Mĩ Nam Bức Hôn

Chương 7



Buổi tối, Hứa Ân Ân ở nhà Phí Kiệt dỗ Phí Đình ngủ,
sau đó cô liền khóa cửa phòng, mặc cho Phí Kiệt điên cuồng gọi di động cho cô,
cô cũng không thèm để ý đến anh.

Nhưng mà việc nhỏ này sẽ không thể nào làm Phí Kiệt
chùn bước.

Lúc anh ở Pháp học nấu ăn, một ngày phải làm 18 tiếng
đồng hồ, mỗi ngày gọt mấy trăm quả khoai tây, phải đạp xe đạp 1 tiếng đến chỗ
làm. Vì muốn thành thạo tiếng Pháp, để nhân viên nhà bếp không khinh thường
mình, ngoài thời gian làm việc tại phòng bếp, còn lại anh đều dùng để đọc sách.
Nhưng anh vẫn vượt qua được thôi.

“Hiện tại có gì đâu mà khổ, so với lúc đó còn khổ hơn.
Đúng không?” Buổi sáng 7h, Phí Kiệt đứng ở phòng bếp, quay đầu nhìn tiểu quỷ
kia mà nói.

Tiểu quỷ kia đang cầm quả táo vừa cạp vừa nhìn anh
cười ngây ngô. Hôm nay mới sáng sớm, anh tìm thợ mở khóa đến mở cửa, chuồn êm
vào phòng ẵm đứa nhỏ ra phòng khách, hy vọng Ân Ân có thể ngủ thêm một chút.
Anh dám cá, cô tối hôm qua nhất định không ngủ được.

Dùng cà rốt khắc ra hình lưới cũng không làm khó được
anh, thay tã đương nhiên cũng là việc nhỏ.

“Phí Đình! Phí Đình!” Hứa Ân Ân không mang dép lê, tóc
lõa xõa chạy vọt vào phòng bếp, “Phí Kiệt, không thấy Phí Đình đâu hết!”

“Mẹ mẹ mẹ… dì dì dì…” Phí Đình vui vẻ vung vẩy hai
tay, nhìn y như thiên sứ vậy.

“Thì ra con ở trong này!” Cô ôm chặt đứa nhỏ, ngửi mùi
vị sữa non trên người nó.

“Làm sao vậy?” Phí Kiệt đi đến bên cô, vuốt đầu trấn
an cô.

“Em mơ thấy nó bị người ta mang đi, sau đó tỉnh lại
thì lại không thấy nó đâu cả, làm em sợ muốn chết.”

“Anh nghĩ để em ngủ thêm chút nữa, sợ nó làm em thức.”

Phí Kiệt ôm đứa nhỏ để trên ghế ngồi, sau đó anh ngẩng
đầu nhìn chiếc áo sơmi dài cùng đôi chân thon dài của cô, cũng phóng tầm mắt
nhìn cả người Ân Ân, ánh mắt vô cùng mờ ám, đầy vẻ háo sắc.

Hứa Ân Ân đột nhiên nhớ tới mình không có mặc nội y,
cô lập tức lấy tay che ngực, hơn nữa mặt còn đỏ rần rần.

“Bộ dáng hiện giờ của em rất quyến rũ và hấp dẫn.” Anh
vừa cười vừa nói.

Hứa Ân Ân cảm thấy luật pháp nên bổ sung thêm
quy định bằng văn bản, đàn ông đẹp trai mặc tạp dề không được phép mỉm cười với
con gái.

“Vậy anh cứ từ từ nghĩ, em muốn ngủ tiếp.”

“Anh đã làm bữa sáng.” Phí Kiệt thấy cô định quay đi
liền hô to.

“Em còn mơ thấy anh nói, vì đứa nhỏ nên mới tiếp cận
em.” Cô đứng tại chỗ, cũng không quay đầu lại nói.

“Em nói cái gì?” Phí Kiệt hét lớn một tiếng, ánh mắt
phẫn nỗ nhìn cô.

“Anh thẹn quá thành giận sao?” Cô không dám quay đầu,
chỉ dám đứng tại chỗ.

“Thẹn quá thành giận cái con khỉ! Anh nếu muốn tìm
người chăm sóc đứa nhỏ, không thể tự bỏ tiền kiếm bảo mẫu sao?” Phí Kiệt thét gào
đằng sau, ánh mắt càng thêm âm trầm chờ cô trả lời.

