Minh Châu Ám Đầu

Chương 4



Chân
tướng rõ ràng, có người ở nhà nhàn đến hốt hoảng, giao hẹn với bọn xấu, phải
đi, kết quả mặc kệ là hổ hay là chó, tất cả đều là con nhà giàu tiêu chuẩn
trong kinh thành, mặt ngoài uy phong lẫm lẫm, gào thét khắp phố phường khiến
cho mọi người chú ý, nhưng thật quá khoa trương, tất cả đều là gối thêu hoa,
một chút công dụng cũng không có.

Loạn xạ
vừa xong, kết quả chính là giục ngựa chạy ở trước mặt Nhạn Cận Thần gây tai
ương.

“ Ngươi làm gì cùng người nhiễu loạn như vậy ?” Khi đến giúp hắn cắt chỉ, đổi dược, Liễu Lục Phi nhịn không được lên
tiếng trách cứ, “ Trong kinh thành đâu phải không có người cưỡi ngựa bắn cung
tốt, ở gần phía đông thành, đều là bộ binh, vơ đại cũng có thể nắm được một
đống người cùng ngươi cưỡi ngựa bắn tên.”

“ Ngươi nghĩ loại người từng làm ăn trộm như ta, có
thể tới gần bộ binh sao ?” Nhạn
Cận Thần giống như hổ hồi sinh, lúc này có thể cãi lại, tức giận đánh gãy lời,
“ Hơn nữa ngươi đừng quên chuyện lúc trước…”

Trừ bỏ
bối cảnh bên ngoài của hắn, toàn kinh thành đều biết, lúc trước Nhạn Cận Thần
còn muốn cướp lão bà của Giam tham tướng bộ binh, thâm cừu đại hận sát phụ đoạt
thê, sau khi sự kiện kia náo loạn xong, bộ binh cao thấp đều một lòng hợp lực
chán ghét Nhạn Cận Thần, tất nhiên sẽ không bày bộ dáng hòa nhã cho hắn xem.

Giam
tham tướng người ta cùng ái thê đang xa cuối chân trời, phu xướng phụ tùy hợp
lực trấn thủ Mạc Bắc, hắn lại giống thú bị nhốt tại kinh thành phồn hoa, nếu
không phải ngày nhàm chán, không đáp ứng đám bạn ăn chơi trác táng kia, lại có
ai đến tìm hắn ?

“ Ngươi sao lại cùng người ta tranh lão bà ? Rất không
quân tử.” Liễu Lục Phi nói
thầm, “ Chẳng lẽ không có hứng thú khác sao ?”

“ Tỷ như gì?” Nhạn Cận Thần thực khó chịu hỏi lại, “ Ta không có đọc
qua kinh thư, muốn ta tế thế cứu dân, không có khả năng. Hay là muốn ta quay
đầu làm ăn trộm ? Càng không có khả năng, nhất cử nhất động đều có người nhìn
chằm chằm, hơi có động tĩnh, lập tức báo lên triều đình, ngày càng nhàm chán,
nếu ngươi nhìn không được, giúp đỡ ta tìm chuyện chính chắn làm.”

Liễu
Lục Phi nghe xong, có chút hối hận mình đã nói sai, nàng sớm đã nghĩ vậy, vì
sao còn nhắc tới bộ binh ? Huống chi, mấy ngày nay tới giờ, nàng cũng chầm chậm
hiểu ra cảnh ngộ của Nhạn Cận Thần, hết thảy chỉ có thể nói tạo hóa trêu ngươi,
mà nay tuy hắn là cẩm y ngọc thực, lại giống như bị giam lỏng, tình cảnh xấu
như thế, nàng còn xác nhận thêm.

“ Ngươi nếu thực nhàm chán như vậy, kia…..Lần tới nếu
ngươi đến y quán, ta không đuổi ngươi là được.” nàng có chút xin lỗi nói.

Đay
chính là tiến bộ thật lớn ! Ngay từ đầu lãnh đạm, không nhìn, giữa thì không
kiên nhẫn, nhượng bộ mãi đến giờ phút này……..

Một câu
như vậy, làm cho hắn không tự chủ được cảm thấy một cỗ vui sướng vụng trộm dâng
lên.

Đối với
đại phu thông minh lại bình tĩnh này, hắn có loại yêu mến khôn kể. Nhìn vóc
dáng nho nhỏ của nàng, không thu hút lắm, nhưng khi nàng suy tư vấn đề khó, khi
nghĩ ra đáp án mắt hạnh lóe ra quang mang, dùng đúng phương thuốc vẻ mặt mỉm
cười, thần thái chuyên chú, đối xử bình đẳng với bệnh nhân…đều làm cho hắn nhịn
không được muốn dõi theo, mọi thứ đều tinh tế xem, một chi tiết nhỏ cũng không
muốn buông tha.

