Tiêu Dư Thiên mở ô, nhìn thấy Tiểu Thuần trong mưa, anh tò mò đi qua hỏi, “Em làm gì thế?”
Tiểu Thuần vẻ mặt ảo não, uể oải nói: “Lại không thấy Tiểu Bảo.” Anh bất đắc dĩ lắc đầu, đành phải theo cô đi tìm khắp nơi.
Cám ơn trời đất, tìm hơn mười phút, rốt cuộc nhìn thấy Tiểu Bảo ở cửa ga ra tại một căn nhà. Bé con này thật không ngốc, cuộn tròn ở đấy tránh mưa.
“Thời tiết không tốt, em đừng mang nó ra ngoài.” Ngữ khí của Tiêu Dư Thiên có một chút trách cứ.
“Thời tiết không tốt, anh không nói thì tôi không biết à.” Tiểu Thuần bĩu môi.
Lúc đầu nhìn thấy anh, cô còn rất vui vẻ, ai ngờ anh vừa đến lại nói lời mất hứng.
Tiêu Dư Thiên thấy Tiểu Bảo lạnh đến phát run, anh vội nhét nó vào trong ngực. Tiểu Thuần nhận ô từ trong tay anh, trông thấy Tiểu Bảo chỉ lộ ra khuôn mặt mèo nho nhỏ ở trong áo anh, đôi mắt xanh thẳm rưng rưng trong suốt như nước, dáng vẻ rất thoải mái, cô nhịn không được cười nói: “Nếu nó là hồ ly, nhất định sẽ biến thành mỹ nữ để đáp đền anh.”
Tiêu Dư Thiên nở nụ cười: “Em không phải đọc Liêu Trai nhiều quá chứ.”
“Tôi vừa đọc lại ‘Hoạ bì’, chẳng qua tôi cảm thấy, nếu mèo biến thành mỹ nữ cũng không hẳn kém hơn hồ ly tinh. Có chín hồ tiên thì có chín mèo tiên. Tôi cảm thấy Tiểu Bảo thích anh hơn, mỗi lần nó nhìn anh, tôi đều cảm thấy nó cười nịnh bợ với anh.” Tiểu Thuần trêu ghẹo nói.
Tiêu Dư Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi đọc được ở một quyển sách, chó tôn trọng loài người, mèo miệt thị loài người, mà heo cho rằng chính mình ngang hàng với loài người. Cho nên, em với tôi là ngang hàng.”
Tiểu Thuần đương nhiên nghe được ý đùa giỡn trong lời nói của anh, con ngươi cô trợn tròn mà trả lời: “Thì ra tên tiếng Anh của anh chữ cái đầu tiên là P, hôm nay tôi mới biết được.”
Tiêu Dư Thiên nhìn cô một cái, trong mắt có chút ý cười, lại trầm mặc không nói. Tiểu Thuần thấy vẻ mặt anh kỳ lạ, cô nói thầm: “Anh cười cái gì?”
“Tôi không cười, là em đang cười chính mình. Truyện cười của em chẳng hài hước tí nào.” Tiêu Dư Thiên cố ý nói.
Tiểu Thuần lầm bầm, khinh thường nói: “Truyện của anh lại nghe nực cười.”
Ý cười của anh càng sâu, quỷ quyệt liếc nhìn cô một cái: “Đương nhiên chữ cái đầu của tôi là P, PEOPLE, chẳng lẽ em không phải?”
Tiểu Thuần chu miệng: “Truyện cười này của anh lạnh quá đấy, hơn nữa không buồn cười chút nào.”
Cô vốn đi sóng vai cùng anh, lúc này bỗng nhiên một mình chạy đi. Anh nhìn cô chạy xa, biết cô không phải thật sự giận dỗi, nên anh không đuổi theo cô.
Về đến nhà, Tiêu Dư Thiên thả Tiểu Bảo xuống, Tiểu Thuần thấy móng của nó hơi bẩn, cô ôm nó đi tắm rửa. còn Tiêu Dư Thiên thì thu dọn đồ đạc của mình.
