Tối thứ 7.
“Ring…ring” chiếc điện thoại rung lên, Misao đang ngồi học bài liền với tay, mắt chăm chăm vào bài tập, và ấn nút nghe:
– Alo, Masaki Misao nghe đây.
– “Misao-tan, em không cần phải nói họ tên của em cho anh biết đâu.” –
tiếng cười khúc khích bên máy kia nhẹ nhàng cuốn lấy tâm trí cô.
Cô thấy giọng nói quen quen..và ngờ ngợ ra, xong cúp máy ngay lập tức, và nhìn vào màn hình:
“Akira Tatsuki”…rõ ràng đó là chữ “Akira Tatsuki” đập thẳng vào mặt cô.
Anh có chuyện gì lại gọi cô vào giờ này, à mà cũng không trễ lắm đâu, nhưng anh gọi thế này, quấy rối? Không, bình thường quấy rối thì anh sẽ nhắn 1 mớ tin nhắn vô nghĩa…không thì cố gửi cái clip nào đó thật biến thái
gửi sang cô…
“Ring…ring!” số điện thoại ấy vẫn gọi lần nữa…cô toát mồ hôi, và rồi mở máy nghe xem có chuyện gì:
– Biến thái nhũn não…anh gọi tôi làm gì vào đêm khuya khoắt thế này?
Bên đầu dây kia im lặng, rồi cái giọng trầm trầm ấy vang lên trong màn đêm, khẽ khàng rất ấm.
– “Anh muốn nghe giọng nói của em.”
…
“Bộ anh ta không còn gì để làm nữa à?” cô trố mắt, trề môi ra. Chợt anh cười khẽ:
– “Chắc bây giờ mặt em thú vị lắm.”
– Im..im đi! – cô nhăn nhó đáp lại. – Rốt cuộc có chuyện gì vậy? Anh muốn gì từ tôi?
Bên đầu dây đó lại im lặng, và rồi lại thở dài làm cô rùng mình, anh chỉ đáp lại:
– “Còn ai thức không? Nhà em ấy?”
– Nếu anh gọi cho tôi hỏi về cái đấy thì tôi tắt đây, tôi rất bận. – cô nổi điên nhưng chợt anh nói..
– “Anh đang đứng trước cửa nhà em, anh muốn gặp em.” – chỉ nhiêu đó làm
cô có thể mường tượng ra 1 chú sóc với đôi mắt long lanh muốn vui đùa
cùng cô.
…
“Thằng cha này là cáo chứ sóc con khỉ?” cô
giật mình tỉnh giấc trước khi cho phép bản thân đi quá xa, cô tắt máy.
Nhưng những cú gọi inh ỏi liên tục trên bàn làm cô không thể tập trung
làm bài được, cô tắt nguồn điện thoại và cất nó vào 1 cái hộp, rồi nhét
vào tủ, khóa lại.
Chưa đầy 3 phút sau…
– Chị hai ơi, có điện thoại của “anh rể” này. – bé Mao cũng đang học bài dưới nhà, và chạy lên phòng chị nói.
“Hắn lấy số nhà mình từ khi nào!!?” cô gào thét tâm can.
– Em rút dây cáp điện thoại bàn ra giúp chị, chị đang bận. – nhưng vẫn cố bình tĩnh.
– Ơ…nhưng “anh rể”…
– Chị đang rất bận, bảo hắn là chị không rảnh! – cô cố gắng kiềm giọng.
– Ưm…vâng. – bé Mao gật đầu.
“Cuối cùng cũng thoát” cô thở phù nhẹ nhõm.
Ngay sau đó…
– Misao con, có điện thoại của Tatsuki-kun này! – mẹ cô gõ cửa phòng nói.
…
“1 phút 30 giây” cô tính toán đúng thời gian anh gọi lại cho cô…vâng, cô dám chắc dù có chết anh ấy vẫn sẽ ám cô…và cô giọng yếu ớt thì thầm
ra khe hở cửa:
– Mẹ à, nhắn với anh ta, con đang bận học, đừng làm phiền con. Kì thi chuyển lớp sắp tới rồi…
– Ưm, được thôi. – khi những tiếng chân xa dần, cô mới an tâm ngồi học tiếp.