Nhưng
là, không thể cho nàng biết, giống như lồng sắt bắt chim vậy, ở mặt ngoài bình
tĩnh vô sự, nhưng trong tâm tư muốn tiếp cận, không thể động đậy..

Cho nên, Nhạn Cận Thần cố ý oán giận nói, “ Cái gì ?
Ngươi muốn ta bị thương còn lê chân đến y quán ? Ngươi rốt cuộc làm đại phu thế
nào, không thể tới giúp ta đổi dược sao ?”

“ Miệng vết thương của ngươi đã tốt hơn nhiều, nếu là
người bình thường, đi đường cử động cũng không có vấn đề gì, đổi lại là ngươi,
ta đoán còn có thể cưỡi ngựa bắn tên, làm sao bảo ta tới chỗ này ?” Liễu Lục
Phi nói thầm vài câu.

“ Ta ở nhà mình, mới tiện thoát y cho ngươi
xem.” Hắn cố ý đè thấp giọng
nói

Vết
thương của Nhạn Cận Thần phục hồi một cách thần tốc, quả nhiên là giống dã thú,
thời điểm đổi dược, hắn lại đòi đem áo cởi ra một nửa, muốn nhìn bộ dáng đại
phu khuê nữ e lệ đỏ mặt, tà tâm này không thành, bởi vì, Liễu Lục Phi ngay cả
lông mi cũng không nháy, nhanh chóng giúp hắn đổi dược, trong mắt chỉ có miệng
vết thương, không có gì khác, đối với dáng người cường tráng dũng mãnh của hắn
căn bản không liếc mắt lấy một cái.

Bàn tay
mềm mại trắng nõn khẽ vuốt qua vai hắn, giống như bị đâm một chút, chấn động.


Còn đau không ?” miệng đại phu thực quyền uy, “ Lẽ ra miệng vết thương
khép lại, phải ngứa mới đúng, chắc không sinh mủ đâu ?”

Nói
xong, đầu ngón tay dao động trên vai hắn nhẹ ấn, một mặt hỏi hắn chỗ nào đau,
cái loại xoa này thật ngứa, giống như cảm giác châm chọc vào da, Nhạn Cận Thần cũng không nói nên lời, kết quả tất
nhiên là hắn thiếu kiên nhẫn, thô lỗ hất tay nàng ra, kéo quần áo lại, giống
như khuê nữ.

Liễu
Lục Phi bị hắn làm hoảng sợ, mở to mắt nhìn hắn.

Thất
thố như thế, vì muốn cho nàng xem vết thương trên người hắn không phải sao ?
Đáng tiếc quá muộn, nàng hoàn toàn thấy.

Trên
vai hắn, sau lưng, cánh tay đều có vết thương cũ, thật sâu lại nhợt nhạt, tung
hoành ngang dọc, có vết thương do roi, có vết thương do đao, có trúng tên, thậm
chí còn có dấu vết bị dã thú cào qua.

Thương
thật nhiều, nhìn thấy ghê người. Liễu Lục Phi trấn định tâm trí, cố gắng khắc
chế mới có thể bảo trì vẻ mặt bình tĩnh, không cho kích động trong lòng bị phát
hiện.

Mấy năm
nay, rốt cuộc mỗi ngày hắn sống như thế nào ? Kỳ thật, không khó tưởng tượng.

Hạ nhân
đều né tránh, phòng khách to như vậy tựa hồ trở nên rất im lặng, yên lặng đến
nỗi làm cho hai người hoảng hốt. Liễu Lục Phi đi qua cửa, nhìn lò lửa đặt tại
hành lang, ở trên có đặt cái nồi đất, đang giúp hắn hầm nấu trà thuốc.

Đại phu
tự tay rót một chén, đưa lại cho người bị thương uống, người bị thương không có
nói nhiều, tiếp nhận chén, ngửa đầu uống một hơi sạch.

“ Trà này, có hương vị thuốc diệt chuột.” uống xong rồi, Nhạn Cận Thần mới nhíu mày nói thầm.

“ Ngươi đã ăn qua thuốc diệt chuột ?” nàng nhìn hắn
xem thường, “ Bằng không làm sao mà biết thuốc diệt chuột có vị như thế nào ?”

Vốn
nghĩ hắn sẽ cười lạnh hắc hắc hai tiếng là xong, hoặc là cố ý nói dối đùa nàng.
Không nghĩ tới Nhạn Cận Thần không làm như vậy, hắn trầm mặc một lát, mới nói,
“ Đúng, đúng là ta từng ăn thuốc diệt chuột.”

“ Vì sao ?” nàng kinh ngạc truy vấn, “ Là cùng người
tranh hơn thua sao ?”

“ Tất nhiên không phải.” hắn nhìn chằm chằm chén trà, chậm rãi nói cho nàng, “
Thời điểm năm đó lưu lạc, thật sự đói, lại gặp mưa to, tránh trong ngôi miếu đổ
nát trong núi hai ba ngày, đồ ăn cũng không có đừng nói đến thuốc diệt chuột,
ngay cả bùn đất đều thử qua.”