“Ai biểu anh lại thổ lộ lúc không thích hợp chứ.” Cô
nói

“Em không muốn quen với anh thì nói đi, cần chi phải
tìm một đống lý do.” Phí Kiệt quăng tạp dề lên bàn ăn.

“Xấu tính lại hay nổi nóng, anh như vậy thì làm sao mà
quen với ai được.” Cô quay đầu vừa vặn nhìn thấy Phí Kiệt nổi trận lôi đình
quăng tạp dề.

“Anh không thiếu phụ nữ ! Em còn đứng đó làm gì, sao
không đi gọi điện cho Kỉ Đại Vũ, muốn quen nhau yêu nhau hay kết hôn thì tùy
em. Chúng ta từ nay về sau cứ duy trì quan hệ cộng sự, em vừa lòng
chưa?” Anh đã hạ mình thổ lộ với cô, kết quả còn bị cô nghi ngờ nữa.

Anh đời này ghét nhất bị người khác nghi ngờ!

“Ô ô…” Phí Đình cầm quả táo trong tay, đôi mắt to tròn
đang ngấn nước.

“Khóc cái gì? Nên khóc là tao nè!” Phí Kiệt trừng mắt
nhìn đứa nhỏ.

Phí Đình oa một tiếng khóc lớn, hơn nữa mặt lại đỏ
lên, cứ thút thít cái mũi không ngừng. Hứa Ân Ân chạy vọt vào phòng bếp, ôm lấy
Phí Đình.

Phí Đình ôm cổ Ân Ân, đôi mắt to vô tội chờ mong nhìn
cô, nước mắt cứ rơi xuống, khóc đến nỗi cô cảm thấy thương.

“Người nên an ủi lại không an ủi! Nó còn nhỏ thì phải
được an ủi hả?” Phí Kiệt hai tay khoanh trước ngực khó chịu nhìn hai người bọn
họ một lớn một nhỏ thân thân thương thương.

Reng reng reng….

Phí Kiệt giả bộ không nghe tiếng chuông.

“Đi nghe điện thoại.” Hứa Ân Ân cau mày gọi anh.

Phí Kiệt ấn nút pha café, cố ý quay lưng về phía hai
người.

Reng reng reng reng reng reng….

“Nghe điện thoại, nếu không em sẽ không nói chuyện với
anh.” Hứa Ân Ân đi đến cạnh Phí Kiệt, đá vào chân anh.

Phí Kiệt trừng mắt nhìn cô, hai mắt nheo lại, không
tình nguyên đi ra phòng khách nghe điện thoại.

“Alo, có gì nói mau.” Anh thô lỗ trả lời điện thoại,
vừa nói xong, sắc mặt lập tức thay đổi, cả người nháy mắt đứng nghiêm vững
vàng, “Chú Hứa !”

Ba cô sao lại gọi điện ? Hứa Ân Ân đi ra phòng
khách, thấy Phí Kiệt nhíu mày nghe điện thoại.

Cô đã kể hết mọi chuyện cho ba cô nghe. Hứa Ân Ân dỗ
dành đứa nhỏ, một bên cắn môi bất an.

“Dạ, con đã biết, con sẽ xử lý, trễ một chút con
sẽ gọi điện thoại báo cáo tình hình cho chú.”

Phí Kiệt gác điện thoại, bước đi đến trước mặt Hứa Ân
Ân.

“Chuyệng gì vậy ?” Cô sốt ruột hỏi.

“Hôm nay báo chí có bài viết về chuyện tình của
Chu Nghiên, nhưng mà hình anh và em cùng đứa nhỏ so với hình của cô ta còn lớn
hơn nhiều. Đưa tin gì mà Chu Nghiên thất tình, anh bắt cá hai tay….”

“Trời.” Hứa Ân Ân cắn môi, tay tiếp tục vuốt
lưng đứa nhỏ khóc thút thít trên vai cô.

Phí Kiệt rút khăn giấy lau khô nước mắt cho Phí Đình,
anh bắt đầu đi vòng vòng trong phòng khách.

“Chết tiệt, hiện tại mọi chuyện lại lớn đến vậy,
phải giải quyết làm sao ?” Anh thì thào tự nói.

“Anh làm gì mà tức giận ? Bởi vì anh có cảm
tình với Chu Nghiên sao ?” Cô thốt lên.

“Đầu óc em có vấn đền hả ?” Anh tức
giận nhìn cô, “Em nghĩ cho kỹ đi, nếu chúng ta nói đứa nhỏ không phải con chúng ta, nó lập tức sẽ bị
đưa đến sở cảnh sát. Lỡ như mẹ nó vẫn không xuất hiện, thì chẳng phải nó sẽ bị
đưa cục xã hội sao?”