“Chắc ổn rồi..tiếp tục…học…”
– Misao! Tatsuki-kun gọi con nè con gái yêu! – tới lượt cha cô khoe mẽ
cái điện thoại mới bong của ông ấy vừa có việc làm, vừa lãnh tháng lương và vừa mới mua điện thoại.
-…Ôi… – cô chỉ còn biết gục mặt xuống bàn.
Lết tới cái cửa, cô mở cửa ra, và nhìn thấy chữ “Akira Tatsuki” to hơn con
voi đập vào mắt cô…cô tái mặt, nếu không nghe anh ta thì dám chắc cô
sẽ không bao giờ học được, và dám chắc anh sẽ gọi 18 đời tổ tông dòng họ nhà cô đội mồ sống dậy để bảo cô nghe điện thoại của anh ta nếu có thể.
Cô nhấn nút “Danh sách đen” và cho anh vào với khí thế điên dại.
Cha cô đứng họng.
– Cám ơn cha, chúc ngủ ngon. – cô sau khi bình yên cũng lết vào phòng học bài tiếp.
Chưa kịp thở, thì chợt mẹ cô lại lên, và cha cô giật mình gọi cô:
– Misao con, bé Hana-chan gọi này.
– Misao, Kazuo gọi này con.
…
Cô bắt máy nghe Hana nói trước:
– “Misao-tan, sao cậu không nghe máy của Akira-san?”
– Cậu cho hắn vào danh sách đen giúp tớ, cám ơn cậu. – cô đáp thẳng lừ và tắt máy…
“Còn anh hai chắc không phải vụ đó nữa đâu, mong trời.”
– Alo, em đây.
– “Misao, em khỏe chứ?” – bên kia không hề hỏi câu đó.
– Vâng, em khỏe, còn anh? – cô cố gắng kéo dài cuộc đối thoại.
– “Tất nhiên là anh khỏe.” – bên đó cười khúc khích
– Anh gọi em có việc gì thế? – cô đi thẳng vào chủ đề từ từ.
– “À..thằng nhóc đẹp trai đã nhờ anh gọi cho…Tít tít tít”
Cô tắt máy ngay lập tức, không để cái từ đó hiện lên chút nào nữa.
…
“Anh ta đã đầu độc mọi người từ khi nào?” cô toát mồ hôi hột nghĩ tới cái
điều “18 đời tổ tông dòng họ đội mồ sống dậy…” và tối nay cô sẽ không
ngủ được, không học được chỉ vì anh…
Ngay lập tức, cô mặc áo
khoác ngoài, chạy vọt xuống cầu thang trước khi có hàng xóm bay sang nhà cô chỉ vì cú điện thoại của anh, và cô nhanh như thánh, mở cửa chui vọt ra ngay lập tức.
Bầu trời đen, 1 anh chàng tuấn tú đang đứng, dựa lưng vào cột, và bấm điện thoại. Trông thật tuyệt làm sao…
– Cái tên chết bầm này! – cô chỉ gào lên được nhiêu đó khi thấy khuôn mặt thích thú của anh.
– Cuối cùng anh đã được gặp em rồi. – anh cười hiền, nghiêng đầu.
Cô hơi khựng lại trước nụ cười này của anh, rồi chạy lại gần, cốc đầu anh 1 cái, mắng:
– Có biết như thế rất là phiền không hả! Tên nhũn não!
– Vì em không chịu gặp anh. – lại để đôi mắt cún con ra.
Cô hơi xúc động…nhưng ý chí sắt đá đã ngăn lại, cô đứng bên trong nhà,
cách anh chỉ là 1 cái cổng nhỏ ngang hông, anh cũng rất gần cô, chỉ cách 1 gang tay. Hai người nhìn nhau chằm chằm và rồi cô gãi đầu, hỏi với
khuôn mặt tức giận:
– Anh cần gì?
– Ôm.
