“Đúng là năng lực của tôi không bằng ông, nhưng tôi không muốn làm như ông, vì theo đuổi sức
mạnh mà không từ thủ đoạn giết hại những người vô tội.” Lương Bân tự
giễu cười một tiếng.
Đại sư Cố nghiêng đầu, dùng ánh mắt như đang tìm tòi nghiên cứu quan sát anh một hồi, sau đó cười lạnh,”Vậy sao? Nếu chúng ta đã không có chung đề tài để nói thì thôi khỏi cần dài dòng
thêm làm gì. Tôi đưa cậu đi gặp sư phụ của cậu ngay đây!” Dứt lời, ông
ta dùng chân giẫm mạnh lên con Huyết Điệp đang phát ra ánh sáng yếu ớt.
Lương Bân vội vàng vươn tay muốn cản lại hành động của đại sư Cố nhưng
không kịp. Ông ta lạnh lùng liếc anh một cái, thu chân về. Lương Bân lập tức nâng con Huyết Điệp đã bị dập nát lên, cẩn thận từng li từng tí ôm
trong ngực mình.
“Khi nào xuống hoàng tuyền, cậu có thể đoàn tụ
với sư phụ của mình rồi!” Đại sư Cố vung tay áo lên, những bàn tay máu
lại điên cuồng ngoi lên, lao về phía Lương Bân, túm lấy thân thể vô lực
của anh.
Gương mặt Lương Bân nhờ một chút ánh sáng của Huyết Điệp lúc trước mới khôi phục lại vẻ hồng hào, lúc này bị bàn tay máu tấn
công lại trở nên trắng bệch. Anh suy yếu nhắm hờ mắt, lẳng lặng chờ đợi
cái chết đến gần. . . . . .
Tuy nhiên, bề ngoài bình tĩnh bao
nhiêu thì nội tâm lại càng không cam lòng bấy nhiêu. Không cam lòng đến
mức nội tâm thường ngày luôn an tĩnh của anh trở nên hoàn toàn vặn vẹo.
“Thả anh ấy ra!”
Một tiếng nói mong manh nhẹ nhàng truyền vào tai Lương Bân, anh khó khăn mở mắt ra, cố gắng nhìn về phía phát ra âm thanh.
Không biết từ khi nào Lương Ý đã tỉnh lại, tay phải của cô nắm chặt một con
dao, đang kề sát vào cần cổ đại sư Cố, uy hiếp ông ta. Mái tóc dài đến
eo ướt nhẹp, xơ xác giống như rơm rạ, trên mặt mang theo sự đau đớn cùng sợ hãi. Lương Ý mím chặt đôi môi khẽ run rẩy, máu tươi hòa lẫn với mồ
hôi, bộ dạng vô cùng chật vật nhếch nhác, ngay cả bàn tay cầm dao cũng
không chắc chắn, tựa như chỉ một giây tiếp theo cũng có thể lăn ra bất
tỉnh. Nhưng ánh mắt của cô lại rất kiên nghị, đôi mắt đó khiến người ta
không còn chú ý đến bộ quần áo ướt đẫm máu tươi của cô nữa.
“Tiểu Ý. . . . . .” Lương Bân yếu ớt gọi cô một tiếng.
“Anh!” Lương Ý hét lớn, có lẽ do quá kích động mà bụng cô bất chợt đau thắt
lại. Cô trợn to mắt, bàn tay cầm dao bất giác buông lỏng.
Đại sư Cố nhân cơ hội này đoạt lấy con dao trong tay Lương Ý, không chút lưu tình đẩy cô ngã xuống đất.
“Á ——” Lương Ý lấy tay che bụng, thống khổ kêu một tiếng. Cảm giác nội tạng như bị cắn nuốt lại tràn lên.
“Tiểu Ý? !” Lương Bân nghe thấy tiếng kêu của Lương Ý, trong nháy mắt tỉnh
táo lại. Anh nhìn chằm chằm đại sư Cố, tức giận chất vấn, “Rốt cuộc ông
đã làm gì con bé?”
Đại sư Cố mím môi cười một tiếng, rũ mắt, liếc nhìn Lương Ý đang đau đớn nằm trên mặt đất, thản nhiên nói: “Tôi đâu có làm gì cô ta. Cậu đừng vu oan cho người khác như vậy chứ!”
“Ông —— đồ khốn kiếp!”
Lương Bân tức giận, xé tan vòng vây của những bàn tay máu xung quanh. Từng
bàn tay bị xé thành hai nửa, máu thịt lẫn lộn, rơi vãi đầy đất, chìm vào trong rãnh máu. Lương Bân mạnh mẽ đứng lên từ trong pháp trận.
