Tuổi thơ dữ dội của Kazuo và Misao, khi Mao còn được bồng bế trên tay.
– Misao, đó là Maitoki Kazuo, con trai của chủ tịch, chào người ta đi con.
Cái dáng nhỏ nhỏ xinh xinh trong bộ đầm xòe khá đáng yêu, và với khuôn mặt
trắng hồng đáng yêu kia chính là Misao nhà ta. Dáng nhỏ thó chứng minh
cho số tuổi tròn 6 của cô. Cô lúc đó chưa chạm tay nhiều vào việc học.
Đợt này cô được cha dẫn tới bữa tiệc mà công ti cha cô làm, lúc này cũng chưa có biến động gì xảy ra trong gia đình.
Còn cái anh Kazuo
kia thì đang nấp sau lưng cha mình – tức ngài chủ tịch – ngại ngùng gật
đầu chào qua loa, trong khi Misao nhìn chăm chằm và đứng tách riêng với
cha mình. Mặc dù đã 13 rồi mà cái tính ngại ngùng của anh không bỏ
được….
– Misao, con đi đâu đó lấy đồ ăn đi, cha nhậu chút với mọi người. – cha cô thì thầm vào tai cô.
Cô nàng tuy nhỏ con, nhưng không thích bám váy mẹ, hoặc đi theo dáng cha,
cô nhìn họ, cô tự đi theo con đường của cô, tính tự lập được sinh ra từ
đó. Cô gật đầu rồi lon ton đi.
Kazuo thì chỉ cần đứng yên đó thì
sẽ có hầu tới đút cho ăn, muốn gì có đó, anh đơn giản lắm. Vâng, đơn
giản đến mức người khác nhìn vào là gato, thực sự anh là 1 cậu ấm không
hơn không kém.
Anh đứng đó, nhìn cô, cô lùn 1 mẩu, nhưng cái ý
chí thì chẳng thua bất kỳ người lớn nào, cách ăn nói tuy quá thẳng thắn, nhưng rất rõ ràng. Cô với tay lấy bánh không được, anh đi lại, lấy giúp cô, bỏ vào dĩa, mặc cho các cô hầu đang cản…anh nhìn cô, đôi mắt bé
nhỏ đầy nghị lực của cô nhìn ngược lại anh, khiến anh rớt mất nhịp tim,
cô chỉ gật đầu khe khẽ:
– Cám ơn anh.
“Phịch” lý trí chính thức nghỉ việc, trái tim vào thế chỗ. Cô nàng nhỏ thó ấy tự mình leo
lên ghế, xung quanh có nhiều người lớn, họ có ý giúp, mà cô lắc đầu từ
chối, cô chật vật mãi mới leo lên được…
– Em ấy…tên gì vậy cha? – anh níu áo cha mình.
– À…con của Masaki-kun à? Là Masaki Misao đó con, sao vậy? Con thích cô bé rồi à?
Anh gật đầu khe khẽ.
Chợt cha anh xoa đầu anh, mỉm cười rạng rỡ lại chỗ của cha cô, bắt đầu nói
chuyện dăm 3 câu xã giao rồi khoác vai anh, nói chuyện về con trai ông
ấy với con gái ông này.
Anh chạy lon ton lại chỗ cô, rồi đẩy tay người hầu ra, anh tự kéo ghế, ngồi lên, nhăn mặt:
– Đi đi, tôi không cần giúp đâu.
– Nhưng chủ tịch đã bảo chúng tôi…
– Tôi sẽ nói với cha tôi, đi đi.
Anh xua xua người hầu. Rồi ngồi đối diện với cô. Anh nhìn cô chằm chằm, cô
không có gì thu hút anh nhiều hơn là cách ăn và cách làm người khác cảm
thấy sợ….
– Này, sao Misao không có người hầu vậy?
Cô giật mình, rồi quay đầu lên, thấy anh, cô đặt dĩa xuống, rồi thì thầm:
– Nhà tôi nghèo lắm, làm gì có người hầu…
– Ơ…vậy à? Cho xin lỗi nhé! – Kazuo cố làm cô vui lên.
– Không sao, tôi quen rồi. – rồi lại tiếp tục ăn.
– Ưm…Misao bao nhiêu tuổi vậy? – Kazuo bắt đầu có hứng thú với cái miệng nhai từ từ của cô.
– Sáu tuổi. – cô chùi miệng – Còn Maitoki-san?
– Mười ba. Công nhận chúng ta cách xa tuổi ghê nhỉ? – Kazuo cười – Nhưng tại sao lại gọi là Maitoki-san?
