Mị Ảnh

Chương 50: Lại sinh phong ba



Trong thời gian một tuần, Nghệ Phong đều đắm chìm trong tu luyện Lăng Thần Quyết. Đương nhiên, võ kỹ Thiên cấp – Mị Ảnh, Nghệ Phong cũng tu luyện một cách liều mạng. Lấy thực lực của Nghệ Phong bây giờ, trên đùi tự nhiên không thể buộc thêm thiên thạch nữa. Hắn chỉ có thể dùng bao cát để gia tăng thể trọng.

Tu luyện Mị Ảnh chính là không ngừng dùng đấu khí đánh vào đùi, dùng một loại quỹ tích vận hành đặc thù quán thâu vào bên trong đùi, sau đó phối hợp thi triển thân pháp.

Không thể không nói, hai loại phương thức đều khiến cho người chịu những thống khổ thật lớn. Nếu không phải Nghệ Phong đã trải qua ba lượt cải tạo kinh mạch thì hắn đã không thể tiếp tục kiên trì. Mỗi lần tác động khiến đùi đau đến thấu xương.

Bạn đang đọc truyện được lấy tại

Truyenyy

chấm cơm.

Dù sao cũng là công pháp Thiên cấp, muốn đạt được đỉnh cao thì phải trả giá cố gắng thật lớn. May mà chính là Nghệ Phong có thể kiên trì, theo thời gian trôi qua, thân pháp của hắn càng ngày càng thuần thục, thân hình cùng đùi càng ngày càng tiếp cận yêu cầu của công pháp Mị Ảnh, tốc độ của hắn cũng tăng lên thật lớn. Mặc dù chỉ là một chút thành tựu nhỏ. Thế nhưng cũng làm cho Nghệ Phong mừng rỡ vạn phần. Hắn tin tưởng, có thời gian một năm, hắn nhất định có thể tu luyện thành tầng thứ nhất công pháp Mị Ảnh: Mị Tung Tàn Ảnh.

Mị Ảnh công pháp chỉ có ba tầng: tầng thứ nhất: Mị Tung Tàn ảnh. Tầng thứ hai: Mị Tung Vô ảnh. Tầng thứ ba Chỉ Xích Thiên Nhai. Đương nhiên, tốc độ cùng thực lực bản thân chủ nhân có quan hệ rất lớn, nếu một phế vật, cho dù dùng tốc độ tầng thứ ba cũng không sánh nổi một Sư cấp.

Điều này khiến Nghệ Phong phảng phất như tu luyện tự mình hại mình, cuối cùng cũng mang lại kết quả khả quan. Hiện tại tốc độ của hắn khi không cột bao cát trên đùi so với bình thường nhanh hơn không chỉ hai lần.

Đấu khí của Nghệ Phong dưới quá trình tu luyện, một lần nữa tăng lên một cấp độ, đạt đến bát giai. Nhưng Nghệ Phong biết rõ, sở dĩ có thể tăng lên nhanh như vậy, điều này hoàn toàn là dựa vào nội tình trước kia, lượng linh khí trong cơ thể còn lưu lại. Hiện tại có muốn tiến thêm một bước, sợ là không có tốc độ như vậy nữa.

Nghệ Phong tiếp tục chạy nước rút thoáng một phát lên bát giai đỉnh, dưới tình huống thất bại chấm dứt đành phải chậm rãi thu công. Đã gấp không được, chỉ có thể thuận theo tự nhiên thôi.

Nhớ tới mấy ngày nay Thi Đại Nhi đến tìm mình, đều bị mình nói dăm ba câu đuổi đi, khóe miệng Nghệ Phong không khỏi nhếch thành một đường cong: có lẽ tiểu ny tử này còn giận ta lắm?

Nghệ Phong nghĩ vậy liền xoay người đứng lên, lướt qua một quỹ tích tuyệt đẹp ở trên hư không, sau đó vững vàng đứng trên mặt đất.