Hứa Ân Ân cắn môi, đau lòng ôm chặt đứa nhỏ, đứa nhỏ
ôm hai má cô mà hôn, khuôn mặt nhỏ nhắn ngoảnh tới ngoảnh lui trên vai cô tìm
góc độ lý tưởng.

Cô nheo mắt, vẻ mặt lo lắng nói, “Vậy làm sao
giờ ? Đứa nhỏ là vô tội. Nếu xét nghiệm DNA không phải là con anh, nó bị
mang đi phải không ? Chúng ta có thể nuôi nó không ?”

Phí kiệt nắm chặt vai cô, thích cô nói hai chữ
“chúng ta.”

“Chúng ta có thể giả bộ làm ba mẹ đứa nhỏ, có lẽ
mẹ nó sau khi đọc báo biết được, mọi chuyện sẽ sáng tỏ. Nếu mẹ nó vẫn không
xuất hiện, anh sẽ đi đưa nó đi báo tạm trú, tóm lại anh sẽ lo cho nó đàng
hoàng.” Phí Kiệt ánh mắt lóe sáng, thật vui mừng vì báo chí thay anh tìm
được cách giải quyết.

Anh trời sinh tính tình rất xấu, giờ anh lại hối hận
vì lúc nãy lại kêu cô đi quen với Kỉ Đại Vũ.

Anh làm sao dễ dàng buông cô ra, anh không cam lòng để
Kỉ Đại Vũ giành mất cô.

“Mặc dù nó không phải con anh, anh vẫn sẽ lo cho
nó sao ?” Cô nhìn anh cười, cảm thấy rất cảm động.

“Nếu em muốn mọi chuyện đều êm xuôi, thì cùng anh
tiếp tục giả bộ làm ba mẹ nó.”

“A….”

Phí Kiệt nhìn bộ dáng giật mình của cô, biết cô nhất
xem trọng việc đem lại hạnh phúc cho đứa nhỏ đặt lên trên hết, mà sẽ không màng
đến chuyện tổn hại danh dự của bản thân mình.

Cô gái ngốc, anh làm sao lại trơ mắt nhìn cô ngã vào
lòng người khác chứ ?

“Nhưng mà….” Hứa Ân Ân cắn môi, nhớ tới lúc
nãy anh nổi giận ở trong bếp.

“Đây là cách tốt nhất cho đứa nhỏ. Yên tâm đi,
bất quá chỉ là đóng kịch thôi.” Anh vuốt vuốt tóc cô, ôm đứa nhỏ sang
người anh, đùa giỡn cùng nó.

“Nhưng mà anh vừa rồi nói chúng ta sau này chỉ
cần duy trì quan hệ cộng sự mà.” Cô ai oán liếc anh một cái.

Phí Kiệt nhếch môi nhìn cô, trong lòng liền chột dạ,
không nói nên lời.

“Anh vừa rồi tức quá.” Anh lẩm bẩm nói.

“Em chấp nhận lời xin lỗi của anh.”

“Anh không có xin lỗi.” Anh hừ lạnh một
tiếng.

Hứa Ân Ân nhìn bộ dáng trẻ con của anh mà phì cười,
cười đến hai mắt híp lại thành một đường cong dài.

“Cười cười cười, coi chừng vui quá hóa
buồn.” Anh liếc mắt nhìn cô, lập tức xích lại gần cô, “Còn nữa, nếu
giả bộ làm ba mẹ đứa nhỏ, chuyện em và Kỉ Đại Vũ quen nhau, tốt nhất tạm thời
hoãn lại đi. Hai người tốt nhất vì đứa nhỏ mà nhẫn nại một tí đi.”

Vẻ mặt anh nghiêm trang, nhưng trong lòng lại rất vui
mừng. Tốt nhất nhẫn nại đến lúc anh và Ân Ân đơm hoa kết trái !

“Xem ra cũng chỉ có thể như thế.” Cô thở
dài, lại không cách nào ngăn cản tim đập nhanh hơn.

“Làm gì mà buồn bã ?” Phí Kiệt ôm eo
cô, “Được một đầu bếp xuất sắc và đẹp trai làm bạn trai, là phước tám đời
của em đó.”

“Xì.” Cô le lưỡi nhìn anh, bộ mặt phụng
phĩu.