– Vậy tại sao anh gọi tôi là Misao? Chỉ người thân mới được gọi tên mà. – cô nhăn mặt.
– Vì quen rồi. – anh chàng ngại ngùng – Trong nhà ai cũng gọi là Kazuo hết.
– Oh…vậy à? – cô có vẻ hờ hững với cuộc nói chuyện, mắt đăm đăm nhìn
vào bàn ăn bên kia. – Tôi chỉ gọi sao cho xứng với người trên thôi, vả
lại anh lớn tuổi hơn tôi mà.
“Quá…quá thẳng thắn!” anh chàng bí đường nói. Chợt nhận ra trong đôi mắt cô toàn hướng về đồ ăn, anh nhận
ra, chạy lại lấy cho cô bánh kẹo, rồi đưa cho cô, trước mặt các gia nhân người hầu…họ có vẻ sửng sốt….khi chủ nhân của họ lại đi phục vụ 1
con bé của 1 tên làm việc dưới vế chủ nhân của họ.
– Không, cám ơn, tôi sẽ tự đi lấy. – cô đẩy mâm thức ăn ngập tràn của anh ra.
– Vậy làm ơn đừng gọi anh là Maitoki-san được không? – anh nắm tay cô lại.
– Vậy gọi gì bây giờ? – cô nhăn mặt.
– Ưm…không gọi tên cũng được, “anh hai”…anh hai nhé! Anh đã luôn muốn có 1 đứa em như em rồi.
– Ừm…cũng được thôi. – cô gật đầu.
“Con bé đó đang làm gì thế kia!?” nhiều cô hầu cắn khăn bực tức.
Anh lại lon ton chạy theo bóng cô…bám theo cô suốt bữa tiệc. Cha cô thấy
trong cơn say, rồi nghe lời dụ dỗ đường mật của cha anh, cha cô đồng ý
ký cho cô tờ hôn ước…rất nhanh chóng và không sai sót được chỗ nào.
Cha anh định giữ bí mật cho đến khi cô trưởng thành, thì sẽ đem ra để xác
thực và nhanh chóng rước 1 cô bé như thế về, vì lúc đó cô nhìn cũng đâu
tệ.
Thế là ngày nào anh cũng tới thăm nhà cô, chơi cùng cô, lúc nào anh cũng muốn bên cô.
Nhưng rồi…vài năm sau…
– Cha à, con đã nói rồi! Con chỉ xem Maitoki-san như anh hai thôi!
– Nào nào con gái, gia đình ta bây giờ đang túng thiếu, con chỉ cần gật đầu đồng ý cái hôn ước này là được rồi.
– Mẹ bỏ đi rồi đó! Cha còn nói thế à!?
Nếu nói về vấn đề thì biết là vấn đề gì rồi nhỉ? Cái vấn đề gì mà mẹ Yori của Misao cùng với bé Mao bỏ đi khỏi nhà vậy nhỉ?
Lại bị đuổi cổ khỏi công ty rồi.
Và cha anh đang đe dọa 1 là cho con trai ông ta rước cô về, 2 là nợ ngập
đầu tới đời cháu cũng chưa trả hết….vì vậy tờ giấy năm nào hiện ra
trong cuộc sống của cô…
– Con gái à ~
– Không bao giờ! Con chỉ xem anh hai là anh hai! Cha có bắt ép thế nào con cũng không đồng ý!
Cô lúc này bận bịu việc học, còn gánh thêm việc này thì ôi thôi, rã rời.
Kazuo trong nhà, cũng định bàn về việc bị bắt ép kết hôn làm anh khó chịu,
nhưng sự khó chịu đó thay bằng sợ hãi khi Misao nổi đóa lên trong nhà.
Kazuo yêu thương em gái mình nhiều hơn bất kỳ ai.
Mặc dù anh đã nhận ra từ lâu đó là tình yêu, không nói chỉ để suy xét cho
kỹ càng…nhưng cô đã cự tuyệt, cô đã nói rằng cô không muốn cưới anh,
và vào lúc này cô càng làm anh đau nhiều hơn…
– Misao, sao em không đồng ý tờ hơn ước đó đi, như vậy thì…
– Em không muốn kết hôn! Không bao giờ!
Lời nói thẳng thắn của cô đâm vào tim anh…anh nghĩ chút gì đó…rồi đứng dậy, nói:
– Anh sẽ giúp em!
