– Cha à, con định sẽ làm trong công ty sửa chữa xe, cha nghĩ sao?
“Xoảng” tách trà rơi xuống, vỡ tan tành, cha cô vừa uống trà vừa kiếm việc làm
phụ cô thì nghe tin sét đánh ngang mông….ông như không thể nói được
điều gì nữa…và sau khi đính chính lại câu nói vừa rồi…
– Misao! Con nghĩ cái heo gì vậy!? – cha hét lên ngay vào tối.
Cô không quan tâm, gọi cho mẹ cô, nói 1 chút, rồi bên kia đầu dây hét lên muốn vỡ loa điện thoại bàn:
– Misao! Bỏ thằng cha đó theo mẹ! Không việc gì con phải còng lưng vì thằng chả hết!
Cô nàng tắt máy ngay lập tức, rồi liếc sang cha cô, hỏi với khuôn mặt rất bình tĩnh:
– Rồi đó, cha muốn sao? Hay muốn con dọn khỏi nhà?
– Cha đồng ý cho con đi làm. – ông già suy sụp hẳn trên ghế, khóc ròng,
rên rỉ – Yori ơi là Yori….em không còn yêu anh nữa sao…bé
Mao…ơi~Oe ioe oe, về đi mà!!
“Xong.” cô bỏ về phòng, đóng cửa
lại, mặc xác cho ông già vô dụng đang khóc âm ỉ, cô vào phòng, để học.
Tại sao cô không cho cha cô đi làm? Vì ông ấy là người rất tự cao, khi
kiếm được việc làm là đi khoe khoang tứ tung, đến khi mất việc thì dễ
dàng trở thành trung tâm của sự nhạo báng. Cô không muốn lặp lại cái quá khứ huy hoàng trong lớp bị chê cười, trở thành tin tức xấu của lớp.
Misao không chỉ sợ điều đó, mà còn sợ cha cô lại đi vay món tiền nữa để trả
nợ, và rồi cái vòng luân hồi nghèo kiết xác này không thể thay đổi.
Lúc nãy gọi cho mẹ, cô không nói nhiều về tất cả mọi chuyện, nhưng khi nghe mẹ nói bé Mao và mẹ vẫn bình thường không xảy ra điều gì cả thì cô rất
an tâm.
Nhưng về chuyện của chính bản thân cô, thì không hề ổn chút nào…
Hana, Kazuo,…họ cư xử khác lạ chỉ vì chuyện này.
Kể cả…Tatsuki…cô không thấy anh…phải chăng anh giận cô…?
Thật không tốt, không tốt mất rồi.
Sự chịu đựng bắt đầu kết thúc.