Hạnh phúc, đơn giản lắm chỉ là một đời sánh vai nhau.
Masaki Misao, năm nay tròn 25 tuổi, đang làm luật sư. Hùng biện rất giỏi, da mặt đủ dày, sẵn sàng hi sinh lấy bằng chứng và bảo vệ thân chủ bằng cả tính mạng. Bằng cấp tốt! Khả năng vô hạn! Nấu ăn giỏi! Nói chung, cô đã hoàn thiện từ trong ra ngoài.
Đùa đấy, còn một việc chưa làm được, là quá thẳng thắn.
Masaki Mao, năm nay hơn 20 một tẹo, còn đang học chương trình Đại học, xinh xắn thông minh. Đùa đấy, vừa gian xảo vừa mưu mô.
Ngày hôm nay, cả hai đều nhận được một lá thư kỳ lạ.
“Một năm, bốn mươi bốn ngày, anh cần em. Rẽ phải là nắng, rẽ trái là mưa, em chọn nắng hay chọn mưa? Không cần biết, chỉ cần người em chọn là anh.”
Ký tên rất lạ: “Cuối chân trời.”
Hai chị em đọc xong, cũng khá tò mò, rồi định vứt thùng rác, nhưng Mao cười đê tiện, kéo kéo áo chị, không cho vứt đi.
– Chị hai, chị xem, giấy này mùi khá thơm, lại còn dày, nhìn rất đẹp. Người gửi lại là người giấu tên, không viết tay mà lại đánh máy. Nhưng xem chừng rất cẩn thận, thường thì đánh máy sẽ có một số chữ hơi nhạt đi, nhưng ở đây không có. Viết cả dòng “bốn mươi bốn ngày” mà không viết bằng số. Nhưng mà, không hiểu con người tỉ mỉ này, có ý đồ gì khi, để hình bông hoa ở đây? Nét vẽ cứng cáp…ưm…ưm…
Ngăn không cho em gái mình nói nữa, Misao cũng để tâm tới chuyện này. Không hiểu tên nào có ý định hài hước như vậy. Đọc đi đọc lại, cô cảm thấy nó rất lạ. Không bao giờ có người viết thư mà để thêm cái dấu “…” vào thư cả. Một lời trích dẫn? Một câu nói thường?
– Người này không giàu lắm, là nam, còn là hai người đàn ông. Tính cách khó hiểu, quái dị. Cao từ một mét tám hoặc một mét chín trở xuống. Tỉ mỉ, cách ăn mặc cũng sẽ rất đẹp, là người không thích dùng nước hoa, khá cẩn thận mọi việc,… – Mao mặc kệ chi đang suy nghĩ, liền tuôn 1 hơi những suy nghĩ của cô nàng bé nhỏ.
– Một năm… – Misao ngồi ngẫm trên ghế – Một năm là thế nào? Là 365 ngày? 366 ngày? Là thời gian? Bốn mươi bốn ngày…? Lại còn rẽ phải là nắng, rẽ trái là mưa?
– Chị càng nói em càng thấy kì kì…chị à, có khi nào cái này dẫn ta tới một địa điểm nào không?
– Không rõ, cái này khá mơ hồ. Nhưng điều chị chú ý nhất, là chỗ rẽ trái rẽ phải, nó có liên quan gì đến thời gian? Lại còn chọn nắng hay chọn mưa…
– …Không, chị sai rồi. Đây không phải địa điểm. Là con người. Không ai dùng từ nắng mưa để chỉ địa điểm cả. Một cái gì đó giống chứng tỏ con người, như…mắt, tóc, màu da,… – nói tới đây, Misao cùng Mao câm nín một thời không…rồi nhàu nát lá thư.
Rồi, biết là ai rồi…Cái tên quái đản Thill và Tatsuki lên cơn. Trong họ thì con ai nữa, tóc Tatsuki là vàng, là màu của nắng. Mắt Thill màu xanh, là màu của mưa….
– Một năm, bốn mươi bốn ngày….chị à, em nghĩ đây là địa điểm họ đang ở.
– Đường số 365, cây cột điện thứ 44. – Misao đáp thẳng lừ, làm Mao ngạc nhiên.- Sao..sao chị biết hay vậy?
