Mị Hương

Chương 12: Nhà xí



Trước cửa nhà xí có hai tiểu đầu bếp canh chừng, Tạ Thắng và Tạ Nam ở gần đây, nếu để tiểu đầu bếp này kêu lên, hậu quả thật không thể tưởng tượng. Tạ Đằng hành động trước suy nghĩ, đã sớm nhảy xuống đất, lấy tốc độ sấm sét đưa tay bịt miệng Diêu Mật.

Diêu Mật gặp phải ánh mắt của Tạ Đằng, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, sao lại xui xẻo vậy chứ, chỉ trong cùng một buổi tối mà đi tắm thì bị người ta dọa ngất, đi tiểu có người rình coi.

Thật ra không thể trách Tạ Đằng, hắn theo ông nội và cha hành quân đánh trận ở bên ngoài đã nhiều năm, chuyện ăn ở nghỉ ngủ hoặc đi nhà xí đều đến những nơi cận gần giải quyết cho thuận tiện. Đến kinh thành, bọn họ vẫn giống như lúc đi hành quân, mỗi khi quá mót liền đến nơi gần chỗ mình đang đứng nhất để xử lí, trước giờ đều như vậy, nhưng không ngờ trong cùng một buổi tối, hắn lại đụng phải Diêu Mật đến hai lần, hai lần đều xảy ra xui xẻo. Bây giờ phải giải thích như thế nào??

Diêu Mật hoảng sợ chưa kị ré lên thì đã bị Tạ Đằng che miệng, nàng phản ứng mau lẹ, hai tay nắm chặt thắt lưng, giữ cho đai lưng và quần lót không bị tuột xuống đầu gối. Bây giờ nàng thật muốn giết người!!! Có để cho người ta sống yên ổn không hả? Ngay cả đi nhà xí cũng gặp chuyện không may là sao!!!!

Sử Tú Nhi và Phạm Tinh ở bên ngoài đợi hồi lâu nhưng thấy Diêu Mật sau khi vào nhà xí thì lặng yên không một tiếng động, không khỏi kì quái, cất giọng hỏi: “Diêu Mật, ngươi xong chưa? Sao lại lâu vậy?”

Hỏng bét, nếu như tiểu đầu bếp này không trả lời, chắc chắn hai tiểu đầu bếp ngoài kia sẽ xông vào xem xét. Tạ Đằng rối loạn, hai ngón tay hở ra, lập tức cảm thấy bất thường, khép hai ngón ta lại, tiếp tục bịt kín miệng Diêu Mật.

Tiếng thét của Diêu Mật bị nghẹn trong cổ họng, đến khi thấy rõ người bịt miệng nàng là Tạ Đằng mới bợt sợ hãi. Cháu trai tương lai này bị nàng mê đảo ba lần, cuối cùng nàng lại tay tự đập ấm trà vào đầu mình hôn mê bất tỉnh, còn chưa rõ ai chết vào tay ai thì cần gì phải sợ? Nhưng… nhưng nếu để Sử Tú Nhi và Phạm Tinh nhìn thấy cái dạng này của nàng, dù sao cũng…

Lúc trước ở trong thư phòng sạch sẽ, nơi đó là nơi đọc sách trang nhã, lịch sự, xảy ra hiểu lầm cũng dễ dàng giải thích, bây giờ ở trong nhà xí bẩn thỉu hôi thối, vạt áo và váy của mình đã cởi ra, quần lót nửa tuột nửa mặc, lại cùng Tạ Đằng ở cũng một chỗ, dù nàng có thân thiết với Sử Tú Nhi và Phạm Tinh đến bao nhiêu cũng không thể để các nàng nhìn thấy cảnh này.

Diêu Mật đợi tay Tạ Đằng hở ra, lập tức trả lời Sử Tú Nhi và DIêu Mật: “Không có gì, sẽ ra ngay.”

Sử Tú Nhi và Phạm Tinh nghe Diêu Mật trả ời các nàng, không để ý, cười nói: “Nhanh lên nha, không biết còn tưởng ngươi ngủ luôn ở bên trong rồi ấy!”

