Cám ơn những lời nói chân thành của mọi người. Giữ lời hứa, Au xin viết tiếp.
“Bíp” điện thoại rung lên, Tatsuki từ nhà tắm bước ra, với cái đầu ướt đẫm,
chiếc khăn phủ lên mái tóc vàng óng ánh, thân hình chỉ quấn 1 chiếc khăn duy nhất. Anh mở máy xem, rồi lại thấy đúng thứ không cần phải thấy,
anh nhấn nút xóa.
“Ting” tiếng chuông cửa căn phòng vang lên, anh thở dài, rồi mặc quần áo lại đàng hoàng, đầu anh vẫn còn tong tỏng nước.
– Xin lỗi, nếu là tiếp thị thì xin hãy… – anh mở cửa, dùng khăn lau đầu.
– A!! Đẹp trai như mọi ngày! – bốn năm chiếc điện thoại chĩa vào mặt anh, nhấp máy liên tục.
..
– Các chị và các em, làm ơn, để tôi yên có được không? – anh nhăn nhó nhìn.
– Tatsuki-kun đẹp trai quá mà! Oa, thêm 1 kiểu nữa nhé! – họ vẫn không nghe.
“Thật phiền phức…” anh thở dài, rồi đóng cửa nhà thì…:
– Thêm! Thêm 1 chút nữa thôi! – họ chặn cửa bằng túi xách.
Anh đứng đực người ra, rồi bắt buộc phải nói:
– Biến đi, tôi không tiếp.
Biết là lời nói có thể làm đau lòng nhiều cô gái, anh không quan tâm, nếu
không liên quan gì với anh, thì khuất mắt anh cho khỏe, anh không phải
dạng thích chơi bời với đủ thứ con gái.
Anh không hứng thú với
gái đẹp, không hứng thú với gái giàu, không hứng thú với tiền bạc, cũng
như không quan tâm cái thứ tình cảm cao sang luôn luôn được thoát ra từ
miệng các cô gái.
Bởi thế, ai tiếp cận, anh chỉ đơn giản không
hứng thú. Biết phũ phàng như thế thì làm nhiều người rất đau lòng, mà
cũng vậy, anh không thèm quan tâm làm gì với mấy chuyện đó.
Nhưng ai quen với cái đó – nói thẳng ra là mặt dày – rồi thì..:
– Oa!! Vẫn lạnh lùng như ngày nào!! – các cô gái tung tim tùm lum.
Anh không hiểu nổi các cô gái, anh mắng họ, họ lại nghĩ anh đang tỏ vẻ lạnh lùng. Anh trả lời phũ phàng, các cô lại nghĩ ra cái hàm ý trong câu nói muốn quan tâm nhưng lại giả vờ tsundere…anh thật sự không biết họ để
cái gì trong đầu?
..Anh nghĩ anh cũng không biết mình để cái gì trong đầu.
Anh lại thấy tin nhắn trên điện thoại, và đi lại, mở lên xem.
Anh cười khẽ, rồi lại nhấn nút “Gọi”
Anh lại khao khát nữa rồi.
– Hiếm khi nào em gọi cho anh lắm đấy, con mèo của anh à.
– “Biến…Biến thái à…Anh nhanh thật!” – cái giọng bên kia cũng nhanh không kém.
– Vì đó là em thôi. – anh cười, và khẽ ngả người xuống ghế.
– “…Tôi…tôi gọi cho anh là…là để hỏi bài thôi…” – giọng bên kia
hình như trông không được rành mạch – “Chứ…chứ không phải tôi muốn hỏi tại sao anh lại tới nhà tôi đâu!?”
“Phì” anh khẽ cười lần nữa,
con mèo nhỏ bé này thật sự không biết nói dối là gì…anh lại nhẹ nhàng
vứt chiếc khăn lau sang thành ghế sofa, rồi lại kéo dài cuộc nói chuyện:
– Anh tới nhà em gặp em thôi, nhưng em không có nhà, em đi lâu quá nên anh phải về.
– “À…thế à…xin lỗi nhé…” – hình như nhận ra mình nói quá đà, cô
nàng ngốc xít ấy lại gào lên – “Không! Không có! Tôi định hỏi bài thôi!
Sao anh lại nói cái đó chứ!?”
– Anh nhớ em. – anh khe khẽ nói.
(…Rồi, lại tán tỉnh nhau đấy…)
Bên đầu dây kia im re, rồi nhanh chóng nghe tiếng “Tút, tút, tút” là anh đoán được cái phản ứng thú vị của cô rồi.
“Đỏ mặt, chắc chắn. Khoảng 2 phút nữa sẽ gọi lại cho mình với cái giọng
bình thường nhất.” anh nhìn vào màn hình điện thoại, và đợi…
1 phút vừa trôi qua rất nhẹ nhàng…
Và 2 phút cũng chạy theo trên đồng hồ.
Không cần điện thoại phải reo chuông, anh nhấn ngay nút “Nghe” thì nghe được cái giọng bình tĩnh như anh muốn:
– “Tôi gọi cho anh để…để hỏi bài! Làm ơn đừng nói xàm bậy như vậy!”
– Ừ, anh đang tưởng tượng…ưm…cái mặt em bây giờ còn đỏ, và…em đang rất ngại ngùng nhỉ? Anh đoán chắc em đã rung động rồi.
– “Im…Im đi! Tên biến thái nhũn não!” – cô cúp máy ngay tắp lự.
“Có cố gắng cào cấu nát mặt anh thì em vẫn đáng yêu thôi, mèo ngốc ạ.” anh lại đợi thêm 1 chút nữa.
–Phần Misao–
“Tên chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! Anh ta nắm thóp mình rồi!”
Cô ngã gục trên bàn, nhăn nhó úp mặt xuống, đôi tai đỏ lựng lên của cô cứ
dần đỏ lên càng nhiều. Cô bị anh trêu, nhưng không thể làm gì được. Anh
đoán trúng phóc những gì cô muốn làm…
Tự dưng có 1 suy nghĩ hiện lên trong cô:
“Hay là anh ta muốn khiêu chiến mình bằng cái tài năng mới này của anh ta?
Đúng rồi, cứ thế này mình sẽ không học bài được, và anh ra sẽ soán ngôi
mình 1 lần nữa! Không được! Kẻ thù vẫn mãi mãi là kẻ thù, nghĩ thế quái
nào mà lại có cảm xúc kỳ lạ này với anh ta cơ chứ!?”
Và cô nhanh chóng hồi phục lại từ ban đầu… (._. )/…
Cô ngu thối…vâng, ngu thối…
Cái đó người ta gọi là yêu mới quan tâm, nghĩ sao cứ lầm là khiêu chiến hả con kia? Có tin má lớn vác gậy thông não bây không?