– Hồi đó chị bị đụng đầu vào cái bảng hiệu quán ăn ở khu đó suốt. Cái tên đó…rõ ràng khu đó đi xa một chút sẽ có đèn giao thông, câu “rẽ trái rẽ phải” là ý chỉ 2 bên đường khi đi từ cây cột điện 44 ra tới phía ngoài đó.
Mao toát mồ hôi. Thật bất ngờ. Misao vừa cầm lá thư, vừa đi tìm địa chỉ, cũng chẳng xa lắm, là đường đi học cũ của Misao và Tatsuki thôi, thuận đường với trường cấp 1 của Mao. Nhưng làm theo lời Misao nói, cả 2 đã đi tới đèn giao thông, mà vẫn chẳng thấy ai…
– Chị à, chị không nhầm đấy chứ? – Mao nhăn mặt, vố này khó.
– Không, không nhầm đâu. – Misao nhìn lên trời, còn để ý hơn, nhìn những người đi đường. – Mao, em đi đường bên phải, chị đi đường bên trái.
Nhưng Mao đã đi từ lâu, cô bé hiểu nhanh hơn chị, Misao vội vã đi đường kia. Vì quá lâu không dùng đường này để di chuyển, nên quên mất một điều. Bên phải và bên trái vốn dĩ không đưa tới mưa hay nắng. Mà là…
Đường vòng tới trường Touhou!
Vì trước đây khi đường tắt chưa được xây, thì đa số học sinh đi đường vòng, rất tốn thời gian. Nên sau khi đường tắt được xây, các học sinh bắt đầu đi đường tắt nhiều hơn, theo thời gian, quên mất 2 đường vòng.
Misao biết rất rõ con đường này, con đường này ngoài dẫn đến trường Touhou ra, còn trường Mamuri. Phải đi tiếp 1 quãng thật lâu mới tới Touhou. Misao không biết bên Mao như thế nào, nhưng mà đi giữa đường, chợt thấy xe chặn cô lại, Ruri bước ra, rất xinh đẹp.
– Đi đâu? – vẫn cộc lốc, nhưng chân thành hơn, bớt giả tạo hơn.
– Tôi đi tìm tên biến thái nhũn não kia. – Misao cũng rất tôn trọng Ruri, thời gian qua, cô không thấy Ruri có chút nào là thua kém.
– Hừ, tôi nói cho mà biết. Cô với Tatsuki, kéo dài không lâu đâu.
– Chuyện của tôi và hắn, cô không cần phải bận tâm. Tôi có việc, xin phép. – Nói rồi, Misao chạy tiếp đến trường Touhou.
Ruri nhìn dáng Misao chạy trên con đường bất chấp trời đất, mỉm cười:
– Thế thì tốt. Mong hai người hạnh phúc.
Nói rồi, lái xe đi.
Đi chưa được nửa cây số, Misao gặp lại Nao, cô ta đứng nhìn cô bằng đôi mắt ghen ghét, Misao không hiểu sao hôm nay lại lắm người muốn kiếm chuyện với cô thế cơ…
– Tôi có việc, xin lỗi, không tiếp chuyện.
Xong, mặc kệ Nao muốn nói gì, cô lại tiếp tục chạy, chạy thật nhanh.
Nao bị lờ, tức giận càng thêm tức giận, gào lên:
– Con nhỏ kia, tao cũng chỉ muốn xin lỗi thôi!!!
Nghe, và dừng lại.
– Ừ. – gửi lại một câu, chạy tiếp.
Misao lại chạy, chạy mệt gần chết, đến hai chân muốn gãy. Cô lâu rồi không vận động. Lần này đường đã dài 2 cây số thì thôi đi, còn gập ghềnh, khúc thì êm, khúc thì sỏi đá! Khi đến trường rồi, nhìn Mao cũng gục lên gục xuống, cô thấy quá may mắn, ít ra cũng có người bị như cô…Nhưng khi tới rồi, lại thấy cổng trường mở ra, và mọi người mặc đồ học sinh, cả nhân vật chính khiến hai cô chạy như chó dí cũng vận đồ học sinh. Misao lại thấy rơm rớm nước mắt. Cái này mới là thứ cô mong thấy trước đây, mọi người và Tatsuki, ở quây quần bên nhau.