“Buột lại vạt áo thôi!” Diêu Mật miệng lên tiếng, mắt trừng nhìn Tạ Đằng, buông ra nhanh, nếu ngươi không buông, ta thổi mê hương đấy.

Đừng phun đừng phun, té xỉu ở đây thật không phải chuyện đùa. Tạ Đằng từ từ nới lỏng tay. Hơi thở ấm nóng của Diêu Mật trong chốc lát liền phả vào lòng bàn tay của hắn, bàn tay nhanh chóng trở nên ẩm ướt. Hắn chỉ cảm thấy những ngón tay của mình ẩm ướt dinh dính. Cái gọi là tay đứt ruột xót chính là lúc này, hắn thấy tim mình cũng ẩm ướt dinh dính như vậy, giống như khi còn bé tay dính lên kẹo mạch nha, vừa ngậy vừa ngọt, tóm lại, là một cảm giác rất kì quái.

Diêu Mật đợi tay của Tạ Đằng vừa buông lỏng liền thở mạnh một hơi, sau đó hung ác nhìn chằm chằm vào hắn, này, sao còn chưa đi? Ngươi chưa đi thì ta làm sao mà buột thắt lưng, mặc quần lót? Diêu Mật sốt ruột, nàng mắc tiểu quá, nhưng giờ sao dám ở chỗ này cởi quần đi tiểu?

Tạ Đằng cũng gấp, có hai tiểu đầu bếp đứng canh sửa nên hắn không thể mở cửa đi ra. Còn cửa thông gió của nhà xí lại quá nhỏ, chui ra ngoài cửa sổ cũng không được. Mà giở ngói trên nóc nhà đi ra sợ tạo nên tiếng vang, càng thêm không tốt.

Tạ Đằng đi lâu như vậy, Tạ Thắng và Tạ Nam lại tìm tới. Bọn họ thấy Sử Tú Nhi và Phạm Tinh đứng trước cửa nhà xí thì thân thiện chào hỏi: “A, các ngươi cũng đi nhà xí sao?”

Nữ tử đi nhà xí là chuyện các ngươi có thể hỏi à? Mặt của Sử Tú Nhi và Phạm Tinh đỏ lên, miệng ngậm chặt không chịu trả lời. Hai người này sau này sẽ trở thành cháu trai của các nàng, nhưng cháu trai cao như vậy, lớn như vậy hỏi những lời này, hơi quái dị.

Tạ Thắng thấy các nàng không đáp thì khẽ “khụ” một tiếng, chỉ vào nhà xí bên cạnh, nói: “Bên trong không có ai sao?” Ý là, các ngươi đứng canh chừng cho tiểu đầu bếp kia ở bên này, vậy bên gian còn lại chưa có ai tiến vào phải không? Nếu không có, chúng ta cũng muốn tiến vào nhìn thử, xem đại ca có ở trong đó hay không.

Sử Tú Nhi và Phạm Tinh nghe Tạ Thắng hỏi như vậy thì trợn mắt, chúng ta đâu phải bà tử nhà xí, có người bên trong hay không sao mà biết chứ? Chẳng qua, đêm hôm khuya khoắc thế này sao lại có người? Nếu có người nhất định sẽ có âm thanh, nhưng bây giờ lại yên tĩnh như vậy, ai mà không biết biết không có người, còn hỏi làm gì?

“Nếu như không có ai, bọn ta vào nhé!” Tạ Thắng và Tạ Nam thấy Sử Tú Nhi và Phạm Tinh vẫn yên lặng không đáp thì gãi đầu, thế này là sao? Chúng ta nhã nhặn như vậy, sao mặt các nàng vẫn lạnh tanh vậy chứ?

Hai đứa trẻ Tạ Thắng và Tạ Nam đáng thương này cùng Tạ Đằng giống như nhau, còn nhỏ đã theo phụ thân xuất chinh, lớn lên ngoài biên ải, rất ít khi tiếp xúc với con gái, lúc hồi kinh lại giả vờ lạnh lùng không để ý đến ai, một a hoàn bên người cũng không có, sao mà biết được tâm tư tinh tế, suy nghĩ nhạy cảm của nữ nhân? Đắc tội người ta còn không hiểu, còn nghi ngờ liếc nhìn Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, thuận tay đẩy cửa nhà xí, “Cách” một tiếng vang lên, hai người bước vào.