“Tôi đã quên lấy khăn, anh lấy dùm tôi một cái, ở trên ghế cạnh ổ Tiểu Bảo đó.” Tiểu Thuần xoay đầu đối diện với cửa toilet mà hô to. Chỉ chốc lát sau, Tiêu Dư Thiên cầm khăn qua đây đưa cho cô. Tiểu Thuần dùng khăn bọc Tiểu Bảo lại rồi ôm nó lên sofa trong phòng khách, sau đó cô nhẹ nhàng lau khô bộ lông của nó.
Tiêu Dư Thiên ngồi đối diện cô, cầm vật gì đó giao cho cô: “Đây là quà tôi tặng em.”
Tiểu Thuần kinh ngạc nhìn thoáng qua, thấy một quyển sách bìa cứng màu xanh chữ vàng “Truyện cổ Andersen”, cô không khỏi có chút thất vọng: “Sách này tôi đã đọc qua hồi tiểu học, hơn nữa tôi không có bệnh công chúa, không thích đọc truyện cổ tích.”
Anh thấy cô phản đối liền giải thích: “Em cho là học sinh tiểu học có thể hiểu hết Andersen?”
“Sao lại không hiểu? Truyện cổ tích thôi mà.” Cô nghiêng đầu nhìn anh, tay lau bộ lông của Tiểu Bảo chợt dừng lại.
Tiêu Dư Thiên mở sách ra: “Em xem truyện ‘Ông già làm gì cũng đúng’ này.”
Tiểu Thuận nhận sách, lật qua trang kia xem thử, đọc một lúc cô không nhịn được mà cười rộ lên: “Rất có triết lý.” Cô đầy hứng thú đọc một trang khác. Cảm thấy Tiêu Dư Thiên đang nhìn mình, cô giả vờ như không để ý, tầm mắt vẫn đặt trên trang sách.
Anh ngồi vào bên cạnh cô, chỉ vào trang mục lục, rồi nói với cô: “Hãy đọc truyện này, ‘Bên gốc liễu’, tôi thích truyện này nhất.” Tiểu Thuần theo chỗ anh chỉ, lật đến trang kia. Trong đó có câu chuyện của bánh gừng hình người làm cô rất cảm động.
***—***
Câu chuyện là thế này: trong tủ đặt hai cái bánh gừng. Một cái hình con trai đầu đội mũ, cái kia hình cô gái không đội mũ, nhưng cài một chiếc lá vàng. Họ chỉ có mặt người xinh xắn phía trước, ở mặt sau thì rất khác, mà con người thật ra cũng thế, cái mặt tốt đẹp nhất chính là cái mà chúng ta cẩn thận thể hiện ra trước người khác đấy thôi.
Quả thực, không ai nhìn mặt sau của bọn họ. Phía ngực trái của chàng trai là một hạnh nhân đắng —— đây là trái tim của anh, ngược lại, toàn thân cô gái được làm hoàn toàn bằng bánh bột ngô. Bọn họ được đặt trong tủ làm hàng mẫu.
Bọn họ cùng nhau ở đấy lâu lắm, cuối cùng đâm ra yêu nhau, nhưng không ai chịu nói gì. Lẽ ra họ phải ngỏ lời với nhau thì tình yêu mới có kết quả.
“Anh ấy là con trai, anh ấy nên nói trước”, cô gái suy nghĩ. Nhưng cô vẫn cảm thấy rất thoả mãn, bởi vì cô biết anh cũng yêu cô.
Ý nghĩ của chàng trai có phần quá trớn —— đàn ông thường như vậy mà. Anh mơ thấy mình là một đứa trẻ thật sự ở ngoài phố, bên người mang theo bốn đồng tiền xu, anh sẽ dùng chúng để mua cô gái này rồi ăn ngấu nghiến một hơi.
Đôi bánh gừng vẫn cứ nằm trong tủ từng ngày từng tuần, rốt cuộc trở thành vừa khô vừa cứng. Suy nghĩ của cô gái ngày càng trở nên đa cảm và nữ tính hơn.
