Phòng F-S, khách sạn Mation, gần tối, trước lúc bắn pháo hoa…
– Thật không ngờ 1 người như anh, lại mời tôi tới khách sạn. – bàn tay
nhỏ bé đẩy nhè nhẹ cốc nước gần đó, nhếch môi vang lên giọng be bé dễ
thương.
– Nhưng xem ra em cũng đâu xúc động mấy? Em rất bình
tĩnh. – Thill ngồi vắt chân, người ngả ra chiếc ghế xoay, trông rất
phong lưu. – Không mấy ai được tôi mời vào khách sạn mà bình tĩnh thế
này.
Mao mỉm cười. Tay nhấc cốc nước lên, khép nép duyên dáng
ngồi đối diện với Thill. Hai bé này thật khiến mọi người nhìn vào chẳng
khác bức tranh tuyệt đẹp về sau, 1 người con trai 13 tuổi cùng 1 cô gái
12 tuổi ngồi nói chuyện rất nghiêm túc.
– Ồ, vậy tức là 1 người
như anh….không chịu được cô đơn ban đêm? – cô bé mỉm cười, ánh mắt trở nên lạnh lùng cùng châm biếm. Bé vốn sớm biết mình thuộc tầng lớp nào,
cũng biết cách lăn lộn trong khắc nghiệt.
– Ài, tôi là tôi thích
những người thông minh. Đặc biệt các cô gái, nói chuyện rất dễ chịu. –
Thill cũng không có ý định trả lời, liền ngoắc tay gọi 1 vệ sĩ, anh ta
rút ra 1 tấm séc với con số khủng khiếp trên đó đặt lên bàn. – Bao nhiêu đây đủ chưa?
Mao nhìn con số, làm ra vẻ ngạc nhiên mặc dù trong
lòng chán chườn với tấm séc. Nụ cười cô bé 12 càng thêm đậm, hiểu nhưng
vẫn giả vờ:
– Ý anh là sao?
– Em thông minh như vậy phải hiểu chứ nhỉ? – Thill cười – Bao nhiêu đó đổi lấy thông tin của anh trai tôi, em đồng ý?
– Hửm? – cô bé ngân dài giọng, vờ ra vẻ mặt suy ngẫm.
Thill thấy cô bé suy nghĩ lâu, cậu cũng điều tra về gia cảnh của bé, đáng lẽ 1 người đưa số tiền trước mặt người như cô, hẳn cô bé phải nhào tới mà
khai hết. Nhưng không cử động? Chẳng lẽ món tiền này không đủ? Hay là bé muốn gì đó thú vị hơn?
– Đổi chác thông tin? – cô bé lầm bầm…
– Em muốn nhiều hơn? – cậu nhìn vào mắt cô, mỉm cười trầm giọng hỏi.
– Tất nhiên. Dữ liệu của tôi về anh trai anh thậm chí còn nhiều hơn số
tiền này. Anh đang đánh giá thấp thông tin của anh rể rồi. – Mao ngay
lập tức đồng tình, tay đẩy tấm séc về phía cậu, bĩu môi không nhận.
Thill càng ngạc nhiên rồi rút ra 1 mớ tấm séc, chìa trước mặt cô, đưa kèm
viết, giọng nói càng ngày càng thấy anh hứng thú với cô gái này:
– Viết đi, bao nhiêu tôi cũng cho em. Hoàn toàn! – giọng nói chắc nịch sau khi thấy cô nhận lấy tấm séc.
Trong lòng Thill không khỏi buồn cười, đôi mắt hướng sang nơi khác xa xăm.
Con gái ai cũng thế, từ già tới trẻ ai cũng mê, nếu cô bé viết giày,
viết túi xách, viết xe hơi, nhà lầu, son môi,…thì hẳn ngay lập tức
kiếm được 1 mớ thông tin dài đằng đẵng về anh trai, mà tuyệt đối không
để lộ tin tức của mình.
