Mưa, trận mưa không to nhưng lại dai dẳng, mưa mãi mà không ngừng. Hứa Thanh khẽ mỉm cười, hình như ông trời cũng thấu hiểu lòng nàng. Thiên Hạo từ xa thấy Hứa Thanh đang ngồi ở đình trú mưa, bèn mang một cái khăn bông đến choàng lên người nàng.
” Hứa Thanh, đang làm gì vậy?”
Hứa Thanh vẫn bất động như thế, không trả lời. Thiên Hạo nhìn thấy bức hình trong tay nàng. Là nàng đang phác họa lại Bảo Bối.
” Hứa Thanh không thể tiếp tục như vậy được, cô đã không tuyệt thực suốt năm ngày rồi. Cô không thể sống dựa vào nước được. Bảo Bối không thể sống lại, hành hạ bản thân như vậy ích lợi gì chứ.” Thiên Hạo giận dữ, anh không đủ can đảm để tiếp tục nhìn cô như thế này.
Hứa Thanh ngày một xanh xao, yếu đuổi. Nàng là có ăn, nhưng ăn bao nhiêu cũng nôn ra hết.
Hứa Thanh quay lại nhìn Thiên Hạo định nói gì đó, nhưng chưa kịp lên tiếng thì nghe tiếng gọi của nha hoàn Hạnh Tử đang cầm ô chạy lại gần:
“Hứa Thanh cô nương, vương gia gọi người tới.”
” Ngươi quay về đi, nói rằng Hứa Thanh hiện còn rất mệt, nàng không thể tới.” Thiên Hạo nạt
“Không, ta sẽ đi. Bảo Bối cũng bị hắn hại rồi, hắn còn có thể hành hạ ta đến bao giờ.”
Thiên Hạo đang định lên tiếng thì bị nàng ngắt lời
“Nỗi đau vẫn là còn đấy. Thêm một vết thương nhỏ cũng chẳng thể làm ta đau thêm đâu.”
Hứa Thanh chậm rãi đứng dậy trả lại chiếc khăn cho Thiên Hạo : ” Cám ơn anh”
” Ta đi cùng cô, hắn không dám làm gì đâu.”
” Không, ta muốn đi một mình.”
Hứa Thanh bước đi, cô gạt chiếc ô mà Hạnh Tử đang cầm. Cô muốn dầm mưa. Cảm giác từng giọt nước lạnh thấm vào trong áo khiến cô không khỏi run người, cái lạnh khiến cô có cảm giác thoải mái, ít ra cái lạnh đó phân tán cô khỏi nỗi đau.
Từ nhỏ Hứa Thanh là vậy, cô luôn thích ngắm nhìn những cơn mưa. Mặc kệ cho mọi người chê là mưa buồn, riêng cô cô thấy hạnh phúc kỳ lạ khi ngắm nhìn những hạt mưa rơi. Những hạt mưa long lanh ấy với cô thật kỳ diệu.
Hứa Thanh bước vào Lãnh Hàn Lâu. Cái đầu tiên cô nhận được không phải là gương mắt hay thanh âm lạnh lùng của hắn.
” Ba..” Một cái bạt tai như trời đánh giáng xuống má nàng.
” Vũ Hứa Thanh, ngươi thấy dầm mưa thì sẽ đến Lãnh Hàn lâu nhanh hơn bình thường à.”
Hứa Thanh gượng người đứng dậy, sau cái chết của Bảo Bối mà cô còn tiếp tục thở được thì cái bạt tai của hắn có là gì.
” Vương gia có việc gì sai khiến ạ?” Hứa Thanh nói như một cái máy, khô khan, không tình cảm
Nữ nhân này quả thực làm hắn tức muốn chết. Nhìn thấy nàng dầm mưa lạnh đến, gương mặt xanh xao, hắn không chịu nổi, khí tức trong lòng kìm nén mấy hôm đến giờ bùng phát, không nhịn được mà tát nàng một cái. Hắn là hy vọng sao, hy vọng nàng có thể dùng thái độ bướng bỉnh trước đây cãi lại hắn.
” Bổn vương phải dùng bữa, ngươi hãy đến đó nếm tất cả các món ăn, món nào thật vừa mới được dâng lên cho bổn vương dùng. Nếu ngươi dám nôn, thì đừng trách ta vô tình.”
Hứa Thanh nhìn bàn ăn thịnh soạn, là hắn đang cố tình chơi nàng. Bây giờ dù có là nuốt cháo trắng nàng cũng còn muốn nôn ra, đừng nói đến từng đấy thức ăn. Hắn rõ ràng là đang kiếm cớ để hành hạ nàng.
