Miêu Ái Xuyên Không

Chương 74: Cái kết



Hàn Tuấn Phong ghé qua phố mua một chút điểm tâm cho Hứa Thanh. Từ sau ngày đứa bé mất, Hứa Thanh chỉ tập trung trong phòng gì gì đó mà cha nàng nói là nàng ở đó làm các thí nghiệm hóa học.

Hắn bước vào, như thường lệ, bắt gặp Hứa Thanh và một mớ chai lọ xanh đỏ

” Uhm, Hứa Thanh qua đây ăn chút đồ đi.”

Hứa Thanh quay lại, đôi mắt nàng không rời mắt hắn lấy nửa giây. Điều này làm cho Tuấn Phong có chút khó hiểu, trong ánh mắt đó là yêu thương, đau buồn và nỗi khắc khoải…

” Ok. Uhm. Ngươi đi ra trước đi, ta có thí nghiệm này phải làm cho xong.”

Hắn khẽ nhún vai, đặt giỏ thức ăn trên bàn rồi bước ra ngoài, nhưng trước khi bước ra khỏi cửa, Hứa Thanh vội gọi giật hắn lại.

Bạn đang đọc truyện tại

TruyệnFULL.vn

– www.TruyệnFULL.vn

” Tuấn Phong!”

” …”

” Không có gì đâu, ngươi đi ra đi.”

Hàn Tuấn Phong bước ra ngoài, hắn không có ý muốn rời đi mà ngồi chờ nàng ở bàn đá gần đó. Hắn không muốn rời Hứa Thanh nửa bước… Nghĩ đến nàng, quan tâm đến nàng, đó là thói quen của hắn, là cách để hắn đối mặt với tất cả khó khăn của cuộc sống.

Bùm!

Hàn Tuấn Phong chưa kịp hiểu tình hình trước mắt thì cả người đã bị bắn ra xa, căn phòng thí nghiệm nổ tung. Trong khói bụi mù mịt hắn xìn thấy Hứa Thanh đang nằm sóng soài gần đó.

” HỨA THANH!!!” Hàn Tuấn Phong hét lớn, lao vội về phía nàng

Trên người Hứa Thanh loang lổ máu, gương mặt thảm hại xuất hiện dòng máu chảy từ đỉnh đầu. Hắn đỡ đầu nàng trong tay không ngừng lay nàng

” Hứa Thanh! Hứa Thanh, chuyện gì thế này. Hứa Thanh, nàng nghe ta nói không, mau, mau truyền thái y.” Hắn không ngừng dùng tay bịt miệng vết thương của nàng, nhưng máu không ngừng chảy… gương mặt hắn cũng tái mét, hiển như không còn một giọt máu.

Hứa Thanh run rẩy, đặt tay lên má hắn

” Tuấn Phong… ta… ta…”

” Ta xin nàng, đừng nói nữa. Sẽ không sao đâu.”

” Tuấn Phong, ta không thể. Nếu ta không thể bên cạnh ngươi được nữa, hứa với ta, ngươi … nhất định phải tiếp tục… sống. Không được… phép nghĩ đến cái chết…”

” HỨA THANH!!! Ta cầu xin nàng, đừng nói nữa, sẽ không có chuyện gì xảy ra cả. Nàng không thể chết, không thể bỏ ta.”

” Hứa với ta, nhất định phải … sống. Đối tốt với Yên Tử… Hứa với ta… xin chàng… hứa…”

Tuấn Phong giàn giụa nước mặt, không thể nào mọi chuyện lại như thế này, ông trời không thể tước nàng đi khỏi hắn.

” Hứa Thanh… ta hứa… ta…”

” Ta … ta yêu chàng… yêu chàng … rất nhiều.” Hứa Thanh trút hơi thở cuối cùng. Với mọi sức lực… nàng đã gắng gượng để thành thực với hắn… Phải, cuối cùng nàng cũng đã nói ra, đã thừa nhận, nàng yêu hắn không kể xiết

Hàn Tuấn Phong siết chặt Hứa Thanh vào lòng, kéo tay nàng lên má mình, nước mắt chảy dài… Hơi ấm của nàng, mùi hương của nàng, hắn muốn trong giây phút cuối cùng này giữ lại tất cả…

” Hứa Thanh, ta yêu nàng… ta yêu nàng… xin nàng đừng như thế này bỏ ta đi.”

Cha già cuối cùng cũng tìm ra nguyên nhân. Hứa Thanh cùng lúc thí nghiệm một chất hóa học độc hại và bất cẩn trong phản ứng H2 và O2.

Ông là ai chứ, một lão già đã 50 tuổi, kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh…

Thế Hiên đã ở bên cạnh Tuấn Phong để vực hắn dậy nhưng vô phương. Trong đời ông chưa bao giờ chứng kiến một bi kịch như vậy. Con gái yêu của ông đã chết. Tiểu Thanh với ông vô cùng đặc biệt. Nó không đơn thuần chỉ là một đứa con, mà còn là một người bạn tâm giao, người thân của ông…

Sau đêm đó, Thế Hiên không nhận ra Hàn Tuấn Phong nữa. Ông vĩnh viễn không quên giây phút hắn bế xác Tiểu Thanh đứng lên và bảo ông hãy an táng cho nàng. Hắn đã ôm xác nàng suốt đêm hôm đó… và chỉ có chúa mới có thể hiểu những nỗi đau mà ngài đã đặt lên con người này, nó vượt quá những gì con người có thể chịu đựng được. Với hắn, phải sống chính là hình phạt dã man nhất…

Đám tang cho Hứa Thanh là một tay cha già và Yên Tử thu xếp, hầu như không có mấy người đến viếng vì dường như những người thân thiết với nàng đều không gánh chịu nổi nỗi đau này…

Sau tai nạn đó, cha già đã biến mất… Cái cách mà ông biến mất, không ai có thể tìm ra lý do…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.