Mèo Ngốc Của Anh! Anh Yêu Em, Đừng Dỗi Nữa Nha!

Chương 30: Gặp lại bạn cũ



Sau khi hỏi ý kiến hắn xong, chuẩn bị 1 ít đồ ăn nhẹ cho cả cô, Hạo Minh và Jun thì 3 người leo lên xe của cô phóng thẳng tới công viên giải trí. Sau khi gửi xe xong, cô tay phải dắt tay Hạo Minh, tay trái cầm cái dây dắt Jun . Jun rất khôn, nó gặp cái giỏ trong miệng rồi dẫn đường cho cô và Hạo Minh. Người đi đường ai ai cũng nhìn vào Jun rồi chụp hình chàng trai thiệt khiến cô ghen tị mà ! T3T

Thấy Jun được chụp hình, Hạo Minh láu lỉnh đòi cầm dây dắt Jun chạy loanh quanh. Cô buồn cười nhìn 2 đứa nhỏ, rồi chạy ra quầy mua vé mua gần 100 cái vé, cô đã bỏ ra gần 1 triệu để chơi xả láng, mặc dù số tiền này cũng không gọi là lớn nhưng được chơi cũng với con mới là điều cô muốn, dù số tiền này con tăng lên hơn nhiều cô cũng chấp nhận. Tiền hết cũng có thể kiếm lại nhưng niềm vui không còn kiếm lại cũng chả được.

Dắt con đi chơi đủ loại thứ, nhưng điều kì lạ con của cô không chọn những trò chơi mà tầm tuổi nó phải chơi mà nó lại chọn trò chơi mà tầm tuổi nó không được chơi như nhà ma, tàu lượn siêu tốc, đâm xe hay đại loại mấy cái thể loại để đo đạc sự gan dạ và bản lĩnh của người chơi !

Ở tại 1 nơi khác, hắn đang đứng xa nhìn cô và Hạo Minh chơi, chú chó Jun thì được gửi ở nơi cho chó, nhìn vẻ mặt Jun là biết không vừa lòng rồi.

Nhưng tại sao hắn lại phải ẩn ẩn lấp lấp chứ nhỉ, đó cũng là quyền lời của hắn khi được đi chơi cùng Hạo Minh và cô mà. Trước khi quyết định đuổi theo cô và Hạo Minh hắn đã tập trước gương rằng ” Thật là trùng hợp, tôi bất ngờ đi qua đây ” hay ” Tôi có hẹn với đối tác ở đây nhưng họ vừa về ” và nhiều lý do khác, nhưng tại sao lại không giám đối mặt với cô, chỉ là chạy ra và bảo lấy 1 hay vài lý do thôi , hắn đang sợ điều gì nhỉ ?

Tiếp tục theo cô, cô leo lên trò gì hắn leo tới trò đó, cố gắng ở khoảng cách gần với cô nhất, nhưng mặc dù gần tới đầu sao lại không giám lên tiếng, hắn thấy mình thật vô dụng và hèn nhát chính cái lúc này đây, thật xấu mặt cho một người hô mưa gọi gió như hắn lại thành cái dạng như vầy

– A – 1 tiếng đàn ông vang lên

Lập tức sự chú ý của hắn hướng về chỗ cô

– Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tại con tôi không để ý – cô gấp gáp xin lỗi rồi lấy khăn cho anh chàng

– À không sao…….ờ kìa Linh phải không ? – chàng trai đó lên tiếng

Giọng nói thân quen, cô ngẩng mặt lên, khuôn mặt khá thân quen, đó là Vũ Trung bạn thời từ mẫu giáo tới tận cuối cấp hai, do gia đình phải chuyển sang nước ngoài cho nên cô đành phải tạ biệt người bạn chí cốt này, không ngờ lại gặp trong hoàn cảnh này, đúng là trái đất thật tròn mà.

– Vũ Trung sao ông lại ở đây, tôi tưởng ông đi sang Canada với gia đình rồi ? – Cô hỏi cậu ta 1 câu

