Minh Châu Ám Đầu

Chương 1



Đầu mùa
xuân, kinh thành đắm mình trong một màn mưa phùn như sương khói.

Chiều
tối vẫn mưa lất phất, bóng đêm dần buông xuống. Đường cái ở gần Vạn Ân Phường
là nơi ầm ĩ, nhốn nháo nhất, mặt đường được lát phẳng từ những viên đá thô màu
xanh, lúc này tuyết đọng tan ra, từng phiến đá đều thấm nước ẩm ướt, hơi không
chú ý sẽ trượt chân, người đi đường đi qua cước bộ đều thong thả, chầm chậm,
cẩn thận hành tẩu.

Đột
nhiên, hai tuấn mã cao lớn ở đầu đường xuất hiện, một trước một sau rong ruổi
phi vào. Ngựa thật tốt, cao lớn cường tráng, cất vó vội vàng chạy tới, dường
như không đem dân chúng bình thường qua đường để vào mắt một chút nào.

“ Tránh ra!” lập tức giọng nói kỵ sĩ như chuông đồng thét to, roi ngựa vung lên không
trung, ba một tiếng, làm cho dân chúng cản đường né tránh, miễn thành oan hồn
khóc lóc !

“ Thổ phỉ đến sao?”

“ Chậm một chút, không thấy trên đường có người sao?
Đường là của nhà ngươi mở chắc?”

“ Vội cái gì mà vội, vội đi đầu thai sao ?”

Nhất
thời, âm thanh thầm mắng vang lên.

Hai
người mới đến không để ý tới, đôi tuấn mã chớp mắt tiến thẳng đến trước một
tiểu điếm, mới ghìm ngựa đứng lại. Người tới xoay người gọn gàng xuống ngựa,
nhìn xung quanh điếm đã đóng được một nửa.

Vốn là
người qua đường còn đang nhăn mặt né tránh, miệng còn đang mắng, giờ phút này
mới bừng tỉnh đại ngộ nói: “ A,
là tới tìm đại phu.”

Bá đạo
như thế, bất quá là vì lo lắng, dù sao mạng người như trời a

“ Đại phu đã nghỉ ngơi.” Những người đứng xem hảo tâm, nhịn không được mở miệng
khuyên nhủ, “ Lần sau đến sớm một chút. Y quán người ta quá giờ mùi liền đóng
cửa, đại phu cũng phải ăn cơm.”

“ Tức cười.” Đối phương cũng thật bá đạo, nghe vậy, chỉ cười lạnh nói: “ Thầy thuốc
như cha mẹ, rõ ràng hiện nay cũng còn mở cửa một nửa, bên trong cũng có người,
vì sao ta không thể vào?”

“ Đại khái là bệnh nhân còn chưa xem xong…”

Biểu
tình người nọ không tính nhẫn nại nghe tiếp, quăng dây cương ngựa, tiến một
bước đến thềm đá, bước vào từng bước, một mặt còn lớn giọng hô: “Liễu đại phu,
Liễu đại phu!”

Một
tiểu đồng áo xanh nghe tiếng nhanh chóng xuất hiện, nhìn xuống dưới, bước nhanh
đến ngăn đón, “ Vị đại gia này xin dừng bước ! Hôm nay đại phu không muốn xem
bệnh, lần tới…”

“ Ta ba ngày nay đã tới ba lần, mỗi lần đều đến đúng
giờ đóng cửa, lần tới cái gì! Mau kêu đại phu ra !” Người nọ nổi giận đùng đùng bước vào.

“ Nếu có bệnh bộc phát nặng, không thể chờ, đại gia có
thể đi tìm Tiền đại phu, hoặc là Điền đại phu. Y quán của bọn họ đều mở trễ,
buổi tối cũng xem bệnh.” Tiểu
đồng ôn tồn trả lời.

Vừa
nghe nói vậy, người nọ càng giận, hai mắt trừng, cả giận nói: “ Nếu không nghe
nói phía nam thành có Liễu đại phu hoa đà tái thế, y thuật rất cao minh, ta
cũng không bước vào cái nơi này! Tìm đến hắn là cho hắn mặt mũi, đừng thoái thác
nữa!”

“ Liễu đại phu hôm nay đã xem bệnh hơn mười người….”