…
– Hả? – cô hỏi lại với khuôn mặt xúc động mãnh liệt.
– Anh muốn ôm em.
– Muốn chết à!? – cô gào lên.
Tức thì anh bĩu môi ra, nhíu cặp lông mày lại, và thái độ như đang dỗi, miệng thì thà thì thầm như trách cô:
– Cười với ai thì được, không bao giờ thèm cười với anh đâu…Có bạn bè
rồi lại bỏ anh ra 1 bên…không quan tâm gì đến anh hết..anh cô đơn lắm
đó.
“5 phút 3 giây. Thời gian làm nũng của anh ta đã tăng lên đáng kể rồi.” cô nhìn đồng hồ.
– Nếu chỉ như vậy thôi thì tôi vào nhà đây. – cô quay lưng đi.
Tức thì cánh tay rắn chắc đó ôm ngang hông cô, và kéo lưng cô sà vào lòng
anh, đầu anh cúi gần đến vai cô, thở ra những hơi thở ấm áp, nong nóng
ngay cổ, khiến cô run người. Anh cắn nhẹ vào vành tai cô, vừa đặt môi
lên thì thầm ngọt ngào:
– Anh thích em.
Cô đỏ lựng mặt,
anh thấy đôi tai nhỏ của cô đỏ lên, và gáy của cô cũng đỏ lên. Cô đang
cố sức đẩy 2 tay anh ra nhưng không được, anh giữ chặt quá. Cô muốn đấm
vào đầu anh 1 cái thật đau, mà cảm xúc lại mãnh liệt quá, cô không làm
được. Có chút gì đó ngại ngùng, mà không, rất ngại là đằng khác. Nhưng
rồi cô véo tay anh rất mạnh đấy, mà anh cũng không bỏ ra, anh cao to hơn cô gấp bội phần, ôm vào giống như cô còn lại chút xíu. Tuy là cái cổng
khiến anh rất bực, nhưng thấy cái biểu cảm này của cô, anh rung động từ
từ, anh muốn chiếm lấy cô, toàn bộ.
Trán anh tựa vào vai cô, anh
dụi mũi vào gáy cô, khiến cô rùng mình, cô nãy giờ đã bảo anh bỏ ra, mà
không nghe. Cô rối, tim cô đập nhanh. Anh cứ liên tục thì thầm vào tai
cô nhè nhẹ, phảng phất mùi hương của cô, anh càng cảm thấy thích cô
nhiều hơn:
– Hôm nay không được gặp em khiến anh nhớ chết được.
– Tên đần,…bỏ ra ngay!
– Anh thích em. – vẫn giọng nói ấy vang đều đều.
– Bỏ ra! – cô gào lên.
– Anh muốn ở bên em.
– Đã bảo là bỏ ra cơ mà!!! – cô gào lên, cuối cùng cũng vứt cái tay anh ra được.
Anh nhẩm chắc cô giận anh lắm, và sẽ thét lên mắng chửi anh đủ điều. Nhưng
lần này lại không, khi cô ngước mặt lên, tay cô cố che sự đỏ ửng của bờ
má, và nói nhỏ:
– Tôi…biết mà…anh không cần phải nói liên tục như vậy đâu, đồ ngốc!
Cô chạy tót vào nhà, đóng cửa lại cái “Rầm”
“Chết mình rồi…”
Anh khuỵu người xuống, lấy 2 tay che mặt, và đôi tai anh cũng đỏ ửng lên.
Anh lấy tay che khuôn mặt đỏ ửng, đôi mắt nhìn sang chỗ khác, và rồi lại đỏ cả mặt:
– Sao mà cô ấy đáng yêu thế này?…Làm sao đây? Chắc mình chết mất thôi…
…
Nhóm độc giả: “Hit kìa, bắn tim tung tóe kìa >_
Nhóm F.a: “-_- …gato…”
Au: “Ờ, bắn cho dữ vào…F.a ở đó gato tiếp đi..an tâm Au không gato mặc dù cũng thuộc dạng F.a…” *cào cấu xé tường*