“Mình được ở bên anh ấy trong chiếc tủ này cũng hạnh phúc lắm rồi!” Cô suy nghĩ. Vì thế —— rắc! —— cô vỡ làm đôi.
“Nếu cô ấy biết tình yêu của mình thì chắc hẳn cô ấy đã cố để sống bên mình lâu hơn rồi!” Chàng trai suy nghĩ.
***—***
“Ít ra tôi không phải bánh bột ngô, sẽ không bị khô khốc.” Tiểu Thuần cười tự giễu.
Tiêu Dư Thiên mỉm cười nhìn cô, từ phía sau anh lấy ra một thứ đưa tới trước mặt cô, rồi nói: “Cũng chẳng kém bao nhiêu.”
Tiểu Thuần nhìn thấy cái lịch bàn đặt trong thư phòng, trên đó đánh dấu chéo đỏ, gương mặt cô liền nóng ran. Anh đi bảy ngày thì cô đánh bảy dấu chéo đỏ, cô không ngờ lại để anh thấy được. Tiểu Thuần vội vàng giành lấy, nhưng anh lại giương lên cao, làm cô không với tới.
“Em nhớ tôi à?” Anh cười hỏi.
Tiểu Thuần bĩu môi, tức giận nói: “Ai nhớ anh chứ! Tôi chỉ tính thử coi anh có thể về trước khi bà Mã đến thu tiền nhà hay không thôi.” Cô già mồm át lẽ phải.
Tiêu Dư Thiên cầm lấy một cái bánh hạnh nhân đựng trong chiếc khay ở trên bàn, đó là đồ ăn vặt mà Tiểu Thuần thường ăn khi xem TV, anh bẻ thành hai nửa, hướng về cô nói: “Đây là bánh gừng hình người có trái tim dễ vỡ, rắc!” Tiểu Thuần cũng cầm lấy một cái bỏ vào miệng ăn, “Như vậy sẽ không sợ nó bị vỡ, ăn hết sạch luôn.”
Tiêu Dư Thiên nhìn dáng vẻ quật cường của cô, anh bật cười. Tiểu Thuần trông thấy nụ cười trong sáng của anh, bỗng nhiên cô có cảm giác hạnh phúc, cô ngồi xổm ở cạnh chiếc bàn, vừa ăn đồ ăn vặt, vừa lật xem truyện cổ tích trong tay, để che giấu bất an và thấp thỏm trong lòng.
Tiêu Dư Thiên ôm Tiểu Bảo ngồi phía sau cô, có lẽ mấy ngày không gặp, Tiểu Bảo rất thân thiết với anh. Tiểu Thuần muốn ôm nó qua, Tiểu Bảo chỉ kêu meo meo, ở trong lòng Tiêu Dư Thiên bất động.
“Này!” Tiểu Thuần vỗ nhẹ đầu nó một cái. Tiêu Dư Thiên cười nói: “Nó không cần em.”
Cô nghĩ thầm: mình không tin, nhóc con vong ân phụ nghĩa kia, mỗi ngày đều cho nó ăn còn chơi với nó, nó lại có thể trở mặt à.
Cô cầm lấy cuộn len Tiểu Bảo hay chơi mà dụ nó, “Meo meo, meo meo, đến chơi này.” Kết quả sau khi Tiểu Bảo nhìn thoáng qua thì lại ngáp một cái. Tiêu Dư Thiên khẽ cười, đặt mèo lên sofa.
Tiểu Thuần nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông mềm mại trắng như tuyết của nó, cô lẩm bẩm: “Sao em lại trọng sắc khinh bạn thế.”
Tiêu Dư Thiên nhìn cô, khẽ xoa tóc cô, “Em làm gì? Coi tôi là mèo à?”
Cô liếc xéo anh, “Tôi coi anh là bánh gừng.” Anh cười như không cười chăm chú nhìn cô.