“Đi thôi, đi ăn sáng, anh nấu cho em một nồi cháo
xương hầm.” Phí Kiệt nắm tay cô đi vào phòng bếp.

“Em thích nhất cháo xương hầm, buổi trưa em cũng
muốn ăn món này.” Cô nuốt nước miếng, bắt đầu bước nhanh theo anh.

“Anh sớm biết rồi, nấu một nồi lớn, đủ cho em ăn
3 ngày.” Anh cười trộm.

“Em muốn ăn món khoai tây phô mai nghiền sốt
tỏi.” Cô quay đầu ánh mắt cầu xin nhìn anh.

“Em sao phiền phức quá vậy ? Món đó phải
khuấy phô mai, rồi còn phải giã nhuyễn khoai tây, rồi làm nước sốt tỏi thì còn
phải canh lửa nữa, để tỏi không bị cháy khét, hương vị phải nồng, rất mất thời
gian, em nghĩ anh rảnh lắm sao, có ba đầu sáu tay sao ?” Phí Kiệt vừa
nói vừa kí đầu cô một cái.

“Nghe xong càng muốn ăn.” Cô dùng sức
nuốt nuốt nước miếng.

“Ha ha, ăn rồi thành một bà mập.” Phí Kiệt trêu cô,
nhưng trong đầu lại đang nghĩ đến từng bước nấu ăn.

Dạ dày cô không được tốt lắm, sau khi ăn món khoai tây
phô mai nghiền sốt tỏi, cô phải ăn trái cây để giúp tiêu hóa tốt hơn.

“Anh sẽ không biến em thành một bà mập đâu!”

“Vì sao?” Anh nhướng mày, nghĩ đến cô hiểu rõ
dụng tâm lương khổ của anh.

“Bởi vì em mập lên hay ốm xuống đều ảnh hưởng đến bộ
mặt của nhà hàng.” Cô cười nói.

Phí Kiệt nhìn vẻ mặt nghiêm trang của cô, anh ra vẻ
xem thường. Cô gái này vẻ ngoài nhìn thông minh, nhưng sao lại ngốc đến vậy?

Quên đi, anh cũng không phải cũng âm thầm vì cô làm
nhiều chuyện như vậy, rồi mới phát hiện bản thân mình thích cô sao?

“Em muốn nghĩ gì thì nghĩ!” Phí Kiệt múc chén cháo cho
cô, nhét muỗng vào tay cô, “Mau ăn.”

Hứa Ân Ân vui vẻ thấy anh quan tâm cô, cảm thấy mình
là cô gái hạnh phúc nhất thế giới.

Còn chuyện khác thì coi như không biết đi, dù sao hiện
tại bọn họ đã quyết định tiếp tục giả làm ba mẹ của Phí Đình.

Cô cũng bất đắc dĩ thôi.

* * *

Sau đó, khi Phí Kiệt và Ân Ân cùng Phí Đình đang ngủ
say sưa trong xe em bé đi ra ngoài, hàng xóm xung quanh ùa nhau đến chúc mừng.

“Ai nha, chúc mừng nha! Hèn chi dạo gần đây tôi nghe
có tiếng đứa nhỏ khóc, không nghĩ hai người thật sự có con. Vậy mà cứ dấu hoài,
không nói cho mọi người biết.” Mẹ Tạ kéo tay Ân Ân, lớn tiếng nói.

Hứa Ân Ân cười gượng, không biết làm sao, liền xoay
đầu nhìn Phí Kiệt.

Phí Kiệt nắm bả vai Ân Ân, cúi đầu hôn trán cô một
cái.

Tim Hứa Ân Ân đập thình thịch, cô cố gắng trấn an mình,
bởi vì anh chỉ làm bộ thôi!

“Vì lúc đó có một người phụ nữ cứ nhất mực đi theo tôi
không chịu buông, sợ đứa nhỏ sẽ bị gì, nên tôi không nói ra.” Phí Kiệt thản
nhiên nói.

“Tôi biết thế nào hai người cũng sẽ thành vợ chồng mà.
Phí Kiệt luôn luôn quan tâm cô, vật nặng cũng tự anh ta mang, tôi còn nói với
con mình, tìm chồng thì phải tìm người như anh ấy.” Mẹ Đỗ sát nhà lớn tiếng
nói.