Mặc cho cô từ chối thế nào, anh cũng gánh trách nhiệm đó lên vai, để rồi
anh bị tước quyền thừa kế chức chủ tịch, bị tống khỏi nhà, cắt hết tiền
tiêu. Cô đã từ chối sự giúp đỡ từ anh, mặc cho cô nói thế nào, anh vẫn
gánh hết trách nhiệm trả nợ cho cha cô…
Anh bị đẩy sang Mỹ du
học rất bất ngờ, để cắt đứt hoàn toàn liên lạc với gia đình Masaki. Cô
nghĩ là tình anh em bị cắt đứt từ đó rồi, anh sẽ không muốn dính líu gì
với cô nữa đâu.
Món nợ từ từ được trả, mấy ngày đầu anh bị đuổi
sang Mỹ thì bọn du côn có đập phá nhà cửa 1 chút, rồi dần dần được trả
tiền hay sao ấy, bọn chúng ít tới dần, chỉ còn hăm dọa. Nhưng rồi 1 ngày chúng im bặt, cô và cha cô rất bất ngờ.
Và cha cô được nhận vào 1 công ty lớn ngay sau đó, tạm thời mọi việc đã ổn định.
Cô lòng còn thấp thoáng sự tiếc nuối, sự giận dữ vì mình bất lực.
Anh từ Mỹ quay về, rồi làm nhiếp ảnh gia, kiếm được hàng chục ngàn 1 tháng
làm việc, rồi từ từ số tiền lương tăng cao. Anh đôi khi xuất hiện trên
mặt báo chí, truyền thông…
Cha anh không có ý đón con trai mình về, nhưng mẹ anh thì luôn luôn mong anh về.
Nên anh đã theo đuổi tự do cô trong thầm lặng suốt mấy năm trời Misao, anh
nối lại tình anh em với Misao, anh nói chuyện huyên thuyên với cô không
ngừng, luôn luôn tặng quà cho cô vào mỗi ngày.
Rồi ngày nọ, cô chỉ toàn chú tâm vào việc học.
Anh biết rằng khi cô học giỏi, cô sẽ có học bổng, nhưng tiền của anh sẽ cho cô 1 phát là vào được lớp chọn, đâu có khó khăn gì?
– Em không phải loại thích xài nhiều tiền, nhất là tiền của người đã cố công làm ra nó.
Cô đã hoàn lại tiền của anh, toàn bộ những gì anh cho cô.
Anh lại thấy trong đôi mắt cô, sự quyết tâm đến bất ngờ.
Anh cười, quay về Mỹ học tiếp, để 1 ngày nào đó anh có thể chạm được tới
đôi mắt ấy, vì câu nói của cô phần nào khiến anh giác ngộ ra. Anh ôm mẹ
anh lần cuối, năm đó cách nay là 2 năm.
Suốt 2 năm trời, không thư tín gì, cho thấy bên kia anh đã rất cố gắng.
Đến khi quay về, để tạo bất ngờ, anh không đi đường lớn, sợ gặp người thân, chợt thấy gia đình Misao đang: cha thì làm búp bê nguyền rủa, mẹ thì
nấu cơm đậu đỏ. Anh không biết chuyện gì xảy ra. Cho đến khi thò đầu
nhìn thì thấy Misao của anh nắm tay 1 thằng đẹp trai lạ..cô đã rất cao,
cao hơn trước nhiều, tóc đã dài…và cái khuôn mặt ngượng chín tai đó
làm anh khó chịu không tả nổi. Anh quyết định đi theo cô tới trường.
Anh mới biết đấy là Akira Tatsuki, người mà theo đuổi Misao theo cách rất kỳ cục.
Anh cứ ngỡ rằng, mình sẽ thắng, vì anh quen biết Misao rất lâu, tận mười mấy năm cơ mà.
Nhưng anh không biết, chính điều đó mới là con đường sai lầm, vì khi quen quá lâu, nên ranh giới đã được vạch ra rất rõ ràng, cô chỉ xem anh là 1
người anh, chỉ là 1 người anh dán chữ : “anh hai” bên cạnh cô.
Anh dần dà nhận ra…tình cảm anh trao cho Misao…rốt cuộc đó chỉ là 1 sợi tơ mỏng manh, dù anh yêu cô nhiều tới mức nào mà tình cảm của cô cũng
xem anh là “anh hai” thì đơn giản, nó sẽ bị xén đứt nhanh lắm.
