Misao của
chúng ta, dọn đồ của Kazuo, và cô hứa với trời đất rằng mình sẽ tự làm
kiếm tiền trả từ từ cho bọn cho vay nặng lãi, đến khi cha cô kiếm được
việc làm mới và ổn định thì thôi.
Cô an tâm về mẹ và Mao, vì 2
người đã dọn khỏi nhà, đến chỗ ngoại ở vài hôm, cô có báo việc này cho
họ biết, ban đầu mẹ cô nói cô đi theo là tốt nhất, bỏ thằng cha già hách dịch vướng nợ đó đi, rồi mẹ cô ly dị, 2 đứa cũng không còn nhỏ nữa rồi, cha già đó tự trả nợ. Trông có vẻ đơn giản thế, mà căn nhà cô sống từ
nhỏ tới lớn với em gái cô thì cô không thể để nó đi được.
Misao
đành gác chuyện học tập sang 1 bên, Hana nói sẽ giúp, nhưng cô từ chối,
vì nếu lôi bất kỳ ai vào chuyện này sẽ khiến cô cảm thấy tội lỗi mất.
Chuyện riêng gia đình cô mà…
Sáng sớm, cô mở cửa sổ….và nhìn
ra ngoài với đôi mắt khinh bỉ, nhưng người mà hay đến đón cô – Tatsuki – không hề ở đó, không hề vẫy tay hay cười với cô.
Cô tự nhiên thấy thiếu.
Đi xuống nhà, cha cô đã đi kiếm việc làm rồi, cô cũng không biết tại sao
nhà lại trống vắng thế, Kazuo đã bị đuổi ra khỏi nhà, giờ đang ở cái
khách sạn sang trọng nào đó.
Mẹ không còn, Mao cũng không còn ở đó, trong nhà bị lấy hết mấy vật trang trí đắt tiền.
Hồi trước mẹ hay Mao cũng bỏ đi, Kazuo cũng đến nhưng cô không thấy thiếu như vậy.
Cô vác cặp đi học, khóa cửa lại bằng chìa khóa sơ-cua…
Ra đường, thường thì Tatsuki sẽ mỉm cười, lẻo đẻo theo cô, nói chuyện liên tục không ngưng mồm, chưa bao giờ để yên cho cô học bài.
Nhưng lần này lại khác, Tatsuki không có bên cạnh, cô học bài được, trong đầu cô rất vui…mà không cách nào học bài được.
“Bốp” cô không để ý, đầu trúng bảng hiệu treo, chủ tiệm mỉm cười nhìn cô:
– Cháu xin lỗi! – cô lắp bắp.
– Không sao, không có cậu trai đi theo nên bất cẩn quá đấy. Coi chừng ngã tư phía trước nhé! Nhiều xe lắm đấy.
– Ơ…vâng.
Cô xoa xoa trán, rồi đi tiếp…”Tên biến thái nhũn não sao?” cô nhìn lại bàn tay mình.
Tiếp tục học, cô lê bước từ từ tới trường. Ngay ngã tư đường, xe nhiều, cô
quên khuấy mất lời dặn của bác chủ tiệm, cứ đi không để ý rằng đang đèn
xanh…
– Oái! – hụt chân, cô loạng choạng ngã.
– Misao! – vòng tay ngang hông cô, kéo lại.
– Biến thái…nhũn não…ơ…
Không phải Tatsuki ôm cô, mà là Kazuo, anh đi theo cô từ sáng khi ra khỏi
nhà. Bất ngờ gặp cô thôi. Chút gì đó thất vọng hiện lên trong cô, nó âm ỉ trong tim cô.
– Biến thái nhũn não là sao? – Kazuo nhăn mặt.
– Không….không có gì.
Cô vẫn tiếp tục học, Kazuo tự nguyện sẽ thay thế đôi mắt đang chăm chú học bài của cô để dẫn đường cô đi. Đi chung với cô, anh chàng không nói gì
hết, vì sợ cô bị gián đoạn.
Nhưng thực chất, cô muốn có ai đó ngăn việc học của mình lại bằng mấy câu biến thái mà Tatsuki vẫn hay làm với cô.
Tới cổng trường, Kazuo bị bao vây bởi các học sinh nữ, anh chàng không
thoát ra được. Nên đành phải chịu để bé Misao của anh ta vào trường 1
mình, lát sau thì xuất hiện Hana nên anh ta nghĩ rằng sẽ ổn thôi.
Hana hôm nay cũng cố gắng tỏ ra bình thường khi mà nghe được chuyện gia đình của Misao, mà cô thì đã nhận ra lúc Hana chờ cô ở cổng, Hana cư xử
khác, chỉ lại chào, chứ bình thường là cô nàng đu cổ thần thánh rồi.
Hana nhìn bên cạnh, không thấy Tatsuki…cô nàng hỏi cười cười:
– Akira-san đâu rồi?
– Tớ không biết.
Bình thường khi Hana hỏi thì Misao phải hỏi lại lần thứ 2 là “Cậu đang nói
gì thế?” rồi mới trả lời được, mà không ngờ lần này cô nàng Misao của
chúng ta trả lời không thèm suy nghĩ gì luôn.
Hana thấy trên gương mặt Misao dán cái mác “cực kỳ không ổn”, nên khi thấy cô nàng đi rồi, mới nhăn mặt thì thầm:
– Akira-san với Misao-tan có chuyện gì vậy nhỉ?
À em ơi, tốt nhất em không nên biết, đau tim lắm.