– Masaki-san tới rồi, đông đủ cả rồi.
– Mau dẫn cậu ấy đi thay đồ.
Cả đám trong lớp Misao lúc trước, giờ ai cũng có tuổi thanh niên, còn có người có con, có người thất nghiệp. Nhưng tất cả tập trung một chỗ thế này, hiếm lắm. Nữ sinh đây cô vào phòng thay đồ, vận lại đồng phục cũ mà giáo viên trước đây là Kuro-chin thu lại, bây giờ phát ra. Một số người mặc không vừa thì phối đồ, cái này cái kia, nhưng vẫn nguyên là học sinh trường Touhou.
Cả mấy lớp như thế về trường, cảm giác xôm tụ làm sao.
Misao tóc dài qua thắt lưng, lúc mặc đồ học sinh, phải búi tóc lên. Nhìn rất đáng yêu.
– Chúng ta bắt đầu thôi! Đào lên! Nguyện ước trẻ trâu của chúng ta trước đây!
Cái này là theo phong tục của học sinh, bất kể giai đoạn, họ sẽ viết một mảnh giấy từ quá khứ, gửi tới tương lai mấy năm sau, sau đó họp mặt, tất cả đào lên, mỗi người lấy một mảnh của mình đã viết trước đây.
Giống thư quá khứ gửi cho mình tới tận mấy năm sau.
Misao trước đây cũng có viết, Hana và Inari tò mò lắm. Nhưng không ai được thấy. Lúc đó viết, là khi ra trường, chuẩn bị rời trường, mỗi đứa một nơi, thì Kuro-chin đòi làm cái này cho bằng được, hẹn mấy năm sau, quay lại lấy, ai không quay lại, bị đọc hết cho lớp nghe ráng chịu – câu này anh già nói sau khi các học sinh gửi trao “số phận” của mình cho anh già.
Tatsuki thì không có, vì sao hả? Anh đã đi từ khi chuyển cấp. Rõ ràng không có ước nguyện của anh.
“Gửi Misao tương lai, phải làm luật sư cho bằng được. Trước hết phải thi Đại học thành công, sau đó blah blah blah…” Nói chung là toàn về tương lai và cách để đạt được mục đích của Misao…
Tatsuki đọc lén mà cảm thấy giảm hẳn cả hứng thú…
Mao cũng có làm, nhưng là khi thi chuyển cấp 2 sang cấp 3, giáo viên mới bắt làm.
Ngắn gọn lắm.
“Cứ như bây giờ là được.”
Xong, tới giờ còn nhớ mà…
Thill – không liên quan – đọc lén, phì cười.
Hana thì: “Cố gắng bảo vệ tình cảm của mình với anh Kazuo-san. Phải thành công. Phải hạnh phúc. Phải có một gia đình hoàn chỉnh. Chỉ như thế thôi, đã đủ rồi Hana của tương lai ạ.”
Kazuo xoa đầu cô ngốc, cười.
Inari thì: “Miễn là bài thi dễ thì được 50 điểm đủ mừng rồi, đừng tạch môn của anh già khó tính.”
Kuro-chin đọc xong, lấy tay cốc đầu Inari 1 cái.
Ai đọc lại, cũng cười. Tự hỏi mấy năm trước sao mình lại ngốc thế cơ. Tại sao không ghi là “Đề nghị mày có người yêu” hay là “Ai đó sẽ để ý đến mình” mà lại viết cái quá khứ nhảm nhí này.Họ ở lại thêm một chút nữa, nói chuyện với nhau, cùng với các giáo viên, rồi mới đi về, mang theo bộ đồng phục thân quen.
Tatsuki nắm tay Misao, mỉm cười vui vẻ lắm:
– Em còn chưa xong đâu, Misao.
– Hả? Chạy nữa hả? – Misao mặt ngu đần hỏi.
– Không, vế cuối “Cuối chân trời”, em chưa hoàn thành.
Một chiếc xe màu đen, cho Tatsuki cầm lái, chở Thill và 2 chị em về cuối chân trời.
À, đùa đấy, về ngôi nhà trên đồi thơ mộng mà mẹ của Thill và Tatsuki đã đặt là “Cuối chân trời.” hoàn toàn cách biệt với thế giới bên ngoài.