Cô lười nhát ngồi trên tấm thảm, nắm chân trước của Tiểu Bảo, lúc thì giơ lên lúc thì buông xuống, “Gọi em em không nghe lời, bây giờ sợ rồi sao. Gọi em em phớt lờ chị, bây giờ phải trừng phạt em.” Cô thì thào với Tiểu Bảo. Tiểu Bảo giương miệng, kêu meo meo thảm thương. Tiểu Thuần không đành lòng, ôm nó vào trong ngực, gương mặt cô kề sát bộ lông mềm mại của nó.
Đột nhiên, cô cảm giác được có một cánh tay vòng bên hông mình, cô hơi nghiêng mặt thì nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của anh. Cô hơi ngượng ngùng, cúi đầu, anh cũng theo qua, nói bên tai cô: “Anh cũng rất nhớ em, còn có Tiểu Bảo.” Cô mím môi có chút ý cười, cảm giác được bờ môi ấm áp của anh ở trên gò má mình.
“Anh vẫn chưa ăn cơm phải không?”
“Chưa.”
“Đói bụng không? Em nấu bát mì cho anh ăn nhé.”
“Ừ, được.”
“Anh muốn ăn mì thịt heo cải bẹ hay là mì thịt bò cải xanh.”
“Mì thịt heo cải bẹ đi.”
“Hết cải bẹ rồi.”
“À, vậy mì thịt bò cải xanh.”
“Không có thịt bò.”
“Hả? Vậy chỉ có mì thịt heo cải xanh thôi.”
“Thông minh!” Cô dừng một chút rồi mới nói tiếp: “Hết mì rồi.”
“Té ra em nói hồi lâu là đang đùa anh à.” Tiêu Dư Thiên cười rộ lên.
Tiểu Thuần ngồi lên, ôm cổ anh cười nói: “Có bánh gừng!”
Tiêu Dư Thiên vòng tay qua thắt lưng cô, “May mà vẫn chưa bị khô nứt ra thành hai mảnh, vào lễ Giáng Sinh năm nay chúng mình có thể cùng nhau ngồi dưới cây thông Noel ăn bánh gừng.” Anh cúi đầu hôn cô lần nữa.
Truyền thuyết nói rằng vào đêm Giáng Sinh, nếu ở dưới cây thông Noel ăn bánh gừng, sang năm sẽ ở bên cạnh người mình yêu mãi mãi.
Nụ hôn quên hết tất cả, bỗng nhiên nghe được tiếng mèo kêu lanh lảnh, Tiểu Thuần cúi đầu nhìn, Tiểu Bảo tủi thân đang nhìn hai người, còn hắt hơi nữa. Tội quá tội quá, lại quên mất kẹp nó đang ngủ lim dim ở giữa, thiếu chút nữa là ép nó chết rồi. Tiêu Dư Thiên và Tiểu Thuần mặt đối mặt cùng cười.
Buổi tối, hai người ngồi ăn cơm, thỉnh thoảng liếc mắt đưa tình nhìn đối phương. Có một cảm giác hưng phấn ấm áp lan tràn giữa hai người, không có oanh oanh liệt liệt, long trời lở đất, tình cảm của bọn họ đến một cách tự nhiên. Tiểu Thuần nói với Tiêu Dư Thiên tin tức của tiểu khu trong mấy ngày anh vắng nhà, nói đến ông bà Mã.
“Bà Mã hình như chưa biết chuyện kia của ông Mã, nếu bà ấy biết, không biết sẽ như thế nào.” Tiểu Thuần có chút lo lắng. Bà Mã là một nhân vật lợi hại, luôn quản ông Mã rất chặt, cô không chỉ một lần nhìn thấy bà Mã quở trách ông Mã trước công chúng, giống như dạy dỗ một đứa trẻ vậy.
“Thực ra ông Mã không muốn ly hôn với vợ ông ấy, đã là vợ chồng già hai mươi năm, con trai cũng không còn nhỏ, vợ chồng đã đến tuổi này khó có thể rời khỏi nhau.” Tiêu Dư Thiên gắp rau cho Tiểu Thuần.
Cô không đồng ý với lời nói của anh, bèn phản bác: “Vậy thì phải xem là tình huống gì, trong chuyện này, ông Mã quả thật làm sai, ông ấy không nên lăng nhăng với cô gái kia, còn làm đến mức có con, em thấy bà Mã rất khó tha thứ cho ông ấy.”