– Đại Nhi sư muội…

Nghệ Phong còn không thấy Thi Đại Nhi thì đã nghe thấy một câu nịnh nọt vang lên bên tai. Nghệ Phong đi về phía trước bước vài bước, quả nhiên gặp Lưu Phong đang dùng ánh mắt nóng bỏng nhìn Thi Đại Nhi.

Đương nhiên, bốn phía Thi Đại Nhi cũng không thiếu những con ruồi bình luận.

Mọi người tựa hồ không thèm quan tâm biểu lộ trong trẻo nhưng lạnh lùng Thi Đại Nhi, nguyên một đám luôn nghĩ đến biện pháp tới gần Thi Đại Nhi. Mọi ánh mắt luôn thỉnh thoảng đảo lên người nàng.

Nghệ Phong nhìn thấy một màn này, bất đắc dĩ lắc đầu: với mị hoặc của Thi Đại Nhi. Chuyện như vậy tuyệt không ngoài ý muốn, tất cả nam đệ tử tại Thánh Địa đều cho rằng Thi Đại Nhi là tình nhân trong mộng.

Lưu Phong nhìn nữ tử như tinh linh trước mắt, trong lòng nảy sinh ý nghĩ yêu thương. Hắn si mê nhìn Thi Đại Nhi, phảng phất Thi Đại Nhi đã thuộc về hắn. Trước kia hắn luôn cảm thấy Nghệ Phong là một mối uy hiếp rất lớn, nhưng mà bây giờ Nghệ Phong chỉ là một tên phế nhân mà thôi, tính uy hiếp cũng biến mất.

Ánh mắt nóng bỏng này khiến Thi Đại Nhi nhíu lông mày. Đối với con cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga này, nàng hận không thể một đập một phát chết. Nàng đã không chỉ một lần tìm hắn gây phiền toái khiến hắn vô cùng thê thảm. Thế nhưng không nghĩ đến con cóc này lại càng cao hứng. Rõ ràng nhận thức hành động của mình khiến hắn thấy thú vị.

Nghĩ vậy, Thi Đại Nhi không khỏi bật cười nhẹ, bất quá nghĩ đến sự tình kinh mạch của Nghệ Phong bị Lưu Phong làm lộ ra. Hận ý trong lòng nàng lại bừng lên.

“Con cóc đáng ghét… Đợi ra khỏi Thánh Địa, xem ta thu thập ngươi như thế nào. Nàng có thể vì Phong ca ca làm chuyện đó thì ta đồng dạng cũng có thể.”

Thi Đại Nhi nắm chặt nắm đấm lại, ánh mắt trên mặt toát lên vẻ kiên định.

Thi Đại Nhi vừa muốn rời đi khỏi mấy con cóc này thì phát hiện xa xa có một người khóe miệng cong lên rất tà mị, dùng một tư thái lười nhác dựa vào cây cười cười nhìn chăm chú bên này.

Trong lòng Thi Đại Nhi vui vẻ, gương mặt tinh khiết mị hoặc nở nụ cười hệt như hoa sen vừa hé nở, nàng sẵng giọng nói:

– Tên xấu xa này, bộ dáng vẫn lưu manh như vậy.

Lưu Phong thấy Thi Đại Nhi tươi cười, hắn lập tức cảm giác trong bụng vui như mở cờ. Ra vẻ tiêu sái đi về phía Thi Đại Nhi, nhưng chợt phát hiện ánh mắt Thi Đại Nhi một mực nhìn chăm chú về phía sau mà không phải trên người của hắn.

Lưu Phong dừng bước chân, thần sắc hơi sững sờ, quay đầu hướng nhìn về sau lưng. Chỉ thấy tên gia hỏa hắn cực độ chán ghét đang lười nhác tựa vào gốc cây tà mị nhìn mình.

