– Misao-tan, anh có mua ít đồ cho em đây.
Tatsuki vào phòng cô, tay nhấc bó hoa, mớ trái cây và bánh kẹo, cô nhăn mặt.
Hình như thấy anh vào, cô hơi giật mình, rồi 2 tay giấu gì đó ở phía sau lưng. Anh thấy, nhưng không phản ứng gì nhiều, chỉ cười trừ và đặt mớ
hoa, bánh trái xuống bàn. Cô hoảng loạn, hỏi lắp bắp:
– Anh đến đây làm gì!? – cô thật sự đang hoảng loạn.
Anh vẫn cười trừ coi như chưa có gì xảy ra trước đó, kéo ghế ngồi kế thành
giường của cô, anh móc dao, gọt trái cây, mỉm cười vui vẻ:
– Anh tới thăm em.
– Ai cho anh vào đây? Anh hai đâu?
– Anh hai đưa Igarato-chan về rồi. Mẹ em cho anh vào đây mà.
Cô toát mồ hôi: “Mẹ ơi là mẹ, mẹ nghĩ sao lại cho 1 thằng con trai vào
phòng 1 đứa con gái vậy mẹ? Đặc biệt tên đó rất là…biến thái nữa…”
Tay cô chảy mồ hôi khi giấu thứ bí ẩn phía sau lưng, anh thì tò mò lắm,
nhưng không thể đè cô ra mà lấy được, vì đó là hành động “vô cùng khiếm
nhã”.
Với lại anh không muốn tiến xa tới mức vượt khỏi rào cản
của bản thân. Trước giờ anh với cô chỉ chạm tới khung: ôm, hôn, nắm tay.
Không thể phá hủy rào cản đó trong anh.
– Anh có chép lại bài trên lớp cho em đây.
– Ưm…ừm…Sao anh vào lớp tôi được hay vậy?
– À, là anh mượn tập của các thành viên trong lớp em, rồi giờ ăn trưa có đem chép lại. An tâm, anh trả tập cho họ rồi.
Cô nhận lấy quyển tập. Trong khi 2 tay cô còn bận việc lật sách, anh nhanh tay chìa miếng táo ngon lành mà anh đã cắt gọt sạch sẽ:
– Aaaa…
– Ngưng ngay! – cô cố né đầu ra. – Không…không cần phải đút tôi ăn…đâu…
Rồi lại chợt thấy khuôn mặt khẩn nài y như trẻ con đây của anh, không,
giống như con sóc nhỏ xíu muốn người khác cưng chiều mình vậy, anh nhìn
cô với đôi mắt không còn gì tả nổi. Cô đỏ mặt, họa hoằn lắm mới lấy tay
cầm miếng táo trên tay anh, không…chính xác hơn thì nàng cầm tay
chàng, tại chàng không buông đồ ăn ra mà…nàng đỏ ngây, mở miệng ra,
mới được chàng đút đồ ăn…trông thật là…gợi…cảm..
(Xô đâu, máu mũi của em! Xô đâu rồi!!!) Au phun trào huyết mạch.
– A, trông em dễ thương quá. – anh nhìn cô bằng ánh mắt trìu mến, mỉm cười.
Mặt đã đỏ, nay còn đỏ hơn, cô quay mặt đi, nhai nhai đồ ăn, cái lúc này là
lúc anh có thể ngắm cô tùy thích…điều đó làm anh hạnh phúc…cơ mà…
“Gia đình Misao làm gì ngoài đó vậy? Mình ngửi thấy mùi cơm đậu đỏ…”
Tatsuki nghĩ thầm, hình như chỉ có cách này làm anh bớt dỗi khi mà gia
đình Misao cứ nhìn trộm 2 người.
Anh nhìn lén ra sau, thì thấy
bìa tập sách Misao giấu sau lưng hiện rõ mồn một, anh mới hiểu ra. Cô
nàng sợ không ai cho học bài nên mới vội vã giấu đi khi anh vào, thật sự thì sau mọi chuyện, cô phải vùi đầu vào việc học để quên cái sự kiện
kinh khủng đó sao?
– Misao-tan. – anh gọi.
– …Hửm? – cô quay đầu lại theo phản xạ.
Anh hôn cô, cái hôn rất ư là dễ chịu, vâng, rất nhẹ nhàng, chỉ hôn hờ lên môi thôi. Cô ngạc nhiên.
– Đừng nghĩ bất cứ điều gì ngoài anh.
“Bụp” xác định Misao đứng thở….cô ngớ người ra…
Anh đặt vào dĩa trái táo tách thành múi nhỏ, đã gọt vỏ, rồi xách cặp ra ngoài…trước khi ra khỏi cửa, anh nghiêng mặt, cười:
– Đùa đó.
“Cạch” đi ra khỏi cửa, anh nhìn ra góc cột bên kia, mặc dù nấp khá kỹ nhưng
anh vẫn cảm nhận được hơi ấm nóng của mọi người trên nắm đấm cửa…
Nhưng có lẽ anh mong chờ cái khác kia.
– Tên biến thái nhũn não chết tiệt!
“Xong.” anh te te đi về…
Hình như ngày nào không chọc cô anh không chịu nổi thì phải…?