Hứa Ân Ân cúi đầu nhìn Phí Kiệt đang cầm bao lớn bao
nhỏ đồ dùng trẻ con, lúc này mới nhớ đến việc trước đây. Ngay cả khi trong nhà
cần làm gì nặng nhọc, cô cũng chưa từng phải lo lắng. Nếu lúc ấy anh ở nước
ngoài, anh cũng sẽ điện thoại về nhờ người giúp cô giải quyết. Khi anh ra nước
ngoài, hai người cũng thường gọi điện thoại 2 ngày 1 lần.

Vậy là bình thường sao?

Hứa Ân Ân ngẩng đầu nhìn anh. Phí Kiệt nhíu mày nhìn
cô – bởi vì ngay cả anh cũng không nhận ra một điều, trong tiềm thức anh đã coi
Ân Ân như người phụ nữ của mình.

“Tôi còn nhớ lúc Ân Ân bị một tên dê xồm quấy rối, Phí
Kiệt đã đánh hắn ta sống dỡ chết dỡ…” Một người hàng xóm khác nói thêm, “Còn
kêu phóng viên đến chụp hình tên dê xồm đó rồi đăng lên báo nữa.”

Hứa Ân Ân gật đầu, cô nhớ rất rõ việc đó. Sau chuyện
tên dê xồm ấy, một tháng đó anh mỗi ngày đều tự mình đưa cô về nhà.

Bởi vậy, dù có ai muốn theo đuổi cô, cũng đã nhanh
chóng từ bỏ ý định của mình. Dù sao anh cũng rất đẹp trai, nếu người đàn ông
nào muốn theo đuổi cô mà không có tự tin thì khó có thể nào bì kịp anh.

“Tôi cũng nói rồi mà, thấy Ân Ân làm việc ở nhà hàng,
là biết ngay cô ấy muốn Phí Kiệt thành công trong sự nghiệp. Lúc anh ta đi nước
ngoài, cô ấy thay Phí Kiệt quản lý nhà hàng, giống như là người vợ vậy.” Mẹ Hà
nói thêm.

Hai tai Ân Ân nóng lên, Phí Kiệt thì tươi cười rạng
rỡ, vẻ mặt đắc ý hề hề.

“Thanh mai trúc mã nhiều năm như vậy, khi nào định kết
hôn đây? Phí Kiệt mau mau cầu hôn Ân Ân đi…”

Hàng xóm lớn tiếng nói làm đứa nhỏ thức giấc, nó mở to
hai đôi mắt, nhìn qua nhìn lại thì thấy Ân Ân, lại thấy Phí Kiệt, lúc này nó
mới yên tâm mà nở nụ cười như thiên sứ.

Hứa Ân Ân và Phí Kiệt nhìn nhau, cô cúi người ôm lấy
đứa nhỏ.

“Ai nha, đứa nhỏ sao đáng yêu quá ! Bà ôm một cái
nào…”

Như biết mọi người khen ngợi mình, Phí Đình nhe mấy
chiếc răng nhỏ cười cười nhìn mỗi người, bộ dáng rất dễ thương, ai thấy đều chỉ
muốn nựng muốn hôn mà thôi.

“Cô lúc mang thai, sao chúng tôi lại không biết nhỉ?”
Mẹ Hà đột nhiên nhìn về phía Ân Ân.

“Xin lỗi, chúng tôi còn phải dẫn đứa nhỏ đi chích
ngừa.” Phí Kiệt choàng tay ôm lấy đứa nhỏ, đặt nó vào xe em bé, sau đó kéo tay
Ân Ân đi về phía xe.

“Ba của Ân Ân nhất định rất vui, ông ấy đã hy vọng hai
người kết hôn nhiều năm rồi.” Phía sau truyền đến tiếng nhóm mấy bà mẹ nói
chuyện.

Hứa Ân Ân kề sát Phí Kiệt hỏi nhỏ, “Em sao không biết
ba hy vọng chúng ta kết hôn?”

“Anh chỉ biết lúc ở nhà em được một năm, có một lần em
mặc quần đùi đi trong nhà, anh mới chỉ nhìn chằm chằm em một phút thôi, ba em
liền kêu anh vào phòng giáo huấn cho một tiếng đồng hồ.”

“Khó trách về sau ngay cả nhìn anh cũng không nhìn em
một cái.”

“Hắc, nghe qua hình như em cũng rất để ý đến anh.”

“Hắc, ai nhìn lén chân dài của em trước?” Cô không
khách khi cãi lại.

“Ha, em như vậy mà cũng tự cho là chân dài sao?” Anh
nhìn cô liếc mắt một cái.

Hứa Ân Ân đá anh một cước, “Dám chê chân của em !”