– Tớ trở về vì nhớ cậu – Vũ Trung nói xong liền ôm cô 1 cái

Trong lòng cậu đã thầm yêu trộm nhớ cô từ ngay cái lúc miệng còn hơi sữa , ngày ngày cậu luôn giả vờ là 1 cậu bé nhút nhát để được hưởng cái sự bảo vệ từ cô, những lúc cô ôm, cô mệt mỏi hay là cô vui cô buồn cậu đều ở bên cô, sẻ chia, an ủi hay cùng cô làm tất cả mọi việc. Được ở bên cô như vậy khiến cho cậu rất thoải mái và trân trọng từng giây từng phút khi ở cạnh bên cô. Cậu yêu cô bởi lẽ đó là chính cô, chính con người cô chứ không bởi vì nụ cười hay những giọt nước mắt hay cái tĩnh mạnh mẽ hoặc yếu đuối của cô. Cậu yêu cả con người cô, yêu từ cái tốt tới cái xấu của cô. Lần này quay trở về để cậu có thể thổ lộ với cô rằng ” Tớ Yêu Cậu Nhiều Lắm”. Nhưng nghe cô nói từ ” con tôi ” tim cậu như nứt ra và vỡ vun. Cô đã có gia đình rồi ư, cậu đã đến quá muộn ư ! Nhìn thấy cô ở khoảng cách gần như thế nhưng trực giác của cậu hay chính là con tim cậu đang nói cậu và cô đang ở hai thế giới khác nhau hay ở trên 2 đường thẳng song song không bao giờ chúng giao nhau.

– Cậu vẫn thích đừa như xưa nhỉ – cô nói rồi buông cậu ra.

Ở một chỗ khác, có người đang nổi cơn ghen, ghen tới mức mặt đen hơn cả si giầy , đen hơn cả mực Queen hay đen hơn cả than. Có thể cảnh tượng vừa rồi trong lòn của Vũ Trung và cô chỉ là cảnh bạn bè thân gặp lại ôm 1 cái để tỏ rõ sự nhớ nhung của những người bạn lâu rất lâu chưa gặp lại. Nhưng trong mắt hắn lại là cảnh ân ái giữa đôi tình nhân bị chia lìa cho tới bây giờ mới được gặp lại. Giống như ngưu lang và trúc nữ vậy.

Bỏ về nhà, hắn tức tới nối phóng xe nhanh tới mức bị cảnh sát tuýt còi rồi mà vẫn phóng như bay trên đường cao tốc, vượt qua xe này tới xe khác, dường như sự phẫn nộ của hắn vẫn không ngôi mà ngày một tăng. Chắc tới khi nào trước mặt hắn không còn 1 chiếc xe nào nữa hắn mới hả giận được…..

Ở phía cô và Vũ Trung, hai người tâm sự và ôn lại nhưng kỷ niệm cũ rất cũ cũ tới mức từ thời Napoleon mặc quần đùi đeo dép lê. Cô kể lại toàn bộ sự việc trong những năm qua, cô kể khuôn mặt không để lộ bất kì 1 tia cả xúc nào cả, giống cô bình ổn không gợn sống giống như là sự việc này đã trôi qua từ rất lâu giờ nhắc lại chỉ còn là những hồi ức cũ hay là những thứ làm cho cuộc sống của mình thêm phần phong phú hơn.

Sau khi cô dứt lời, Vũ Trung ôm cô vào trong lòng, cậu xoa xoa đầu cô, trong mắt không kìm nổi sự sót thương và đau khổ. Khoảng thời gian cậu ở bên Canada ăn sung mặc sướng bao nhiêu thì cô lại quằn quại khổ đau bấy nhiêu, cậu thà rằng là cô lúc đó để nhường lại cho cô khoảng thời gian vui vẻ của cậu khi ở bên Canada, chỉ cần cô không phải chịu đựng quá nhiều đau khổ là ổn rồi.

– Ổn rồi giờ mình sẽ là người bảo vệ cậu – nói xong Vũ Trung đứng lên, bế theo Hạo Minh

Cậu bé thấy vậy cũng ngoan ngoãn ngồi trên vai của Vũ Trung lâu lâu lại bới tóc Vũ Trung. Với một mớ tóc rồi trong cậu vẫn rất đẹp trai không kém gì hắn, trong mái tóc đó, cậu trở lên ấm áp và thân thiện hơn.

Ra ngoài chỗ gửi xe, cô mới biết rằng cậu đã giàu hơn xưa, cậu có 1 em bốn bánh khá là sang mặc dù không phải loại quá đắt nhưng cũng thuộc hàng sang trọng hiện nay. Nhìn thấy vẻ ngưỡng mộ của cô, cậu khẽ cười, rồi bế Hạo Minh lên xe ở bên ghế phụ, chú chó Jun thì luôn trung thành với chú trèo lên xe máy của cô ngay.

Cô nói với Vũ Trung đi theo cô về nhà 1 người, rồi cắm chìa khoá và nhấn ga chạy, Vũ Trung cũng cho xe ra khỏi điểm đỗ xe rồi đi theo cô. Trong lúc lái xe, cậu bé Hạo Minh nói 1 câu làm cho cậu rất bất ngờ

– Mẹ là của bố con cháu chú không có phần đâu – câu nói của Hạo Minh giống như 1 lời cảnh cáo đánh dấu lãnh thổ và vạch rõ danh giới giữa cậu và cô


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.