“ Đại phu xem bệnh là để lấy tiền, có người liền xem,
chẳng lẽ còn ngại nhiều bạc sao ? Người nọ từ trong lòng lấy ra một thỏi bạc,
thô lỗ nhét vào trong lòng tiểu đồng, “ Đừng lan man nữa, mau gọi đại phu ra
đây.”

Tiểu
đồng cực kỳ khó xử, nói quanh co: “ Nhưng mà, nhưng mà……”

“ Đừng nhưng nhị nữa, ngươi nhìn bạc đi, ngươi từng
nhìn thấy nhiều bạc như vậy chưa?” Giọng người nọ càng ngày càng thô.

Bên này
thật náo nhiệt, mọi người cũng chưa chú ý đến người ngồi trên một con tuấn mã
khác.

Hắn
thủy chung không có xuống ngựa. Một thân khoác áo màu đen ngay cả nón cũng đen,
vì che mưa, vành nón kéo xuống đầu, không thấy rõ mặt mày cho lắm. Nhưng tư
thái nhất phái ưu nhàn, lạnh lạnh nhìn tùy tùng cùng tiểu đồng cãi nhau, giống
như chuyện không liên quan đến mình.

Tên tùy
tùng kia thật hung ác, mắt trừng thẳng, cổ họng hét to những lời ác độc, đem
tiểu đồng áo xanh e thẹn mắng đến không biết cãi lại như thế nào, vẫn hướng
thụt lùi vào cửa.

Đột
nhiên, cửa mở ra, chỉ thấy một cụ bà thần sắc bệnh tật đi ra, còn ho khan vài
tiếng. Đi sau cụ bà, là một gã sai vặt áo xanh khác trong y quán, một mặt giúp
cụ bà vỗ nhẹ lưng thuận khí, một mặt thấp giọng nói, tựa như dặn dò cái gì.

“ ……..Sớm muộn gì đều nhớ rõ phải ăn. Sắc thuốc đừng
sắc quá lâu, ba chén nước dùng lửa nhỏ đun đến khi còn một chén, lâu nhất
khoảng hai canh giờ. Đừng giống như lần trước đun thuốc đến cạn, phải nhớ cho
kỹ..”

Bà cụ
xấu hổ cười trừ, “ Không còn cách nào khác, ta từng này tuổi rồi, trí nhớ kém.”

“ Để con dâu bà giúp nấu thuốc, vậy chẳng phải là được
rồi?”

“ Nào có thời gian rỗi đâu ? Nó cũng rất bận rộn. Tôn
tử ta mới nhiễm phong hàn, rất phiền toái, căn bản không rời người được.”

“ Nha, nhiễm phong hàn ?” gã sai vặt thực chú ý nghe.

Mắt
thấy hai người đứng ở cửa nói liên miên, lằng nhằng không dứt, vị khách kia
không còn kiên nhẫn để chờ, hắn cố ý khụ vài cái thật lớn, thô lỗ xen mồm nói:
“ Uy, các ngươi nói nhanh chút có được không ? Còn có người chờ muốn vào gặp
đại phu xem thế nào.”

Gã sai
vặt áo xanh nghe thấy nhưng không ngừng lại, cũng không ngẩng đầu lên, vẫn kính
trọng đối với cụ bà nói tiếp: “ Có nặng lắm không ? Bệnh trạng thế nào ?” đúng là không đem vị khách cao lớn hung hãn kia để vào
trong mắt.

“ Uy, uy !” Vị khách kia trong cơn giận dữ, động thủ
một phen đẩy ra người bệnh, muốn kéo gã sai vặt không nghe thấy gì đi, “ Có
nghe thấy ta nói chuyện không? Mau mau đuổi người này đi, mang ta đi vào gặp
đại phu.”

“ Không được !” có người đột nhiên thốt ra.

Kết
quả, cư nhiên là gã sai vặt đứng ở cửa cùng vị khách thần bí trăm miệng một
lời. Hai người trao đổi một cái liếc mắt.

Chỉ
thấy người nọ có một đôi mắt sáng ngời, khí phách khó có thể che dấu, lập tức
gã sai vặt liền ngây ngẩn cả người.

Nháy
mắt một cái, ai cũng không thấy rõ động tác của gã sai vặt áo xanh, chỉ thấy
ngân quang chợt lóe, tên thị vệ hung ác thô lỗ bỗng nhiên gầm rú như heo bị mổ,
“ Ngươi làm cái gì? Cút ngay cho ta.”