Lưu Phong cảm giác trong lòng mình lại dâng lên một cỗ lửa giận không cách nào dập tắt: tên hỗn đản này, đã là một kẻ phế nhân, còn có tư cách gì dùng loại ánh mắt tà mị này khinh thường ta.

Còn nữa, một tên phế vật… Dựa vào cái gì khiến cho Thi Đại Nhi sư muội chưa bao giờ cười với hắn lại có thể cười ngọt ngào với tên phế vật đó. Nghĩ vậy, Lưu Phong hung hăng nhìn Nghệ Phong, trong đôi mắt phảng phất sắp bốc hỏa đến nới. Hắn đánh mắt với người bên cạnh rồi mới một lần nữa đưa ánh mắt chuyển hướng Nghệ Phong.

Nghệ Phong đương nhiên chú ý tới từng đạo ánh mắt cừu hận cùng ghen ghét, bất quá hắn sớm đã thành quen, cười cười như không có chuyện gì. Nhìn Thi Đại Nhi giống như cánh bướm xinh đẹp bay tới trước người, Nghệ Phong sủng ái vuốt tóc của nàng, cười nói:

– Lại đang trêu hoa ghẹo nguyệt rồi sao?

Thi Đại Nhi nhíu lại đôi mi thanh tú, vuốt ve mái tóc bị Nghệ Phong làm rối, sẵng giọng đáp:

– Chán ghét, không được làm cho loạn tóc của ta. Hừ, người ta nào có trêu hoa ghẹo nguyệt, rõ ràng là bọn hắn như thiêu thân lao đầu vào lửa.

Bộ dáng kiều mỵ làm nũng, ánh mắt phong tình, khiến cho tâm hồn Nghệ Phong chấn động. Trong lòng không nhịn được cảm thán:

– Yêu vật ah…

Lưu Phong ở phía xa nhìn một màn như vậy, lại thấy tay của Nghệ Phong còn vuốt mái tóc của Thi Đại Nhi, cặp mắt hắn bắn ra ánh lửa, người bên cạnh cũng có thể cảm giác được bốn phía đang nóng lên. Nguyên một đám vụng trộm lui về phía sau mấy bước.

– Phong ca ca. Hừ, một tuần lễ ca ca đều không để ý tới ta.

Thi Đại Nhi cắn bờ môi hồng nhuận phơn phớt, tựa hồ nhớ tới cái gì đó liền phẫn nộ trừng mắt nhìn Nghệ Phong.

Nghệ Phong cười ngượng ngùng nói:

– Đây không phải là bận rộn quá sao? Nếu có nhiều thời gian ta đã cùng nàng chơi đùa cả ngày.

Trong mắt Thi Đại Nhi lập tức dâng lên một lớp sương mù, nói với vẻ đáng thương:

– Phong ca ca căn bản là không để ta ở trong lòng, không quan tâm tới Đại Nhi.

Chết rồi chết rồi, mặc dù Nghệ Phong biết tiểu ma nữ này đang giả bộ, thế nhưng đáy lòng lại kìm lòng không được sinh ra cảm giác tội lỗi.

– Tiểu ma nữ, đừng làm rộn. Nàng làm loại như vậy, phiền phức của ta lại tới rồi.

Nghệ Phong nhìn thoáng qua sau lưng Thi Đại Nhi, bất đắc dĩ nói.

Thi Đại Nhi quay đầu lại, chỉ thấy Lưu Phong mang theo một đám người hùng hổ tiến tới, khiến cho Thi Đại Nhi sững sờ, lập tức nàng phản xạ có điều kiện ngăn cản trước mặt Nghệ Phong.

Nghệ Phong cười cười, đưa tay kéo Thi Đại Nhi về phía sau, còn mình tiến lên phía trước một bước. Xem ra, thời gian một năm chính mình sẽ rất khổ sở rồi. Không có biện pháp, ai nói mình là phế nhân để người muốn khi dễ…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.