“Chân của em cân xứng vừa phải, vừa vặn thuộc loại
hình anh thích.” Phí Kiệt ôm thắt lưng cô, kề lỗ tai cô mà nói, “Còn nữa, vừa
rồi em dám đá anh, lá gan em lớn quá rồi đó. Nhớ ngày đó anh vừa đến nhà em,
vừa mới ngồi xuống là có người bưng trà nước ra mời anh, thì ra tình nghĩa vợ
chồng mười năm là như thế.”

Hứa Ân Ân đỏ mặt, trừng mắt nhìn Phí Kiệt, hất tay anh
ra, “Ai là vợ chồng với anh?”

“Này, em cũng phải phối hợp chút chứ. Hôm nay ở nhà
hàng, nhất định sẽ có rất nhiều phóng viên, chúng ta đương nhiên phải giả bộ đang
yêu nhau, giống như thế này….” Phí Kiệt ôm thắt lưng Ân Ân, kéo cô dựa vào lòng
mình, hai người cùng ngước nhìn lên bầu trời, “Nhìn lên bầu trời xanh, ông trời
cũng đang khen ngợi việc làm của chúng ta.”

Hứa Ân Ân nghe anh nói, không tự chủ nở nụ cười, thật
khó nhìn thấy bộ dáng vui vẻ này của anh.

“Nụ cười của em sai rồi, phải nhìn anh mà cười mới
đúng.” Hai tay ôm mặt cô, nói, “Cười đi.”

Hứa Ân Ân liếc anh một cái, cúi đầu lộ ra nụ cười thẹn
thùng.

Phí Kiệt nhìn cô mỉm cười với anh, cúi đầu hôn lấy môi
cô. Cô hô hấp khó khăn, một tay đặt ở trước ngực anh.

“Dì dì, ôm… ôm…” Phí Đình vung chân đá lung
tung, cố gắng chồm người ra khỏi dây an toàn của xe em bé.

Phí Kiệt trừng mắt nhìn đứa nhỏ, lúc này Hứa Ân Ân
cũng đã xoay người ôm lấy nó.

Cô vỗ vỗ lưng đứa nhỏ, hôn hai má nó thật lâu. Chết
tiệt, tim cô đang đập rất nhanh….

“Vì sao em mỗi lần để đều ý đến nó mà bỏ mặc anh?” Phí
Kiệt kéo tay cô, muốn cô chú ý đến mình.

“Ghen với một đứa nhỏ, không thấy xấu hổ sao?”

“Hoàn toàn không.” Phí Kiệt ôm lấy đứa nhỏ, ẵm nó lên
cao, hai người bốn mắt nhìn nhau. “Mày thật to gan, dám cùng một người đàn ông
30 tuổi giành phụ nữ !”

Phí Đình bị anh ôm, lập tức khoa tay múa chân vui
sướng, ai nhìn cũng tưởng nó sắp rơi xuống đất, miệng khò khè ô a nói gì đó mà
chỉ có nó mới hiểu được.

Hứa Ân Ân miệng cười rạng rỡ đến híp mắt.

“Mày nhìn cô ấy kìa, cưới đến híp cả mắt.” Phí Kiệt
cầm tay đứa nhỏ chỉ chỉ vào mặt cô.

“Em không có. Đừng ồn nữa, em có điện thoại.” Hứa Ân
Ân lấy điện thoại từ túi ra.

“Alo…. A…. Đại Vũ hả?”

Cô rất nhanh quay sang nhìn Phí Kiệt, sau đó bước đến
chỗ khác, nói nhỏ, “Đúng, em biết chuyện báo chí viết rồi, trước mắt kế hoạch
là như vầy….”

Vẻ mặt tươi cười của Phí Kiệt biến mất, môi mím lại có
vẻ không hài lòng. “Kỉ Đại Vũ nói sao?”

“Anh ấy nói sẽ chờ em.” Cô cúi đầu nhìn tay mình,
không hiểu sao có chút áy náy.

“Tình sâu nghĩa nặng, chắc phải kêu chính phủ tạc tấm
bia biểu dương hắn.” Phí Kiệt hừ lạnh một tiếng.

Hứa Ân Ân đi cùng với anh, cô có cảm giác phản bội
cùng áy náy. Nhưng mà cô đã bằng lòng làm bạn gái Kỉ Đại Vũ, phải làm sao nữa
chứ?

