Trần Dung đi được vài bước thì thấy mình bị vây giữa đoàn người, cũng
không có ai đặc biệt chú ý đến nàng, vì thế có ý niệm chợt xuất hiện
trong đầu.
Bước chân của nàng hơi chậm lại, dường như không có việc gì về lui về phía sau vài bước.
Lúc này, quần phương tụ tập, thực không ai chú ý tới nàng rời khỏi đó, hơn
nữa lúc này nàng vừa mới vào điện, vì thế chỉ năm bước đã ra tới cửa đại điện.
Trần Dung lui ra ngoài.
Hai tỳ nữ vẫn hầu ở ngoài viện đồng thời cả kinh, các nàng vội vàng chạy đến phía sau, vươn tay muốn kéo ống tay áo của nàng.
Lúc này, Trần Dung quát khẽ: “Ôm cầm của ta đến đây.”
Khi nói lời này, nàng không quay đầu, trên mặt mang theo mỉm cười.
Hai tỳ nữ nhìn thoáng qua nhau, tỳ nữ trẻ tuổi nhíu mày quát: “Nữ lang, chớ có làm loạn!” Trong giọng nói đã có chút không kiên nhẫn.
Tỳ nữ lớn tuổi thì lạnh lùng nghiêm mặt, phiền chán nói: “Đây là chỗ nào, nữ lang cần dùng cầm sao?”
Trần Dung chậm rãi quay đầu.
Nàng liếc nhìn hai tỳ nữ một cái.
Hai tỳ nữ đối diện với ánh mắt của nàng, kinh hãi nhảy dựng, không tự chủ được lui về phía sau.
Lúc này, Trần Dung cũng nhấc chân lên, đứng lẫn vào giữa chúng mỹ nhân, lại thong thả thướt tha đi về phía trước.
Hai tỳ nữ thấy thế đều thở dài nhẹ nhõm.
Trần Dung vừa đi vừa đánh giá bốn phía, nhưng trong đại điện cả ngàn người,
ngoại trừ rất nhiều nhạc sĩ nhạc kĩ thì là mỹ nhân đủ loại đủ kiểu. Mà
nam nhân ngồi ở chủ viện chỉ có mười mấy người, xem ra đây đều là thủ hạ xưa nay rất được Nam Dương vương ưa thích.
Trần Dung tinh tế quan sát, hai tay dưới tay áo xoắn chặt vào nhau.
Lúc này, nhóm mỹ nhân đi phía trước Trần Dung đều đã tự tìm vị trí ngồi xuống.
Vị trí của nhóm mỹ nhân cũng hoàn toàn khác với các nam nhân. Nó là một
khối ngọc thạch hình như chiếc ghế. Ngọc thạch này trong sáng, mỗi một
khối đều có giá trị xa xỉ, vậy mà nó được tạo hình thành ghế để đám mỹ
nhân ngồi ở nơi đó.
Vị trí này, không có khả năng là đặt hẳn
mông ngồi xuống. Vì thế, vì bảo toàn khối ngọc thạch này, cũng vì hiển
lộ vẻ xinh đẹp của mình, mỗi một mỹ nhân đều chỉ đặt một bên mông tựa
vào trên ngọc thạch, thẳng lưng ưỡn ngực.
Trần Dung cũng ngồi trên một khối ngọc thạch như thế.
Nàng vừa mới ngồi xuống thì nghe thấy Nam Dương vương quát: “Mở đại môn ra.”
“Vâng!”
Bốn phía lên tiếng trả lời, chỉ thấy bốn mĩ thiếu niên đi ra, bọn họ đi đến chỗ cửa điện, ‘kẹt –’ một tiếng, cửa điện hai bên đồng thời mở ra.
Tức thì, một trận gió lùa mang theo khí lạnh vù vù ùa vào. Mà khi gió ùa
vào trong điện khiến ánh nến nhảy nhót, cũng làm tốc lên làn váy của
chúng mỹ nhân, khiến chúng phiêu tán giống như lá sen. Trong khoảng thời gian ngắn, mấy chục đến trăm mỹ nhân đủ loại đủ kiểu, mấy chục đến trăm quần áo các màu lay động ở trong gió, son phấn tỏa hương, cảnh đẹp như
tranh vẽ!
Nam Dương vương cười ha hả, lão ta vỗ hai tay, nói với xung quanh: “Chư vị, khung cảnh nơi đây, ngay cả thần tiên cũng không
bằng đâu.”
Chúng nam nhân cũng cười vang theo lão ta.
Trong tiếng cười vang, tên Hứa phụ tá híp một đôi mắt sắc, nhìn ngắm đám mỹ
nhân từ đầu xuống chân, từ chân lên đầu, chỉ chốc lát, hắn chỉ vào vài
người trong điện, nói: “Vương gia, cho dù giai nhân như mây, cũng có năm mỹ nhân tựa như ngôi sao bảo vệ xung quanh trăng sáng, lá cây vây quanh hoa hồng, liếc mắt một cái nhìn lại, thì không thể dời mắt.”