Ngọn đồi đó, cao, và chỉ có ngôi nhà cùng cái cây to lớn treo một cái xích đu, xung quanh là tường ngăn. Ngôi nhà nhìn cũ lắm rồi, nhìn cứ như nhà kiểu Edo, còn trải Tatami đàng hoàng. Đậm phong cách cổ xưa. Misao khi tới, lập tức cánh cửa gỗ mở ra, ngoài gia đình Tatsuki sống ờ đây, thì còn có Alein quyết định nghỉ việc ở biệt thự để chăm sóc cho bà chủ.
“Cái…cái gì đây?” Misao toát mồ hôi, nhưng Tatsuki cười rất thoải mái. Anh đi vào, đi qua hồ nước, đi qua bụi cây, đi qua cái cây lớn quen thuộc, và chỉ dừng lại ở nơi đã có người chờ sẵn. Là mẹ của anh. As hiện còn nằm bệnh viện tư nhân để duy trì mạng sống.
– Đây là… – mẹ của Tatsuki chưa quen tiếng Nhật, bà còn tệ tiếng Nhật lắm, giọng lại đầy một hơi nước Đức, căn bản là nghe không kỹ sẽ không hiểu.
– Cô ấy là người con đã kể, Masaki Misao. Misao, đây là mẹ anh. – Tatsuki rất thẳng thắn, làm Misao dù không hiểu gì, cũng đỏ mặt.
– Cháu chào cô. – Misao nhìn thấy bà còn rất trẻ đẹp, không biết xưng thế nào, đành mỉm cười nghề nghiệp. Nhưng không hay rằng, được điểm trong lòng bà.
– Vào đây, uống nước đã. – Bà nắm tay Misao, không có một chút ngại ngần. Nhìn cô rất đáng yêu, lại rất nghiêm túc, mặt mày sáng lạng. Bà nhẩm con trai mình chưa hề chọn sai.
Misao ngoan ngoãn ngồi kế bên Tatsuki, được bà làm một tách trà. Hình như bà cũng giỏi về trà đạo. Misao quan sát rất cẩn thận. Nơi này thật rất đẹp. Cô mỉm cười. Cũng từng nghe về mẹ Tatsuki, nhưng lại không ngờ trên đời lại có người đẹp đến thế, lại có phẩm chất cao quý đến thế. Lại nhìn Tatsuki, giờ cô đã hiểu vì sao anh có phong thái chững chạc thế kia, dù n chất là nhây nhớt nhũn não, nhưng mà nhìn thế nào cũng chẳng thấy được sự do dự trong tính toán của anh, con người này thẳng thắn, chân thật, rõ ràng.
– Nhìn anh đẹp trai quá nhỉ? – Tatsuki thấy Misao cứ nhìn chằm chằm anh, khiến anh không nhịn được chọc ghẹo.
– Ừ, rất đẹp trai.
Tuy là mơ mộng, nhưng cái này là nói thật, cô không biết, một câu của cô đã khiến trái tim ai đó nhảy bẫng lên. Anh len lén, nắm tay cô, cô muốn giựt ra, nhưng khổ quá, anh cứ nắm!
– Misao, anh nói này.
– Hửm?
– Anh yêu em, yêu lắm.
Lại vờn nhau rồi đấy. Misao bừng chín trái cà chua, Tatsuki cười toe toét. Bà biết, mà chẳng nói được gì, dù nghe mà vẫn thấy buồn cười, liền cười cười.- Ta đã nghe về con rất nhiều, Masaki. Quả đúng như vậy, con giỏi giang, lại xinh đẹp, tính tình không quá kiêu kỳ hay yếu đuối.
– Cháu cám ơn. – Misao ngồi thẳng lưng nãy giờ, cảm giác tê bắt đầu xuất hiện.
– Giờ ta vào thẳng đề tài, con thấy Tatsuki nhà ta thế nào? Có chấp nhận nó nổi không?
Câu này thật sự làm Misao không kịp chống đỡ, phải nói, dù đã chuẩn bị, nhưng nhanh quá!
– Vâng, cháu chấp nhận. – Misao vốn thẳng thắn, cô trả lời ngay, và luôn.