“Ừm.” Tiêu Dư Thiên cũng không muốn thảo luận chuyện người khác với Tiểu Thuần, anh đổi sang đề tài khác.
Lúc này có người gõ cửa, Tiêu Dư Thiên vừa muốn đi mở cửa thì Tiểu Thuần đứng lên: “Em ăn xong rồi, để em đi mở.” Cô lấy khăn giấy lau miệng, rồi đi qua mở cửa. Không nghĩ đến, người tới là bà Mã.
Bà Mã vừa vào cửa liền chảy nước mắt nước mũi hỏi Tiểu Thuần: “Cô Lục, luật sư Tiêu có ở nhà không?”
“Có, bà tìm anh ấy có việc gì?” Tiểu Thuần tò mò nhìn bà ta, trong lòng đoán có phải bà ta đã biết gì rồi phải không?
Tiêu Dư Thiên nghe âm thanh, anh đi ra từ phòng ăn nhỏ xem có chuyện gì.
Bà Mã vừa thấy anh liền khóc lóc kể lể: “Luật sư Tiêu, cậu ở đây là tốt rồi, cậu hãy giúp tôi phân xử công bằng, lão Mã nhà tôi muốn ra nước ngoài, ông ấy nói muốn ly hôn với tôi, ông ấy nói quen biết bạn bè bên ngoài, cô gái kia ép ông ấy kết hôn. Hu hu hu… ông ấy nói, cậu cũng biết.”
Bà Mã khóc lóc nghẹn ngào, bất giác nói tiếng địa phương, nhấn mạnh từng chữ lại không rõ ràng lắm, cũng may Tiểu Thuần và Tiêu Dư Thiên sống ở Thượng Hải vài năm, dần dần có thể nghe hiểu tiếng địa phương Thượng Hải, nghe bà ta nói vậy họ cũng đoán được bà ta đang nói cái gì.
Tiểu Thuần đưa khăn giấy cho bà Mã lau nước mắt: “Bà Mã, bà muốn nói gì thì hãy từ từ nói.”
Bà Mã nhận ra vừa rồi mình có chút luống cuống, vì thế bà ta điều chỉnh cảm xúc một chút rồi nói tiếp: “Lão Mã nói, cô gái kia nợ ông ấy mười vạn, ông ấy tìm cô ta đòi tiền, cô ta không chịu trả, còn nói vì ông ấy mà sinh non, muốn tiền chỉ có thể kết hôn với cô ta.”
Tiêu Dư Thiên nhíu mày, anh không ngờ ông Mã sẽ đề ra ly hôn với bà Mã, lúc đầu ý ông Mã tìm anh là xem có thể nhờ anh nghĩ cách lấy tiền về không, dù cho hao tốn một chút, chỉ cần có thể thoát khỏi cô gái kia, hiện tại xem ra, cô gái kia thật sự ỷ lại vào ông ta.
“Bà Mã, bà hãy bình tĩnh nghe tôi nói.” Tiêu Dư Thiên suy nghĩ, đem chân tướng sự việc nói với bà Mã. Bà Mã không ngừng gật đầu: “Cậu Tiêu, tôi tin lời cậu, lời của lão Mã một câu tôi cũng chẳng tin, lão ta đi qua Tây, chẳng có bản lĩnh gì, không làm gì tốt trái lại thành côn đồ, ông ấy coi tôi là người già cả.” Bà ta chưa nói tới hai câu thì lại bắt đầu mắng ông Mã.
Bên này bà Mã vừa ngồi được một lúc, bên kia lại có người gõ cửa, Tiểu Thuần đi mở cửa, kết quả nhìn thấy ông Mã đứng ở cửa, trên mặt bị cào mấy vết máu, hai cái đùi run run, xem ra là quỳ lâu trên bàn giặt đồ. Tiểu Thuần muốn cười, lại sợ ông Mã mất mặt nên đành phải chịu đựng.