Lần này, nụ cười trên khóe miệng của đại sư nhất thời biến mất, ông ta nhíu mày. Lương Bân nhìn ông ta như nhìn kẻ thù giết cha, một vầng sáng vàng nhạt giọi vào mắt, đại sư Cố cười lạnh, nhìn anh nói, “Sư phụ của cậu
đúng là một lão hồ ly đáng chết!”
Ông ta vừa dứt lời, Lương Bân
đã nhào lên, nện một quyền thật mạnh vào bụng đại sư Cố. Mọi việc diễn
ra quá bất ngờ, đại sư Cố chưa kịp phản ứng đã bị đấm ngã xuống đất.
“Nói, rốt cuộc ông đã làm gì tiểu Ý?” Lương Bân gào thét, tiếp tục đấm thêm phát nữa vào bụng ông ta.
Bị ăn hai quyền, đại sư Cố nổi giận, ông ta nhướng mày, không tốn quá nhiều sức lực đẩy Lương Bân ra.
Đại sư Cố cười khẩy, nhìn Lương Bân do bị mất máu quá nhiều mà không gượng
dậy nổi. Lương Bân phẫn hận nện một quyền xuống mặt đất, mà Lương Ý nằm
gần đó lúc này đã sắp hôn mê.
Lương Bân thấy thế, không suy nghĩ
nhiều, anh dùng hết sức lực còn lại bò đến bên cạnh Lương Ý. Anh cúi
đầu, nắm lấy bàn tay đã ướt đẫm mồ hôi của cô, vội vàng hỏi: “Tiểu Ý, em sao rồi?”
Gương mặt Lương Ý tràn ngập đau đớn, nắm thật chặt tay của Lương Bân, cô cố gắng cười nhẹ, nhỏ giọng trấn an anh trai: “Anh,
em …em không sao cả. . . . . . Còn. . . . . . còn anh có sao không. . . . . .” Thân thể đã đau đến cực hạn, lúc này ngay cả cảm giác đau cô
cũng không cảm nhận được nữa.
“Tiểu Ý, anh không sao. Rốt cuộc em đã xảy ra chuyện gì?” Lương Bân cố ngăn nước mắt tràn ra, cắn răng hỏi.
Tiếng bước chân chậm rãi vang lên, Lương Bân ngẩng đầu nhìn đại sư Cố đi tới
trước mặt hai người, ông ta lạnh lùng nói với anh: “Cậu muốn biết tình
trạng sức khỏe của em gái cậu sao?”
Lương Bân nhìn đại sư Cố chằm chằm, hai mắt đỏ ngầu, “Ông muốn làm gì?”
Đại sư Cố nhìn nhóm cảnh sát đã hòa làm một thể với những bàn tay máu, thân thể sắp chìm vào trong rãnh máu, rồi quay đầu lại, nhìn mẹ Sở và quản
gia nằm dọc theo pháp trận cách đó không xa, lạnh nhạt nói: “Nếu cứ tiếp tục như thế này, Lương Ý sẽ chết rất nhanh. Mà cậu thì không muốn để cô ấy chết, đúng không?” Thần sắc ông ta thản nhiên, nhưng lại như có một
lực hút vô hình.
“Bớt nói nhảm đi, ông muốn tôi làm cái gì?”
“Có thấy hai người nằm ở đằng kia không? Bọn họ chính là đầu sỏ gây nên bi
kịch cho em gái cậu, có thể coi là kẻ thù của gia đình cậu. Nếu cậu muốn báo thù thì sao không kéo bọn họ vào trong pháp trận này? Số vật tế của tôi còn chưa đủ, có thêm bọn họ nữa là được.” Đại sư Cố hứng thú nhìn
Lương Bân, muốn nhìn xem nội tâm của anh giãy giụa như thế nào.
“Đừng. . . . . .” Lương Ý bắt lấy tay Lương Bân, cô nói rất nhỏ, nếu không cẩn thận nghe thì sẽ không nghe thấy.
Lương Bân đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt, nghe được tiếng ngăn cản của cô, anh ngạc nhiên quay đầu lại,”Tại sao?”
“Anh sẽ. . . . . . hối hận. . . . . . . . . . . .” Lương Ý không hi vọng sau này Lương Bân sẽ phải sống trong tội ác. Tuy rằng hai người kia đáng bị trừng phạt nhưng cô biết, con người thiện lương như anh, tuyệt đối sẽ
không dễ dàng tha thứ cho đôi tay dính máu của mình. Cô mong anh trai có thể quang minh chính đại đứng dưới ánh mặt trời mà không phải héo úa ở
trong góc tối âm u về mặc cảm tội ác.
“Sao vậy thiếu phu nhân?
Không phải cô rất căm hận bọn họ sao? Nếu không phải do bọn họ thì cô
cũng không có kết cục như ngày hôm nay rồi.” Đại sư Cố có chút nghi
hoặc, theo lý mà nói, người căm ghét hai kẻ kia nhất phải là Lương Ý mới đúng. Tại sao cô còn ngăn cản anh trai của mình báo thù?