– Cho dù nó không giàu có?
– Cháu nuôi được. – nữ cường nhân Misao trả lời làm Tatsuki gần như phụt ra cười.
– Cho dù nó có tính cách có chút biến thái?
– Cô cũng biết chuyện này ạ? – Misao đã tìm thấy một người đồng hành. – Tatsuki là quá mức biến thái ạ!
– Hahaha, rất được, rất được! – bà cười ha hả lên, liếc mắt nhìn Tatsuki, lại nói với Misao – Cho dù, trước đây, nó mang tiền án nghiện ma túy, cháu vẫn chấp nhận?
– Ai trong cuộc đời cũng có một vết nhơ quá khứ, cái cháu cần là Tatsuki của hiện tại và tương lai.
Chưa kịp xong chuyện, thì Tatsuki đứng lên, xin phép mẹ kéo Misao đi ra ngoài. Cô cũng chỉ kịp kêu lên một tiếng thì đã bị anh áp vào tường, mặt cô không thay đổi cảm xúc, nhìn anh, nhưng thật ra, cô rất hoảng loạn. Misao không biết anh định làm gì, nhưng anh nhìn rất nghiêm trọng.
– Misao.
– Tôi nghe.
– Lấy anh nhé?
Không lãng mạn, nhưng đủ khiến cô hạnh phúc, cô là thích thẳng thắn thế này, không quá cầu kỳ, đơn giản là một lời cầu hôn thôi. Chỉ cần một câu thôi, sẽ đủ để khiến cô suy nghĩ, và câu trả lời này, cô đã ấp ủ từ lâu lắm rồi, chỉ đợi anh hỏi nữa thôi.
– Anh cướp lời của tôi rồi, tên biến thái nhũn não.
Tatsuki mỉm cười, giữa ánh hoàng hôn hắt vào hai người họ, một nụ hôn triền miên trao môi nhau. Và rồi, chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út tay trái của cô, anh nhẹ nhàng hôn lên tay cô, cười dâm tà:
– Mèo con, em chết chắc. Đêm tân hôn anh sẽ không để em ngủ đâu.
– Đồ biến thái nhũn não!!!!!
Một thời học sinh, kéo dài đến mấy năm sau không dứt, hạnh phúc đơn giản lắm chỉ là cái hối lộ cha mẹ vợ, hối lộ em gái vợ, rồi đưa vợ về ra mắt gia đình, sau đó thành công cầu hôn, rồi cuối cùng, chỉ việc rinh vợ về nhà. Tuy nhiên, cô ngốc Misao lại chẳng hay biết gì, chỉ việc ngã vào vòng tay anh. Mà nói đi cũng phải nói lại, hai người họ, đến cuối cùng vẫn có nhau.
Sau này mới biết, cô mới nghĩ sao mình ngu quá…
Đừng hỏi 2 đứa Thill và Mao đang ở đâu, vì hai đứa nó, một đứa bỏ chạy, một đứa đuổi theo. Lý do bỏ chạy à? Chỉ là vì Thill bỏ chạy tán loạn, còn Mao cầm con rết đuổi theo, ầm ĩ cả đồi.
Kết thúc rồi, nhạt, nhưng là nó thật. Tui chưa bao giờ dám viết cái kết hoành tráng hết, rất sợ hoành tráng quá mức lại đi lố tác phong ban đầu. Chỉ cần đơn giản, hết sức đơn giản là được.
Không bông, không hoa hòe. Một cái nhẫn, một lời cầu hôn.
Đặc biệt, là soái ca giỏi giang chung tình, thì dù không có xe hơi nhà lầu, con gái vẫn gật đầu.
Về đây, về đây! Mơ mộng quá rồi các cô, về đây mau, hết truyện rồi mấy cô.
Lần này không đùa đâu, là thật, đã hết truyện rồi.
Tạm biệt, và cám ơn mọi người đã ủng hộ <3 Tiếp theo, sẽ là cuốn nào "Hoàn" đây nhở? Là cuốn "Này vợ, cho anh xin tên" nha, hahahahaha...huhuhuhu, tui khổ quá mà, một lúc up 4 chap, còn hứa hẹn hoàn thêm 1 quyển khác nữa. Ai an ủi tui đi...