“Xoẹt” tiếng tấm séc được xé ra, trong
lòng Thill không khỏi vui mừng, cuối cùng cũng có thể gặp anh trai. Ánh
mắt cậu nhìn lên, ánh nhìn từ vui mừng nhanh chóng đổi thành bất ngờ. Ai mà biết được cô bé 12 tuổi này có gan dám xé cả 1 quyển, cây bút cô bé
còn chưa đụng vào. Vệ sĩ đứng bên cạnh cũng ngớ mặt ra, đáng lẽ phải
ngoan ngoãn mà theo ý kiến của Thill, cả gan dám vứt bỏ là hành động xúc phạm Thill mà không ai dám làm.
– Xin lỗi, tôi cứ tưởng 2 anh em thì chí ít cũng giống nhau về cái đầu. Nhưng xem ra… – Mao vứt các tờ giấy lả tả bay rợp chỗ 2 người đang ngồi, nói tiếp – Anh thua xa anh
rể, thậm chí rất ngu ngốc.
Cô bé đứng dậy, đồng phục có chút nhàu nhĩ được nhanh tay chỉnh lại, không nể nang có mặt của Thill, Mao mỉm cười:
– Tôi xin phép không nói chuyện với những người ngu học, đặc biệt là anh.
– Phì….Hahahaha! – Thill bị đứng sững người cất tiếng cười to, không
khó để nhận ra cậu chàng rất hài lòng. Vệ sĩ ngày càng nhăn nhó khó hiểu cho 2 đứa trẻ.
– Anh cười gì? – Mao nhanh chóng nhận ra điểm khác thường.
– Xem ra cô không phải loại dễ dàng bán đứng 1 người. Rất giỏi! Công nhận rất giỏi! – cậu không ngừng cảm thán, khen ngợi hết lòng, mà lòng không khỏi giận dữ.
Mao đôi mắt có chút bực bội với thái độ giễu cợt
của cậu. Liền dứt khoát bỏ đi, nhưng chỉ mới tới cửa liền bị kéo đi,
nhanh chóng bàn tay lớn của Thill cản lại, 1 tay cậu chống cửa không cho ra, tay kia cứ nắm chặt tay bé, dùng lực bắt bất động tại chỗ. Bé mỉm
cười, định tiếp tục dùng chiêu trò lúc ở cổng trường, nhưng thật không
hay, bị chặn được bằng tay kia. Một bàn tay của Thill gom 2 bàn tay của
bé, không cho bé đi, bé càng không muốn vùng vẫy, vì biết mình đang bất
lợi.
– Tôi không cho phép cô rời đi, cho đến khi tôi biết được
tin của anh trai. – Thill bây giờ rất tức giận, cậu giao tiếp nhiều,
đương nhiên chưa bao giờ gặp người nào dám mắng cậu “ngu học” như bé.
– Thật không may. Không may chút nào. – Mao mỉm cười, than nhẹ 1 tiếng,
nhanh chóng điện thoại của cô bé reo lên, không cần bé bắt máy, bên điện thoại được cài đặt mở ngay lập tức, giọng nói khá là chững chạc.
– “Yêu cầu Thill Akira bỏ tay ra khỏi Mao của chúng tôi, ngay lập tức!”
– Là ai? – Thill thả lỏng lực tay 1 chút, nhăn mặt hỏi.
– Chỉ là 1 mánh khóe thôi mà. – Mao nhanh chóng nhận ra sự khác thường,
lập tức thu tay về, vệ sĩ còn chưa kịp đi lại thì cô bé đã nhanh chóng
nhấn 1 nút trong điện thoại, khóe môi ranh ma nhếch lên – Hừm…tôi chỉ
là cài đặt báo thức bằng giọng nói của cha. Công nhận rất đúng với tính
toán của tôi.
Thill chưa kịp hoàn hồn, nghe vậy, lập tức hỏi lại:
– Lúc nãy…chỉ là báo thức?
– Có hơi kì dị, nhưng xem ra anh đang bị khống chế nhỉ? – Mao càng cười xinh đẹp.
– Hừ, lần đầu tiên tôi thấy thú vị đến thế này. – Thill đi lại gần, tức
giận trong bụng vốn dĩ không có chỗ trút, nhưng thật hay, nó càng bành
trướng tạo thành khí nộ.