“ Ngươi xác định còn muốn hô to gọi nhỏ như vậy ?” gã
sai vặt áo xanh trả lời thản nhiên.

Mọi
người tập trung nhìn, ai nấy đều dọa đến ngây người.

Chỉ
thấy một cây ngân châm thật dài để ở cổ họng tên thị vệ, giữa trời chiều, châm
dài lóe ra ánh sáng bạc, châm đã hơi đâm vào da. Chỉ cần tay cầm châm thêm một
chút sức lực, người này sẽ biết không còn cách nào để lớn tiếng hô quát bất
luận kẻ nào.

Lúc này
ác nhân lại lớn mật, không còn hung hãn nữa, giọng hắn nhỏ lại, “ Ta, chúng ta
chỉ muốn gặp Liễu đại phu ”

“ Xem đại phu, có thể bá đạo như vậy sao ? Có chuyện
gì chậm rãi nói.” Gã sai vặt vẫn là ngữ điệu không gợn sóng bình bình nói.

“ Dạ, dạ. Tiểu ca nói được là được.” Ngay cả xưng hô đều sửa lại, hắn khẩn trương quay đầu
về phía chủ tử liếc mắt một cái, “ Thiếu gia của chúng ta là người này.”

Mọi
người đều quay đầu lại nhìn một chút cái người kêu “ Thiếu gia”.Chỉ thấy vị
thiếu gia kia vẫn như cũ, vẫn là bộ dáng ưu nhàn xem diễn.

“ Cắm châm vào đi, mũi châm xuyên qua rồi, còn có thể
nói chuyện không?” Tiếng nói
trầm thấp giống như khiêm tốn thỉnh giáo, cư nhiên một chút cũng không để ý
tính mệnh của tùy tùng.

“ Thiếu gia !” tiếng khóc thét của thị vệ như mổ heo vang lên, thân
mình tráng kiện cùng sợi dây cung giống nhau, động một chút cũng không dám
động, chỉ sợ tay gã sai vặt này run lên, hôm nay hắn liền chuẩn bị tang lễ.

“ Hay là thôi đi, hắn cũng nóng vội quá.” Lão phụ ốm
yếu ở bên cạnh mặc dù mới vừa rồi bị đẩy ra ngoài một phen, giờ phút này nhịn
không được mở miệng cầu tình, hoàn hảo dò hỏi, “ Vị đại ca này, quý phủ có ai
không khỏe? Tìm đại phu trở về xem bệnh, phải không?”

“ Dạ, dạ.” Thị vệ như được đại xá, liên tục đồng ý, “
Là lão gia, lão gia của ta.”

“ Ta đã sớm nói, bệnh của lão già đó không thể cứu
được, cho dù tìm được Hoa đà tái thế cũng vô dụng. Làm gì phải vất vả như vậy?
Làm không tốt còn phải bồi thường mạng nhỏ của chính mình.” Thiếu gia hắn thật đúng là nói mát, chậm rãi nói.

“ Vô luận như thế nào, thử trước nói sau.” Tên thị vệ hung ác hiện nay lại thay đổi tính, trong
khẩu khí nghe được lo lắng, đối với gã sai vặt cầm ngân châm khép nép nói: “ Vị
tiểu ca này, ta hiểu tội rồi, chớ trách móc nữa. Thật sự là lão gia nhà ta bệnh
nặng, danh y kinh thành nhiều lần đến xem đều không hề khởi sắc, làm tại hạ
thập phần nóng vội. Nghe nói Liễu y quán ba đời học y, gia tộc còn có người vào
Thái y quán, y thuật kỹ càng, thế mới mạo muội đến thỉnh giáo.”

“ Nhưng mà người ta muốn đóng cửa.” phía sau có tiếng nói trầm thấp xen mồm.

“ Ta biết, ta biết.” Thật là, cho dù không đồng tình thì thôi, thiếu gia
còn muốn cản. Hiện nay cũng không quản được nhiều như vậy, thị vệ gấp đến mồ
hôi đầy đầu, khẩu khí càng thêm khiêm tốn, vội vàng khẩn cầu nói: “ Nhiều chỗ
phiền toái, sau nhất định báo đáp. Vị tiểu ca này xin thương xót, giơ cao đánh
khẽ, mang chúng ta đi gặp Liễu đại phu.”

