Miễn Cưỡng Tiểu Yêu Tinh, Vương Gia! Ta Lại Muốn Ở Trên Ngươi

Chương 12



May mà cơn mưa này to, bằng không… Đây cũng có thể xem như ông trời cứu nàng một mạng sao?

Tuyết Tuyết mím môi, cái mũi chua xót thật sự muốn khóc lớn lên.

Chỉ tiếc, nàng chỉ có thể phát ra tiếng nức nở, nhưng lại nước mắt lại không chảy ra.

May mà trên mặt nàng tất cả đều là nước mưa, người ngoài nhìn thấy, cũng không khác gì đang khóc.

Nhưng dù thế nào, cuối cùng vẫn bị người bắt trở lại.

Tuyết Tuyết bị hai người kia “bùm” một tiếng ném vào khoang thuyền, toàn thân nàng bị quăng ngã đều giống như muốn đau rã rời ra.

Nàng ủy khuất nhìn qua, liền phát hiện trong đây có một người béo đang nở nụ cười dâm đãng đang đi tới gần nàng.

Tuyết Tuyết theo bản năng kéo cổ áo lên gần tới miệng, nhưng nam nhân béo kia lại không dừng bước, hình như còn đang chảy nước miếng.

Trong đầu Tuyết Tuyết lập tức xuất hiện một màn trên đường cái khi chạy ra khỏi Cảnh vương phủ, thậm chí ngay cả cảnh nàng kia quyến rũ Cảnh Hiên ở bên ôn tuyền cũng hiện lên ngay trước mắt.

Nàng ý thức được nam nhân béo này sẽ làm gì đối với mình, nàng sợ đến mức vội vàng lùi về phía sau, chỉ tiếc là mới lùi được vài bước, thân thể liền dán vào vách tường.

“Muốn chạy sao?” Nam nhân kia nói chuyện, khuôn mặt liền cách Tuyết Tuyết ngày càng gần, mùi rượu càng ngày càng nồng đậm. “Ngươi hầu hạ đại gia tốt, đại gia liền liều mạng giữ lại đầu ngươi, không đưa ngươi cho người khác, thế nào?”

Vừa nói, đồng thời tay liền hướng đến trước ngực Tuyết Tuyết.

Tuyết Tuyết nhìn cái tay kia, không hề nghĩ ngợi gì, một ngụm liền cắn xuống.

“A!” Nam nhân kia kêu to một tiếng, ngay sau đó “bốp” một cái, liền cho Tuyết Tuyết một cái bạt tai.

Một cái bạt tai này dùng rất nhiều sức, Tuyết Tuyết bị đánh đến nỗi khóe miệng rỉ máu, người hoàn toàn nghiêng về một phía.

“Mẹ kiếp cho ngươi mặt mũi mà còn không biết phận! Hôm nay lão tử sẽ cho ngươi biết một chút mùi vị phá thân là thế nào!”

Nói xong, thân thể hắn liền đè lên người Tuyết Tuyết

Lúc này Tuyết Tuyết mới hồi phục lại tinh thần sau cái bạt tai kia, lại đột nhiên bị hắn đè ở bên dưới, còn hai tay bắt đầu không ngừng sờ soạng trên người nàng.

Nàng sợ đến mức dùng toàn bộ sức lức đẩy người kia ra, nhưng làm thế nào cũng không đẩy được, hắn giống như một khối đá lớn đè trên người nàng, giống như nặng đến ngàn cân.

Tuyết Tuyết tuyệt vọng, bắt đầu nhớ lại nếu như bây giờ mình hóa nguyên hình, có phải có thể thông qua khoang tối của con thuyền này trốn vào trong nước không.

Nàng đang định hành động thì chợt người đè ở bên trên lập tức đứng dậy.

Nàng cả kinh, vội vàng mượn cơ hội này đứng dậy.

Nhìn đến, thì ra là đồng đảng của hắn đem người kéo lên.

“Ngươi làm gì vậy?” Nam tử có ý đồ cường bạo Tuyết Tuyết không vui, cả giận nói “Ngươi muốn chống đối ta phải không?”

“Phi!” Người nọ cũng nổi giận! “Ai thèm chống đối ngươi! Ta phải nhắc nhở ngươi đừng uống vài hớp rượu vào liền muốn cắn loạn người như chó điên! Đã nói ngươi bao nhiêu lần rồi, mười nha đầu này là tìm cho chủ nhân, người động vào bọn họ còn muốn sống nữa hay không? Ngươi liều mạng là việc của ngươi? Lão tử không muốn liều mạng với ngươi đâu!”

Người say rượu kia bị mắng như vậy cũng tỉnh toán lại một chút, nhưng vẫn nuốt không trôi cục tức này, mạnh miệng nói

“Cùng lắm lên bờ tìm thêm một người là được!”