Phí Kiệt đi và bãi giữ xe tư nhân, đi đến bên xe của
mình. Anh phụng phịu mở cửa xe sau cho cô, đặt đứa nhỏ vào ghế phụ, đưa món đồ
chơi để cho nó cắn, còn xe em bé thì gấp lại để ở băng ghế sau.

“Lên xe.” Giọng anh cứ như cô thiếu nợ anh mấy trăm
vạn tệ vậy.

Cô ôm đứa nhỏ đặt trên người mình, xe vừa nổ máy, cô
liền nhẹ giọng nói, “Trưa nay em mời anh ăn cơm.”

“Anh không phải nấu cháo cho em rồi sao, lãng phí đồ
ăn thì trời sẽ phạt.”

“Nhưng mà em muốn dẫn anh đi ăn ở nhà hàng Nhật mà ba
từng dẫn em đi ăn. Sushi cá thờn bơn của họ rất ngon, mùi vị đậm đà, nước chấm
cũng rất tuyệt.”

“Có gì ngon chứ, món Nhật có gì mà đặc biệt?”

“Em thấy ngon mà, em cũng muốn anh đến đó ăn, em chưa
từng dẫn ai đến đó cả.” Cô nhẹ giọng nói.

Hứa Ân Ân nhìn môi anh khẽ cười, nhưng rất nhanh lại
nghiêm mặt làm như không có chuyện gì. “Thấy em đã có thành ý mời, bổn đại gia
cũng nể mặt mà đi đến đó ăn. Còn nữa, anh tháng sau sẽ nghỉ ba ngày, anh với em
cùng qua Nhật coi chợ cá bên đó. Chưa từng đến nơi đó, căn bản không xứng làm
đầu bếp.” Anh đạp chân ga, đột nhiên huýt sáo rất vui vẻ.

“Không phải anh nói món Nhật không có gì ngon sao?”
Hứa Ân Ân cúi đầu giỡn với Phí Đình.

“Đừng lôi thôi, em rốt cuộc có đi hay không?” Phí Kiệt
liếc mắt nhìn cô.

“Có người mời đi nước ngoài chơi, đương nhiên là phải
đi chứ.” Hứa Ân Ân cười cười, để mặc Phí Đình đang cắn cắn ngón tay mình.

“Đúng thật là lợi dụng mà.” Phí Kiệt hừ một tiếng.

Nhưng cô thấy anh bị cô lợi dụng rất vui nữa là đằng
khác. Nhưng mà cô…. Hứa Ân Ân nhìn Phí Đình cười khanh khách, khuôn mặt nhỏ
nhắn dễ thương, đột nhiên có tí chột dạ, hình như cô đã lợi dụng anh quá nhiều.

Laptop, dàn loa, kể cả điện thoại ở phòng khách ở nhà
cô đều do anh mua cả. Cô cũng có lúc nói vụ tiền bạc với anh, nhưng anh luôn
nói với cô 1 câu “đừng lôi thôi”. Khi ra ngoài dùng cơm, cũng là anh móc tiền
ra trà.

“Hình như em đã lợi dụng anh rất nhiều thì phải?”

“Em biết thế là tốt rồi.” Phí Kiệt nheo mắt nhìn cô.

“Được rồi, em cam đoan sẽ giúp anh diễn tốt vở kịch
này.” Hứa Ân Ân lớn tiếng nói, một tay tay vỗ vỗ vai anh.

“Nhớ là em đã nói gì đấy.” Phí Kiệt giơ hai ngón tay
hình chữ V với cô.

Trên thực tế, người lợi dụng nhiều nhất lại chính là
anh.

Anh không thích dạo phố, mỗi bộ quần áo đều do cô mua
về để anh mặc thử. Anh ghét giải quyết mấy chuyện lặt vặt, vì thế tiền điện
nước đến tiền thuê nhà đều do cô trả. Vai anh nhức mỏi thì cô liền massage cho
anh. Bị bệnh lại không đi bác sĩ, cũng là cô nói hết lời anh mới chịu đi khám.

Anh thích nấu ăn, nhưng nếu muốn anh quản lý chuyện
lớn nhỏ trong nhà hàng thì một ngày nổi nóng 18 lần cũng chưa đủ!

Nếu không có cô, anh….

Phí Kiệt nắm chặt tay lái, phát hiện chính mình căn
bản không biết rõ bản thân mình. May mắn ông trời còn thương anh, làm anh đúng
lúc phát hiện mình yêu Ân Ân.

Xe dừng ở đèn đỏ, Phí Kiệt đột nhiên kéo người cô qua
gần anh.