Mặc kệ tất cả, nàng tiến lại gần bàn ăn, nếm mỗi món một chút. Bước vào đây, nàng đã chấp nhận sự hành hạ của hắn rồi. Nhưng là chưa được bao lâu, hình ảnh đĩa thịt mèo, lại hiện lên trước mắt nàng, dịch vị khó chịu, Hứa Thanh nôn ra toàn bộ những gì vừa ăn.
” Chết tiệt, Vũ Hứa Thanh, ngươi cư nhiên dám chọc giẩn bổn vương, chuyện ta muốn xưa nay chưa ai dám không làm.”
Hắn tiến đến lạnh lùng đem thức ăn đổ vào mồm Hứa Thanh, nhưng là nàng không thể nuốt, cho dù có nuốt vài giây sau cũng nhổ ra. Nhìn Hứa Thanh nôn ọe không ngừng, Hàn Tuấn Phong không kiềm chế được bản thân, giáng cho nàng một cái tát nữa. Tại sao dù chỉ là một ít cũng không nuốt nổi.
Hứa Thanh cơ thể vốn quá mệt vì đói, lại hắn tát cho hai cái, không còn sức lực, ngất đi.
…
Ưm, mặt có cảm giác thật kỳ lạ. Ấm ấm, nhột nhột, mềm mềm. Oa, chẳng phải là Bảo Bối sáng nào cũng dậy làm nũng nàng ư. Gương mặt dễ thương của nó Hứa Thanh ngắm không biết chán. Đã lâu vậy rồi, nàng mới có một giấc mộng đẹp như thế. Từ khi Bảo Bối mất, tất cả những gì nàng có là ác mộng.
” Meo!”
Hứa Thanh không muốn thức giấc, nàng sợ sẽ tỉnh lại, Bảo Bối sẽ biến mất.
” Nếu đã tỉnh lại còn không chịu mở mắt. Không lẽ muốn một cái tát nữa để tỉnh lại.”
Tát…tỉnh… Ôi không, chỉ vì cái chứng sợ đòn mà nàng mở bừng mắt dậy. Nhưng Bảo Bối không có biến mất, nó vẫn đang quấn quýt bên nàng, dùng mấy cái chân nhỏ xíu, cố gắng tiến lại gần nàng hơn, dụi đầu vào bụng nàng làm nũng. Bảo Bối là rất nhớ nàng. Hứa Thanh không dám rời mắt, quan sát nhất cử nhất động của Bảo Bối.
Hàn Tuấn Phong quay sang nhìn thái y
” Ngươi có thể đi được rồi.”
” Vâng thưa vương gia.”
Hứa Thanh vẫn không dám tin những gì mình đang nhìn thấy, đây đúng là Bảo Bối của cô, không sai được, nhưng là:
” Cái này ta không phải nằm mơ chứ. Bảo Bối của ta vẫn còn, vậy bát thức ăn kia.”
” Vũ Hứa Thanh, ngươi còn hỏi nhiều nữa thì ta sẽ đem nó đi nấu canh thật đó. Còn không mau biến đi cho ta.”
Hứa Thanh, thần trí còn chưa tỉnh hẳn cũng vội vội vàng càng đứng dậy, nhưng là không kiềm được hạnh phúc, chạy đến ôm hắn
” Cám ơn ngươi, thật sự rất cám ơn ngươi đã không giết chết Bảo Bối của ta.”
Người được nàng ôm, sững người lại, thân hình hình như ngày càng trở nên lạnh…
Một giây ý thức được việc mình đang làm, Hứa Thanh vội bỏ Hàn Tuấn Phong ra, bế Bảo Bối chạy ra khỏi phòng, lúng túng thế nào lại ngã dập mặt ở cửa. Hắn không thể đỡ nàng vì hình như lý trí vẫn chưa về với thể xác của hắn.
Truyện Sắc Hiệp – http://truyenfull.vn
Hừm, là vì ai mà hắn đã phải khổ công nhờ đầu bếp bậc nhất kinh thành làm giả cái món khủng khiếp ấy. Hắn cũng không ngờ nàng đau lòng đến vậy, hắn vốn nghĩ nàng cũng lắm là khóc thét, la lối chứ không nghĩ nàng tuyệt thực….Không, hắn tự nhủ, ngươi không nhu nhược đến mức không giết nổi một con mèo, cũng không vì nàng mà không giết thịt nó… Là….là…phải rồi, là con mèo đó, con mèo đó, hắn hứa cho hoàng thượng xem nên mới không thể giết. Chính là thế. < Sâu: BB mà còn quanh quẩn bên HT nhiều quá thì nghi ngờ anh ấy dám giết thật lắm>.