“ Sớm một chút nói dễ nghe như vậy, không phải là
không có việc gì sao?” gã sai
vặt nghe xong, thế mới rút châm lại, chậm rãi thu vào trong lòng, thản nhiên
nói, “ Ta chính là Liễu đại phu. Vào trong nói chuyện.”

Nhắc
tới dung mạo của gã sai vặt thấy thế nào cũng không giống đại phu, cái phòng
này thoạt nhìn cũng không giống y quán. Nếu như bình thường người ta, có mấy
cái bàn tròn, mấy cái ghế, trên tường còn có bình hoa, bên trong còn cắm vào
mấy cái rễ cây dùng để làm thuốc không biết tên nha. Mặc dù nhà không phải chỉ
có bốn bức tường, bất quá cũng đủ mộc mạc.

Chỉ có
hai cái ghế gỗ sơn thủy điều dài đặt song song dựa vào tường, mặt gỗ bóng loáng
trong như gương, xem ra đã để cho vô số bệnh nhân đợi khám bệnh ngồi qua, mới
miễn cưỡng có điểm giống y quán.

“ Ngồi đi. Thứ lỗi ta không mời hai vị uống trà, nơi
này không phải quán trà.” Dẫn
khách nhân đi vào, vị “Liễu đại phu” này tự đi đến bàn nhỏ gần cửa sổ, thu thập
sách vở mở ra trên bàn.

“ Có phải đại phu ở bên trong hay không….” đại hán tùy
tùng chưa từ bỏ ý định, vào cửa còn quay trái quay phải, nhìn xung quanh bên
trong, hy vọng tìm thấy một đại phu có vẻ lão thành, tin cậy.

“ Không cần tìm, vị này thật sự chính là Liễu đại
phu.” Một gã sai vặt đi theo phía sau bọn họ tiến vào, hảo tâm giải thích. Một
mặt đốt đèn, một mặt còn thấp giọng nhắc nhở, “ Có cái gì muốn thỉnh giáo thì
mau nói. Đừng lãng phí thời gian của đại phu.”

“ Ai lãng phí thời gian của ai?” uy hiếp vừa qua, đai
hán vũ phu lại bá đạo trừng mắt, trách cứ nói, “ Ngươi có biết ta là ai, lão
gia nhà ta là ai không? Mao đầu tiểu tử, nói chuyện khách khí chút!”

“ Ngươi mới là người phải nói chuyện khách khí!” Liễu đại phu giương mắt, một đôi mắt ngoan cố,mưu lược
lóe lóe.

Trong
lòng tùy tùng vừa động, mày rậm nhăn lại.

Mới nãy
ở ngoài trời chiều không thấy rõ lắm, giờ phút này có ánh sáng của đèn đuốc,
mới thấy đại phu này chẳng những trẻ hơn, hơn nữa mặt trái xoan, mắt hạnh, diện
mạo mặc dù không tính là xinh đẹp, lại thập phần thanh tú thoát tục, rõ ràng là
hạng nữ lưu!

Nữ đại
phu không phải chưa từng nghe qua, nhưng tất cả đều là xem bệnh cho những phụ
nhân đau đầu, khí huyết không thuận, giúp an thai đỡ đẻ, căn bản không đủ trình
độ nhận danh hiệu danh y. Lúc này, hắn càng thêm mất lòng tin.

“ Một nha đầu trẻ tuổi như ngươi, thật sự có thể chẩn
đoán chữa bênh? Đừng có trêu chọc người hồ đồ.” Hắn không khách khí thẳng thắn nói, một đôi mắt to như
chuông đồng cố trừng chết nàng, “
Mau mời Liễu đại phu thật sự xuất hiện đi. Ta có thể nói cho ngươi, lão gia của
chúng ta là đương kim cửu vương gia, vị trước mặt ngươi này, là tiểu vương
gia..”

“Nha.” Liễu
đại phu lên tiếng, nhưng bộ dáng không có kinh hoàng hoặc kính sợ. Nàng liếc
mắt nhìn nam tử ở một bên một cái.

Nguyên
lai vị này chính là con trai trưởng của Cửu vương gia từng làm mưa làm gió kinh
thành – Nhạn Cận Thần. Toàn kinh thành đều biết việc nhà ầm ĩ của Cửu vương
gia, lúc trước giận chó đánh mèo không muốn đứa con này, ai biết nhiều năm sau,
vương gia gần đất xa trời, còn phải kéo cái mặt già nua cầu con duy nhất trở
về.