“Nói nhảm!” Người nọ tức giận đến mức giậm chân, “Có thể dễ dàng tìm như vậy sao, chúng ta việc gì phải lăn qua lăn lại ở Đại Giang Nam Bắc? Chủ nhân cần chính là mỹ nhân đẹp mắt khắp thiên hạ! Còn phải đặc sắc, tính tình mười người không thể giống nhau! Ngươi nghĩ lên bờ có thể dễ dàng tìm như vậy sao? Lại nói, người trong phủ đều đang chờ ở trên bờ, thuyền dừng lại sẽ phải dẫn người lên, đến lúc đó ngươi đi đâu tìm người đưa qua hả?”

“…Hừ!” Người nọ bị nói xong không có lời nào để nói lại, dùng sức dậm chân một cái, chỉ vào Tuyết Tuyết nói “Coi như hôm nay ngươi gặp may!” Sau đó liền quay lại hỏi đồng đảng “Vậy bây giờ phải làm sao? Nha đầu này còn muốn chạy trốn, nếu không chuốc cho nàng chút dược đi!”

“Không được!” Đồng đảng xua tay, “Trời sáng sẽ cập bến, phải để các nàng thanh tỉnh. Cùng lắm thì đêm nay chúng ta vất vả canh chừng nàng một chút, còn đỡ hơn là có lỗi với chủ nhân. Với tính tình kia của chủ nhân, làm không tốt thì sẽ bị mang ra làm mồi cho cá!”

“Được!” Người nọ vung bàn tay to lên, “Liền nghe lời ngươi! Tối nay lão tử sẽ thức cả đêm để canh chừng nàng, xem nàng chạy chỗ nào!”

Cuối cùng một cuộc nháo kịch liệt cũng tạm thời kết thúc, đợi đến lúc hai người rời khỏi khoang thuyền, Tuyết Tuyết liền nghe thấy âm thanh khóa cửa, hơn nữa còn loáng thoáng nghe thấy hai người bọn hắn câu có câu không nói chuyện ở bên ngoài.

Nàng biết hai người kia canh giữ ở bên ngoài cửa không rời đi, chuyện nàng muốn chạy trốn có thể không thể xảy ra được.

Cuộn thân mình ngồi dưới đất, dựa lưng vào tường gỗ, Tuyết Tuyết cảm thấy chỗ sâu nhất trong mắt có một cỗ dị thường muốn xông ra khỏi vành mắt.

Nàng biết đó là nước mắt, nhưng cho dù nàng cố gắng thế nào, nhưng đều không có biện pháp để nước mắt chảy ra.

“Thì ra từ đầu đến cuối ta đều là cá.” Nàng nhẹ nhàng nỉ non, có một nỗi buồn vô tận “Nhưng vì sao ta lại không thể hảo hảo làm một con cá chứ?” Tuyết Tuyết ôm chặt thân thể, may mà xiêm y không bị rách, còn có thể che thân thể.

Đây là ngư lân màu vàng óng của nàng hóa thành, có thể bị rách bị hỏng, nhưng chỉ cần nàng vào nước hóa nguyên hình, khi trở ra liền tự động biến thành đồ mới hoàn toàn.

Tuyết Tuyết sắp điên rồi, sự cố lần này khiến cho nàng cảm thấy lần biến hình thành người này có chút nghi vấn.

Thật ra thì làm một con cá cũng tốt, tự do tự tại bơi trong nước, còn có người cho nàng ăn.

Vì sao nàng không thể hảo hảo làm một con cá!dien&dan≤&quy&don Vì sao nàng lại muốn trăm cay ngàn đắng tu luyện thành người?

Được rồi! Thật ra thì đoạn đường tu luyện này cũng không coi là khổ cực, dù sao nàng còn làm được, hoặc là lấy tư thái của người tới nhân loại này.

Thế nhưng liền phải trả giá cao như vậy sao?

Nam nhân vừa rồi thật ghê tởm chết đi được, cho tới bây giờ Tuyết Tuyết còn cảm thấy buồn nôn. Nếu không phải nàng liều mạng khống chế, sợ là lập tức có thể phun ra rồi.

“Cảnh Hiên!” Nàng hít hít mũi, ê ẩm, thật khó chịu. “Cảnh Hiên, ngươi đang ở đâu? Ta đang ở nơi nào đây? Đây rốt cuộc là nơi nào? Tại sao ngươi đã đứng trước mặt ta rồi, ta lại ngốc đến nỗi đánh mất ngươi chứ? Cảnh Hiên, Tuyết Tuyết rất sợ, thật sự rất sợ!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.