“Thù
của tôi. . . . . . tôi. . . . . . tôi tự mình báo. . . . . .” Lương Ý ôm chặt lấy bụng, cố gắng bò dậy ngồi trên mặt đất. Khóe miệng tràn ra một ít máu tươi, cô nhấc ống tay áo lên lau đi; sau đó ngẩng đầu, ánh mắt
lạnh lẽo, nhưng đáy mắt lại ẩn chứa đau đớn mãnh liệt.
Nếu việc
này không thể tránh khỏi, bàn tay nhất định phải nhuốm máu, thì cứ để
cho người sắp đi gặp cái chết là cô đây gánh lấy tất cả đi. Cứ để cô trở thành tội nhân, cô muốn người thân của mình cách xa hết thảy tội ác
thối nát kia!
“Người, để tôi giết. . . . . . Tôi chỉ cầu xin ông. . . . . . bỏ qua cho. . . . . . bỏ qua cho anh trai tôi. . . . .” Lương Ý buông tay Lương Bân ra, một tay giữ bụng, một tay chống người chậm
rãi đứng lên, không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của Lương Bân.
Lời của cô làm đại sư Cố thoáng cau mày, ngay sau đó thì cười nhẹ một
tiếng, sảng khoái đáp lời: “Được, không thành vấn đề. Tôi đồng ý với
cô!”
Lương Ý cúi thấp đầu, bụng âm ỉ đau khiến tay chân cô không
ngừng run rẩy. Cô đi từng bước, từng bước tiến về phía trước, vô số
những tia sáng của pháp trận xuyên qua thân thể. Bước chân Lương Ý lảo
đảo, như lạc vào hư không.
Lương Bân chật vật bò dậy, lại bị đại sư Cố vung tay áo bắn tới một chưởng làm anh ngã quỵ một chân xuống đất.
“Tiểu Ý ——” Lương Bân hô to.
Nghe được được tiếng gọi, Lương Ý chậm rãi quay đầu lại, khẽ mỉm cười, “Anh, anh nhất định. . . . . . nhất định phải sống. . . . . .” Nói xong, cô
tiếp tục đi về phía trước.
“Tiểu Ý —— đừng mà ——”
Lương Ý
thật vất vả mới đi tới được chỗ đại sư Cố, cô nghiến răng phát ra tiếng
ken két, “Ông đã nói. . . . . . ông sẽ …… bỏ qua cho anh ấy. . . . . . . . . . . .” Tiếng nói của cô đứt quãng, có lẽ đi một đoạn dài cũng
tốn không ít hơi sức, nói cũng không thể nói được liền mạch.
“Dĩ nhiên!” Đại sư Cố tràn đầy tự tin nói.
“Nhưng. . . . . .” Lương Ý lẳng lặng nhìn ông ta, dừng một chút rồi chợt nhếch
miệng lên cười, “Tôi không tin ông!” Con dao nhọn giấu trong ống tay áo
của cô đâm thẳng vào bụng đại sư Cố.
Đại sư Cố lảo đảo lui về
phía sau hai bước, ánh mắt kinh ngạc tràn đầy tức giận. Ông ta phất ống
tay áo lên, con dao cắm trên bụng ông ta lao vút ra, đâm ngược về phía
bụng Lương Ý.
Con dao sắc nhọn đâm lút vào bụng, Lương Ý sững sờ
nhìn chuôi dao trên bụng mình, sau đó, cô từ từ ngã xuống đất. Cảm giác
nội tạng như bị cắn nuốt hình như đã giảm bớt, cô nhíu chặt mày, cử động đầu, nhìn về phía Sở Du ở cách đó không xa, trước ngực anh còn cắm một
con dao. Lương Ý lặng lẽ mỉm cười.
Tôi hận anh, cho nên, cùng chết đi!
Bên tai truyền tới tiếng gọi đau thấu tâm can của anh trai, khóe mắt cô
chảy xuống một giọt nước mắt. Lúc này, Lương Ý rất muốn được nhìn người
thân của mình trước khi chết, muốn nói một câu “hẹn gặp lại kiếp sau”
với mọi người. Cô cảm thấy ý thức của mình đang dần trở nên mơ hồ. Ngay
tại thời điểm sắp chìm vào bóng tối, đầu ngón tay chợt truyền đến cảm
xúc lạnh lẽo mà cô vô cùng quen thuộc.
Là người kia sao?
Mí mắt Lương Ý run rẩy, muốn mở to ra nhìn một chút, muốn xác nhận xem có
phải người chạm vào ngón tay mình là người đàn ông đã kéo cô cùng xuống
địa ngục chỉ vì tình yêu ích kỷ của anh ta hay không. Nhưng, tất cả đã
không còn kịp nữa.