“ Ngươi…”

Có lẽ
nào lại thế, trải qua nhiều chuyện đáng buồn, nay tiểu vương gia, một thân
ngoại sam tùy tiện mặc đều là thượng đẳng, trà bánh tinh xảo trên bàn, điểm tâm
đồ ngọt trong cung, hoa quả quý hiếm phương nam tiếng cống…mà Nhạn Cận Thần ở
trong lúc đó, kể ra, cũng đã trải qua nhiều bi thảm.

Nhạn
Cận Thần không nhúc nhích, sợ quấy nhiễu chim chóc cẩn thận tới gần, dọa bay.

Sau đó,
hắn rất chậm, rất chậm, nghiêng đầu, sườn mặt ngăm đen cẩn thận dựa vào bàn tay
trắng nõn ôn nhuyễn, cọ cọ. ( nói
trắng ra là ăn đậu hủ đi.)

Tựa
như nâng đầu một con hổ, Liễu Lục Phi nín thở chờ, được một lúc sau, thở cũng
không dám thở.

Phòng
khách lại lần nữa lâm vào yên lặng, lòng của nàng nhảy thật nhanh, giống như là
lấy dược liệu không đúng, bùm bùm, căn bản không hề yên lặng.

Kết
quả, loại cảm giác này, chẳng những không có giảm bớt khi thời gian qua đi,
ngược lại càng thêm trầm trọng.

Nhạn
Cận Thần vừa mới xuất hiện, mặc kệ Liễu Lục Phi đang làm cái gì, nháy mắt sẽ
luôn thở không nổi, trái tim nhảy nhót mới thông suốt, nếu hắn không xuất hiện,
cũng không biết như thế nào, lòng nàng giống như lơ lửng trong không trung, nhẹ
bay bay, không nắm cho tốt dường như sẽ bay đi.

Chỉ có
thể nói, người này thật sự là tà môn, muốn gạt ra lại in sâu trong trí nhớ.

Tựa như
hôm nay, thời điểm từng nhà chuẩn bị cơm chiều, Liễu y quán thường sẽ đóng cửa,
cũng theo lệ thường không có lấy số, còn lại hai ba bệnh nhân, không xem xong,
Liễu Lục Phi sẽ không nghĩ ngơi.

Bình
thường lúc này, Nhạn Cận Thần đã đi vào y quán, chỉ cần mọi người yên tĩnh lại,
Liễu Lục Phi thường cảm thấy sau lưng chợt lạnh, khi ngẩng đầu, chín trên mười
lần, hắn mới từ cửa đi vào.

Nhưng
mãi cho đến hôm nay, bệnh nhân đều đã xem xong rồi, Liễu Lục Phi đưa khách đến
cửa, còn không gặp thân ảnh quen thuộc, cao lớn kia xuất hiện.

Ở cửa phát
ngốc một thời gian, nhìn khói bếp lượn lờ, trong lòng nàng có chút khó hiểu,
rốt cuộc là phiền muộn, là hoang mang, hay là hơi hơi thất vọng…..Chính nàng
cũng không rõ ràng lắm, chứng bệnh này, cho dù có học bao nhiêu sách thuốc cũng
không tìm ra phương pháp giải quyết.

Một
bóng hình xinh đẹp đứng ở cửa, một hồi lâu không nhúc nhích, quả thực muốn cùng
tịch dương ngày hè đứng cùng một chỗ, thành một phần của phong cảnh.

“ Đại phu, đi ăn cơm.” Bảo Trụ đi ra tiếp đón.

Sau một
lúc lâu, thấy Liễu Lục Phi chậm chạp không có phản ứng, cũng không có động đậy,
giống như không nghe thấy, Bảo Trụ nhịn không được nói một câu, “ Ách, đại phu,
người đang đợi Nhạn thiếu gia sao ?”

“ Không phải chuyện này.” Liễu Lục Phi phủ nhận, liếc hắn một cái, mày liễu nhíu
nhíu.

Bảo Trụ
có điểm ngượng ngùng, ngập ngừng giải thích, “ Tuy rằng, Nhạn thiếu gia hay dọa
người, bất quá nhìn quen cũng thấy bình thường, mấy ngày hắn không đến y quán,
có điểm là lạ.”

Cũng
không phải lạ lắm sao ? Ngày thường trách hắn dọa tiểu hài tử khóc, quấy nhiễu
bệnh nhân, vài ngày không thấy được thân ảnh cao lớn như quỷ dị hiện thân kia,
giống như thiếu cái gì.

Nhưng
Liễu Lục Phi đương nhiên sẽ không thừa nhận, nàng thản nhiên nói, “ Hắn tới hay
không là chuyện của hắn, chúng ta đi ăn cơm thôi, buổi tối còn có việc.”