– Tôi đã phát tán tin nhắn “tôi bị bắt
cóc” đến tất cả các máy, máy tôi có định vị cùng cài đặt địa điểm nhắn
tin. Mà anh biết đó, 1 cô bé như tôi rất dễ đi lạc, nên là tôi cũng có
xin số điện thoại của cảnh sát nữa nha. Trong đó cả cha tôi, mẹ tôi,
cùng với bạn bè của anh rể nữa. Thử hỏi xem… – cô bé dừng 1 lúc, thở
ra 1 câu tự đắc – Không phải tôi, đang điều khiển anh sao?
– Con nhỏ này! – Thill không nhịn được tức giận, nhanh chóng nghe tiếng.
– Một là anh bỏ tay ra, để tôi bình an đi ra ngoài. Hai là…để cảnh sát
hỏi vệ sĩ của anh, cùng với người vị thành niên như anh đang làm gì tôi
trong khách sạn? Anh chọn đi. – Mao mỉm cười.
– Chết tiệt! – Thill đập vào cửa, lớn tiếng. – Tôi tuyệt đối không tha!
– Anh biết đó, tội dụ dỗ trẻ nhỏ như tôi tới khách sạn dễ bị kết án dụ dỗ trẻ vị thành niên với mục đích xâm phạm tình dục. Nếu anh đánh tôi, tất nhiên anh sẽ nhanh chóng bị kết vào tội xâm hại đến thân thể cố tình
gây thương tích. Nếu anh giấu tôi đi, xin lỗi nhé, giả thuyết nào không
thể nào xảy ra. Cho dù anh nhốt tôi, tịch thu điện thoại của tôi hoặc đe dọa tôi, anh nhanh chóng sẽ thấy kết cục không tốt đẹp. – Mao hôn khẽ
lên chiếc điện thoại, vật cứu tinh tuyệt vời.
– Cho con nhỏ đó
đi. – Thill ra lệnh, lập tức vệ sĩ bên ngoài mở cửa. Hết cách với người
thông minh như Mao. – Nên nhớ rằng, chúng ta còn gặp lại, liệu hồn mà
ngậm miệng.
– Rất vui nếu anh và tôi tái ngộ. – Mao mỉm cười, dời gót.
Thill không muốn dính dáng đến cảnh sát, đặc biệt là bạn bè của anh trai, họ
sẽ bàn tán và anh trai sẽ biết được, cậu đã trở về, sẽ là khó khăn nếu
anh ấy lập cơ sở tránh cậu. Vì ai cũng biết, cái đầu Tatsuki rất thông
minh, không ai đọ được.
Mao thấy vậy, vui vẻ đi ra. Đường hoàng không có chuyện. Hoàn toàn bình an vô sự.
Nhưng trong lòng cô bé không khỏi lo sợ, quả thật như lời Tatsuki nói. Nếu 1
người muốn dụ dỗ bắt cóc hoặc dụ hoặc gây sức ép với bé, nhanh chóng
nhất là hãy chuẩn bị từ đầu, bé phải tự biết cách làm cho đối phương
không biết kiềm chế, như thế sơ hở lộ ra rất nhiều. Tuy nhiên cách này
rất dễ bị thương tổn. Nếu báo thức của bé sai giờ, tất nhiên sẽ bị phát
giác kế hoạch, bé sẽ không yên với con người nóng nảy của Thill. Vả lại
nếu phát hiện điện thoại của bé hết tiền, không thể phát tán tin nhắn
được, chắc chắn bé sẽ bị bắt lại.
May mà người thông minh như bé kịp chuẩn bị và hoàn thành cách xuất sắc.
Đúng là Tatsuki, rất thông minh, trong vòng mấy phút lên xe mà Thill đã
chuẩn bị thì bé gửi tin nhắn được anh đã bày ra được trò này.
“Haiz…tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Không nay cũng mai bị làm phiền, kiếp đời mình sao
khổ dữ vậy?” Mao thở dài, vác cặp đi về trong hoàng hôn chuyển tối tuyệt đẹp.
Bé không ngờ rằng, việc gặp gỡ này không phải thiên duyên
tiền định thì cũng là sợi tơ hồng, nếu ác hơn là nghiệt duyên chứ không
bao giờ hữu duyên vô phận.