Bóng đêm bao trùm,đường phố tĩnh lặng,thỉnh thoảng có tiếng gõ mõ canh đêm.Nhưng ở một địa phương khác,trái ngược là tiếng ồn ào náo nhiệt,tiếng binh khí va chạm nhau,bây giờ là thời gian mở cửa của chợ đêm.
Nàng đang đi vào trong,không ngờ chợ đêm lại tổ chức ở nơi thật bí mật.Bề ngoài là 1 tửu lâu bình thường sau đó có 1 mật đạo ,đi qua nhiều đường quanh co khúc khuỷu mới đến được đây.Nơi này không gian vô cùng rộng lớn,ở giữa là khoảng trống rất rộng,bao quanh là các hàng ghế ngồi được xếp từ cao đến thấp,cao nhất là các phòng ngăn.
Nhưng điều đặc biệt là,bao xung quanh khu đất là vách ngăn không khí,vô cùng dày,dùng để ngăn chặn bất cứ thứ gì tác động từ bên ngoài vào.Nàng thầm nghĩ ,lão bản ở đây cũng thật là không đơn giản.
Các hàng ghế vô số người,đủ mọi thể loại,đại hán,thư sinh,nữ nhân,ông lão..ai cũng mong muốn sở hữu những báu vật quý báu đi.
Nàng quay sang hỏi tên tiểu nhị,
“Bên trong còn phòng không ?”
“Thưa khách quan ,còn 1 chỗ hạng nhất thôi ạ?”
“Được ,lên”
Thật là gian hạng nhất,xa hoa không khác gì tầng 3 Túy hương lâu.Ghế lót đệm đặt trước tấm gương,có thể nhìn ra bên ngoài nhưng bên ngoài không thể thấy được bên trong .Nàng hài lòng gật đầu,lấy ra 100 lượng đưa cho hắn:
“Mang cho ta chút điểm tâm”
“Vâng vâng thưa khách quan đợi 1 chút”
Nàng nhìn ra ngoài,các hàng ghế đông nghịt người.
Điểm tâm được mang đến,hiệu quả làm việc cũng thật nhanh.Nàng cho thêm hắn 100 lượng nữa ,tên kia vui mừng rối rít đi ra đóng cửa.
Một lúc sau,một nữ tử đi ra,thân hồng y đỏ rực,làn da hơi vàng,khuôn mặt khả ái,bước đi khéo léo với đường cong uyển chuyển,không gian bỗng chốc im lặng, 1 ngụm khí lạnh xung quanh ,ai ai cũng nhìn chằm chằm vào nàng,đó là 1 mĩ nhân a.
Nàng ta cất giọng trong vắt,nhưng âm lượng rất lớn,chắc vận nội lực,
“Cảm ơn mọi người đã đến phiên chợ đêm hôm nay,hi vọng mọi người tìm được món đồ mình yêu thích,chợ đêm chính thức bắt đầu”
Nữ tử vừa dứt lời,hàng tràng vỗ tay vang lên,tiếng hú,là tiếng la hét của sự phấn khích.
Một đại hán cao to lực lưỡng bước vào,giơ tay cao lên,tức thì bốn phía yên lặng,người này là 1 cao thủ ,đấu kiếm không phải hạng tầm thường.Đại hán cất giọng ồm ồm,uy lực mạnh mẽ,”Bây giờ là món đồ thứ nhất”
Tức thì 1 chiếc hộp dài tinh xảo được mang lên,đặt trên chiếc bàn,ai ai cũng tò mò không biết bên trong là bảo vật gì .Đại hán cất giọng nói,”Kính thưa quý vị,bên trong hộp này chính là bảo kiếm thế gian,có thể chém bất cứ vật nào!” .Tức thì tay mở, một đạo quang phát ra sáng chói lên,sau đó hiện ra là 1 thanh bảo kiếm.
Thanh bảo kiếm này được luyện ra vô cùng tinh xảo,cán khắc hình rồng giữa nạm ngọc vàng sáng chói,lưỡi sắc bén tỏa ngân kim,có cảm giác nó đang xé không khí.