Hứa Ân Ân sợ nhất bị anh nhìn chằm chằm, cô không biết
che dấu cảm xúc mình thế nào.

Anh cúi đầu kề sát vào trán cô.

“Anh… Định làm gì?” Cô hít sâu thật sâu.

“Ở trong mắt người khác, đứa nhỏ là do chúng ta sinh
ra, mà em lại sợ anh đụng chạm như là chim sợ cành cong vậy, người ta sẽ nghi
ngờ đấy.” Đầu ngón tay anh lướt trên mặt cô, rồi dừng lại ở đôi môi đỏ mọng của
Ân Ân

Tay Hứa Ân Ân nổi da gà, nhịn không được, cô bắt đầu
thở hổn hển.

“Em không phải là sợ anh chứ….” Anh cúi đầu hôn đôi
môi mềm mại của cô.

Cả người nổi hết da gà, cô cảm giác chân mình như mềm
nhũn ra.

Nhìn anh cười đắc ý, biết anh luôn có sức hấp dẫn
tuyệt đối với cô. Cô bỗng nhiên lấy tay ôm cổ anh, đôi môi nhẹ phớt qua môi
anh.

“Ai nói em sợ?” Tay cô đặt trước ngực Phí Kiệt, tim cô
giờ đập rất nhanh, nhanh đến độ cô cứ tưởng nó sẽ nhảy ra ngoài.

“Anh có nói anh rất thích bộ dáng dũng cảm của em
chưa?” Ngón tay anh trượt xuống áo sơmi của cô, nhẹ nhàng nắm lấy nụ hoa mềm
mại của cô, cho đến khi chúng bởi vì kích tình mà căng cứng.

Hứa Ân Ân vẫn nghĩ do chính mình không đủ nhiệt tình,
không nghĩ tới tất cả chỉ là một sự hiểu lầm. Cô cởi áo sơmi của Phí Kiệt, bàn
tay nhỏ bé nhanh chóng cởi nút áo sơmi thứ hai của anh.

Bá — bá –

Cô mở to hai mắt, không biết đã xảy ra chuyện gì

Bá bá bá bá bá bá bá bá bá bá bá!

“Ầm ỹ cái gì ! Không thấy người ta đang làm
việc sao ?” Phí Kiệt tức giận quát một tiếng, đôi môi vẫn không muốn
rời bờ môi ngọt ngào của Ân Ân.

Trời ạ, xe hai người vẫn còn đang trên đường lớn.

“Mau lái xe !” Hứa Ân Ân đẩy anh trở về
chỗ của mình, mặt cô nóng ran lên.

“Chúng ta tối nay tiếp tục.” Anh không tình
nguyện nói, đạp chân ga cho xe chạy về phía trước.

“Không thể…. Chúng ta không phải quan hệ này.” Cô cúi đầu nói nói.

“Chỉ cần em gật đầu, chúng ta sẽ là quan hệ
này.” Anh nói.

“Ý của anh là…..” Ân Ân trợn to hai mắt,
không thể tin những gì anh vừa mới nói.

“Cô gái ngốc, anh còn chưa nói rõ ràng
sao ? Em có muốn anh dùng máy vi tính đánh toàn bộ lời nói đó thành
văn bản cho em xem không ?” Phí
Kiệt bực mình nói.

Cô thấy hai lỗ tai anh đỏ bừng, đột nhiên cô rùng mình
một cái.

“Trời ạ !” Mặt úp vào hai tay mình,
toàn thân không ngừng run run, “Anh là nói thật.”

“Cảm ơn ông trời, cô ấy cuối cùng cũng hiểu
rồi.”

Hứa Ân Ân nghe Phí Kiệt nói như vậy, cảm giác Phí Đình
đang vùng vẫy trên người cô, muốn cô chú ý đến nó, nhưng cô giống như bị điện
giật, hoàn toàn ngồi yên bất động.

Ông trời rốt cuộc cũng nghe được lời thỉnh cầu của cô,
biến ước mơ của cô thành sự thật, Phí Kiệt thật sự thích cô, nhưng vấn đề là
—-

Phí Kiệt có một lòng muốn đi đến hôn nhân với cô
không ? Còn nữa, cô đã bằng lòng làm bạn gái Kỉ Đại Vũ, hiện tại lại phát
sinh chuyện này, cô phải giải thích với anh ấy thế nào ?

Hứa Ân Ân cau mày, hai hàm răng cứ rít vào nhau, cảm
giác bị thích chính là như thế này, quả thật rất phiền não !


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.