánh!”

Vô Song Quỷ: “…” Có khác nhau sao?

Vô Song Quỷ đưa tay xé từng lớp cánh hoa bao phủ bên ngoài thân thể Diễm Linh Cơ, tranh thủ lúc cánh hoa chưa bao phủ nàng nhanh chóng đỡ nàng lên vai, nháy mắt chạy biến.

Huyết Vũ trơ mắt nhìn Diễm Linh Cơ và Vô Song Quỷ chạy thoát dưới mí mắt mình. Hắn đang dần bị mất quyền khống chế thân thể, cho nên không có cách nào đuổi theo bọn họ được. Thân thể Huyết Vũ mất hết sức lực, hắn rũ tay xuống, chiêu thức đang thi triển không được cung cấp lực lượng cho nên nhanh chóng tan biến, Huyết Vũ ôm ngực phun ra một bũng máu đen, sau đó gục người xuống đất ngất lịm đi.

Hắn vừa ngất đi không bao lâu, bên trong phòng lại xuất hiện thêm một hòa thượng mặc sáo cà sa đã cũ.

Hòa thượng cúi đầu nhìn Huyết Vũ trọng thương đang nằm trên mặt đất, lòng trắc ẩn khế động, hắn giơ tay vuốt nhẹ vị trí vết thương của Huyết Vũ, chỉ nhìn thấy Tam Diệm Chân Hỏa đang bốc cháy bỗng nhiên tắt phụt.

Hòa thượng khẽ thở dài, sau đó kéo Huyết Vũ lên giường, kéo chăn lại cho hắn. Trong lúc lơ đãng, ánh mắt hắn ta đột nhiên phát hiện ra một cây trâm ngọc rơi trên mặt đất. Đó là cây trâm ngọc của Diễm Linh Cơ đánh rơi ban nãy. Không biết trong đầu hòa thượng nghĩ gì, thế mà lại nhặt cây trâm đó lên, nhẹ nhàng phủi bụi rồi nhét nó vào ống tay áo. Trâm ngọc còn mang theo mùi hương nhẹ thoang thoảng của nàng.

Tiếp đó hắn tung phật châu trong tay lên, miệng khẽ lẩm bẩm, phật châu như có linh tính xoay tròn trong không trung một vòng, tiếp đó phật châu bay về một hướng. Hòa thượng rũ mắt nhỏ giọng lẩm bẩm: “A dì đà phật.” Sau đó mới chậm rãi đi theo hướng phật châu. Tuy rằng cử chỉ hắn chậm chạp, nhưng bước chân lại nhanh thoăn thoắt, chớp mắt đã đi xa ngàn dặm.

Nếu như Huyết Vũ còn tỉnh, hắn nhất định sẽ phát hiện ra hướng mà hòa thượng kia đi tới chính là hướng mà Diễm Linh Cơ và Vô Song Quỷ chạy thoát.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.