Xung quanh nổi lên tiếng kinh hô,
“Trời!Đây không phải là Bảo Sắc kiếm đã thất truyền trăm năm nay sao?”
“Không ngờ có thể được nhìn thấy nó,nghe nói 1 cường giả trước khi tu luyện thành tiên đã dùng máu để dẫn nó”
“Haha…..nó phải thuộc về ta…”
… ………
“Khởi đầu là 1 vạn lượng,mỗi lần tăng ít nhất là 1000 lượng,xin mời!”
“Ta trả 2 vạn”
“2,500 vạn”
“3.600 vạn”
“… ………”
Thiên Giai từ trên nhìn xuống mà thở dài ngao ngán,chỉ là 1 cái kiếm sắt mà thôi,nàng thật không hi vọng nó nhàm chán thế này.
Bên cạnh gian phòng của nàng ,có 3 nam tử anh tuấn đang đứng,1 người khuôn mặt lạnh như băng,người ở giữa mang vẻ thư sinh mềm yếu,người còn lại bình tĩnh lạnh nhạt.Cả 3 đều đứng sau 1 nam tử.1 thân tử y làm nổi bật Làn da trắng nõn không tì vết,mái tóc đen dãi tùy ý xõa ra,khuôn mặt tuấn mỹ yêu nghiệt làm người ta muốn nghẹt thở,đặc biệt là nốt chu son đỏ giữa mi tâm ẩn ẩn hiện hiện,giờ đây đôi mắt phượng đang đảo qua bên dưới ,chỉ là lướt nhẹ sau đó cầm ly trà,chỉ là động tác giơ tay nhấc chân đều mang khí thế vương giả.
Căn phòng được cách âm vô cùng yên tĩnh,giờ chỉ là tiếng hít thở nhè nhè,mãi sau nam tử kia cất giọng,giọng nói đầy ma mị quyền lực,
“Hình như ‘hắn’ có hành động,không biết sẽ giở trò gì đây?”,sau đó lại nhìn xuống dưới tìm kiếm gì đó,bàn tay thon dài miết nhẹ viền môi đỏ,”Vật nhỏ ạ,ngươi thật là hư”
Còn gian phòng đối diện, 2 nam tử ngồi đối diện nhau,một người lam y khuôn mặt tuấn mỹ,khi chất ôn nhuận nhẹ nhàng như cơn gió,nhưng đôi mắt lại sắc bén âm trầm,tuyệt đối không như vẻ bề ngoài.Nam tử còn lại tuấn mỹ không kém ,nhưng chỉ hình dung được 1 từ ‘lạnh’ ,lạnh từ trong xương trong tủy ,mang theo khí tức của bậc quân vương .Đó là lão bản Túy hương lâu Minh Phượng và Hoàng Thượng Nguyệt quốc Lãnh Hàn.
Minh Phượng giọng nói nhỏ nhẹ chậm rãi ,”Hoàng Thượng, sắp đến phong cơ Hoàng Hậu,người có ý định gì?”
Lãnh Hàn chỉ tùy ý cầm ly rượu,nhếch lên nụ cười lạnh,có phần âm hiểm,”Chuyện này quan trọng sao?”
Sau đó liếc nhìn Minh Phượng,nói tiếp,”Cái ta mong không chỉ thế này”
Minh Phượng trong lòng hiểu rõ,cung kính,”Bên kia đang có hành động,đặc biệt là nghi ngờ 1 người ”
“Là ai để ‘hắn’ có thể nghi ngờ?”
“Là tên cận thần thứ 4 của Lãnh Hoàng”
Trên tay cầm ly rượu bỗng ngừng lại,rồi bóp chặt nó,thả tay ra đã thành tro bụi,con mắt Lãnh Hàn hiện lên tia máu,”Hừ,tên đó sao,hắn thật có nhiều điều đến nỗi ta muốn tự tay móc sạch hắn xem bên trong có gì”
Tên đó,hắn biết,không đơn giản như bên ngoài, vết chém lần trước…nhất định là tên kia làm.
Nhìn biểu hiện của Lãnh Hàn,Minh Phượng quay sang nhìn ra bên ngoài,đôi mắt khẽ chuyển…không biết là suy nghĩ gì.