Ông Mã trông thấy bà Mã ngồi trên sofa lau nước mắt, ông ta vội đi qua khuyên nhủ: “Bà chạy đến nhà người khác gào khóc gì hả, việc xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài.”
Bà Mã nhìn thấy ông chồng chẳng những không hối cải, còn đưa ra vẻ mặt phiền chán mà nhìn mình, bà ta nhảy dựng lên, chỉ vào cái mũi ông chồng mắng miếc: “Lão ma cà bông này, ông coi tôi chết à, ông ra ngoài làm bậy, mất tiền lại còn bị lừa, ông không còn mặt mũi.”
Khi nói chuyện bà Mã xông qua nắm áo ông Mã rồi tát một bạt tai, hai vợ chồng bắt đầu đánh nhau. Tiêu Dư Thiên bước lên phía trước ngăn cản, Tiểu Thuần cũng kéo bà Mã, không cho bọn họ đánh nhau.
Gương mặt ông Mã đỏ rồi lại trắng, tức giận nói: “Được được, đây là bà nói, từ bây giờ, tôi và bà chẳng có liên quan gì với nhau, bà đi con đường thênh thang của bà, tôi đi con đường gian nan của tôi.” Ông Mã nói xong, thở hổn hển mà bỏ đi.
Bà Mã sững sờ đứng tại chỗ, nước mắt rơi như mưa, bất lực nhìn Tiểu Thuần: “Cô xem ông ấy, cái lão già đó, người khoét bột nhão là ông ấy, chết không chuyển dạ cũng là ông ấy.”
“Bà Mã bà thật muốn ly hôn với ông Mã sao? Hai người đã kết hôn hơn hai mươi năm, có tình cảm lâu dài.” Tiểu Thuần nghĩ không nên làm rối việc này, khuyên hoà giải dù sao cũng tốt hơn là khuyên chia tay.
Bà Mã dần dần khôi phục sự bình tĩnh, bà ta nắm tay Tiểu Thuần: “Tôi cũng không muốn ầm ĩ đến mức ly hôn đâu, nhưng lời nói lúc nãy của ông ấy cô cũng nghe rồi, ông ấy muốn không có liên quan gì với tôi, phân chia rành mạch, xem chừng đã hạ quyết tâm rồi.”
Tiêu Dư Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: “Bà Mã, thế này được không, bà về trước đi, đợi tôi tìm cơ hội nói chuyện với ông Mã lần nữa. Hiện tại hai người đều đang nổi nóng, nói ra đều là lời tức giận. Ông Mã cũng không muốn ly hôn với bà, ông ấy nói hai người có tình cảm lâu dài, ông ấy nhất thời hồ đồ rơi vào người phụ nữ kia.”
Bà Mã suy nghĩ một chút, cảm thấy lời của anh không phải không có lý, bà ta cũng biết trời tối rồi không nên quấy rầy người ta nghỉ ngơi, bà ta đành phải lau nước mắt đi về nhà.
Bà Mã đi rồi, Tiểu Thuần đóng cửa lại, mệt mỏi ngã xuống sofa, bùi ngùi nói: “Thật sự là một trò khôi hài, tuy ông Mã không đúng, bà Mã cũng quá lợi hại, có sự hiện diện của người ngoài cũng có thể cho ông chồng ăn tát.”
“Anh đã nói rồi, sự việc xảy ra chắc chắn có nguyên nhân, áp bách chỗ nào thì có phản kháng chỗ đó.” Tiêu Dư Thiên mỉm cười.
“Anh ăn xong rồi à, ăn xong rồi thì mau đi rửa bát.” Tiểu Thuần hướng về Tiêu Dư Thiên ra lệnh.
Anh tròn mắt: “Anh rửa bát cũng được, có khen thưởng gì không?”
Tiểu Thuần cười cười, ngoắc tay với anh. Anh đến gần, cô vỗ nhẹ trên mặt anh một cái: “Ngoan, đi rửa bát, chị mua kẹo cho em ăn.” Anh thừa cơ hôn cô một cái rồi đi thu dọn bát đũa.
Hết chương 8