Chỉ
thấy bảo bối tiểu vương gia này nhàn hạ khoanh tay đứng thẳng, từ khi tiến vào
không mở miệng ra, chính là bản thân nhàn nhàn đánh giá khắp mọi nơi. Tất cả
mọi người đều biết chuyện mẹ đẻ Nhạn Cận Thần đến từ Bắc Thái oa quốc, cho nên
dáng người hắn phá lệ cao lớn uy vũ, ngũ quan khác hẳn nhân sĩ trung thổ. Lúc
này vừa thấy, quả nhiên không sai. Mũi hắn lại rất cao, thậm chí hơi hơi cong.
Mày rậm mắt to không nói, màu sắc cặp mắt so với người thường hơi nhạt, thập
phần đặc thù.

Liễu
đại phu còn đang đánh giá hắn, tùy tùng vương gia thấy thế, thừa cơ xen mồm, “
Thấy rõ chưa, tiểu vương gia chúng ta cũng cực quan tâm bệnh của lão gia, đặc
biệt đến thỉnh giáo, ngươi không thể lại lật lọng với chúng ta.”

“ Không phải chuyện này. Ta chỉ muốn đi Lục Xuân lâu
bên cạnh tìm cô nương uống rượu, vừa vặn gặp ngươi vội vội vàng vàng, tò mò nên
đi theo nhìn xem mà thôi.” Nhạn
Cận Thần lạnh lạnh nói, “ Không nghĩ tới là tìm đại phu, không phải tìm việc
vui. Cái gọi là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, xem ra vương gia thật sự
sắp không được.”

Nói
thân phụ hắn như thế, khẩu khí không khỏi rất lạnh bạc, rất vô tình.Nhưng Nhạn
Cận Thần một chút cũng không khí thế.


Thiếu gia, người…..” tùy tùng kinh hãi. Nghẹn họng nhìn trân trối, giống như
người bị mắc xương cá, cố gắng khụ đến kinh thiên động địa, mặt mày đỏ
bừng, “ Khụ, khụ, khụ…”

“ Bảo Trụ, lấy trà tới cho vị đại gia này uống.” Liễu
đại phu tuy còn trẻ tuổi, nhưng rất trấn tĩnh, nàng chỉ thản nhiên dặn dò.

Trà
đến, thị vệ thành thật không khách khí tiếp nhận một bát to,há mồm uống hết.

Vừa
quát xong, ngừng ho, cổ họng không ngứa, còn lạnh lạnh rất thoải mái, thị vệ có
điểm bái phục, không khỏi mở miệng hỏi, “ Này, đây là trà gì ?”

“ Pha kim bạc thảo. Thời gian này thời tiết thay đổi,
người ho khan rất nhiều, y quán mỗi sáng sớm pha rất nhiều để bệnh nhân uống.
Ngươi muốn uống một chén nữa hay không? Uống nhiều vào, không cần khách khí.”

“ Vậy thì thêm một chén.” Thị vệ dường như thật sự đem y quán thành quán trà,
thành thật không khách khí.

Liễu
đại phu tự tay rót trà cho hắn uống, phảng phất như trước đây có thân thích.
Quả nhiên lương y như từ mẫu.

Sau đó
nhìn hắn uống trà, đại phu mới chậm rãi bồi thêm một câu: “ Dù sao trà này
không dùng cũng vứt đi, để lâu hương vị cũng hỏng rồi, giống như nước thiu. Nếu
ngươi không uống hết, Bảo Trụ cũng phải đổ đi.”

Lời này
vừa nói ra, thị vệ lúc trước cảm kích uống một hớp trà lớn, lúc này mới phun
ra.

Nàng,
nàng, nàng………..cho người ta uống nước thiu?

Bảo Trụ
nhịn cười, nhưng Nhạn Cận Thần lại chịu không được, hắn cất tiếng cười to.
Tiếng cười to đến điếc tai. Đôi mắt kì dị lóe ra hào quang.

“ Hôm nay đi theo giúp vui là đúng, nơi này so với Lục
Xuân Lâu còn vui hơn.” Hắn vừa
nói vừa cười, chú giải thêm lời không thể hiểu nổi.

Lấy y
quán so với kỹ viện? Này không khỏi rất khó nghe.