Thiên Giai,nàng giờ này đang ngáp ngắn ngáp dài ,thử nhìn xem,chỉ đấu giá có 3 bảo vật nhưng 2 cái đã được mang ra, không có gì vui vẻ hết.
“Kính thưa quý vị,đây là bảo vật cuối cùng cũng vô cùng vô giá”,mang vào là 1 chiếc lồng sắt rất to,bao bọc bởi vải trắng.
Mọi người sôi nổi hẳn lên.
Thiên Giai đang nằm mở to mắt ngồi dậy,nếu nàng không nhầm thì….tim nàng bỗng chốc đập thình thịch.
“Mở đi ,mở đi,mở đi….”
“…”
Tiếng hô từ 4 phía xung quanh ,gào thét đầu óc con người.
Tức thì mảnh vải được lấy xuống,không gian bỗng im lặng….
Chiếc lồng sắt lớn bao quanh là hàng tá xích sắt lớn nhỏ đầy gai nhọn,còn baophủ 1 lớp màng không khí rất đậm.Bên trọng là 3 con hồ ly…không phải hồ ly bình thường mà là ‘yêu hồ’
Yêu hồ ,loài duy nhất có đôi mắt chứa vạn yêu khí ,cũng chính là ma hạch của chúng.Dùng đôi mắt này,hấp thu yêu khí ,tu vi sẽ tăng nhiều nhất 3 cấp,tương đương với ma hạch cấp 4 điều mà ai cũng mong ước.Nhưng chúng cũng giống như ma thú khác,cực kì quý hiếm,và vô cùng khó bắt,chúng lẩn trốn và chạy tốc độ không ai sánh được.Nên không ai có thể bắt giữ chúng.
Nghe nói,’yêu hồ’ còn có ‘yêu hồ vương’ duy nhất, điều khác biệt là giữa mi tâm chúng có một nhúm lông màu trắng bạc phát sáng.Tuy nhiên chưa ai nhìn thấy nên chỉ có thể là lời đồn.
Bây giờ,ngay tại đây,không chỉ có 1 con mà là 3 con.Lông nhiễm máu đỏ,làm nổi bật bộ lông trắng như tuyết mềm mịn làm người ta chỉ muốn xé ra dùng,đôi mắt trong vắt như nước mùa thu làm ai cũng muốn móc ra để tu luyện.
Đại hán nhìn 1 lượt im lặng,phất tay lên,1 kình lực đánh vào lồng sắt vang lên tiếng ‘keng’,tức thì 3 con đang nằm thì 2 con bỗng bật dậy,giơ móng vuốt sắc bén ra cào cấu lồng sắt ,từng tiếng kêu ‘chít chít’ vang lên muốn thoát ra ngoài.
Tiếng kêu làm tất cả sôi trào,la lên gào thét,
“Trời,không thể tin vào mắt mình,là yêu hồ,chính xác là yêu hồ,trời ơi…”
“Mắt của chúng,ta muốn đôi mắt chúng,bằng bất cứ giá nào…’
“…”
Còn nàng,không phấn khởi ,gào thét ,mà là im lặng,sự im lặng trước khi cái chết bắt đầu.Ánh mắt nàng đang nhìn xuống con yêu hồ đang nằm thoi thóp,ngay khi nhìn đến đôi mắt của nó,tim của nàng…muốn vỡ ra.
Đôi mắt đó,trong suốt tinh khiết không nhiễm hạt bụi,giờ đây đang chan chứa sự đau khổ,nhớ nhung,vui mừng…Nó cũng nhìn thẳng vào mắt nàng từ nãy tới giờ,không chớp mắt,tim nàng càng bị bóp chặt.
Không suy nghĩ,nàng nhảy xuống chỗ hàng ghế ngồi,bao quanh bởi bao tiếng hò hét,nàng bé nhỏ,bị chôn lấp,bị cuốn vào nhưng điều đó không quan trọng.Mắt nàng đang ẩn chứa sự tức giận,tức thì 2 tay nàng giờ lên,tập trung lực mạnh mẽ,phòng nhanh đến bức tường không khí kia.