Ăn
qua bữa cơm chiều đơn giản, hai người đóng cửa thắp đèn, Liễu Lục Phi cho dù cả
ngày xem bệnh nhân, đến tối vẫn kiên nhẫn dạy Bảo Trụ, giảng giải ý nghĩa văn
tự trong sách thuốc cho hắn nghe.

Thẳng
đến khi tối khuya, Bảo Trụ đã về phòng đi ngủ trước, nàng còn hăng hái chiến
đấu một mình dưới đèn, nói thật, nàng cũng không phải không muốn lên giường
nghĩ ngơi, chẳng qua nàng còn quyển sách chưa đọc xong, thư còn chưa dịch hết,
ca bệnh cùng chẩn đoán chưa có viết xong..

Cố tình
chán ghét viết viết, tâm tư sẽ bay đi, bay tới trên người ai đó.

Không
phải là hắn nhàm chán lại cùng bọn xấu cấu kết ra ngoài lêu lổng đi? Hay là đi cưỡi ngựa, bắn tên, đi săn, hay là ở thanh
lâu ăn cơm uống rượu, nghe ca vũ? Mặc kệ hắn ở đâu, trên mặt vẫn là ý cười trào
phúng, ánh mắt vẫn trầm lắng giống như quỷ?

Nàng
một mình ở dưới đèn xuất thần, một tay chống má, một tay cầm bút, ngọn đèn ngẫu
nhiên lóe ra, chiếu vào sườn mặt thanh tú, cũng hắt thân ảnh mảnh khảnh của
nàng lên tường.

Lờ mờ,
tránh a tránh, một cái bóng khác im ắng xuất hiện.

Cửa
lớn, cửa nhỏ ngăn không được Nhạn Cận Thần , hắn vô thanh vô thức vào nơi xem
bệnh, một chút bóng đen chờ ở trong góc, bên cạnh dược thụ, im lặng nhìn nữ tử
dưới đèn.

Nàng
ngẩn người bao lâu, hắn nhìn nàng bấy lâu, đèn nhanh chóng bị đốt sạch, bấc đèn
lay động, rốt cuộc, nàng không tiếng động thở dài, buông bút lông đã khô nước

“ Dọa !” vừa chuyển đầu, thoáng nhìn bóng đen trong góc, nàng bị dọa đến hoảng
sợ, nhẹ buông tay, bút cũng lên tiếng trả lời rơi xuống đất, một đường lăn a
lăn, lăn đến trước mặt Nhạn Cận Thần.

Hắn
xoay người nhặt lên, khóe miệng không thể nào kháng cự ý cười được, “ Dọa thành
như vậy ? Ta còn nghĩ lá gan ngươi lớn, không sợ cái gì.”

“ Ngươi..” hiếm khi thấy Liễu Lục Phi ngẹn lời, lòng
của nàng còn mãnh liệt hơn, không kịp thở.

“ Chính là ta.” Nhạn Cận Thần chậm rãi đi tới, đem bút đặt lên bàn,
người liền thuận thế dựa vào cái bàn, tựa tiếu phi tiếu nhìn nàng.

Liễu
Lục Phi phục hồi tinh thần lại, đột nhiên, nhướng mày sâu sắc hỏi, “Ngươi
uống rượu ?”

Tuy
rằng sắc mặt hắn bình thường, nhưng mùi rượu trên người lại trốn vào cái mũi
của nàng. Nhạn Cận Thần vẫn cười cười, không trả lời, đôi mắt dưới ánh sáng của
ngọn đèn hé ra quang mang, chuyên chú nhìn nàng.

“ Thật là kỳ quái.” Sau một lúc lâu, hắn mới lầm bầm lầu bầu tự lẩm bẩm, “
Thật sự là không xinh đẹp a.”

Liễu
Lục Phi đối với dung mạo của chính mình chưa bao giờ để ý nhiều, nhưng nghe hắn
nói một câu như vậy, vẫn nhịn không được trong lòng nổi lửa, cãi lại, “ Ta cũng
không phải dựa vào khuôn mặt xem bệnh, bộ dạng xấu xí thì thế nào ?”

“ Ta không phải nói ngươi xấu.” hắn hiển nhiên là có chút say rượu, cư nhiên dùng tay
vẽ một chút mày liễu cong cong, lại dọc theo mặt nàng, thẳng đến cằm, lại dùng
sức nâng khuôn mặt nàng, tinh tế tuần tra, còn thật sự nghiên cứu một lúc lâu.

Liễu
Lục Phi hồ nghi nhìn hắn, “ Không phải nói ta xấu ? Vậy rốt cuộc ngươi muốn nói
cái gì ?”

“ Ta chỉ là không hiểu, vì sao bộ dáng của ngươi lại
lòng vòng trong đầu ta ?” hắn
nhìn trái nhìn phải, giống như muốn đem mặt nàng nghiên cứu cho đủ.