Tatsuki, sau khi xảy ra chuyện Misao sắp bị cưỡng bức, ngay sau khi cú điện
thoại Misao bật lên, vô tình đến máy của Tatsuki, là Kazuo đã thấy đó
chính là định mệnh của 2 người. Tatsuki đã phóng như bay tới chỗ của cô, vừa chạy theo định vị trên máy, vừa nhanh chóng gọi cảnh sát, mà anh
nghe cảnh sát kể lại, Tatsuki đã nổi điên lên hét vào máy khi mà các
cảnh sát viên cứ chần chừ:
– Này, cậu đợi chút được không? – vài người phàn nàn.
– Tôi không quan tâm, nếu các anh không đến! Tôi sẽ giết chết 2 thằng khốn kia!
Điều đó làm cảnh sát tức tốc tới chỗ của vụ việc xảy ra. Sau anh mới hay,
Tatsuki nghỉ dài ngày là do bị cảm cúm, nằm suốt trên giường, lúc xảy ra vụ việc là lúc mới đỡ 1 chút, thì lại nghe tin báo, vội vã mang áo
khoác chống lạnh, phóng vọt xuống khỏi khu chung cư, mọi người cứ tưởng
anh chết rồi, không ngờ anh đã nhanh chạy ra ngoài đường kiếm cô.
Kazuo cứ tưởng Tatsuki mang theo áo khoác chống lạnh để anh ta mặc, nhưng
không, vì anh lo cho Misao, anh đã khoác lên người Misao chiếc áo ấm để
cô ngủ cho yên giấc, cũng để quên đi việc xảy ra. Có 1 cảnh sát bảo gọi
cô ấy dậy để lấy lời khai, lúc đó là nửa đêm rồi, anh từ chối, nhờ cảnh
sát đưa cô về nhà, anh thay cô lấy chút thông tin về mọi chuyện.
Điều đó làm Kazuo cảm thấy mình thua thậm tệ.
Khi nghe Misao bị như vậy Kazuo mới vội vã chạy tới nhà Misao xem cô có sao không thì chợt gặp Tatsuki từ cửa đi ra, 2 người gặp nhau:
– Thằng nhóc đẹp trai, Misao có..?
– Cô ấy ổn rồi. – Tatsuki cười.
Kazuo im lặng…1 chút, rồi cất tiếng:
– Nếu chú mày trễ 1 chút nữa anh không biết phải làm sao hết…!
– Hửm? Tôi đâu nghĩ đó là trễ. – Tatsuki ngạc nhiên.
– Này!
– Tôi tin chắc chắn là mình sẽ cứu được cô ấy, bao giờ cũng thế. – Tatsuki vỗ vai Kazuo, rồi bỏ đi.
Chợt Tatsuki hỏi:
– Vậy…tính sao với 2 thằng kia? Hầm xương nó à?
Kazuo cười dã man rợ:
– Anh thề…sẽ không cho 2 thằng khốn kia yên thân bị phạt mà ra khỏi gông tù đâu. – Kazuo hừng hực lửa.
“Đụng vào ai thì được, đụng vào người của ông thì chuẩn bị hậu sự đi.” cả 2
không kiềm chế được nên đã cùng nhau kéo tới đồn cảnh sát, làm họ không
thể nào chợp mắt suốt từ nửa đêm tới rạng sáng, trong khi 2 người kia
rất bực tức.
Và thay vì bị vài 2 năm, họ bị kéo lên 4-5 năm tù…
Tatsuki rời khỏi đồn cảnh sát trước, vì anh rất lo cho Misao. Còn Kazuo ở lại kiến nghị tăng mức phạt lên gấp 3 lần như vậy.
Anh đã thấy Tatsuki thức suốt từ tối tới sáng chỉ để vừa chạy vào đồn cảnh sát, vừa chạy ngược về thăm Misao.
“Thằng này đích thị soái ca rồi.” Kazuo toát mồ hôi. Anh ngồi yên trên ghế
ngồi, rồi chợt quay sang, bảo Tatsuki 1 tiếng khi anh chuẩn bị đi:
– Nhóc không thấy mệt à? Nghỉ đi, để anh lo.
Tatsuki lắc đầu.
– Tôi tự lo được, cám ơn.
Rồi…đích thị 2 người đó sinh ra là để cho nhau…
Kazuo bị đánh gục hoàn toàn =_=
Anh ngấu nghiến nỗi căm hờn trong sự nhục nhã…
Cuối cùng, bàn tay này đã không giữ Misao lại nữa, anh chàng buông tay, vì cuối cùng anh đã có thể quên được.
Mối tình không có hậu này.
Mà cái gì không có hậu phải giao cho đứa có thể làm nó có hậu chứ nhỉ?