“Đoàng….,đoàng….đoàng”
Bức tường không khí đó bị xóe toạc ra,phản lực mạnh mẽ tới mức những người ở gần đó phụt máu tươi mà chết.
Toàn bộ im lặng ,tuyệt đối im lặng,ai cũng nhìn theo 1 hướng.
Nàng từng bước đến,nhẹ nhàng,bước qua từng xác người một,khuôn mặt vô hồn đôi mắt nhìn chằm chằm vào con yêu hồ đó.
Cách 5 bước ,nàng thầm lực vung lên,tiếng ‘keng’ chói tai của vật sắt bị đứt.
Tất cả mọi người đều hóa đá,không ai dám cử động.
Nàng đến từng bước một,nhẹ nhàng cầm con yêu hồ đó đang thoi thóp thở,ôm vào trong lòng,nhìn vào mắt nó như đang nói gì đó rồi nhìn 2 tia sáng bên cạnh nàng vụt đi,giọng nói thâm trầm không mang theo bất cứ cảm xúc gì, “Đến đây”
Tức thì 2 tia sáng đang vụt đi bỗng dừng lại 1 lúc rồi quay lại,nháy mắt 2 con hồ ly đang đứng ở trên vai nàng.
Nàng thở dài, hơi thở thật trầm,nhưng nhẹ như gió bay xung quanh không khí,khiến đầu óc ai cũng đau như búa bổ,như có cái gì đó muốn lôi nó ra,trừ 2 gian phòng trên.
Đại hán bên cố gắng chống đỡ,hoàn hồn lại,chỉ tay vào nàng,”ngươi….a”
Chưa kịp nói hết câu,1 cái gì đó sắc bẹt xẹt qua cổ,máu tươi phun ra ,chết ngay tại chỗ.
Nàng nhìn xung quanh,có nên giết hết không?
Tức thì nàng liếc đến 1 gian phòng,sau đó vụt đi,nhanh như 1 cơn gió,biến mất không tiếng động.
Sau khi nàng rời đi,là tiếng la hét thất thanh,tiếng xô đẩy nhau,tiếng giẫm đạp ,một khung cảnh hỗn độn,đầy mùi máu.
Còn 2 gian phòng vẫn im lặng đến mức quỷ dị.
Lãnh Hoàng thu hồi mắt lại,không biết suy nghĩ gì.Một lúc sau lại mỉm cười,lắc đầu,3 tên cận thần bên cạnh chỉ biết cúi đầu xuống.
Một đôi mắt sắc lạnh,ác độc lóe lên,
Trở về phòng trọ,Thiên Giai vào ngay không gian nhẫn.
Trên chiếc giường lớn màu tím là 1 thân thể nhỏ bé,bộ lông trắng bê bết máu,hơi thở mỏng manh,chỉ có đôi mắt trong suốt đang khẽ chuyển động từ lúc tới giờ luôn nhìn chằm chằm vào nàng.
“Khát nước,đói?” Nàng vuốt ve bộ lông mềm mượt đó,sau đó cắt nhỏ quả màu tím,giã lấy nước,mớm cho nó uống.Được 1 lúc sau,thân thể nó đã khá hơn,các vết thương đã lành lại,nhưng mà hơi thở vẫn rất yếu ớt,nàng chau mày suy nghĩ.Yêu hồ vẫn nằm im tại chỗ,ngay khi khuôn mặt nàng đến gần,móng vuốt khẽ động,một giọt máu của nó đã ấn vào giữa mi tâm nàng.
Đầu 1 trận choáng váng, 1 kí ức từ đâu hiện rõ trong tâm trí nàng .Thì ra nó chính là Yêu hồ vương.Yêu hồ vương có 9 linh hồn,trong một lần bị săn đuổi đã bị bắt,nó đã tách linh hồn của mình ra.Tuy nhiên do có 1 lực lượng lớn mạnh ở nơi đó phong ấn nên chỉ có 2 linh hồn có thể thoát nhập vào con yêu hồ này.Nếu không tìm được 7 linh hồn còn lại và thân xác để hợp thể,thì nó sẽ chết.