“ Miệng chó phun không ra ngà voi, tốt nhất là im
miệng lại.” đại phu tuy còn trẻ nhưng cũng không dễ bắt nạt, giọng nói nàng
mang theo phản kích, “ Có chuyện gì mau nói, Cửu vương gia có cái gì không ổn
?”

“ Hắn cả người chỗ nào cũng không ổn ” ngược lại bộ dáng Nhạn Cận Thần lúc trước nhàn hạ
không lo lắng, giờ lại nhiệt tâm hỏi, “ Dùng lời nói không rõ ràng, ta thấy,
không bằng ngươi đến vương phủ nhìn một chuyến. Phải xem, nghe, hỏi, bắt mạch
mới có thể kiểm chứng, không phải sao?”

Chuyển
biến này tới thật đột nhiên, bộ dáng mới rồi rõ ràng là chuyện này không liên
quan đến mình, giờ phút này lại thay đổi thần thái ?

Nhìn
biểu tình kinh ngạc của mọi người, Nhạn Cận Thần nhếch miệng cười.

Công bố
đáp án..

“ Ta muốn Liễu đại phu nhìn bộ dáng tức chết của vương
gia.”

Liễu
Lục Phi đương nhiên không đáp ứng. Ở trong y quán có rất nhiều việc, đâu có thể
bỏ người bệnh nối liền không đứt đoạn, đi hầu hạ vương gia cái gì cũng không
thiếu? Tiếp bọn họ đến làm ầm ĩ một lần, xem như tính nhẫn nại dùng hết, nàng
liền đem chuyện này quăng đến sau đầu, căn bản không quan tâm.

Không
nghĩ tới mới không quá vài ngày, Nhạn Cận Thần lại tới nữa.

Nhưng
mà lần này là nghênh ngang đến. Đại kiệu màu xanh đỉnh đỏ hai cán, bốn người
nâng, bốn con ngựa cao to bước đi như bay, rêu rao khắp nơi, cố tình lại chọn
thời gian buổi sáng ầm ĩ nhất, dọc theo đường đi hấp dẫn vô số ánh mắt tò mò
của mọi người, khe khẽ nói nhỏ.

Cỗ kiệu
dừng lại, mành xe vén lên, một người cao lớn uy mãnh thong dong hạ kiệu. Cho dù
áo gấm, lưng thắt ngọc, cũng không che lấp được khí phách hắn phát ra.

Y quán
cũng là nơi người đến người đi, nhưng tất cả đều là lão phụ ốm yếu. Thấy hắn
xuất hiện, đều mở to mắt trối chết nhìn Nhạn Cận Thần, trong ánh mắt mang ba
phần kính sợ.

‘ Oa !’ thậm chí có trẻ con bị dung mạo đặc thù của
nam tử này làm sợ tới mức khóc lớn lên

“ Đừng khóc, đừng khóc. Bảo Trụ, lấy hai gói mạt đào
ngâm cho Nguyên Quan ăn.” Liễu
Lục Phi một bên xem bệnh, một bên trấn an oa nhi khóc to, mắt đảo qua trăm
việc, lạnh lùng liếc Nhạn Cận Thần trừng mắt một cái.

“ Liễu đại phu, biệt lai vô dạng ?” Nhạn Cận Thần thoải mái hàn huyên, bộ dáng một chút
cũng không lo lắng bệnh nặng của cao đường phụ lão, dường như là đặc biệt tới
tìm nàng nói chuyện phiếm.

“ Hôm nay trong sổ có đến bốn mươi người, nếu Nhạn
công tử muốn xem bệnh, trước phải lấy số..” Bảo Trụ lấy bài tử xuất hiện, ân
cần tiếp đón.

“ Phi, phi, phi, miệng ngươi nói chuyện không sạch sẽ,
thiếu gia chúng ta thân thể cường tráng, một chút việc cũng không có, ai muốn
cái miệng không sạch sẽ của ngươi rủa ngài sinh bệnh ?” nguyên lai kiệu phu cũng kiêm thị vệ cùng chó săn,
nghe Bảo Trụ vừa nói, lập tức đứng lên mắng rung trời.

Mắng
vài câu, Nhạn Cận Thần liền ngăn cản. Hắn lạnh nhạt nói, “ Im mồm cho ta .”

Bọn thị
vệ ngoan ngoãn câm miệng, mắt hổ vẫn giận như cũ không cam lòng trừng Bảo Trụ
nhỏ gầy. Bảo Trụ lè lè lưỡi, không dám hỏi lại.