Nàng
trợn mắt, rất muốn cười. Nhưng không thể cười, cố gắng nhịn xuống, chờ hắn nói
tiếp.

Quả
nhiên, Nhạn Cận Thần tiếp tục nói thầm, “ Nếu mã tặc huynh đệ trước kia biết,
nhất định sẽ nói đã lâu lắm không có nữ nhân, không có mua vui, cho nên ta tìm
rất nhiêu việc vui, liên tục mấy buổi tối còn ở Lục Xuân Lâu uống suốt đêm,
tiêu rất nhiều bạc, thậm chí quen biết rất nhiều bằng hữu.”

“ Nga, ngươi cũng có bằng hữu ?” Liễu Lục Phi rất có hứng thú trêu chọc hắn.

Đôi mắt
Nhạn Cận Thần bỗng nhiên u ám, giống như tắt lửa.

“ Đương nhiên có, cũ, mới đều có.” Hai tay hắn nâng khuôn mặt của nàng, nhẹ nhàng vuốt
ve, lặng im một lát mới nói, “ Ta còn quen biết vài kẻ trước đây cùng nhau đọc
sách.”

Không
phải tốt lắm sao ? Vì sao vẻ mặt hắn lại mang theo cô đơn ? Mắt thấy vẻ mặt anh
tuấn toát ra nét tục tằng, cho dù chỉ có một tia, cũng làm cho lòng Liễu Lục
Phi hơi hơi xé ra.

“ Làm sao vậy ? Lại là có ai gây chuyện bất hòa sao ?”

Hắn
chậm rãi lắc đầu.

“ Bọn họ vừa thấy ta….giống như nhìn thấy quỷ, cách
rất xa, ngay cả lên tiếng gọi cũng không dám.” Cái miệng của hắn bất giác có một chút ý cười châm
biếm, thấp giọng chậm rãi nói, “ Nhưng bạc ném đi, rượu ngon, mỹ nữ vờn quanh,
sau đó, bọn họ liền trở thành thư đồng thơ ấu, bạn tốt trước đây. Ngươi nói có
phải hay không rất kỳ quái ?”

Nàng
còn thật sự nghĩ nghĩ mới nói, “ Sẽ không a, nếu bạc mua được bằng hữu, vậy mua
đi, dù sao cái ngươi có hiện nay là bạc, không phải bằng hữu, bắt ngươi lấy cái
có đổi lấy cái không có, không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa sao ? Chỗ nào
kỳ quái ?”

Hắn
nhìn nàng, ánh mắt nhu hòa, ý cười, cũng nhu hòa.

“ Vẫn là đại phu uyên bác, nói hai ba câu, giải quyết
chứng bệnh khó trị của ta.” Hắn
ca ngợi mơ mơ hồ hồ, gọi người nghe hỏi, “ Vậy đại phu có thể hay không ngẫm
lại, vì sao ta mua bằng hữu, tìm việc vui, cùng các cô nương xinh đẹp nhất
thành uống rượu mua vui mấy ngày nay, vẫn đều nghĩ tới ngươi ?”

Cái này
nàng không đáp được, đứng ở đàng kia, hé ra hai má bị hắn khinh bạc đã lâu,
chậm rãi, chậm rãi ngày càng hồng.

“ Ngươi từ từ nghĩ đi, nghĩ xong lại bảo ta.” Âm thanh hắn phát ra càng trầm thấp mơ hồ, thân hình
cao lớn đã muốn ngồi ở ghế trước kia Bảo Trụ ngồi nghe giảng, giờ phút này lại
thuận thế ghé vào trên bàn, không có thanh âm.

“ Uy ! uy ! ngươi không thể ngủ ở chỗ này.”

Trả lời
nàng, là tiếng ngáy rất nhỏ, hắn thật sự đang ngủ.

Cách
ngày, bệnh nhân lại theo thường lệ đi vào Liễu y quán như nước chảy, tiểu dân
bình thường ở phố phường không trả nổi chi phí kếch xù cho những danh y, ở kinh
thành muốn tìm được đại phu bình thường cực khó, mà Liễu đại phu y thuật tốt,
thu phí lại tiện, cho nên dù không có treo chiêu bài, danh tiếng cũng là một
truyền mười, mười truyền trăm, chỉ cần mở cửa là ngồi đầy, Nhạn Cận Thần trước
kia còn chê cười, thật sự là so với thanh lâu cách vách còn náo nhiệt hơn.

Đại phu
cũng theo lệ thường đúng giờ mở cửa xem bệnh, trừ bỏ tầm mắt có vẻ mệt mỏi,
Liễu đại phu vẫn phi thường bình thường, phi thường bình tĩnh, phi thường
chuyên tâm xem bệnh.

Nhìn
như một ngày bình thường, đến gần buổi trưa, lại đột nhiên có chuyện thay đổi.

