Mèo Ngốc Của Anh! Anh Yêu Em, Đừng Dỗi Nữa Nha!

Chương 4: Ký ức buồn



Một buổi sáng đẹp trời tại Singapore ! – Thưa cậu chủ vé máy bay đã đặt xong rồi ạ – 1 anh chàng quản gia khá điển trai cung kính với 1 anh chàng thanh niên với tóc vàng rực cùng đôi mắt xanh tựa biển sâu

– Được rồi – chàng trai cười gật đầu với anh chàng quản gia rồi mỉm cười nhìn vào bức ảnh có 2 đứa trẻ đang cười đùa

___________________________________________________________________________________________

Tại trường Amsterdam Hà Nội

Ngôi trường nó đang theo học kì thực đây là 1 ngôi trường tốt, 1 môi trường lí tưởng để đào tạo học sinh ! Không tồi nhưng ước mơ của nó vẫn là sang Singapore để thực hiện hoài bão của mình đó là trả thù những người đã giết hại ba mẹ nó !

Đúng thế nó thực ra là con nuôi của bà Hạnh từ khi nên cấp 2 nó đã hoài nghi về chuyện nó có phải là con của mẹ không vì bà chưa 1 lần nói cho nó biết ba của nó là ai nó có hỏi nhưng bà toàn chuyển chủ đề . Đã rất nhiều người hỏi rằng nó có phải con của mẹ không sao nó chả giống mẹ tí nào hay là nó giống ba những lúc như vậy nó chỉ biết cười trừ nói câu ” tớ cũng chả rõ nữa “! Rồi cho tới 1 ngày nó mới hỏi mẹ rằng ” Mẹ con có phải con mẹ không ” lúc đó nó mới là học sinh cuối cấp 2 lúc đó mẹ nó bật khóc rồi kể cho nó nghe mọi chuyện sảy ra . Nó là con của bạn thân mẹ nó và cũng là 1 tiểu thư quyền quý của tập đoàn T&Y chủ tịch tập đoàn này là chú của nó 1 người chú độc ác đã giết chết ba mẹ nó ông ta đã phóng hoả nhà của be mẹ nó lúc đó vì bảo vệ nó ba ruột của nó đã lấy thân mình để đỡ lửa để nó không bị làm sao mẹ nó thì đã chạy ra gara và đi tới nhà mẹ nuôi để giao nó cho mẹ nuôi trước khi rời đi mẹ nó có đưa cho mẹ nuôi 1 chiếc hộp to được thiết kế rất tinh sảo phải mở bằng mật mã sau đó mẹ ruột nó rời đi không lâu sao không biết đã xảy ra chuyện gì mà đã bị tai nan giao thông .

– Hey – hắn lay nó từ lẫy tời giờ hắn nhìn nó như người mất hồn lên hơi lo

– A..hả – nó giật bắn mình nhìn hắn như 1 sinh vật lạ

– Sao vậy hả – hắn nhíu mày tỏ vẻ không thích kiểu nó nhìn hắn như vậy

– Không có gì chỉ là nhớ tới 1 số chuyện – nó cười nhẹ đáp lời hắn rồi chú ý vào bài giảng của thầy giáo

– Ừ – hắn trả nói gì im lặng nhìn nó ! nhớ tới lần đầu gặp nó hắn đã nghĩ mình đã gặp đc 1 thiên thần. Từ lúc đó hắn bắt đầu để ý tới nó giống như là nó có 1 lực hút khiến hắn không thể rời khỏi tầm mắt được từng câu nói từng hành động nó đều mê hoặc hắn nó giống như 1 viên kẹo ngọt hắn ăn mãi mà không thấy ngán

“Reng….Reng…Reng”

Tiếng chuông báo hiệu tan học nó đứng dậy chào cô theo hiệu lệnh của lớp trưởng rồi cất sách vở hộp bút vào cặp rồi đi về

Tới cổng trường

“Ùm”

1 chậu nước lạnh đổ thẳng lên đầu nó

– … – nó chả nói gì quay lại nhìn mấy người làm vậy với nó kì thực nó cũng chả để bụng đâu như mà mấy người này thừa hơi rảnh rỗi quá rồi

– Ê mấy người rảnh quá à – nó kinh thường nói với mấy ả

– Tao nói cho mày biết mày liệu hồn mà tránh xa anh Duy của bọn tao ra nghe không con đĩ – ả Hương lườm nó nói

“Chát ”

nó tát ả Hương 1 cú đau điếng

– Ai cho bạn sỉ nhục tôi tôi nói cho bạn biết tôi chưa làm gì bạn đâu – nó lạnh lùng nói lườm ả Hương

– Tao nói cho mày biết tranh xa hoàng tử của bọn tao ra – ả Hương sock trước hành động của nó lùi lại mấy bước lấy lại khi thế quát

– Các người đi mà nói với anh ta tôi chả có hơi đâu mà quan tâm – nó nói rôi quay người bỏ đi chả thèm ngoảnh mặt lại

– Mày…mày …- ả Hương nghẹn họng không nói đc gì ấm ức bỏ đi

Về tới nhà nó chào mẹ rồi lên phòng tắm rửa sạch sẽ sau đó xuống ăn cơm


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.