Nhạn
thiếu gia tuy rằng không khách khí, nhưng chưa từng đối với Bảo Trụ hô to gọi
nhỏ. Tuy rằng như thế, Bảo Trụ vẫn sợ hắn, bởi vì, bởi vì…

Bởi vì
sao, cũng không nói lên được. Nhạn thiếu gia tựa hồ trời sinh uy phong.

“ Ta không phải đến xem bệnh.” Nhạn Cận Thần mặc dù lười biếng nói với Bảo Trụ, nhưng
kỳ thật là giải thích với Liễu đại phu, khẩu khí còn rất ôn hòa.

“ Không phải đến xem bệnh, vậy đi ra ngoài cho ta.”
Kết quả Liễu đại phu cũng không chịu thua, ngay cả đầu cũng không nâng, không
chút khách khí hạ lệnh đuổi khách với người cao to đứng ở cửa.

Tất cả
mọi người đổ một ngụm khí lạnh.

“ Lương y như từ mẫu, làm sao lại đuổi ta ?” vị thiếu gia này nói đi nói lại, đều là một câu này.

“ Nếu ngươi thực xem thầy thuốc như cha mẹ như ngươi
nói, thì phải kêu ta một tiếng nương a.” Liễu đại phu lạnh lùng nói.

“ Có thể kêu, nhưng gả cho lão cha già nhà ta, không
bao lâu sẽ thủ tiết. Ngươi không sợ sao?” Nhạn Cận Thần tuyệt không để ý, lạnh lạnh cười nói.

“ Ai muốn gả cho lão cha của ngươi ?”

“ Không phải ngươi muốn ta gọi là ‘nương’ sao ?” Tiểu vương gia hỏi lại.

Liễu
đại phu lắc đầu, không hề muốn đấu võ mồm với hắn, “ Hôm nay ta không rảnh,
đừng đến làm phiền ta.”

“ Được thôi, ta đây an vị chờ ở chỗ này. Dù sao Lục
Xuân Lâu buổi trưa mới mở, hiện nay các cô nương còn đang rửa mặt chải đầu.”

Hắn
thật sự ngồi xuống một đầu ghế , chờ tối nay đến tiệm rượu.

Hắn
thoải mái, nhưng vốn tất cả mọi người chờ ở ghế dài đều kinh hoàng nhảy dựng
lên, mọi nơi vội vàng chạy trốn, không ai dám cùng hắn sóng vai mà ngồi.

Liễu
đại phu chậc một tiếng, mày liễu cau. Trên mặt trái xoan thanh tú, tất cả đều
là không hờn giận.

Người
này thật phiền toái, mặt dày mày dạn đến làm gì ? Cũng không tin hắn thật sự vì
lo lắng bệnh tình Cửu vương gia nên đích thân đến mời thầy thuốc, còn mời đến
ba lần!

“ Rốt cuộc ngươi muốn làm cái gì ? Thái y quán có đến
trăm đại phu, vì sao không đi tìm bọn họ?”

“ Không được, không được.” Có người lắc lắc đầu, “ Ở thái y quán, y thuật cũng
không tệ. Vạn nhất bọn hắn diệu thủ hồi xuân, trị được bệnh của cửu vương gia
thì làm sao bây giờ ?”

Liễu
đại phu mày mặt nhăn càng sâu. Nàng cứng đờ, một lúc lâu sau mới đông cứng hồi
đáp, “ Ngươi không muốn bệnh hắn chuyển tốt cũng dễ dàng thôi, ta kêu Bảo Trụ
đưa ngươi vài đồng thạch tín..” ( đại
phu ơi đại phu.)

“ Không được.Vậy không phải giết cha sao?” Nhạn Cận Thần cười dài nói.

“ Này cũng không được, kia cũng không xong, rốt cuộc
ngươi muốn thế nào?” ngữ khí
Liễu Lục Phi rõ ràng không kiên nhẫn.

“ Ta cũng không biết.” Nhạn Cận Thần vẫn là tác phong
thoải mái, tựa hồ rất đắc ý chính mình có thể chọc được Liễu đại phu “ Chính là
nghi ngờ có bệnh khó chữa, cho nên mới đến tìm đại phu thôi.”