Nghĩ đến việc phải rời xa con vật nhỏ nhỏ này,tim nàng lại nhói đau,giống như sắp mất người bạn tri kỉ vậy.Thiên Giai nâng nhẹ,ôm nó vào lòng thì thầm,
“Ngươi có tin ta không ?, dừng một lúc suy nghĩ lại tiếp ,”nhưng mà ngươi phải tin rồi,vì ngươi đã thuộc về ta,từ giờ trở đi ta sẽ là chủ nhân của ngươi”
Yêu hồ chỉ cựa một chút rồi hôn mê,nhưng không ai biết,mép của nó khẽ nhếch lên,rất nhẹ.
Ôm một lúc,nàng ngâm nó vào trong ôn tuyền,nước ôn tuyền giúp điều hòa kinh mạch,trước lúc tìm được thứ cần tìm phải hảo hảo chăm sóc cái thân thể này cẩn thận mới được.
Liếc mắt nhìn đến 2 con vật tròn xoe đang đứng ngoài cửa,chúng liền sợ hãi lấp vào trong xó, 2 thân thể cuộn lại thành 1 cục bông tròn,thân thẻ run run.Nàng nhìn đến khó hiểu,nàng đáng sợ đến vậy sao?
Nàng đâu biết,yêu hồ nhạy nhất về cảm giác,chúng có thể cảm nhận được nguy hiểm từ rất xa nên có thể thành công chạy thoát khỏi các cạm bẫy.Còn trên người nàng,phát ra hơi thở cực nguy hiểm đến nỗi chúng không thể trốn được nên chỉ có thể đứng một chỗ sợ hãi.
“Đến đây”Nàng nhẹ nhọng phất tay ra hiệu.
Cục bông vẫn nằm trong góc.
“đến đây”,giọng nói ngọt ngào ,tuy rằng đây không phải giọng thật của nàng.Nàng còn bổ sung thêm,”Ta vô cùng tức giận”,nàng nói xong còn gãi đầu suy nghĩ chúng có hiểu mình nói gì hay không?
Đang bước đến gần chúng thì ‘vù’,2 cục bông nhỏ đã cuộn tròn vào lòng mình cọ cọ,2 cặp mắt long lanh trong suốt giờ đang ngấn lệ nhìn nàng cầu xin,thân thể đang run rẩy.Nàng vô cùng ngạc nhiên,tốc độ cực kì nhanh,nhưng mà,tại sao mắt nó lại đang ngấn lệ nhỉ.Tay đến gần ôm 1 cái thì ‘tí tách tí tách’,vô vàn nước mắt từ 2 cặp mắt nhỏ xinh kia đang chảy xuống tay nàng,ướt đẫm thân áo nàng.
Nàng ác độc?,lắc đầu ,làm gì có.Nàng xấu?không có,khuôn mặt này ưa nhìn đấy chứ,vậy tại sao nó ….nước mắt này,ai bảo nó hung hãn gặp người thì cào cấu,nhìn đi,2 đứa đang khóc sướt mướt đây.
Nàng đâu biết nàng không giống người thường,hòa hợp được ma quang vạn năm có một,chỉ riêng khí tức của nàng thôi đã khiến chúng sợ hãi rồi.
Nàng đau đầu cau mày nhìn xuống,”Ây da,ta bảo các ngươi,khóc cái gì mà khóc,nhìn đi,đường đường là bộ tộc yêu hồ quý hiếm giờ mất hết thể diện rồi,nín cho ta,”
2 con yêu hồ vẫn khóc,cái gì mà thể diện chứ,đứng trước nàng thà mất hết thể diện để giữ được cái mạng còn ý nghĩa hơn!
Nhớ đến chuyện kia nàng lại cằn nhằn,
“Hứ,ta nghe nói yêu hồ là 1 trong 3 linh thú mạnh nhất,tại sao có thể dễ dàng bị bắt vậy chứ, thật vô dụng,quá vô dụng”
Bọn chúng vẫn khóc nhưng trong lòng thì gào thét,đâu có,là chúng nhận thấy 1 phần linh hồn của Vương ở yêu hồ kia nên ở lại bảo vệ,đang lúc thành công bỏ chạy thì gặp một nam nhân vô cùng lợi hại nên mới bị bắt đấy chứ,bọn chúng bị oan,bị oan a!