Nghe được giọng nói của Tạ Thắng và Tạ Nam, lòng bàn tay Tạ Đằng chảy mồ hôi. Hai người anh em này từ nhỏ cùng hắn lớn lên, mặc dù bản lĩnh không bằng hắn nhưng thính giác cũng không kém là bao, nếu nghe ra động tĩnh gì, gọi hắn một tiếng làm cho hai tiểu đầu bếp ngoài kia nghe được, hắn có nhảy vào sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch được nỗi oan này.

Diêu Mật vốn đang muốn buột lại đai lưng rồi rời đi, dù sao cũng là đêm hôm vắng người, bên ngoài chỉ có Sử Tú Nhi và Phạm Tinh nên không sợ bị người khác thấy bộ dáng quần áo chưa chỉnh sửa, quần lót nửa trên nửa dưới của nàng, nhưng không nghĩ rằng nàng còn chưa buột chặt lại đã nghe được thanh âm của Tạ Thắng và Tạ Nam, liền âm thầm kêu khổ. Trời ạ, xong rồi, ba huynh đệ này đúng là âm hồn bất tán mà!

Tạ Đằng hết nhìn đông lại nhìn tây, muốn tìm cách thoát ra. Diêu Mật thừa dịp hắn quay đầu đi chỗ khác, chân tay luống cuống buột lại thắt lưng, không còn cách nào, nàng phải nhịn tiểu trốn gấp. Nếu không, để Tạ Thắng và Tạ Nam bắt gặp nàng và Tạ Đằng quần áo không chỉnh tề ở trong nhà xí, truyền tới tai Tạ Đoạt Thạch, nàng sẽ không thể trở thành tướng quân lão phu nhân.

Nhà xí này mặc dù được quét dọn sạch sẽ nhưng vẫn có mùi khai thối, đứng được lúc lâu, Diêu Mật cũng có chút không chịu nổi, nhịn không được nhảy mũi một cái.

Sử Tú Nhi và Phạm Tinh nghe được âm thanh của DIêu Mật thì thúc giục: “Diêu Mật, ngươi rốt cuộc có đi không hả? Trời đã không còn sớm rồi, mau đi thôi!”

“Nếu không chờ được thì các ngươi đi trước đi, ta sẽ đuổi theo sau!” Diêu Mật qua quít buột lại thắt lưng, nghe được Sử Tú Nhi muốn đẩy cửa vào xem thì sợ đến hồn phi phách tán, run rẩy nói: “Đừng vào, ta không sao!”

Sử Tú Nhi vốn thông minh, nghe được giọng nói bất thường của Diêu Mật, lòng tức khắc nghi ngờ. Aiz, ta nói Diêu Mật mót quá vào nhà xí, sao đến bây giờ vẫn không có động tĩnh? Tuy rằng bây giờ chiến tranh đã kết thúc, thiên hạ thái bình, nhưng nghe nói nước Đại Kim vẫn thường phái cao thủ trà trộn vào kinh thành, muốn ám sát ông cháu Tạ gia trên chiến trường giết địch vô số. Có chuyện kể rằng, thích khách thích mai phục ở nhà xí, thường dịp người ta đi nhà xí mà bắt người, ép đối phương dẫn đường đến phòng của chủ nhân, một chiêu thuận lợi. Hay là, hay là…

Phạm Tinh cũng nhìn ra vẻ bất thường trên mặt Sử Tú Nhi, nàng suy nghĩ một chút, sắc mặt cũng biến đổi, ôi, không nghi ngờ gì nữa, Diêu Mật đã bị thích khách bắt được. Nếu không thì sao vào nhà xí lâu như vậy mà một âm thanh cũng không vang lên, còn không chịu để bọn họ vào trong.

Tạ Thắng và Tạ Nam thấy bên trong nhà xí không có người, lập tức đi ra, vừa ra ngoài, chỉ thấy Sử Tú Nhi nhìn hắn chỉ vào bên trong nhà xí, rồi chỉ vào cổ, mặc khác lại nói: “Diêu Mật, ngươi có khỏe không?”