Cửa lớn
Liễu y quán bị người thô lỗ đá văng ra, một gã nam tử xa lạ đứng đầu, dẫn theo
đoàn người đi đến, bên đường gặp được ai liền xua, ngay cả tiểu oa nhi ba tuổi
đều cảm giác được họ đến có ý đồ không tốt, tự động tránh ra, chạy vội đến trốn
trong lòng mẫu thân.

“ Ngươi chính là họ Liễu ?” người đứng đầu nọ vẻ mặt bễ nghễ, từ trên cao nhìn xuống
Liễu Lục Phi ngồi ngay ngắn xem bệnh.

Hảo một
cái Liễu Lục Phi, lông mi cũng không chớp, chỉ giương mắt liếc nhìn bọn họ một
cái.

Người
xấu nàng cũng thấy không hiếm, hung ác nàng cũng không sợ, loại du côn tầm
thường này, nàng còn không để vào mắt.

“ Vị đại gia này, muốn đăng ký xem bệnh sao ? Thỉnh
bên này..” Bảo Trụ vội vàng đi ra ngăn đón, đáng tiếc thiếu niên ốm yếu không
hề khí thế , bị người thô lỗ đẩy, liền thối lui vài bước.

“Chúng ta không đến xem bệnh.” Ác nhân ngạo mạn nói, “ Chúng ta đến xem, phế vật bị
trục xuất khỏi Thái y quán, làm thế nào còn mặt mũi tiếp tục giả mạo đại phu,
treo biển hành nghề xem bệnh ?”

“ Ánh mắt nào của ngươi thấy ta treo chiêu bài
?” Liễu Lục Phi lạnh giọng hỏi
lại.

Ác nhân nghẹn lời một lát, sắc mặt khó coi cực kỳ, hắn
thẹn quá hóa giận nói, “ Không chiêu bài, vậy bệnh nhân đến chỗ nào ? Vì sao tụ tập trong này ? Chẳng lẽ đến la cà, nói
chuyện phiếm ?”

“ Ngươi quản chuyện gì ?” Liễu Lục Phi có chút bất vi sở động.

“ Ngươi….ngươi không phải là công tử Phạm y quán ở Tây
thành ?” có người nhận ra, nho nhỏ giọng hỏi.

“ Đúng.” Vị công tử kia đơn giản thừa nhận, ngạo mạn nói, “ Thấy rõ ràng, cha ta
hiện đang nhậm chức ở Thái y quán, Phạm thái y vang danh, khinh thường nhất cái
loại đại phu chó má mua chuộc danh tiếng, lén xem loạn bệnh nhân lấy tiền ! Ngu
dân xuẩn phụ tham tiện nghi, hướng cái loại chuồng chó này chui vào, xin hỏi vị
đại phu giả này, ngươi kiếm bạc cũng thấy an tâm sao ?”

Cái
tình huống này, không phải là đi đến đỏ mắt, đến làm loạn.

“ Cha ngươi là ai, ta cũng không biết, bất quá, Phạm y
quán ở tây thành ta có nghe thấy, mặt tiền cửa hàng tráng lệ, phú quý nổi
tiếng.” Mắt thấy sắc mặt vị
Phạm công tử này ngày càng tức giận, Liễu Lục Phi không lưu tình chút nào một
kim đâm xuống, “ Kỳ quái là, lẽ ra nhậm chức Thái y quán là lấy bổng lộc của
Hoàng thượng, không cho phép xem bệnh lấy tiền, ngu dân xuẩn phụ bung tiền đến
xem bệnh, cùng gia nghiệp to lớn của các ngươi có quan hệ gì ?”

“ Ngươi….” Lại lần nữa bị nói đến không thể phản bác,
Phạm công tử mặt trướng như heo, giận dữ, nắm cái bình bên cạnh lên ném, cái
bình ném tới bên tường phát ra tiếng nổ loảng xoảng, mảnh nhỏ bốn phía, còn
suýt nữa làm bị thương đến phụ nhân bên cạnh.

“ Ném cho ta ! Cho bọn chúng một chút giáo
huấn.” Phạm công tử hạ lệnh

Chỉ
nghe tiếng hét chói tai nổi lên bốn phía, vài tên đại hán Phạm công tử mang đến
đều động thủ, có thể ném liền ném, không thể ném đều hướng bên cạnh ném , trong
thời gian ngắn, vốn căn phòng xem bệnh sạch sẽ mộc mạc, thành một đống hỗn
loạn.

Bệnh
nhâm nhóm đi tiêu sái, trốn trốn, Bảo Trụ phí công muốn khuyên, nhưng không
được, chỉ còn Liễu Lục Phi đứng tại chỗ, lạnh lùng nhìn hết thảy đống hỗn loạn
này.

Khi
đang huyên náo, một tiếng nói lười biếng trầm thấp xuyên thấu hỗn loạn mà đến.