“Bị oan?”,nàng vuốt tai suy nghĩ,là ai có sức mạnh lớn như vậy,hừ ,để ta bắt được thì…
“A…ta có thể nghe chúng nói sao?” tay nàng chỉ chỉ vào 2 cục bông này.
Tức thì 1 giọng nói nhỏ nhỏ yếu ớt truyền vào tai nàng,”chủ nhân,người đã kí khế ước 1 phần linh hồn của ta nên có thể nghe được suy nghĩ của chúng ,” rồi im bặt.
Ồ,thì ra là vậy ,thật kì diệu.
“nín ngay cho ta”,áo nàng ướt gần hết rồi,ăn xương rồng sao?
Nước mắt ngừng chảy,đôi mắt đỏ đến đáng thương,nhìn thấy màn này nàng không chiụ nổi,chúng quá đáng yêu mà tim nàng rất yếu ớt.
“Ở đâu?”
1 giọng nói vang lên ,trong trong như tiếng trẻ nhỏ:”Là rừng Vạn Cách”
“Rừng vạn cách,là nơi ngăn cách giữa Thủy quốc và Nguyệt quốc sao?”
Nàng chau mày,trong sách nói rất ít về rừng này,chỉ biết là nơi nguy hiểm mà thôi,nàng cần phải hỏi hắn mới được.
“Ở lại đây chăm sóc thân thể cho tốt,ta sẽ quay lại sau.”Tức thì nàng ra ngoài không gian nhẫn về phủ Nhị Hoàng tử.
Sau khi nàng đi,yêu hồ đang ở trong ôn tuyền liền mở mắt,dùng linh lực truyền đạt với 2 con yêu hồ bên cạnh,”Cảnh giác bảo vệ chủ nhân cho tốt”.Nếu nó không nhầm thì ở đó…
2 yêu hồ bên cạnh nhất thời cúi đầu quỳ xuống,hoàn toàn là bộ dáng phục tùng với một vị Vương.
Buổi tối,nàng lẻn vào phủ Nhị Hoàng tử,vượt qua tầng tầng lớp lớp ám vệ nàng thành công đi vào sân sau,sân này nàng vừa khám phá không bao lâu,đằng sau ma trận không gian.
“Vụt”,nàng nhảy nhẹ nhàng xuống đất,thân hình lép vào bức tường hòa trong bóng tối mà đi,chỉ cần đi qua bức tường kia nữa thôi là được.
” Ha ,sắp được rồi”
” Vậy sao?!”,Giọng nói ma mị vang lên trong đêm tối,nhẹ như 1 cơn gió chứa thuốc độc,làm người ta say mà chìm đắm rồi chết đi.
Nàng giật mình,thân hình bất động,không dám quay đầu lại.
“A,sao không đi qua nữa,còn chút nữa thôi”
Một làn gió nhẹ thổi qua,không gian sáng lên ,tim nàng lại chậm một nhịp.
Lãnh Hoàng đang ngồi nhàn nhã trên ghế ,1 tay gõ xuống bàn ,một tay chống cằm nhìn về hướng nào đó.Cảm nhận được ánh mắt nóng rực phía sau lưng mình,Thiên Giai chậm rãi quay đầu,cúi gầm mặt xuống,lí nhí,”Vương gia,lâu rồi không gặp”
Lãnh Hoàng giờ đang rất thưởng thức bộ dáng của nàng,thật khác xa với hình ảnh tối qua.
“Ngươi hình như nháo loạn chưa đủ , xem nào, 3 yêu hồ bị mất ,ta có nên vì lòng dân mà thông cáo rằng kẻ chủ mưu đang ở đây không?”
Uy hiếp,tuyệt đối là uy hiếp trắng trợn.
Thiên Giai chưa kịp ngước đôi mắt oán giận thì liền cúi đầu xuống, không nên chọc yêu nghiệt bây giờ ,nên dùng kế 1 đổi 1 ,”Vương gia ,ngài đại từ đại bi ‘lòng sâu không đáy’,không chấp kẻ nghèo hèn này phạm sai lầm nhỏ chứ,ngài xem,cứu 1 mạng người như xây bảy tòa tháp,về sau khi ngài ‘xuống gặp Diêm vương’ có thể tránh được vài tội cũng là phúc đức,”
3 tên cận vệ đứng bên cạnh đầu chảy 3 vạch hắc tuyến,cái gì mà lòng sâu không đáy,chết xuống gặp Diêm Vương? không phải là đang nguyền rủa Vương gia sao?