Tạ Thắng thấy lời nói và động tác của nàng, trong lòng nổi lên nghi ngờ. Tiểu đầu bếp khác bị bắt bên trong nhà xí? Là ai to gan như vậy, muốn chết sao?

Không đợi Sử Tú Nhi và Phạm Tinh nói tiếp, Tạ Thắng đã ra dấu với Tạ Nam, ý bảo đợi thích khách đi ra sẽ bọc đánh cứu người. Hắn cũng dấu với Sử Tú Nhi và Phạm Tinh, ý bảo các nàng mau đi. Sau đó hắn quay người đi vào nhà xí bên cạnh. Hai gian nhà xí chỉ có một bức tường ngăn cách, gần nóc nhà có một cái mành lớn, chỉ cần hé mành ra nhìn là tường tận được mọi động tĩnh trong nhà xí bên cạnh.

Tạ Nam cũng phối hợp, cố ý nói: “Nhị ca, trời đã không còn sớm, chúng ta cũng mau về thôi, không chừng đại ca đã sớm về phòng, đang mệt mỏi tìm chúng ta khắp nơi.” Sau khi cố ý nói xong lại cố tình đi xa mấy bước, sau đó không tiếng động trở lại, trốn bên nhà xí, tiện tay cầm luôn thau đồng của Sử Tú Nhi, đợi đến khi thích khách đi ra, hắn liền chụp thau đồng lên đầu đối phương, che đi tầm mắt của hắn, cứu Diêu Mật từ trong tay hắn ra không chút bị thương.

Sử Tú Nhi ngầm hiểu, cất giọng nói: “Diêu Mật, ở đây có mùi khó chịu, chúng ta ra cạnh giếng đơi ngươi nhé!”

“Ừ!” Diêu Mật thầm thở phào, nghe được Sử Tú Nhi và Phạm Tinh đã đi xa, lập tức nhếch miệng với Tạ Đằng, hung hăng ra hiệu, đi mau!

Tạ Đằng cũng nghiêng tai lắng nghe, lại nghe được bên cạnh nhà xí có tiếng hít thở, sao mà chịu đi ra? Chỉ tỏ ý bảo Diêu Mật đi trước.

Khuôn mặt Diêu Mật căng đến mức đỏ chót. Trong bụng gào thét. Bà đây nín tiểu cả buổi tối, nín nữa cho chết à, không giải quyết không đi.

Lúc này, Tạ Thắng đã nín thở nhảy lên nóc nhà, nhìn vào tấm mành ngăn trên tường, thiếu chút nữa kêu lên. Trời ạ, là đại ca ở bên trong. Vụng trộm trong nhà xí mà đại ca cũng nghĩ ra được. Hăn nhanh chóng leo xuống, ra khỏi nhà xí, đến bên tai Tạ Nam thì thầm mấy câu. Tạ Nam muốn bật cười, may mà nín được.

Hai người lặng lẽ bỏ đi, đi tới Sử Tú Nhi và Phạm Tinh cách đó không xa, thản nhiên nói: “Bên trong chỉ có Diêu tiểu thư, không còn ai cả. Có lẽ Diêu tiểu thư bị đau bụng, các ngươi chờ một lát.”

Tạ Đằng rốt cuộc cũng nghe được bên ngoài không còn tiếng động, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, vội vã chạy đi. Diêu Mật lập tức đóng chặt cửa nhà xí. Nhìn tới nhìn lui rồi mới cởi đai lưng, ngồi trên bệ xí, thoải mái đi tiểu.

Tạ Đằng lặng lẽ trở về phòng, thấy trời đã khuya, lấy chậu nước rửa mặt, vừa cúi đầu, trong ngực cộm lên một vật, hắn móc ra nhìn, thì ra là miệng ấm trà bị vỡ kia. Trong người còn chếch choáng say, hắn tiện tay ngậm ấm trà vào trong miệng, sau đó rửa ấm trà, cởi áo khoác ngoài, chuẩn bị lên giường ngủ. Đột nhiên cảm thấy buồn bực, aiz, ta giữ miệng ấm trà này làm cái gì?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.