“ Sáng sớm ầm ĩ cái gì ? Không biết còn có người đang
ngủ sao ?”

Tất cả
mọi người cùng sửng sốt, Phạm công tử trên tay đang giơ cao một cái ghế dài,
vốn sẽ ném tới phía Liễu Lục Phi, cũng không ném.

Thân
ảnh cao lớn uy mãnh xa lạ lúc này mới hiện thân, cước bộ miễn cưỡng, lại ẩn
chứa khí phách vô hạn, hơn nữa mày rậm cùng đôi mắt kỳ dị, làm cho ác nhân có
điểm lo sợ mơ hồ.

Vấn đề
là….nội thất Liễu y quán, vì sao có một nam tử xa lạ đi ra ? Hơn nữa, còn ngủ ở bên trong ? Đây là có chuyện gì ?

Mọi
người đều biết Liễu y quán ba đời hành nghề y, Liễu đại phu còn tiến vào trong
cung làm ở Thái y quán, nhưng mới không bao lâu liền xảy ra chuyện, Liễu đại
phu tạm thời cách chức, bị đuổi ra thái y quán không nói, chiêu bài y quán cũng
bị hạ lệnh hủy đi.

Mai
danh ẩn tích vài năm, lại nghe nữ nhi của Liễu đại phu kế thừa sự nghiệp, lúc
đầu chỉ xem bệnh nhỏ cho hàng xóm, cư nhiên lại ra trò, thậm chí hai năm này
còn làm cho các y quán khác trong kinh thành cảm giác bị uy hiếp..

Liễu y
quán một không trưởng bối, hai không nam nhân, muốn đến nháo chẳng có gì sợ
hãi, nhưng không nghĩ tới hôm nay đá phải thiết bản !

Chỉ
thấy nam nhân kia lười biếng đi đến bên cạnh Liễu Lục Phi, rất cẩn thận che ở
phía trước, ánh mắt như điện quét qua một lần, thấp giọng hỏi nàng, “ Những
người này có chuyện gì ? Ngươi khai loạn dược cho người ta ăn ?”

Liễu
Lục Phi trừng hắn liếc mắt một cái, “ Nói bậy !”

“ Bằng không vì sao sáng sớm đã xui xẻo, ném bậy
?” Nhạn Cận Thần một mặt hỏi,
bàn tay to ôn nhu kéo một lọn tóc đen tán loạn trên mặt nàng, động tác thân
thiết rất tự nhiên.

Hô !
Ghế dài đứng ở giữa không trung một lúc lâu nhắm ngay hướng Liễu Lục Phi, bay
trên không mà đến.

Ngay
sau đó, mọi người còn không kịp thấy rõ ràng, cái ghế kia đã vỡ thành mảnh
mảnh, rơi trên mặt đất, Nhạn Cận Thần một tay liền đem cái
ghế vững chắc đánh nát. ( w0a,
đệ tử lý liên kiệt huh ? )

Cười
chết người, cái loại mũi nhỏ đôi mắt nhỏ này tính đấu pháp, muốn dọa ai ?

“ Người này để cho ta, ngươi đi vào trước đi.” Hắn ngay cả liếc mắt với ác nhân này còn không có,
tiếp tục nhàn nhàn nói với Liễu Lục Phi, “ Bảo Trụ bị dọa choáng váng, ngươi đi
nhìn một cái.”

Bảo Trụ
gầy yếu đáng thương, nắm chặt cái chổi, muốn bảo vệ Liễu đại phu, Nhạn Cận Thần
nhìn, thật sự là vừa bực mình vừa buồn cười.

“ Cẩu tạp chủng, ngươi muốn chết.”

Đây là
lời lẽ thô tục tầm thường, nhưng Nhạn Cận Thần vừa nghe, ánh mắt lóe lóe, một
cỗ sát khí mơ hồ lưu chuyển ở mặt hắn.

“ Đợi chút..” Liễu Lục Phi biết sự tình không tốt,
nhịn không được lên tiếng muốn ngăn lại.

Nhạn
Cận Thần tay áo vung lên, đem nàng thối lui mấy bước, ngay sau đó, Phạm công tử
dẫn ba bốn đại hãn mặt hung ác cùng xông lên.

Đánh
cái loại này đối với Nhạn Cận Thần là việc rất nhỏ, đao huyết ảnh ác đầu đều
trải qua, kinh thành căn bản không có vào trong mắt hắn. Chỉ thấy hắn một người
nghênh chiến năm người, mấy chiêu liền thấy cao thấp, có người bị chém tay, có
người bị chặt đứt chân, còn có người bị hiểm hiểm tuyệt tử tuyệt tôn , cuối
cùng, Phạm công tử bị nắm áo kéo lên, thiếu chút nữa cũng gãy xương sườn, khuôn
mặt bị chỉnh thành màu đen.

“ Thả, buông….” Phạm công tử sắp tắt thở.