Lãnh Hoàng nhếch khóe miệng ,vật nhỏ rất được,miệng lưỡi thật trơn tru.Quay đầu phất tay,3 cận vệ cung kính lui xuống.Thiên Giai vẫn úp mặt vào tường,hận không thể 1 chửong đánh vỡ nó mà chạy trốn.
“Đến đây”,hắn không biết suy nghĩ của nàng sao,định chạy trốn,không có cửa đâu.
Biết là không chạy được,nàng quay đầu lại,bước chân về phía hắn,rất chậm,vô cùng chậm.Một lúc sau nàng mới đến nơi,hắn vẫn không rời mắt khỏi nàng.
“Vương gia ….a”,Chưa kịp nói hết câu ,Lãnh Hoàng liền túm lấy nàng,đẩy nằm xuống bàn đá,Thiên Giai nhanh chóng lấy chân đá ,hắn biết rõ ý đồ,lấy chân kẹp chặt lấy 2 chân nàng ,bàn tay cầm chặt bàn tay nàng ép xuống,thân thể hắn nằm trên người nàng không có kẽ hở.
Nàng trừng đôi mắt nhìn hắn ,cố gắng thoát khỏi nhưng tất cả đều vô dụng.Lãnh Hoàng hứng thú nhìn con mồi đang vùng vẫy trước khi bị ăn,thật thú vị.
“Vương gia,ngài muốn thế nào?”
Nghĩ ra điều gì,nàng nhếch môi,”Vương gia,ta chữa trị cho tên thuộc hạ của ngài ,ngài giúp ta 1 việc có được không?”
“Sủng vật bỏ đi nên trừng trị,còn muốn ta giúp 1 việc,điều kiện khác”
rồi hắn cúi người xuống hít lấy mùi hương dễ chịu trên cơ thể nàng,vật nhỏ dám dùng cả dược làm mất mùi hương,không biết thật sự ngon như thế nào đây,?
Thiên Giai thân mình cứng động,hắn lại cắn tiếp sao,vết cắn kia nàng quên chưa bôi dược nên giờ vẫn chưa khỏi.
Đôi môi đến gần đôi tai non mềm cắt mút,”Ngươi có biết chuyện tối qua ai cũng muốn giết ngươi không?
Thiên Giai nháy mắt,thì sao chứ? Bọn chúng còn chưa xứng.
Lãnh Hoàng cười khẽ,giọng nói mị hoặc ,”1 điều kiện,phải ở bên cạnh ta mãi mãi”
“Ngươi nên biết, ngươi có rất nhiều kẻ thù bây giờ,làm việc gì cũng sẽ bị tập kích bất cứ lúc nào,ở bên cạnh ta ,ta giúp ngươi diệt sạch”
Nàng suy nghĩ,đúng vậy,mình cần tìm hồn phách và thân xác cho yêu hồ càng sớm càng tốt ,nhiều kiến ra cản cũng thật mất thời gian,nhưng mà nàng vô cùng nghi ngờ ,hắn tốt như vậy sao?
Nhận thấy sự nghi ngờ trong mắt nàng,hắn mỉm cười,”ngươi giúp ta trị thương,tất nhiên ta cũng nên báo đáp”
“Báo đáp”,nàng không tin,hắn không giết mình là may rồi.
Khuôn mặt yêu nghiệt áp sát khuôn mặt nàng,chạm nhẹ lên đôi môi nàng sau đó cắn mút,giọng quyến rũ,”Ta không có kiên nhẫn đâu,nhất,nhị…..”
“Đồng ý,thành giao”
“Vật nhỏ,đáng yêu”,sau đó đôi môi lại chạm môi nàng, đầu lưỡi bá đạo triền miên,Thiên Giai chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, mở to mắt ngọc nhìn hắn ,hắn lại hôn nàng.