Bọn họ
thoải mái nói qua nói lại, mọi người bên cạnh nghe xong sắc mặt trăng bệch. Một
lời nói khích động truyền ra ngoài, đều là họa sát thân! Cho dù Nhạn Cận Thần
không sợ, làm sao mà Liễu đại phu sắc mặt cũng không đổi đi theo hắn bịa
chuyện?

Đến phụ
nhân trung niên chờ xem bệnh ngồi bên cạnh đại phu, nghe thế, thân thủ nhịn
không được kéo kéo góc áo của nàng, thấp giọng khuyên nhủ, “ Đại phu, đừng
nhiều lời với hắn, chuyện này không phải là chuyện đùa. Nếu người nói sai cái
gì…..”

“ Là nha, Liễu đại phu, vạn nhất người không xem bệnh,
bảo chúng ta tìm ai xem bệnh bây giờ?”

“ Đại phu trong kinh thành người người đều cao ngạo vô
cùng, thu phí lại nhiều, toàn xem bệnh cho quan to, quý nhân, chỉ có người
nguyện ý chiếu cố tiểu dân chúng ta.”

“ Đúng vậy, đúng vậy.”

Nhất
thời, âm thanh ca ngợi trong phòng vang lên, mọi người đều biểu đạt cảm tạ với
Liễu đại phu.

Trong
lúc ca ngợi không dứt, có người đột nhiên cười nhạt, lại đột ngột phát.

“ Ha !” Nhạn Cận Thần nở nụ cười, bất quá là mang đậm ý tứ hàm xúc trào phúng,
tuyệt không thật tình, cười đáp, “ Thực sự khó có như vậy, tốt như vậy?”

“ Đương nhiên.”

“ Một chút cũng không sai.”

“ Một khi đã như vậy….” hắn cố ý kéo dài thanh âm, cố ý nói: “ Xem ra, không
thỉnh vị kỳ tài có một không hai, diệu thủ hồi xuân*, nhân tâm nhân thuật đến
vương phủ ra tay, thật là xin lỗi mọi người.”

Mọi
người vừa mới huyên náo sôi trào nghe xong, đột nhiên yên tĩnh. Hai mặt nhìn
nhau, trong lòng đều hiện lên cảm thụ quỷ dị không ổn.

Cái
này…..gọi là đâm lao phải theo lao.Hảo ý của mọi người bị hắn uốn éo như vậy,
hoàn toàn sai lầm rồi.

“ Không phải mọi người cùng đề cử sao? Ta thuận theo
dân tình, nghe theo ý kiến các vị.” khuôn mặt anh tuấn thâm thúy thủy chung nhộn nhạo mỉm cười, thật sự là
có bao nhiêu châm chọc, là có bấy nhiêu châm chọc.Làm cho người ta nhìn thấy
trong mắt, nghe vào trong tai, tựa như có thứ gì nghẹn trong lòng, khó chịu
muốn chết.

Con hổ
lười biếng ỷ trên địa bàn của mình, thư thư phục phục nhìn tiểu dân liên can
tay chân luống cuống.

Kinh
thành thật ngu xuẩn. Từ quan to đến tiểu dân phố phường, người người đều sợ
chết, chỉ cần lớn tiếng liền sợ tới mức tè ra quần. Nhạn Cận Thần khôi phục
thân phận tôn quý, từ mấy ngày nay cho tới giờ, đều nhìn mọi người khúm núm
chán đến nhất phật xuất thế, nhị phật thăng thiên..

“ Ngươi hoàn toàn không để yên sao?” Tiếng nói thanh thúy lạnh nhạt đánh vỡ yên lặng, bình
bình truyền tới, “ Ta nói lại lần nữa, nếu muốn xem bệnh thì đi đăng ký, không
có việc gì thì đi ra ngoài. Muốn tìm người nói chuyện phiếm, thỉnh dời bước đến
Lục Xuân lâu cách vách. Rõ ràng chưa?”

Tầm
mắt hai người thẳng tắp gặp nhau. Đôi tuấn mục lóe ra ý cười quỷ dị, đôi song
phượng khác trong suốt thẳng thắn, mặc dù không lợi hại, nhưng cũng không chút
nào lùi bước e ngại. Yên lặng nghênh thị trước mặt, không tránh không né.

Chính
là ánh mắt như vậy, gợi lên hứng thú của Nhạn Cận Thần, làm cho hắn nhịn không
được muốn trêu chọc.

Diệu
thủ hồi xuân: ý nói thầy thuốc tài giỏi, có thể chữa được bệnh nặng.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.