“ Ai kêu ngươi tới cửa phiền toái ?” Nhạn Cận Thần vẫn thoải mái tự tại như cũ, sau một
trận hỗn chiến, lông tóc không bị thương không nói, ngay cả ho cũng chưa ho.

Tiếng
nói trầm thấp vang lên ở phòng xem bệnh, tiến rõ ràng vào trong tai mỗi người,
“ Nghe cho rõ một chút, người này là ta chiếu cố, lần tới đừng tiến vào để
chính mình bị đau.”

“Ngươi, ngươi, ngươi…”

“Không
biết ta là ai sao?” Hắn lạnh lạnh cười, “ Tạp chủng cũng là con một của cửu
vương gia, toàn kinh thành này chỉ có một cái, đừng nhận sai.”

“ Được, được, cho ta nhớ kỹ !” tiếng nói không hề có lực đạo

“ Đúng vậy.” Nhạn Cận Thần hảo tâm thêm vào một câu, nhắc nhở nhóm ác khách, “ Đi
thong thả, cẩn thận đừng ngã.”

Dễ
dàng, đem đống phiền toái tới cửa xử lý, hắn vẫn một bộ lười biếng, bộ dáng con
hổ vừa mới tỉnh ngủ.

Phòng
khám bệnh lại một lần nữa trở nên yên tĩnh, quay đầu nhìn khuôn mặt cười trắng
xanh,Liễu Lục Phi biểu tình đờ đẫn, Nhạn Cận Thần không có dao động, đáy
lòng lại dâng lên một trận hoang mang.

Đây
cũng không phải chuyện đại sự. Người cũng cưỡng chế giúp nàng di dời, nàng lúc
trước gặp ác phó ở phủ vương gia, thậm chí là gặp gỡ hắn, mắt một chút cũng
không nâng, vì sao hôm nay lại như vậy ?

“ Làm sao vậy ?” hắn nheo mắt lại, cẩn thận đánh giá nàng, lại không
khắc chế được chính mình, thân thủ nhẹ nhàng chạm vào hai má của nàng, giống
như đụng vào đồ sứ trân quý gì, cảm xúc tham lam luyến tiếc vật nhẵn mịn kia, lại không dám dùng sức, sợ làm hỏng.

“ Lần này đã là….lần thứ năm.” Liễu Lục Phi sau một lúc lâu, mới khó khăn nói ra
miệng.

“ Nga ? Người tìm đến phiền toái nhiều như vậy ?” hắn
nhíu mày, không nghĩ tới tiểu nữ tử xem bệnh cũng cũng có thể có hiềm
khích, “ Đừng lo, hôm nay đánh
hắn xong, hẳn là không có người dám tùy tiện đến cửa ầm ỹ ngươi, cứ việc an tâm
xem bệnh đi.”

Liễu
Lục Phi giống như không có nghe, đôi mắt nàng lược lược thất thần, lầm bẩm nói,
“ Mỗi một lần đến, đều mắng cha không có năng lực, mắng ta không đủ tư cách làm
đại phu..”

“ Người ta nói không đủ tư cách, ngươi liền không đủ
tư cách sao ?” Nhạn Cận Thần hỏi lại, “ Vậy mỗi ngày nhồi bệnh nhân tới
nói, ngươi muốn nghe một chút hay không ?”

Nàng
dùng sức lắc lắc đầu, “ Mạng người như trời, có lẽ ta không nên…ta thật sự
không nên..”

Nói
xong, nàng xoay người muốn rời đi, bởi vì không muốn làm cho người ta thấy nàng
hỗn loạn, bộ dáng yếu ớt.

Nhạn
Cận Thần cũng không tha, hai tay như tia chớp, bắt được cánh tay tinh tế của
nàng, giữ chặt như kìm sắt, không buông tay.

Ngay
sau đó, nàng ngã vào một cái ôm ấp cứng rắn như sắt

Thế này
hắn mới phát hiện, thân mình nhỏ bé gầy yếu giống như cành liễu hơi hơi phát
run.

Nhạn
Cận Thần hướng tới là gặp mạnh thì cường, ăn miếng trả miếng, nhưng gặp gỡ Liễu
đại phu này, hoàn toàn không biết nên như thế nào mới tốt.

Nàng
cùng hắn cường thủ ngang nhau, nhưng cũng có thể toát ra hơi thở nhu nhược như
thế, làm hắn sinh ra một cỗ thương tiếc bủn rủn, giống như thiêu đốt chính
mình.

Liễu
Lục Phi từ chối một lát, cũng không thể lay động cái ôm cứng như sắt thép, cuối
cùng, chỉ có thể mặc hắn bá đạo ôm, nàng bất đắc dĩ một hơi ca thán tiến vào
trong ngực hắn.

Giữa
một đống bừa bãi, một đôi thân ảnh lẳng lặng ôm nhau, thật lâu thật lâu sau,
không có tách ra.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.