– Em không cần phải ra đón anh đâu, Misao, em cứ nghỉ ở nhà.
– Vậy ý anh là bây giờ em phải vác thân về nhà à? – Misao nhăn mặt, liếc nhìn.
– Không….anh lo cho em thôi. – Kazuo cười cười.
Hành lý đã lo xong từ tối qua, anh chỉ còn chiếc vali cỡ lớn chất đầy quần
áo là được. Vé máy bay đã có. Anh đứng nhìn trước sự tần ngần của
Tatsuki, Mao, Misao và Hana. Anh bắt tay Tatsuki, hôn nhẹ lên trán Misao và cười:
– Cám ơn mọi người.
– Ở bên kia nhớ giữ gìn sức khỏe nha anh. – Mao ôm cổ anh, hôn má anh.
– Ừ.
– Nhớ phải về thăm nữa. – Tatsuki giễu.
– Bớt giễu người ta thì nhóc chết à thằng nhóc đẹp trai kia? – dù là sắp đi, nhưng giống như còn ở đây vậy.
– Báo trước thôi mà.
– Nhớ những gì anh nói chứ, nhóc đẹp trai? Chú phải biết bổn phận của chú là gì đấy! – anh chỉ vào mặt Tatsuki.
– Điều đó là đương nhiên. – Tatsuki lại cười.
Còn Hana thì anh không nói gì nhiều, chỉ quay sang, rồi vỗ đầu cô, cười:
– Cám ơn em.
Rồi thời gian kéo anh đi, anh bắt buộc phải rời xa, xoay gót chân, anh ung dung vẫy tay chào mọi người:
– Tạm biệt nhé.
Anh bước khoảng chừng vài mét, thì giọng nói lớn át hẳn tiếng ồn ào của sân bay:
– Em chưa bỏ cuộc đâu!
Anh vội quay người lại, thì đứng khựng người. Mọi người nhìn cô gái gan dạ đó.
Hana đã dồn hết sức mạnh dũng khí của mình ra để nói được điều đó, đôi mắt
hẵng còn long lanh ngại ngùng, và mái tóc của cô hẵng còn bay nhè nhẹ,
cô khóc.
– Cố lên! Anh đợi em!
Anh cười, hét lớn hồi đáp cho cô.
Như đã được báo trước, cô nàng bất ngờ, rồi mỉm cười vui sướng vẫy tay lia lịa, để anh khuất dần sau những hàng người.
Thấy anh đã đi khuất rồi, Hana quay sang phía Misao, ôm chầm lấy cô bạn, vui mừng nhảy cẫng lên:
– Anh ấy đã cho tớ cơ hội rồi! Misao-tan! Anh ấy cho tớ 1 cơ hội rồi!
Không cần phải nói, bây giờ niềm hạnh phúc đã dâng trào trong tim từng người.