Nam Dương vương cũng nheo lại cặp mắt phù thũng, hứng thú nhìn theo hướng
hắn chỉ, chỉ chốc lát, ánh mắt của lão ta dừng lại trên thân Trần Dung.
Nhìn mỹ nhân này hơi hơi cúi đầu, khuôn ngực cao ngất, cặp mông đầy đặn ngồi trên ngọc thạch, đầy đặn thon thả, thắt lưng nhỏ nhắn một bàn tay là
nắm vừa, dáng người có thể nói là yêu kiều nhất, Nam Dương vương liếm
liếm đôi môi dầy, nói với giọng khàn khàn: “Không sai, không hề sai chút nào.”
Lão ta chỉ về phía Trần Dung, nói: “Tiểu mỹ nhân, lại đây một chút.”
Hơn mười cặp mắt phát sáng đồng thời nhìn về phía Trần Dung.
Trần Dung chậm rãi ngẩng đầu lên.
Nàng đón nhận ánh mắt của Nam Dương vương.
Nam Dương vương hiển nhiên thật không ngờ là nàng, đầu tiên lão ta mở to
hai mắt, ngược lại ha ha cười nói: “Hóa ra là nữ lang này? Đêm nay khanh quá đẹp khiến bổn vương vui mừng. Lại đây, lại đây.”
Ngữ khí coi thường, tươi cười đáng khinh, thật sự coi Trần Dung là nữ tử trong hậu viện của lão ta.
Trần Dung chậm rãi đứng lên.
Nàng dần dần thẳng lưng, đi về phía Nam Dương vương.
Trong điện mở rộng cửa, gió lạnh thổi qua khiến quần áo nàng như hoa sen nở rộ, càng tôn lên vòng eo nhỏ nhắn của nàng.
Hai mắt của Nam Dương vương đã dính chặt trên thân thể nàng, dù thế nào cũng không thể dời đi.
Trên gương mặt Trần Dung mang theo một vẻ yên tĩnh, dưới tay áo, tay phải
của nàng khẽ cử động, đảo mắt, trâm cài kia đã rơi xuống trong lòng bàn
tay!
Nam Dương vương híp hai mắt, thưởng thức dáng người nàng
lay động bước đến, cười nói với xung quanh: “Nữ lang này thật sự như
lăng ba mà bước, la miệt sinh trần (bước uyển chuyển đùa trên sóng lượn, tha thướt xiêm y phủ gót hài).”
Hai mắt lão ta chuyển xuống
dưới chân Trần Dung, vươn tay vuốt chòm râu hoa râm ngắn tủn, híp hai
mắt nói: “Tiếp theo, bổn vương sẽ bảo nàng đi qua đi lại trên con đường
nhỏ, tất nhiên là lay động trái phải, như hoa hồng trong gió.”
Lời này của lão ta vừa thốt ra, thủ hạ ngồi xung quanh nhất tề khen ngợi:
“Văn thơ của vương gia bất phàm, xuất khẩu đều là lời hoa mỹ.”
“Lay động trái phải, như hoa hồng trong gió, câu nói này, ngay cả Tả Tư cũng không bằng.”
“Đúng vậy đúng vậy, từ ngữ hoa mỹ trau chuốt như thế, ngay cả Tào Tử Kiến cũng ảm đạm thất sắc.”
Trong một đống lời khen ca ngợi, Nam Dương vương có vẻ thực hưởng thụ, lão ta ngẩng đầu lên, say mê vuốt chòm râu ngắn, rung đùi đắc ý.
Trong tiếng cười đùa ồn ào, tiếng bước chân hữu lực truyền đến.
Một hộ vệ đi đến cách điện mười bước, hai tay chặp lại, cất cao giọng nói: “Vương gia, Văn tướng quân cầu kiến.”
Nam Dương vương mặt nhăn mày nhó, lão ta vung tay phải lên, quát: “Không
gặp, không gặp. Thật là, giờ này hắn đến cầu kiến làm cái gì chứ? Xui!”
Hộ vệ kia cao giọng đáp: “Vâng.” Rồi xoay người rời đi.
Hộ vệ vừa đi, Hứa phụ tá nhìn Trần Dung dừng lại không bước tiếp, nói: “Ơ, nữ lang này còn đứng ở nơi đó làm gì? Mau mau tới gần đây.”
Nam Dương vương cũng quay đầu nhìn về phía nàng, híp hai mắt cười nói:
“Tiểu mỹ nhân đừng sợ hãi, bình sinh bổn vương có hai ưu điểm, một trong hai là hễ là mỹ nhân tất sẽ nâng niu như trân bảo, đối đãi như mỹ ngọc. Ha ha.” Cùng với tiếng cười của lão ta, mọi người cũng đi theo cười to
ra tiếng.
Trong tiếng cười, Trần Dung chậm rãi ngẩng đầu lên, nàng cất bước, hướng tới nhóm nhạc kỹ.
Trần Dung vừa đi một bước, lại có một tiếng bước chân truyền đến, trong nháy mắt, một hộ vệ cao giọng kêu lên: “Bẩm, Tôn Diễn Tôn tướng quân cầu
kiến!”